“Xin chào, tôi đến để gặp Kiều tổng.” Giọng nói thánh thót ngọt ngào vang lên tại quầy lễ tân.
Trước mặt Tiểu Hà và lễ tân là một cô gái xinh đẹp, kính râm to bản che gần hết nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi thoa son đỏ quyến rũ, da trắng như tuyết, tóc đen dài xõa tung.
Cô ấy mặc một chiếc váy đen tay dài, cổ giả vest đắp chéo, vừa sang trọng lại vừa tôn dáng một cách tinh tế.
Người trước mặt họ không ai khác chính là minh tinh nổi tiếng cả trong và ngoài nước, Nhậm Nhiên.
Dẫu cho vô cùng kinh ngạc vì được gặp Nhậm Nhiên bằng xương bằng thịt, nhưng với sự chuyên nghiệp của một lễ tân làm việc lâu năm và một thư ký tinh anh của Kiều Thị, Tiểu Hà và cô lễ tân bên cạnh không hề biểu hiện sự thất lễ nào ra bên ngoài.
Cô gái lễ tân nhanh chóng đứng dậy, trơn tru tiếp nhận công việc của mình, “Xin hỏi danh tính của quý khách, xin hỏi ngài có hẹn trước không ạ?”
Nhậm Nhiên biết đây là quy trình cơ bản của Kiều Thị cho nên cũng không hề làm khó, cô ta gỡ mắt kính ra, mỉm cười ưu nhã, “Tôi là Nhậm Nhiên, hôm nay tôi có hẹn để bàn bạc việc ký hợp đồng đại diện, làm người phát ngôn cho Kiều Thị.”
Cô gái lễ tân suýt xoa trong lòng, không ngờ Nhậm Nhiên ở bên ngoài còn đẹp hơn cả trên tivi, nghe nói trước kia khi Nhậm Nhiên chưa ra nước ngoài phát triển đã từng làm người phát ngôn cho Kiều Thị, không ngờ lần này Nhậm Nhiên về nước vẫn là ký với Kiều Thị.
Xem ra tin đồn giữa Kiều tổng và Nhậm Nhiên…!không phải là không có căn cứ.
“Nhậm tiểu thư, xin ngài đợi một chút ạ.”
Cô gái lễ tân thoăn thoắt tra lịch hẹn trên máy tính, sau đó mỉm cười một nụ cười tiêu chuẩn.
“Nhậm tiểu thư, hôm nay ngài có lịch hẹn bàn ký hợp đồng với giám đốc Lưu, tôi sẽ liên hệ với thư ký của giám đốc Lưu xuống đón Nhậm tiểu thư ngay ạ.
Mời ngài theo tôi sang khu vực chờ VIP ngồi chờ một lát ạ.”
Lễ tân thuần thục bước ra dẫn đường, Nhậm Nhiên có hơi mất tự nhiên nhưng vẫn đi theo, ánh mắt của cô ta thoáng dừng lại trên người Tiểu Hà, nếu như cô ta nhớ không lầm thì theo như cách ăn mặc Tiểu Hà chắc chắn là thư ký cao cấp.
Lúc đầu cô ta còn tưởng là Tiểu Hà xuống đại sảnh đón mình, trong lòng còn có chút đắc ý, nào ngờ lại là đang chờ người khác.
Nhậm Nhiên vừa đi được vài bước sau lưng đã có người tiến đến bàn lễ tân.
“Xin chào, tôi đến để gặp Kiều tổng.”
Tiểu Hà nhìn thiếu niên trẻ tuổi trước mặt, suýt chút thì không giữ được biểu cảm bình tĩnh, “Xin hỏi…!ngài có phải là Thẩm tiên sinh không ạ?”
Thẩm Tư Thần gật đầu, “Đúng vậy, tôi họ Thẩm.”
Mặc dù trong lòng vô cùng khó hiểu và ngạc nhiên khi vị khách quý quan trọng mà mình phải đón tiếp lại trẻ như vậy, hơn nữa còn trông không giống một vị giám đốc hay người đại diện gì đó lắm.
Nhưng nhiệm vụ của Tiểu Hà là đón được người, cô biết rõ những chuyện khác bản thân không cần và cũng không được phép quan tâm.
“Thẩm tiên sinh, mời ngài đi theo tôi, Kiều tổng đang chờ ngài.”
“Được.”
Cuộc nói chuyện này toàn bộ đều lọt vào tai của Nhậm Nhiên.
Cô ta vừa nghe thấy…!Kiều Cảnh Nam chờ một người.
Nhậm Nhiên rất muốn biết lai lịch của thiếu niên kia ra sao, người này nhìn bề ngoài thì tuổi tác không lớn, từ dáng đi giọng nói đều mềm mại nhỏ nhẹ, không hề có chút khí chất nào của người làm ăn kinh doanh, lăn lộn thương trường.
Người có thể để Kiều Cảnh Nam đích thân chờ, phải là người thế nào đây.
“Có vẻ như hôm nay Kiều tổng rất bận.” Nhậm Nhiên biết hỏi thẳng về thiếu niên kia không phải là thượng sách, vừa không có chút mặt mũi nào lại vừa biến mình thành một người tò mò tọc mạch, rốt cuộc chỉ có thể vòng vo một hồi.
