Ánh đèn lóa mắt khiến Thẩm Tư Thần phải đưa tay lên che đi, đến khi đôi mắt cậu có thể thích ứng trở lại thì đã nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang chạy về phía mình, dù cho là ngược sáng thì cậu vẫn có thể nhận ra người nọ.
Thậm chí xe còn chưa kịp dừng hẳn lại thì Kiều Cảnh Nam đã mở cửa lao xuống xe rồi.
Thiếu niên của hắn đơn bạc đứng trong gió lạnh, hình như còn đang khóc.
Hắn chạy vội về phía cậu, trên mặt là vẻ hốt hoảng lo lắng mà trước nay hắn hiếm khi nào để nó xuất hiện.
“Thần Thần…” Hắn chỉ kịp gọi tên thiếu niên trước khi ôm cậu thật chặt, cái gì cũng không quan trọng nữa, miễn là ôm được thiếu niên trong lòng, những thứ khác đều không quan trọng nữa.
Thẩm Tư Thần run rẩy trong vòng tay ấm áp, cậu khóc nức nở thành tiếng, ngay cả tên hắn cũng không gọi nổi.
Kiều Cảnh Nam một tay ôm eo cậu, một tay vỗ nhẹ lưng cậu, trong giọng nói chưa vô vàn ôn nhu, “Ngoan, Thần Thần đừng khóc, tôi ở đây, đừng khóc, em khóc tôi sẽ rất đau lòng…”
Thế nhưng lần này tiếng nói của hắn dường như không có tác dụng, thiếu niên cứ khóc không ngừng, tiếng nấc nghẹn ngào mỗi lúc một lớn, âm thanh ấy như thể bàn tay to lớn bóp chặt trái tim của hắn, thiếu niên khóc, hắn cũng đau đến không thở nổi.
“Xin em, đừng khóc nữa có được không, em đánh tôi mắng tôi cũng được, chỉ cần em đừng khóc…”
“Hu…hu hu…!Kiều tổng…!tôi còn tưởng anh…!tưởng anh…” Tiếng nói xen kẽ tiếng khóc tạo thành một câu lộn xộn chẳng có đầu cuối, vậy mà hắn vẫn hiểu rõ.
“Xin lỗi em, là lỗi của tôi, là tôi khiến em lo lắng…!Thần Thần, thật xin lỗi…”
Hắn cứ liên tục nhẹ giọng dỗ dành như thế, phải mất một lúc thì Thẩm Tư Thần mới dần bình tĩnh lại, cậu được Kiều Cảnh Nam bao bọc trong lòng, cảm giác an toàn ấm áp dần dần phủ lên cơ thể, sự sợ hãi lạnh giá khi nãy cũng được hắn từng chút từng chút xua tan hết đi.
Kiều Cảnh Nam đang định đưa thiếu niên vào nhà thì có tiếng gió phần phật trên đỉnh đầu bọn họ, mỗi lúc một lớn, phía trên trời có một chiếc trực thăng vừa lượn qua.
Kiều Cảnh Nam nhíu mày, quay về phía xe nói với Lục Văn, “Cậu đi đón chị tôi đi.”
Đây là khu dân cư, trực thăng không thể hạ cánh, cho nên có lẽ phi công sẽ tìm một bãi đất trống gần đây để đáp xuống.
Kiều Cảnh Nam nói xong thì hơi khom lưng, hắn dùng sức nhẹ nhàng bế bổng thiếu niên còn đang nức nở lên, bước thẳng vào nhà.
Thẩm Tư Thần vòng tay lên ôm cổ hắn, lúc bàn tay cậu chạm vào gáy Kiều Cảnh Nam, ánh mắt hắn lạnh xuống, “Em đã đứng bên ngoài bao lâu rồi?”
Dù hắn đã cố nén giọng thật nhỏ nhẹ nhưng cậu vẫn có thể nghe ra được sự tức giận trong đó.
Cậu cúi đầu vùi mặt vào ngực hắn, thì thào, “Chỉ…!chỉ một lúc.”
Kiều Cảnh Nam ôm thiếu niên vào nhà, đặt người lên sofa, hắn quỳ một gối xuống sàn, bàn tay đưa lên nhẹ nhàng v.uốt ve gương mặt cậu, ánh mắt lại ngập tràn ôn nhu như cũ.
“Không phải tôi tức giận với em, là tôi tức giận với chính mình.
Rõ ràng tôi đã hứa sẽ không để em khóc nữa…”
Hắn không biết thiếu niên lúc ấy đã sợ hãi tới nhường nào, không biết cậu đã phải buồn bã khổ sở ra sao, chỉ nghĩ tới cậu đứng trong gió lạnh vừa khóc vừa đợi hắn là tim hắn đã đau đến không thở được rồi, nếu biết cảm giác của cậu lúc ấy…!hắn sợ bản thân không bình tĩnh nổi.
