Nhặt Nhầm Nam Thần
Chương 37
Tô Lịch mở một bài post trên diễn đàn Mạn Mộng lên. Tiêu đề bài post là <Cung tâm kế nóng hổi mới ra lò đêyyy> Ô trời ơi! Thì ra người lộ ra tên thật của Đồng Tâm lại là Hạ Bảo!!!!
Đông Tâm không kịp nhìn kỹ bài post đã quay đầu lại nhìn Tô Lịch: “Chuyện này là thế nào? Anh đăng lên à?”
Tô Lịch nhướng mày, “Còn cần anh đăng à? Anh chỉ cần lộ chân tướng ra, sau đó không cần anh tự mình động thủ liền có người ra mặt vả vào mặt đồ khốn nạn kia.” Dứt lời, Tô Lịch liền híp mắt nhìn về phía Đông Tâm, “Thực ra em cũng đã đoán được rồi đúng không? ID <Hạm úy> kia chính là Hạ Bảo.”
Đông Tâm nghe xong chỉ mím môi không nói.
Đúng, sao cô có thể không đoán được chứ? Cái ID <Hạm úy> kia không chỉ show ra được lịch sử trò chuyện chuyện giới thiệu cô làm trợ lý mà còn vì tăng mức độ đáng tin mà thậm chí show cả lịch sử trò chuyện của chính cô ta với Đồng Tâm. Đông Tâm vừa nhìn thấy đoạn lịch sử trò chuyện kia liền biết đối phương chính là Hạ Bảo trước kia đã từng hợp tác qua với cô. Chỉ là cô thực sự không hiểu nổi, rốt cuộc cô đã làm gì đắc tội với vị Tiểu Hồng* kia mà khiến đối phương muốn lộ tên họ thật của cô trên mạng thế này? Hơn nữa, sao Tô Lịch lại biết được việc này chứ?
*Tiểu Hồng: Theo báo SCMP, đó là những người trẻ, có lòng yêu nước và tinh thần chủ nghĩa dân tộc đang trỗi dậy mạnh mẽ ở Trung Quốc đại lục. Họ được xem là phiên bản 2.0 của “đội quân 50 cent” – những cây viết được trả tiền để chấp bút định hướng dư luận bằng các bình luận và bài viết trên mạng – Nguồn báo tuổi trẻ nhóe các thím, t chỉ gg thôi.
Dường như biết Đông Tâm đang nghĩ gì, Tô Lịch giải thích: “Hôm nay Weibo của anh đột nhiên có rất nhiều tin nhắn, anh thuận tay xem một bài post, lại thuận tay truy ra được IP của <Hạm úy>, cuối cùng thuận tay truy ra được người đăng bài. Sự thật chứng minh, sức mạnh của dân mạng lớn hơn anh tưởng tượng rất nhiều, bọn họ không chỉ từ cái địa chỉ IP này mà tìm ra được <Hạm úy> chính là tác giả truyện tranh Hạ Bảo mà họ còn tra ra được rất nhiều thứ khác…..”
Đầu đuôi mọi chuyện là thế này, Hạ Bảo là một tác giả truyện tranh chỉ mới xuất đạo được vài năm nay, và từ khi xuất đạo vẫn luôn lấy đáng yêu làm hình tượng, cứ rảnh rỗi là lại bán manh làm nũng với nhóm fans, bộc lộ các thể loại tình cảm tôn sùng ngưỡng mộ các đại thần. Nhưng vấn đề là, một mặt cô ta ở trên Weibo tỏ ra sùng bái tôn kính các đại thần, sau lưng thì lại dùng ID <Hạm úy> đi oanh tạc ném đá các “Thần tượng đại thần” của cô ta.
Châm chọc nhất chính là, lúc Đồng Tâm một lần nữa quay trở lại với cái vòng tròn vẽ truyện thì Hạ Bảo không chỉ chia sẽ mà còn ghim ở đầu trang, với tiêu đề “Đại Đại của mị cuối cùng cũng trở lại rồi!!! Thật không còn gì vui hơn! Mị bước vào cái vòng luẩn quẩn này chính là bởi vì Đại Đại, cho nên phải lập tức chia sẻ rồi ghim ngay lên đầu mới được.”
