Nhất Ngôn Thông Thiên ( Dịch ) - Bạch Cốt Nhảy Múa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Nhất Ngôn Thông Thiên ( Dịch )


Bạch Cốt Nhảy Múa



Hắc Lang không phải là một con sói đơn độc thông thường, mà là một con Yêu Lang.

Cho nên Thiết Trụ dựa vào kinh nghiệm tính toán ra đường lui coi như mười phần sai lầm. Chỉ cần Hắc Lang thăm dò ra đám thiếu niên không thể nào xuất được lực đạo kinh người như kẻ Phi Thạch kia, thì tất cả chỉ còn chờ bị nó nuốt vào bụng.

Vài thanh đao chặt củi căn bản không có tác dụng gì. Nếu như trốn chạy ra ngoài núi, nói không chừng còn vài người sống sót, nhưng một khi đã chạy trốn vào sơn động thì coi như đám thiếu niên này hoàn toàn bước vào tử địa.

Đến khi Từ Ngôn muốn cản lại thì mọi chuyện đã chậm. Thiết Trụ đã dẫn đầu xông vào sơn động xem xét địa hình, đám thiếu niên khác theo sát sau lưng. Hơn nữa con Hắc Lang cũng đang đuổi theo.

Rơi vào đường cùng, Từ Ngôn đành theo đồng bọn trốn vào trong sơn động. Đến khi Hắc Lang đã đuổi đến nơi, đám thiếu niên canh giữ cửa động bèn ném từng tảng đá thu nhặt lúc trước ra, nhưng rõ ràng không có tác dụng. Hắc Lang cũng không thèm trốn tránh mà chậm rãi tiến gần.

“Bên trong này có thông đạo! Tất cả tới đây!”

Nghe thấy tiếng la đầy kinh hỉ của Thiết Trụ vọng ra từ sâu bên trong, đám thiếu niên nhanh chóng chạy tới. Vừa lúc một đứa trong đám đang canh cửa động chỉ mới nghiêng đầu ngó qua chỗ khác, đầu vai của nó đã xuất hiện thêm một bộ móng vuốt sói đầy lông lá.

Rặc rặc!

Tiếng xương cổ đứt gãy vang lên tại cửa động vọng vào tận sâu bên trong hang.

“A Vượng!”

“Là con Hắc Lang kia!”

“Hắc Lang đã cắn chết A Vượng ca rồi, ư…ư…”

Tiếng kinh hô hòa lẫn với tiếng khóc nỉ non sâu bên trong vọng ngược ra. Chẳng qua thiếu niên tên A Vượng này đã không còn nghe thấy gì nữa, hai mắt nó trừng to, không còn chút sự sống.

Một đồng bạn đột nhiên bị cắn chết nhất thời khiến đám Thiết Trụ sợ hãi, không dám quay đầu dừng lại mà chạy như điên vào sâu bên trong hang. Từ Ngôn cũng sững sờ, hắn quay đầu nhìn bóng dáng âm trầm của Hắc Lang tại cửa hang, thở dài một hơi rồi theo sát đám trẻ trốn vào sâu phía trong.

Tiếng bước chân hỗn loạn vang vọng khắp cả thông đạo hẹp dài. Kì quái là hang động này lại không giống với hang động của những dã thú bình thường, đám thiếu niên đã chạy vào sâu hơn trăm trượng nhưng vẫn cứ không tới được phần cuối của hang. Càng đi sâu vào bên trong, hang động càng thêm u tối, cửa động sau lưng cũng dần biến thành một điểm sáng mờ mờ, nhìn qua càng thêm âm trầm.

Phành phạch!

Đang chạy trối chết, trên đỉnh đầu đám thiếu niên chợt vang lên từng tràng thanh âm chấn động, khiến Tiểu Hoa sợ tới mức đưa hai tay ôm chặt lấy đầu, ngồi sụp xuống. Đám còn lại cũng hoảng sợ không thôi.

Đám thiếu niên mang theo ánh mắt đầy kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên phía trên thì chỉ nhìn thấy trong hang động như sáng hơn, từng điểm sáng nhợt xuất hiện từ trên nóc hang bay ra. Trên đó là một đám phi trùng bị người lạ quấy nhiễu mà vội vã tung cánh tán loạn, tạo thành từng đạo điểm sáng lưu động như từng đốm ma trơi.