“Không phải lỗi của Kiều tổng…!là tôi…!bởi vì tôi quá lo lắng nên mới…”
Hắn kéo bàn tay lạnh đến phát run của cậu áp vào mặt mình, “Gọi tên tôi.”
Giọng nói đầy từ tính ấy giống như có ma lực quyến rũ người khác, Thẩm Tư Thần cũng không thể từ chối nó được, vô thức thốt lên, “Cảnh Nam…”
“Ngoan.” Hắn hôn lên mu bàn tay của cậu, nhẹ nhàng và trân trọng.
Kiều Cảnh Nam ngồi lên sofa, hắn ôm chặt thiếu niên vào lòng, dùng một tay vỗ nhẹ sống lưng cậu, giống hệt như đang dỗ một em bé khóc nhè.
Lát sau Lục Văn đã đón Kiều Cảnh Vân đến.
“Thần Thần không sao chứ?” Bà ta vừa vào nhà đã lo lắng nhìn về phía thiếu niên được ôm kín kẽ trên sofa.
Kiều Cảnh Nam gật đầu, vẫn giữ nguyên tư thế như cũ, “Bị hoảng sợ không nhẹ, còn khóc rất nhiều.”
Người trong lòng vùi mặt sâu hơn, giống như là đang xấu hổ vậy, để chủ tịch nhìn thấy cảnh này, thật là quá mất mặt rồi.
Lúc này Kiều Cảnh Vân mới yên tâm thở ra một hơi, “Đều không sao là tốt rồi.
Tiểu Vũ đâu?”
“Chắc là ngủ ở trong phòng.”
“Chị vào xem thằng bé.”
Vừa dứt lời thì cửa phòng ngủ mở ra, bé con lon ton chạy ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Thật ra từ đầu nhóc không hề ngủ, nhóc muốn chờ ba ba quay lại ngủ cùng nhóc thì mới yên tâm.
“Ba ba của con làm sao vậy?”
Thẩm Tư Thần nghe thấy tiếng của bé con thì nhúc nhích định ngồi dậy, thế nhưng Kiều Cảnh Nam đã nhanh tay ấn cậu trở lại vào lòng.
“Tiểu Vũ à, ba ba của con hôm nay không được vui, cần ba Kiều an ủi một chút, con…!có muốn ngồi trực thăng đến nhà cô hai chơi không?” Kiều Cảnh Nam đề nghị.
Nói cho cùng Tiểu Vũ cũng là một đứa trẻ, nghe thấy trực thăng thì liền sáng mắt, thế nhưng nó vẫn phải hỏi ý của ba ba trước, “Ba ba, con có thể đi sao?”
Thẩm Tư Thần yếu ớt gật đầu.
Đương nhiên là cậu tin tưởng chủ tịch Kiều, giao bé con cho chị ấy có khi còn an toàn hơn gửi tiền vào ngân hàng nữa.
Kiều Cảnh Vân vào phòng thu dọn một ít đồ bỏ vào ba lô nhỏ cho nhóc con, sau đó dắt tay nhóc đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên bảo đảm với Thẩm Tư Thần, “Yên tâm, chị sẽ chăm sóc Tiểu Vũ chu đáo.”
Tiếng đóng cửa, tiếng xe khởi động, sau đó đó tất cả lại lần nữa rơi vào yên tĩnh.
Kiều Cảnh Nam ôm người trên sofa, hôn nhẹ lên tóc cậu, thỏa mãn mỉm cười, “Giờ thì chỉ còn có hai chúng ta.”
Lần đầu tiên kể từ khi gặp lại nhau, hắn với thiếu niên thật sự được ở riêng với nhau.
Hắn rất hưởng thụ cảm giác này, trong lòng bất giác nhen nhóm lên chút toan tính nho nhỏ.
“Kiều tổng, anh đã ăn cơm tối chưa?” Im lặng một hồi lâu, Thẩm Tư Thần là người lên tiếng trước.
“Gọi tên tôi.” Hắn nhẹ giọng nhắc lại.
“Ừm…!Cảnh Nam…”
“Tôi chưa ăn, vừa tan làm thì tôi đi mua chút đồ dùng, sau đó thì trở về, tôi vốn dĩ còn định cùng ăn cơm với em.”
Thiếu niên mím môi, sau đó nhỏ giọng nói, “Tôi cũng chưa ăn, tôi cũng muốn đợi anh về ăn cơm.”
Hắn không những không vui vẻ mà con chau mày, “Giờ này rồi mà em vẫn chưa ăn?”