Sau khi chân tướng bị lộ ra, diễn đàn lập tức ồ lên. Sự chú ý của mọi người trong nháy mắt liền chuyển từ Đồng Tâm sang Hạ Bảo, sau đó lại bởi vì có người hô hào tẩy chay cho nên liền có người khác đăng bài, tự thuật lại tiền căn hậu quả của chuyện này, sau đó mạnh mẽ lên án Hạ Bảo làm người hai mặt, trong ngoài không đồng nhất, là đồ giả tạo.
Theo lý mà nói, Tô Lịch ăn miếng trả miếng giúp Đông Tâm trả thù kẻ tiểu nhân này thì hẳn là cô phải cao hứng mới phải nhưng không biết vì sao, Đông Tâm nhìn một loạt bình luận mắng mỏ Hạ Bảo dưới bài đăng kia thì lại không có nửa điểm vui vẻ, thậm chí còn cảm thấy hít thở không thông.
Tắt trang web đi, Đông Tâm ngại ngùng nói: “Thực ra trước kia lúc em hợp tác với Hạ Bảo giúp cô ấy tô màu cũng cảm thấy khá là vui vẻ. Sau đó cô ấy còn nói lần tới mà có chuyện tranh thì sẽ tiếp tục tìm em đến giúp, tuy em đã từ chối nhưng cô ấy cũng vẫn bình thường. Cô ấy không thể vì chút chuyện nhỏ này mà ghi hận trong lòng đâu. Cho nên, em thực sự không hiểu rốt cuộc em đắc tội cô ấy ở chỗ nào mà cô ấy lại nói về em như thế ở trên mạng…”
Có lẽ, Hạ Bảo cũng giống như, đã từng thật lòng thích cô. Nhưng sau khi biết được thân phận thật sự của cô, biết được đoạn lịch sử “sao chép” đen tối đó, người fans cuồng nhiệt này mới bị biến đen. Nghĩ đến câu “Tiện nhân” của, Đông Tâm chỉ thấy trong lòng đau nhói như bị dao đâm.
Hơi ngẩng đầu lên, Đông Tâm dùng con ngươi trong suốt nhìn Tô Lịch: “Tô Lịch, em….”
“Em làm sao?” Không đợi Đông Tâm nói xong, Tô Lịch liền cắt ngang lời cô: “Nếu em muốn giải thích với anh chuyện sao chép thì không cần nói nữa.”
Đông Tâm há miệng thở dốc, cuối cùng đành nhắm mắt lại. Thấy dáng vẻ này của Đông Tâm, Tô Lịch vừa tức vừa đau lòng: “Đông Tâm, rốt cuộc em coi ông đây là ai chứ? Có thể đánh đồng anh với những người fans đó sao? Có thể đánh đồng anh với những dân mạng “bạo lực” đó sao? Ông đây nói cho em biết, cho dù cả thế giới không tin em thì anh cũng sẽ tin em! Cho nên phiền em không cần dùng ánh mắt hoài nghi để nhìn anh được không? Lúc nãy anh bảo em không cần giải thích không phải vì không tin em mà là ở trước mặt anh, em căn bản không cần phải giải thích những thứ đó!”
Đông Tâm nghe xong hồi lâu vẫn chưa hồi thần, líu lưỡi nói: “Anh nói là…”
Tô Lịch dùng sức nhéo khuôn mặt tròn tròn của Đông Tâm sau đó mới thoáng hả giận: “Heo ạ! Có nhớ lúc đi học hai chúng ta nháo qua lộn lại như thế nào không?”
Đông Tâm nhướng mày, đương nhiên là nhớ rồi! Không những thế còn nhớ vô cùng rõ là đằng khác. Lúc đó cô vẫn đang đảm nhiệm chức vụ shipper ship cơm, mỗi sáng đều thay Văn Tử mang bữa sáng đến cho Tô đại nam thần của cô ấy. Cứ như vậy suốt một học kì, Đông Tâm cảm thấy cơ hội đã chín muồi nên giật dây Văn Tử tỏ tình với Tô Lịch, và đương nhiên phương thức sử dụng là phương thức truyền thống nhất – thư tình.
