Nhất Ngôn Thông Thiên
Chương 29
rình Lâm Uyển tuy cũng là một nữ hài mười lăm tuổi có chút ham chơi không khác nữ hài bình thường, nhưng nàng vẫn xứng đáng với thân phận tiểu thư khuê các.
Dưới sự dạy bảo của gia gia, nàng chẳng những thông thuộc thi thư nữ huấn, còn hiểu được công dung ngôn hạnh. Tuy rằng đối nhân xử thế có chút ngây ngô nhưng vẫn hiểu rõ được một cái đạo lý.
Giết người, phải đền mạng.
“Gia gia, Từ Ngôn đã giết người! Hắn và đám phỉ kia là một phe!”
Câu đầu tiên không nghe thấy đáp lại, Trình Lâm Uyển trong xe lại tiếp tục nói tiếp, lần này hai hàng mày kiếm của lão nhân trước xe giật giật lại.
Hí..hí….!
Đường núi gập ghềnh, con ngựa mất đà ngã xuống, xe ngựa ầm ầm lật nhào qua một bên. Bởi con ngựa đã mất quá nhiều máu nên chỉ trợn hai tròng mắt trống không vô thần, giãy giụa yếu ớt, không đứng dậy nổi nữa.
Bị ngã lăn qua bên đường, lão nhân vội vàng bò đến cạnh cỗ xe đỡ lấy mấy người phu nhân ra ngoài. Nhìn phu nhân mình chỉ bị trầy chút ở mặt, còn những người khác bình yên không có gì, Trình Dục mới thở nhẹ ra một hơi.
“Từ Ngôn, không có giết người.”
Lão nhân nhìn cháu gái mình, nói ra một câu đầy quái dị. Nghe thấy vậy, Trình Lâm Uyển chợt sững người.
“Con tận mắt nhìn thấy, là hắn đã giết Triệu thúc!”
Nữ hài cau lấy hàng mi thanh tú nhìn như không hiểu nổi mà nói với lão nhân. Thà do người khác kể lại nàng còn có thể không tin, nhưng cảnh tượng lúc nãy rõ ràng nàng nhìn thấy tận mắt.
“Nha đầu, ngươi tới đây nhìn xem.”
Trình Dục không giải thích tiếp chỉ vào thanh cương đao trên mông ngựa: “Đao đâm sâu một thước, vào phần thịt mỡ của đùi, không thương tổn gân, không đụng tới xương. Một đao thế này, con cho là vô ý hay cố ý?”
Vấn đề gia gia chỉ ra khiến nữ hài càng thêm mông lung. Trước vị trưởng bối nghiêm khắc mà hiền hòa trước mặt, nàng không dám nói dối, đành lắc đầu.
“Con từng đi qua Lão Phần sơn rồi phải không?”
Những lời này của Trình Dục khiến trái tim trong lồng ngực nữ hài giật thót lại. Trình Lâm Uyển đưa tay nắm lấy chéo áo, nhỏ giọng đáp: “Đi qua, có qua đó một lần.”
Gia gia không cho phép nàng lên núi vì lo lắng cho sự an toàn của nàng, nhưng thiếu niên thường hiếu kỳ. Cho nên nữ hài cũng lén lút cùng đám bạn đi qua Lão Phần sơn rồi, chẳng qua là không dám đi lần thứ hai.
“Con nhìn thấy Từ Ngôn phi thạch chưa? Hắn đánh có chuẩn không?” Trình Dục lại hỏi.
“Rất chuẩn!” Trình Lâm Uyển nhớ tới Phi thạch của Từ Ngôn. Tạm thời nàng chợt quên đi một màn giết người lúc trước, hai mắt chớp to nói: “Có lần con nhìn thấy có con chim Hoàng Oanh trên cây, lại bắt Từ Ngôn đánh rớt nó xuống mà không làm bị thương chim chóc. Hắn thật sự đánh rớt được nó, hơn nữa con chim đó vẫn khỏe mạnh, con còn nuôi được cả một thời gian dài sau này nữa.”