Sau chuyến ngừng chân ngắn ngủi, phát hiện bản thân sợ bóng sợ gió thì mấy đứa trẻ lại tiếp tục chạy trốn vào sâu phía trong.

Hang động đầy phi trùng và đốm sáng di chuyển khắp nơi như một thông đạo giả tưởng trong mơ. Nếu không có Hắc Lang, nếu không có một đồng bạn vừa bị giết chết thì đám nhỏ nhất định sẽ bị cảnh trí nơi này mê hoặc.

Tiếng vọng của bước chân trong hang động càng lúc càng nhỏ, mãi cho đến lúc hoàn toàn biến mất thì đám phi trùng cũng lại lần nữa trở về đỉnh hang. Nhưng đám phi trùng kì dị này chỉ vừa im lặng trong chốc lát thì thân thể bọn chúng chợt khô quắt lại, rồi rơi vãi rào rào xuống phía dưới.

Chúng là Lân Hỏa trùng, một loại phi trùng kì dị, chỉ có thể phát sáng một lúc rồi hoàn toàn chết đi. Chúng thường sống ở những nơi tối nhất trong những phần mộ, cũng giống như ma trơi xuất hiện ở nghĩa địa, sáng, cũng có nghĩa là đã chết rồi.

Ánh sáng nay lan tràn tới sâu bên trong hang động rồi dần dần mờ đi tựa như có người nào đó đang bóp nát đám ánh sáng này từng chút một. Trong cái nhập nhòe đan xen của ánh sáng và bóng tối, có thể nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của một con hung thú đang bước về phía trước.

Hắc Lang đang không chút tiếng động, đi dọc theo hang động, đuổi theo phía sau.

Đám trẻ lê từng bước chân hoảng loạn mà đi, rồi cũng chạy đến phần cuối của hang đá, là một động đá vôi tự nhiên, có chút giống với một tòa thạch điện. Lúc này, đám Lân Hỏa trùng kinh sợ mà bay tán loạn bốn phía, ánh sáng của bọn chúng chiếu sáng bốn vách hang đá vôi khiến nơi này bừng sáng như ban ngày.

Tựa như một địa ngục vĩnh viễn chìm trong u tối đột nhiên sáng bừng lên, chợt mang lại cho động đá vôi này một loại âm trầm không thể miêu tả được. Ngay giữa động lại xuất hiện một ụ đá hình vuông cổ quái.

“Cái kia, là gì vậy?”

“Hình như là nó rỗng ruột, là miệng giếng hay sao?”

“Giếng thì không có hình vuông đâu, nó giống như là…quan tài!”

Đám nhỏ này hoảng sợ thì thào với nhau, tạo thành tiếng vọng trầm trầm quỷ dị. Ụ đá trong động đá vôi này thật sự hoàn toàn giống với một cái quan tài đá, có điều lại không có nắp quan mà thôi. Gió trong động thổi tới, tạo thành một loại tiếng vang như tiếng gào khóc thê lương. Đám nhỏ vốn bị hoảng sợ bao trùm lại càng thêm run rẩy, từng đứa lần lượt co cụm dựa sát vào nhau. Dường như chỉ có vậy mới có thể giúp bọn chúng đối diện với sự tình quỷ dị trước mắt.

Nếu như trong hang đá này lại xuất hiện một cái quan tài đá, thì nơi này hiển nhiên cũng không phải là một hang động dã thú, mà chính là một tòa cổ mộ rồi.

Cót két..t..tttt!

Cót két..t..tttt!

Tiếng động quái dị nương theo gió truyền đến tựa như có người đang cọ quẹt gì đó, từa tựa như hai mảnh xương cốt bị chà xát vào nhau. Hơn nữa, loại tiếng động cổ quái này lại từ sâu bên trong quan tài đá kia vọng ra.

Vốn cũng có vài đứa trong đám thiếu niên đang tụ tập ở góc động đá vôi không kìm được, định hét lớn lên, bèn vội vàng lấy tay bịt miệng lại. Trong mắt mỗi đứa đều mang theo sự sợ hãi đến vô cùng.

Hắc Lang hung mãnh, cổ mộ trong núi, quan tài đá quỷ dị, trải qua tất cả chuyện này khiến đám trẻ con nhà nghèo bọn nó đều như mất hồn mất vía, tay chân càng thêm luống cuống.