Lúc đó da mặt Văn Tử vẫn còn mỏng, sống chết không chịu, Đông Tâm khuyên mãi không được, cuối cùng Văn Tử nói: “Nếu dễ thế sao cậu không đi thổ lộ với Tô Yến chứ?”
Đông Tâm há hốc mồm. Cô thì có cái gì phải thổ lộ chứ? Cả khối, thậm chí cả trường có ai mà không biết cô thích Tô Yến đâu? Mỗi khi cô và Tô Yến đứng chung với nhau thì cả khối liền ồn ào đập bàn đập ghế. Mọi chuyện đã đến mức đó rồi còn cần thổ lộ nữa à? Nhưng Văn Tử vẫn mặc kệ, nói chị em tốt chính là có phúc cùng hưởng, Đông Tâm cũng nghĩ phải, cuối cùng cũng dứt khoát viết một bức thư tình như cô ấy luôn.
Nhưng bi kịch chính là phát sinh như thế. Trong quá trình đưa thư, Văn Tử và Đông Tâm cầm nhầm thư tình của nhau….. Sau đó…..
Lúc Tô Yến nhận được thư của Văn Tử thì khá ổn, anh ta vừa mở thư liền thấy “Gửi Tô Lịch” liền về nhà giao cho cậu nhỏ của mình. Nhưng thư tình của Đông Tâm lại mất đến ngàn vạn trắc trở mới đến được tay của Tô Lịch, nên cho đến khi Văn Tử và Đông Tâm nhận ra mình đã đưa nhầm thì giáo viên chủ nhiệm cũng đã mời bố mẹ Đông Tâm đến trường=.=
Nghĩ đến đêm hôm đó sau khi về nhà mình được ăn no món “roi mây xào thịt”, Đông Tâm liền đấm một quyền vào ngực Tô Lịch: “Anh lại còn không biết xấu hổ mà nhắc lại nữa à? Bởi vì anh mật báo với mẹ mà suýt chút nữa thì em bị bà quật cho dừ tử! Sau đó em còn bị cấm túc hai tháng, suốt cả kì nghỉ hè! Suốt cả kì đấy!! Không được đi đâu hết, chỉ ngồi nhà làm đề. Anh thử nói xem, làm người sao có thể xấu tính đến như thế cơ chứ! Lại còn đi mách lẻo!”
Tô Lịch liếc mắt nhìn Đông Tâm: “Bức thư tình đó không phải là anh nộp cho giáo viên chủ nhiệm mà là bị ông ta soát ra!!” Lúc đó cũng chỉ trách Đông Tâm số nhọ, Tô Lịch ăn bữa sáng chùa suốt một học kì, vẫn luôn cho rằng Đông Tâm có ý với mình. Từ trước đến nay anh vẫn luôn cậy tài khinh người, không đặt bất cứ thứ gì vào mắt, cho nên lúc Đông Tâm đưa thư tình cho anh anh cũng không để trong lòng, cho đến khi lúc mở thư tình ra thấy là gửi cho….
Nhớ lại thời niên thiếu, Tô Lịch lại đỡ trán cười giận: “Lúc đó anh đọc được bức thư kia đúng là muốn phát điên luôn! Cái cảm giác bị người ta chơi suốt một học kì thật đúng là… cho nên anh liền hừng hực khí thế chạy đi tìm em muốn hỏi cho rõ ràng. Nhưng ai mà biết được trên đường lại đâm phải giáo viên chủ nhiệm chứ…. Và sau đó thì… ừ….. Mọi chuyện chính là như em biết đấy….”
Đông Tâm nghe xong liền giật giật khóe miệng, cô ngàn tính vạn tính cũng không ngờ được hóa ra mọi chuyện năm đó lại là như thế. Bởi vì chuyện Tô Lịch mật báo cho nên Đông Tâm còn trộm xịt lốp xe đạp của Tô Lịch mấy lần, cố tình viết thư nặc danh gửi cho giáo viên của Tô Lịch để cáo trạng… đến nỗi cuối cùng toàn bộ tam trung năm đó đều biết Tô Lịch và Đông Tâm không đội trời chung.
Nghĩ đến đây, mặt Đông Tâm hơi nóng lên, nói: “Lúc đó sao anh không nói với em chuyện này?”