“Gia gia nhớ rõ con chim Hoàng Oanh kia.” Trình Dục khẽ mỉm cười, nói: “Con có biết vì sao chim bị đánh rớt xuống cây mà lông tóc không chút hao tổn gì không?”
Vấn đề sau cùng này, lão nhân không đợi nữ hài trả lời, bắt đầu chậm rãi giảng giải: “Là vì gió. Dùng tốc độ phi thạch cực nhanh bay xẹt trước mặt chim Hoàng Oanh, tạo thành một luồng gió mạnh khiến hai mắt chim đau đớn. Chim chóc nhắm mắt lại thì không thể nào bay được, nó không đứng vững nên bị rơi xuống cây.”
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn chu lên của cháu gái, còn cả vẻ mặt không tin tưởng của nàng, Trình Dục cười nói: “Chim Hoàng Oanh kia là bị gió thổi rớt xuống, chứ không phải bị đá ném rớt. Một đao kia, con còn cho rằng là cố ý, hay vẫn là vô ý đây?”
Lão nhân không có chỉ vào thanh cương đao đang cắm trên mông ngựa. Ý của lão tựa như hỏi về thanh đao đâm trên mông ngựa, lại dường như nói về một đao đâm vào ngực người hầu kia.
“Cố ý đấy…”
Dường như đã chợt hiểu rõ chuyện gì đó, nữ hài nho nhỏ đưa tay bịt miệng, trong mắt có sợ hãi, còn ngấn lệ.
“Đúng vậy a. Cố ý đấy. Bọn họ là cố hết sức để cả nhà lão phu thoát khốn a.”
Hai mắt lão nhân bình thản, lấp lánh sáng ngời, thấp giọng nỉ non như tự nói với bản thân: “Đồ đệ của Từ Đạo Viễn, sao có thể là phàm phu tục tử…”
“Nếu vậy, Từ Ngôn bị bọn sơn phỉ bắt đi rồi, hắn có phải chết hay không?”
Nước mắt Trình Lâm Uyển như chực trào ra. Khi nàng biết được chân tướng mọi việc, đã vì bản thân mình lúc trước quá lạnh lùng mà cảm thấy vô cùng áy náy. Hóa ra không phải tiểu đạo sĩ ngây ngốc kia sợ chết, mà là đang dốc hết toàn lực tìm ra được một đường sinh cơ cho cả nhà mình.
Cuối cùng hắn đã làm được.
Thế nhưng hắn lại bị hãm sâu trong hang phỉ.
Lão nhân không trả lời cầu hỏi của cháu gái, vì bản thân lão cũng không đoán được vận mệnh của Từ Ngôn là thế nào. Chẳng qua một người nhìn như ngu muội kia lại chính là một hài tử thông minh hơn người, cho dù thân trong trại phỉ không chừng cũng có thể còn sống mà đi ra khỏi đó được.
Phía hông xe bên kia, lão phu nhân đang cố lôi ra một ít hành lý mang theo người, nhìn thấy bộ dáng của hai ông cháu bèn nở nụ cười khổ. Bà biết rõ giữa nhân thế này, có một vài đạo lý có thể nhìn thấu, nhưng có chút đạo lý lại không nhìn ra được đấy.Không lâu sau, một nhà người bị mất đi xe ngựa cũng đã leo lên được một gò núi thấp. Trước mặt đã là vùng đồng bằng thấp thoáng phía xa.
Xuy!
Ầm ầm ầm!
Bên kia núi, tiếng gót sắt chạy như điên lao đến. Một trăm kỵ binh giáp sắt, mỗi người một bộ áo giáp sắt mũ sắt, dưới chân cưỡi ngựa, cầm theo thương bên người, uy phong lẫm liệt.
Tiếng động từ chiến mã khiến Trình gia lại kinh hoảng lần nữa. Đến khi nhìn thấy rõ trang phục của người tới, tâm tình của Trình Dục cuối cùng cũng nhẹ nhõm lại. Lão mang theo người nhà đi xuống chân núi, nghênh đón đội kỵ binh.
Một trăm thiết kỵ, người cầm đầu cách lão giả hơn mười trượng thì siết dây cương lại, chiến mã cao lớn dựng người hí vang lên. Một trăm kỵ binh sau lưng hắn cũng làm một động tác như vậy, một khắc trước chiến mã còn đang chạy băng băng, một khắc sau đã hoàn toàn đứng yên tại chỗ.