Mấy thứ quỷ quái này còn khiến đám thiếu niên khiếp sợ hơn rất nhiều, đến cả Thiết Trụ cường tráng nhất trong bọn cũng đã trở nên run rẩy tay chân, tay cầm dao bổ củi đã nhiễu đầy mồ hôi. Nếu không phải có Từ Ngôn đứng cạnh thì nó còn nghĩ tới chuyện quay người thẳng tới hướng con Hắc Lang kia rồi.

Không ai muốn đối diện với quỷ cả, chí ít Hắc Lang kia còn là một vật sống.

Cổ họng của Thiết Trụ chợt nhúc nhích một cái, rồi nó chém mạnh dao bổ củi xuống đất, nhỏ giọng hỏi: “Chỉ Kiếm, làm sao bây giờ?”

Chỉ Kiếm, chính là tên tự mà lão đạo sĩ đặt cho Từ Ngôn.

Từ Ngôn, tự Chỉ Kiếm.

Đạo môn không có tên tự, chỉ có đạo hiệu. Còn tên tự, phần lớn là môn nhân đệ tử Nho học mới có, hơn nữa sau khi trưởng thành mới được đặt tên tự. Từ Ngôn năm nay mới mười lăm tuổi nhưng đã có tên tự thì cũng có chút kì lạ. Nhưng người dân trong thôn trấn nhỏ cũng không để ý đến chuyện này cho lắm, cùng lắm là người có tên tự so ra có vài phần văn nhã hơn người thường. Có điều cái tên tự Chỉ Kiếm này của hắn lại bị không ít người dân Lâm Sơn Trấn hiểu nhầm thành đạo hiệu.

Cho dù là tên tự hay là đạo hiệu, một khi được chính thức nhắc đến, thì cũng chính là biểu hiện ra sự kính trọng.

Thiết Trụ chỉ là con của thợ rèn trong trấn, nhưng mấy chuyện này cũng có hiểu biết đôi chút. Loại cục diện quỷ dị thế này, nó không cách nào ứng phó được cho nên mới gọi cái danh tự kia của Từ Ngôn, vừa đại biểu cho sự kính trọng đồng thời cũng là bày tỏ ý kiến để cho đối phương làm chủ.

Cọt kẹt..t..tttt! Cọt kẹt..t..tttt!

Thiết Trụ vừa dứt lời, âm thanh quái dị trong quan tài đá lại vang lên thêm lần nữa. Rồi hai cánh tay chỉ toàn xương trắng từ trong quan tài từ từ hiện ra, đung đưa lúc lắc. Rõ ràng cái thanh âm quái dị khiến người khác rùng mình kia là bắt nguồn từ hai cánh tay đung đưa này mà tạo nên.

Đám trẻ này chỉ cố hết sức gắng gượng kìm tiếng hét chói tai phát ra, chứ không cách nào đè nén được tâm trạng của mình. Nhất là đứa nhỏ nhất tên Tiểu Hoa kia, khuôn mặt nó đã tái nhợt không chút máu, đầm đìa nước mắt.

Trong cổ mộ có quan tài đá không có gì kì lạ, trong quan tài đá có xương trắng cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng nếu như cái bộ xương trắng kia lại biết động đậy mà nói, thì chính là một việc quỷ dị và kinh khủng tới cực độ. Không chỉ có Tiểu Hoa, mà đám thiếu niên còn lại cũng bị dọa cho kinh hoảng, hai đùi của Thiết Trụ cũng run lên bần bật.

Cót két…ttt! Cót két…tttt!

Nhưng nỗi kinh hoảng của bọn chúng vẫn còn chưa chấm dứt, theo hai cánh tay xương trắng kia đong đưa, cùng những mảnh xương cốt cọ quẹt vào nhau tạo thành từng tràng thanh âm đầy âm luật, thì một cái đầu lâu trắng cũng từ trong quan tài dần dần lơ lửng nổi lên trên không trung. Nhìn qua dường như bộ xương này đang gắng gượng đứng lên, một lúc sau thì bộ xương đang ngồi cũng dần đứng dậy được. Cái đầu xương xẩu lắc lư, hòa cùng dáng điệu rung lắc đều đặn cổ quái, tựa như đang cười như điên nhưng không phát ra chút âm thanh nào.

Hang động âm lãnh, bạch cốt bắt đầu nhảy múa!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN