Nhặt Nhầm Nam Thần - Chương 46
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
84


Nhặt Nhầm Nam Thần


Chương 46


“Đông Tâm, rốt cục em có để cho người ta tắm rửa nữa hay không?”

Nghe giọng nói ẩn ẩn tiếng cười từ bên kia truyền đến, tảng đá lớn trong lòng Đông Tâm cuối cùng cũng rơi xuống. Ừ, vẫn tốt, vẫn tốt, vẫn dạy dỗ được mình có nghĩa là đã qua cơn giận rồi. Nghĩ như vậy, Đông Tâm liền hỏi ngược lại: “Anh đang tắm sao vẫn nhận được bao lì xì thế?”

Tô Lịch nói: “Anh làm thế còn không phải là vì em sao? Em không cảm ơn anh thì thôi lại còn quay sang trách ngược anh được, đúng thật là!”

Đấy đấy, biết ngay mà, người sai cuối cùng vẫn là cô. Cô thực sự muốn biết vì cái lông gì mà cô phải cảm ơn anh, vì thế liền nói: “Khiến lão nhân gia ngài phải nhận bao lì xì đến thời gian tắm cũng không có, là lỗi của tiểu nhân, tiểu nhân xin nhận lỗi.”

Một lát sau Tô Lịch mới trả lời lại: “Aizz, để giúp bà xã tìm kiếm linh cảm sáng tác, anh cũng không còn cách nào cả…”

Đầu Đông Tâm tràn đẩy hỏi chấm, rốt cuộc là cảm ơn chỗ nào chứ? Anh nhận bao lì xì thì liên quan quái gì đến linh cảm sáng tác của cô? Đầu bên nay Đông Tâm còn đang buồn bực suy nghĩ, Tô Lịch lại gửi một tin nhắn thoại nữa đến: “Không phải em nói lúc không có tiền là lúc có linh cảm dồi dào nhất sao? Em xem, anh giúp em nhận bao nhiêu lì xì như thế, trên tay em không còn xu nào, linh cảm không phải sẽ tới dồn dập sao?”

Đông Tâm nghe xong đầu tiên là ngẩn người, sau đó mới bật cười thành tiếng. Tiền căn của chuyện này là thế này, trước kia lúc cô tiếp nhận phỏng vấn của tạp chí, đã từng bị hỏi một vấn đề, đó là khi nào thì cô thấy có linh cảm sáng tác nhất? Lúc đó Đông Tâm đã trả lời là lúc không có tiền thì tự nhiên sẽ có linh cảm.

Vốn chỉ là một câu nói đùa, không ngờ Tô Lịch lại nhớ kĩ như thế, còn vin vào đó mà đoạt bao lì xì của cô. Nhất thời Đông Tâm vừa tức vừa buồn cười, giận dỗi này: “Lăn lăn lăn!”

Trêu đùa vợ mình xong, Tô Lịch mới bật mode nghiêm túc lên, hắng giọng nói: “Khụ, được rồi, nói chuyện nghiêm túc nhé. Bên này chắc phải cuối tuần anh mới bận xong. Lịch trình ban ngày tương đối khít, có chuyện gì em cứ nhắn tin cho anh, buổi tổi về khách sạn anh sẽ gọi điện cho em. Em ở nhà nghe lời cho lão tử, anh sẽ kiểm tra đột xuất, một khi phát hiện em không ngoan, ha ha ha, Đông Tâm à, chúng ta sẽ cho toàn bộ vòng bạn bè của em xem video kia nhé.”

Đông Tâm giật mình, hiểu ra Tô Lịch đang nói đến video lúc mình say rượu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh không nói thì em cũng quên đấy. Tô Lịch, anh là đồ trứng thối vương bát đản, dám thừa dịp em say quay trộm video, lại còn cố tình mơi ra để em nói những lời đó, anh có biết xấu hổ không hả?!!”