“Cha!”
Nam tử đang mặc trọng giáp vội vàng bước đến cạnh Trình Dục, đưa tay nâng lấy lão nhân, dò xét một lượt.
“Sao lại rời khỏi Lâm Sơn Trấn sớm như vậy? Xe ngựa đâu rồi, sao lại đi bộ? Mẹ!” Nhìn thấy vết trầy trên mặt lão phu nhân, nam tử kinh hô lên một tiếng: “Người bị thương, chẳng lẽ gặp kẻ xấu?”
“Con trai đừng nóng vội. Mẹ và cha con không có chuyện gì đâu.” Nhìn thấy đứa con thứ ba của mình như vậy, lão phu nhân cười không khép miệng được.
“Tam thúc!” Trình Lâm Uyên gõ gõ lên bộ thiết giáp, lộ ra vẻ mới lạ không thôi. Đây là lần đầu nàng nhìn thấy tam thúc trong bộ giáp thế này, nhìn rất uy phong.
Người tới tên là Trình Vũ, con trai thứ ba của Trình Dục, cũng là tam thúc ruột của Trình Lâm Uyển.
“Gặp phải một đám sơn phỉ, bây giờ không sao rồi.” Trình Dục đưa mắt nhìn con trai mình, rồi liếc nhìn về phía bách kỵ đang đứng đợi phía xa xa, trong mắt chợt có một tia khen ngợi hiếm có.
Đó chính là Biên quân tinh nhuệ của Đại Phổ. Nếu như quân đội của Phổ quốc đều có khí phách và thực lực như thế thì thật tốt.
Lão nhân nghĩ được như vậy, nhưng con trai của lão lại không thể không làm gì. Hai hàng mày rậm của Trình Vũ cau lại, nổi giận nói: “Bọn người nơi nào dám can đảm đánh cướp Trình gia ta. Hài nhi sẽ thay người trút cơn giận này xuống!”
Trình Vũ quanh năm trấn thủ Biên quan, mang theo một thân khí tức kiêu binh. Chẳng qua ngày bình thường hắn không dám nói vậy trước mặt lão nhân, thế nhưng khi nghe được chuyện người nhà gặp phải đám sơn phỉ giặc cỏ, cơn giận bốc lên không kềm chế nổi.
“Nguyên sơn trại.”
Trình Dục nhíu nhíu mày, nói: “Biên quan làm trọng. Nếu có mệnh lệnh của tướng quân hãy điều động Biên quân. Trình Vũ, nên lấy đại cục làm trọng.”
Ngụ ý của lão nhân là khuyên bảo Trình Vũ không nên tùy tiện phát binh. Bởi vì đứa con thứ ba này của lão cũng chỉ là phó tướng Trấn Tây quân, nếu không có mệnh lệnh của chủ soái mà điều động biên quân thì cũng giống mưu phản. Lần này Trình Vũ mang theo một trăm kỵ binh nghênh đón lão đã là vượt quyền rồi.
“Cha yên tâm, có cơ hội con sẽ lấy lệnh phù. Hài nhi sẽ đích thân giết chết toàn bộ Nguyên sơn trại.” Trình Vũ lạnh băng đáp.
Trình Dục khẽ gật đầu, nhưng chợt nhớ ra cái gì đó, bèn nghiêm mặt nói: “Ngươi nhớ kỹ, nếu như tại Nguyên sơn trại có nhìn thấy một tiểu đạo sĩ tên là Từ Ngôn, thì tuyệt đối không được để hắn bị thương tổn. Chúng ta không phải thăng thiên, tất cả đều là nhờ công lao của tiểu đạo sĩ kia. Hắn chính là ân nhân cứu mạng của cha ngươi.”
“Từ Ngôn?” Trình vũ ngẩn người, nói: “Hài nhi nhớ rõ rồi, Nguyên sơn trại không đáng để lo. Hôm nay vẫn là việc phụ thân vào kinh quan trọng hơn. Hài nhi có quân lệnh bên người nên không cách nào rời xa Kỳ Uyên Hạp được, đành để bách kỵ này hộ vệ phụ thân về kinh.”