Lễ tân theo lệ đáp lại, “Vâng, bởi vì hôm nay có khách quý đến tham quan Kiều Thị.”
Nói xong cô gái lễ tân mới cảm thấy bản thân đã vô tình lỡ lời.
Chuyện lịch trình hay công việc của Kiều tổng thì cho dù là ai hỏi tới thì cũng không được tiết lộ, huống hồ gì…!chuyện của Kiều Cảnh Nam và Nhậm Nhiên cũng chỉ mới là tin đồn.
Cô gái lễ tân thầm mong việc “lỡ lời” của mình sẽ không gây nên ảnh hưởng gì xấu.
Nhậm Nhiên gật đầu, không hỏi sâu thêm nữa.
Nghe nói thiếu niên là khách quý của Kiều Thị thì cô ta cảm thấy yên tâm phần nào.
Hóa ra là Kiều Cảnh Nam bận thật, chứ không phải là lạnh nhạt không muốn gặp cô ta.
Dù sao cô ta cũng đã về nước rồi, không cần phải vội vàng làm gì.
Cô ta rời đi năm năm mà Kiều Cảnh Nam vẫn còn độc thân một mình, rõ ràng…!vị trí phu nhân Kiều Thị này không có ai có thể ngồi nổi.
Rõ ràng, cả ông trời cũng cảm thấy nó thuộc về Nhậm Nhiên.
Ngày trước cô ta muốn theo đuổi sự nghiệp, muốn đạt được danh vọng, cho nên đã quyết tâm nhận lời mời ra nước ngoài phát triển.
Ngày đó cứ tưởng đã vụt mất Kiều Cảnh Nam mãi mãi, không ngờ…!sau năm năm trở về hắn vẫn còn độc thân.
Trong lòng Nhậm Nhiên nhen nhóm lên chút hy vọng, liệu có phải người đàn ông này thật ra từ đầu đến cuối đều luôn để ý cô ta hay không, nhưng bởi vì tính cách hắn lạnh lùng cho nên không hề biết thể hiện cảm xúc ấy ra bên ngoài, rốt cuộc chỉ yên lặng chờ đợi.
Nếu đã như vậy, cô ta chủ động tấn công hắn là được.
Một người thông minh, tài năng lại xinh đẹp quyến rũ như cô ta, làm gì có đàn ông nào có thể cưỡng lại được.
…
Thẩm Tư Thần đi theo Tiểu Hà vào thang máy chuyên dụng của Kiều Cảnh Nam, một đường lên thẳng tầng cao nhất.
Cậu cảm thấy im lặng mãi thì có hơi thất lễ, nhưng mà cậu cũng không biết nói gì cho phải, lần đầu tiên bước vào môi trường này làm cậu có chút không quen.
Trước kia cậu đi học đại học mới có nửa năm, còn lại đều ở ngoại thành bán mì, toàn tiếp xúc với những người ở thôn quê chân chất.
Ngoài chủ tịch Kiều và Kiều Cảnh Nam cùng thư ký của bọn họ ra, chưa bao giờ cậu được tiếp xúc với những nhân viên tinh anh như thế này.
“Xin hỏi, Kiều tổng anh ấy có đang bận không?” Cậu e dè thử tìm đề tài nói chuyện.
Tiểu Hà nghĩ là Thẩm Tư Thần không muốn chờ đợi nên lựa lời mà nói, “Kiều tổng đang họp ạ, nhưng ngài ấy bảo tôi trực tiếp dẫn tiên sinh tới gặp, không cần phải chờ.”
Thiếu niên lại xua tay, cậu không muốn ảnh hưởng công việc của hắn, “Vậy tôi đến phòng chờ chờ anh ấy họp xong là được, không cần vào đó làm phiền đâu, tôi cũng không có việc gì gấp.”
Tiểu Hà hơi khó xử nhưng cũng không dám tự tiện từ chối lời đề nghị của cậu, trước tiên cô tạm thời đồng ý với cậu, dẫn cậu đi vào phòng chờ riêng cho khách quý, sau đó mới đi thông báo lại cho Kiều Cảnh Nam.
Cửa mở, bóng hình mà Kiều tổng mong ngóng lại không thấy đâu làm cho hai hàng chân mày của hắn nhíu chặt.
“Xảy ra chuyện gì? Người đâu?”
Tiểu Hà nhìn biểu tình này thì giật thót trong lòng, sợ đến hai chân muốn nhũn ra, “Cái đó…!Là…!Thẩm tiên sinh nói Kiều tổng đang họp nên không muốn làm phiền, muốn đến phòng chờ ngồi đợi ạ.”
Kiều Cảnh Nam gằn từng chữ, “Tôi đã nói, cậu ấy không cần chờ.”
Hắn nói xong thì ấn vào một phím trên máy tính rồi đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
Tiểu Hà sợ đến muốn khóc, cô âm thầm mắng Lục Văn sao lúc quan trọng thế này anh ta lại ra ngoài chứ, trước nay chỉ có Lục Văn là hiểu được ý của Kiều tổng mà thôi.
***
Dự là hôm nay sẽ lên 2 hoặc 3 chương để cảm ơn mọi người đã ủng hộ và vote cho mình, nếu mà muốn mình ra chương nhiều thì mọi người ủng hộ mình nhiều thêm nha, cảm ơn ạ.