Tô Lịch hừ lạnh hai tiếng: “Em cho anh cơ hội nói sao?”
Đông Tâm lại nghẹn họng, còn đang nghĩ nên trả lời như thế nào thì Tô Lịch lại nói: “Tuy giận đến phát điên nhưng sau đó anh vẫn đi trộm bức thư kia về.”
Đông Tâm nghe xong lập tức sáng bừng đôi mắt, cả kinh nói: “Vậy có lấy được không?”
“Có.” Tô Lịch gật đầu, con ngươi đen bóng nhìn xoáy vào Đông Tâm: “Nội dung bức thư đó em còn nhớ không?”
Đông Tâm nghẹn họng lần ba, hận không thể lập tức kiếm một cái lỗ để chui xuống: “Đại ca à, có phải anh có tài tiên tri đúng không? Biết trước sau này em sẽ gả cho anh cho nên liền lưu trữ chứng cứ phạm tội của em để sau này thu thập em?” Từ nhỏ đến lớn Đông Tâm hận nhất là tập làm văn. Lúc đó viết thư tình với Văn Tử, Đông Tâm đau khổ trằn trọc suốt một buổi tối chỉ viết được có 16 chữ: Xin chào Tô Yến. Mình là Đông Tâm ngồi ở bàn thứ ba gần cửa sổ.
Văn Tử thấy cô không được, liền bày mưu nói: “Nếu cậu không viết được thì vẽ đi.”
“Vẽ ư?” Lúc đó Đông Tâm buồn bực nói: “Thư tình mà cũng vẽ được à?”
“Đúng. Ai nói là thư tình thì nhất định phải viết nào? Đương nhiên là cậu am hiểu cái gì nhất thì liền dùng nó làm phương thức bày tỏ tình cảm rồi. Tớ thấy bình thượng suốt ngày cậu vẽ vời lên sách cho nên cậu cứ coi như mình đang vẽ truyện mà bày tỏ tình cảm của mình đi.”
Một lời như đánh thức người trong mộng. Sau đó, Đông Tâm liền thực sự vung bút lên vẽ một bức thư tình cho Tô Yến. Cô vẽ lại cảnh hai người gặp nhau lần đầu như thế nào, rồi lại thông qua từng khung tranh bộc lộ từng chút từng chút tâm tình của mình như thế nào. Có thể nói, đây chính là bộ truyện tranh đầu tay của Đông Tâm.
Tô Lịch nói: “Lúc đó anh mới biết hóa ra em và Tô Yến đã quen nhau trước cả khi được phân đến cùng một lớp. Sau đó mới biết bởi vì người ta cho em một tờ giấy ăn để lau máu mũi tránh cho em bị người khác cười nhạo em liền ngốc nghếch mà đổ người ta.”
“Stop! Anh nói ai ngốc chứ?” Nghe giọng Tô Lịch bắt đầu chua loét, Đông Tâm liền thẳng chân đạp Tô Lịch một cái. Tô Lịch hừ mũi hai tiếng, sau đó mới nói tiếp: “Cũng vào lúc đó anh mới biết người mà kẻ ngốc nào đó thích không phải anh.”
Đông Tâm vừa lấy gối dựa đánh Tô Lịch vừa nói: “Cho anh nói nữa này! Cho anh nói nữa này! Em thấy đây rõ ràng là một kẻ ngốc nghếch nào đó tự mình đa tình thì có.” Nói xong Đông Tâm chợt ngộ ra điều gì đó, hắc hắc nở nụ cười đen tối, “Đúng rồi, nói như thế thì không phải là Tô đại nam thân đã thích em từ lúc đó đấy chứ?” Cho nên lúc nhận được thư tình không phải gửi cho mình mới tức hộc máu, cho nên sau đó dù bị Đông Tâm hiểu lầm cũng nhất quyết không chịu cúi đầu giải thích.
Đông Tâm vốn cho rằng ngạo kiều như Tô Lịch sẽ tuyệt đối không thừa nhận chuyện này, không ngờ nghe xong Tô Lịch lại cứng gân cổ trợn mắt nói: “Đúng đó! Thì sao? Từ lúc đó ông đây đã thích em rồi đấy thì sao? Cho nên, lúc đó khi anh nhìn thấy bức thư kia liền quyết định đưa ra một lời thề.”