Dường như cảm thấy mình phản ứng hơi quá gay gắt, hắn dịu giọng lại, vuốt tóc cậu, “Lần sau không cần chờ tôi, phải ăn cơm đúng giờ, không được để bị đói, có biết không?”
“Tôi biết rồi.”
“Tôi đi hâm nóng thức ăn lại cho em.”
Hắn vừa buông tay ra thì Thẩm Tư Thần nhanh chóng bất dậy, “Hay là để tôi làm đi.”
“Ừm.” Hắn cũng đứng lên đi theo cậu vào bếp.
Thức ăn đã nấu chín sẵn, chỉ cần hâm nóng lại trong ba phút là mùi thơm phức đã tỏa ra ngào ngạt.
“Thần Thần thật giỏi, nấu ăn rất ngon.”
“Anh lại cười tôi rồi, mấy món này chỉ là món bình thường thôi.”
Hắn ngồi trên bàn ăn, chống cằm nhìn cậu, khóe môi cười càng thêm sâu, “Chỉ cần là em nấu, đối với tôi tất cả đều là mỹ thực nhân gian.”
Thẩm Tư Thần dở khóc dở cười, làm sao cậu có thể tưởng tượng ra được người đàn ông mặt không đổi sắc nói mấy lời “tán tỉnh” cũ rích này cùng với vị tổng tài lạnh lùng cao ngạo trong tivi là một người được chứ.
Quá khác biệt rồi.
Nhìn thấy nụ cười trên môi cậu, Kiều Cảnh Nam mới yên tâm hơn một chút.
Thức ăn được dọn sẵn trên bàn, Kiều Cảnh Nam vừa đút cho thiếu niên đang ngồi trên đùi mình ăn cơm, vừa kể lại nguyên do vì sao hắn lại trở về muộn.
Lúc vụ tai nạn xảy ra xe hắn cũng vừa lúc đến đoạn đường đó, may mà đi chậm hơn vài phút, nếu không bây giờ chưa chắc hắn đã có thể ngồi ở đây.
Lúc ấy cả đoạn đường đều bị phong tỏa, xe cộ bị ùn tắc, mọi người đều phải quay xe trở về thành phố, lúc hắn và Lục Văn đang loay hoay không biết làm sao thì có một chiếc xe chở nông sản ở ngoại thành cũng ở đó, người tài xế đó nói anh ta biết một con đường mòn đi vòng có thể đến được ngoại thành, thế là hắn bảo Lục Văn rẽ vào con đường mòn đó, chạy theo sao chiếc xe chở nông sản kia.
Đoạn đường ấy có chút gồ ghề, lại vòng một khoảng khá xa nên hắn mới trở về trễ như vậy, thêm nữa đoạn đường đó đi qua một cánh đồng lớn hơi có chút hoang vu, cũng có lẽ vì vậy mà không có sóng điện thoại.
Thiếu niên vừa nghiêm túc nghe hắn kể chuyện, miệng lại phải phồng ra nhai thức ăn mà hắn vừa đút cho, biểu tình quả thực rất dễ thương.
Kiều Cảnh Nam không nhịn được hôn nhẹ lên má cậu một cái.
Khuôn mặt của Thẩm Tư Thần đã ngượng ngùng nay càng lúng túng hơn.
Kiều Cảnh Nam bắt cậu ngồi trên đùi hắn ăn cơm, còn không để cậu tự ăn, một hai phải đút cho cậu ăn.
Cảnh tượng này đúng là xấu hổ ngượng ngùng chết đi được, dù chỉ có hai người cũng rất ngượng ngùng.
“Tôi no rồi.” Cậu đã ăn hơn một chén cơm, còn uống nửa chén canh, nếu ăn nữa chắc sẽ bội thực mất.
Hắn với tay lấy giấy lau miệng cho cậu, còn nâng ly nước đã rót sẵn lên tận miệng cho cậu uống.
Cái kiểu chăm sóc lo lắng đến tận răng thế này cậu chưa từng trải qua, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ được trải qua.
Ngoài cảm giác ngượng ngùng thì thật ra trong lòng cậu còn thấy rất ấm áp, cũng rất vui vẻ.
“Kiều tổng, không, Cảnh Nam, tôi ăn xong rồi, tới lượt anh…!ưm…”
Cậu còn chưa nói xong thì người kia đã hôn tới, nhanh chóng cắt ngang tiếng nói của cậu, nụ hôn ấy vừa mãnh liệt vừa dồn dập, mãi đến khi cậu không thở nổi nữa người kia mới tách ra một chút.
Môi kề sát môi, hơi thở hòa quyên vào nhau, cậu nghe thấy hắn nói, “Nếu em đã ăn no rồi, vậy bây giờ tới lượt tôi.”.