“Thiết kỵ biên quân, không phải nơi chiến sự thì không được phép rời khỏi nơi trú quân. Đây là thiết luật.” Sắc mặt Trình Dục chuyển sang âm trầm, giọng điệu nghiêm khắc lại: “Cho bọn hắn về đi, để lại cho ta mấy con ngựa là được rồi. Vĩnh Ninh trấn cách đây không quá xa, tới Dịch trạm thì sẽ có người hộ tống ta vào kinh.”
“Cái đám xe ngựa Dịch trạm vô dụng đó thì giúp được cái gì chứ!” Trình Vũ nghe xong lập tức sốt ruột: “Càng tới gần kinh thành, thế lực Thái Thanh giáo càng lớn. Quốc sư, cái lão thất…”
“Câm miệng!” Vẻ mặt của Trình Dục trầm lại, lên tiếng quát mắng khiển trách: “Ngươi không phải là Ngôn quan* không nên vội vàng luận tội trọng thần, ngươi bảo vệ Biên quan cho tốt là được.”
(*gần như quan Ngự sử_Hoangtruc)
Phất lấy ống tay áo, lão nhân mang theo đám gia quyến, đi đầu tiến về phía trước. Nơi đó đã có mấy con chiến mã được đám bách kỵ chuẩn bị sẵn sàng.
Đối mặt với cha già quật cường, Trình Vũ cũng không biết phải làm sao. Suy nghĩ một chút, hai mắt hắn chớp động, quát bảo đám bộ hạ: “Này, các ngươi còn người nào chưa dùng phép về thăm người thân, có muốn dùng không?”
Tướng quân đã lên tiếng, đám bộ hạ lập tức ngầm hiểu. Hơn một nửa trong số một trăm kỵ binh nhao nhao xuống ngựa cởi áo giáp, kêu to rằng mình còn phép về thăm người thân chưa dùng tới, lần này xin nghỉ về thăm nhà. Tại Đại Phổ, hàng năm quân nhân đều có nửa tháng nghỉ phép về thăm người thân, nếu như nghỉ quá số ngày thì phải chịu nhận phạt quân côn.
Nửa tháng, cũng xấp xỉ thời gian đủ để hộ tống Trình Dục về đến kinh thành. Chẳng qua sau khi trở về, toàn bộ cả đám bốn mươi, năm mươi tên binh sỹ này đều bị ăn một trận đòn rồi.
Tinh nhuệ Trấn Tây quân thì sợ gì bị một trận đòn. Một đám binh sĩ chỉ lấy đao kiếm theo người, cười toe toét đến trước mặt lão nhân, có người nói: “Lão gia tử, người vào kinh hả? Đúng dịp chúng ta cũng vào kinh thăm người thân. Người cứ đi trước, chúng ta đi sau và hai bên cạnh. Tiện đường, ha ha ha, là tiện đường mà thôi.”
Trình Dục trừng mắt liếc nhìn con mình, hừ một tiếng. Lần này lão cũng không nói gì khác nữa.
Lão không phải là người cổ hủ cứng đầu không biết thay đổi. Đứa con thứ ba này của lão nhìn qua như lỗ mãng, thế nhưng cái chiêu thức mượn cớ làm việc này của hắn lại rất có nét tinh khôn của đám người trong quan trường.
Nhìn lão nhân và cháu gái vẫy vẫy tay từ biệt mình ngày càng đi xa, Trình Vũ nghiến chặt răng lại, nói nhỏ: “Ngay cả lão gia tử của Trình Vũ ta mà còn dám cướp. Nguyên sơn trại, hừ hừ! Đợi đến lần giao quân tới chấm dứt, xem ta có đem bọn ngươi dẫm thành tro bụi hay không!”
“Tiện đường?” Trong sơn trại nơi núi sâu, Từ Ngôn đang ôm bụng đầy bất đắc dĩ nói với tên sơn phỉ bên cạnh: “Ta đi nhà xí a thí chủ, ngươi cũng tiện đường được a?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!