Đông Tâm, chớp mắt, “Lời thế gì?”
“Bức thư này tuyệt đối không thể để cho Tô Yến thấy.” Dứt lời, Tô Lịch hơi hòa hoãn lại một chút, nói tiếp: “Lúc đấy tuy anh không đến nỗi thư tình vô kể, nhưng từ nhỏ đến lớn ít nhiều cũng phải được đến cả trăm bức. Nói thật, mỗi bức thư tình đều na ná như nhau, không phải mấy từ ngữ hoa mĩ thì chính là rắm chó không kêu. Chỉ riêng bức thư của em…. Anh thực sự có thể cảm nhận được tình cảm của em với Tô Yến qua cái hình người nhỏ xíu trong đó.”
……..Cho nên lúc đó mới có thể giận đến nghiến răng nghiến lợi, cho nên mới bị thầy chủ nhiệm bắt được. Đương nhiên, hai câu này Tô Lịch chỉ nói thầm trong lòng. Anh nói xong liền cong mắt vỗ vỗ đầu bà xã mình, nói: “Nói thật, lúc đó anh rất sợ sau khi Tô Yến nhìn thấy bức thư này của em sẽ đồng ý lời tỏ tình của em. Không phải là vì những bức tranh đó em vẽ đẹp thế nào, chỉ là anh thực sự cảm nhận được tình cảm của em trong từng đường cong trong đó. Cái nhân vật nhỏ xíu đáng yêu đó dưới ngòi bút của em như là đang sống vậy. Sau đó lúc anh gặp lại em, em đang bị chuyện chướng ngại vẽ tranh hành hạ mỗi ngày. Mọi người đều khuyên em nên từ bỏ việc vẽ tranh, nhưng em lại nói đó là mạng sống của em. Không có vẽ tranh, em cảm thấy mình không phải là mình. Chỉ lúc nào cầm bút trong tay em mới cảm thấy cuộc sống của mình có giá trị.”
“Một người vừa ngốc nghếch vừa mềm yếu đến như thế, Đông Tâm, em sẽ tin là cô ấy sẽ đi sao chép sao? Cô ấy sẽ đi ăn cắp ý tưởng của người khác, đi khinh nhờn tín ngưỡng của mình sao? Anh thì anh không tin đâu.”
Đông Tâm nghe xong hốc mắt dần ẩm ướt, muốn nói gì đó nhưng lời nói lại nghẹn ứ ở cổ họng, không thốt nổi thành lời. Cuối cùng cô vừa dùng gối đánh Tô Lịch vừa mắng: “Anh mới ngốc! Anh mới ngốc! Cả nhà anh đều ngốc.” Nhưng vừa dứt lời, Đông Tâm lại phát hiện chỉ số thông minh của mình thế nhưng lại offline rồi.
Tô Lịch bật cười: “Bây giờ hết khó chịu, hết uất ức rồi chứ? Có thể chuyển sang chủ đề tối nay ăn gì được chưa?”
Đông Tâm cười ra nước mắt: “Anh thực sự không muốn hỏi chuyện chướng ngại vẽ tranh của em là thế nào à?”
“Em có chướng ngại vẽ tranh à?” Tô Lịch liếc mắt nhìn trời giả ngu: “Không phải đã hết rồi sao? Nếu hết rồi thì còn hỏi làm gì nữa.”
Nhìn dáng vẻ cà phơ cà phất của Tô Lịch, Đông Tâm đột nhiên cảm thấy người đàn ông này đẹp trai chết đi được. Nhất định là kiếp trước cô đã cứu được cả dải ngân hà cho nên kiếp này mới có thể gả cho Tô Lịch. Đầu năm nay, đàn ông ấm áp rất nhiều, nhưng người chân chính đặt bạn vào lòng để sưởi ấm thì chẳng được mấy ai.
Nghĩ đến đây, Đông Tâm không nhịn được một phen nhu tình, vòng tay ôm eo Tô Lịch, nhẹ giọng nói: “Ông xã à, cảm ơn anh.” Nói xong liễn kiễng chân hôn nhẹ lên môi Tô Lịch một cái. Trong nháy mắt hai đôi môi chạm nhau, Tô Lịch liền tự giác duối đầu lưỡi ra. Cảm nhận được Tô Lịch bắt đầu táy máy tay chân, Đông Tâm liền vội vàng hô dừng: “Đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước! Chỉ định hôn anh một chút thôi, anh đừng có mà….ưmmmm…”
“Shiet!” Tô Lịch vừa cởi áo khoác của Đông Tâm vừa dùng ngôn từ trên mạng, “Hôn xong không cho tới thì em định bắt anh dùng ngũ cô nương để tự an ủi à?”
Đông Tâm nghe xong liền bật cười: “Anh học đâu ra mấy lời nói lưu manh này thế?”
“Chờ lát nữa không biết ai lưu manh hơn ai đâu!” Tô Lịch nói xong liền vừa cười vừa đẩy Đông Tâm ngã xuống giường. Nhưng bởi vì dùng sức quá lớn cho nên chân liền đá phải tủ đầu giường. Sau đó “Rầm” một tiếng, cái tủ bị đá lệch ra khỏi vị trí cũ của nó. Đông Tâm thấy vậy liền hô lên một tiếng, vừa bò dậy nhìn xuống giường xong sắc mặt liền đen lại.
Mà đầu bên kia, Tô Lịch cũng lập tức cảm thấy đại sự không ổn, vội vàng kéo Đông Tâm lại nhưng đã quá muộn. Trước khi Tô Lịch kịp ra tay thì Đông Tâm đã lôi từ gầm giường ra một… hai… năm….chiếc tất!!!
Chuyện là dạo trước Đông Tâm bận rộn chuẩn bị truyện tranh, cho nên không thể chăm lo chuyện trong nhà được, lúc đó Tô Lịch đã vỗ ngực đảm bảo: “Không phải chỉ là mấy việc dọn nhà cỏn con thôi sao, ai mà không làm được chứ! Bà xã, em cứ yên tâm vẽ tranh đi, nhà anh dọn, quần áo anh giặt.”
Bởi vì một lòng một dạ muốn tập trung vẽ tranh nên đoạn thời gian đó Đông Tâm quả thực không có tinh lực lo mấy chuyện nhỏ nhặt đo được, liền thực sự tin Tô Lịch – giao toàn quyền quyết định cho anh. Mặc dù là như vậy nhưng Đông Tâm vẫn luôn băn khoăn một chuyện, đó là Tô đại giáo sư vẫn luôn thay tất hằng ngay nhưng tại sao trên ban công lại không thấy phơi quần áo tất vớ của anh sau khi thay ra chứ? Thì ra tất cả đều ở đây. A ha ha ha!!!
Từ sau khi hai người ở chung, Tô Lịch liền dọn về phòng ngủ chính. Đem toàn bộ tất thối sơ mi bẩn các thử nhét dưới gầm giường thư phòng. Đây quả thực là một biện pháp tốt. Thứ nhất là cô không thể nhìn thấy, thứ hai là mùi hôi trong thư phòng cũng không bay được tới phòng ngủ chính ở cách xa như thế. Xem ra ở phương diện này Tô đại giáo sư đúng là Có! Tài! Nha!
Nghĩ đến đây hai mắt Đông Tâm liền bốc hỏa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô đại giáo sư! Tô đại nam thần! Anh hãy giải thích giùm em chuyện này với!!!!!”
Tô Lịch nghe xong yên lặng che mặt, lảng sang chuyện khác: “Nếu không thì vợ à, em hãy kể cho anh chuyện năm đó nguyên mẫu nhân vật bị ăn cắp như thế nào đi.”
“Cút!!!” Đông Tâm rít lên, “Nếu hôm nay anh không giải thích được rõ mọi chuyện với em thì em sẽ đem năm chiếc tất này dán lên cửa viện nghiên cứu của anh, để cho tất cả mọi người biết đường Tô đại giáo sư luôn sạch sẽ ngăn nắp rốt cuộc là người như thế nào!!!!”
Tô Lịch: /(ㄒoㄒ)/~~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!