Tô Lịch hừ hừ hai tiếng, đúng tình hợp lý nói: “Quay video thì sao? Anh không ném em lại ở ngoài đường đã là tốt lắm rồi. Hai người phụ nữ đã kết hôn, lại còn ở quán bar uống say đến bất tỉnh nhận sự mà xem được à? Cũng may hai người lớn lên cũng xấu, nếu không thì bọn anh chỉ có thể đến nhặt xác hai người rồi!”

Đông Tâm nghe được hai câu đầu còn cảm thấy áy náy, nhưng nghe được câu cuối lập tức giận đến xù lông. Cô xấu ư, vậy thì Tô vô lại chính là đồ mù, nếu không còn cười cô làm gì? Có ai nói vợ mình như thế không?? Đông Tâm nghiến răng, đang gõ bàn phím ầm ầm trả lời thì Tô Lịch lại nhắn tin lại: “Lão tử nói cho em biết, nếu không phải hôm nay anh phải đi công tác gấp thì để xem anh xử lý em thế nào!”

Ngón tay Đông Tâm run lên, mấy lời đấu võ mồm cũng không gõ nổi nữa. Khụ khụ, sao cô cứ cảm thấy lời nói này của Tô Lịch còn có một tầng ẩn ý đằng sau nữa vậy nhỉ? Anh muốn xử lý mình, ngoại trừ việc say rượu, chắc cũng liên quan đến việc nói chuyện với Tô Yến nhỉ? Lại nói nữa, chuyện Tô Yến cầm tay mình lúc ở phòng bếp nợ cũ chưa tính xong thì Weibo làm sáng tỏ của Tô Yến lại tới….

Trước khi Tô Lịch đi công tác rốt cuộc có đọc được Weibo thanh minh kia của Tô Yến không? Rốt cuộc cô có nên đề cập đến việc này không nhr? Đông Tâm rối rắm cả buổi, mãi sau mới nhắn lại cho Tô Lịch: “Đúng rồi, sao anh lại đột nhiên đi công tác thế? Lúc trước cũng không thấy anh nói gì….”

Tô Lịch trả lời: “Bệnh tim của Tô giáo sư phát tác, ông ấy phải nằm viện cho nên anh phải tham gia thay thế.”

“À, ra là thế…” Gửi xong tin này, Đông Tâm đang do dự không biết có nên “thẳng thắn hưởng khoan hồng” không thì thấy Tô Lịch nói: “Đúng rồi, còn chuyện này nữa…”

Thấy Wechat thể hiện “đối phương đang soạn tin nhắn”, trong lòng Đông Tâm đột nhiên căng thẳng, quả nhiên chuyện gì nên tới vẫn sẽ tới. Nhưng một lúc sau, Đông Tâm thấy Tô Lịch gửi tới một số điện thoại di động

Tô Lịch: “Số điện thoại này em lưu vào, đây là số của người môi giới nhà, anh ta họ Trương. Bởi vì anh phải đi công tác nên hợp đồng bán nhà tạm thời không kí được, nhưng người mua bên kia nói đồng ý đưa trước 3 vạn tiền đặt cọc. Anh đã nói với người môi giới rồi, bây giờ anh đang không ở thành phố H, bảo anh ta liên hệ trực tiếp với em. Đến lúc đó em nhận tiền xong thì viết cho người ta cái biên lai nhận tiền đặt cọc là được. Những cái khác thì chờ anh trở về rồi nói tiếp sau.”

Đông Tâm: “Chỉ có việc này thôi à?”

Tô Lịch: “Ừ.”

Đông Tâm: “Còn gì nữa không?”

Tô Lịch: “Còn nữa, em chuyển cho anh ít tiền, anh sợ tiền mặt trên người anh không đủ dùng.”

Đông Tâm thấy thế vẫn không chịu từ bỏ ý định, lại hỏi tiếp: “Còn có?”

Tô Nhị Hóa thực sự không biết chuyện Weibo sao? Hay là anh định giả vờ coi như không thấy, không nhắc tới nữa?

Đông Tâm còn đang cân nhắc, Tô Lịch lại nhắn lại. Đông Tâm đọc chỉ thấy Tô Lịch chợt viết: “Còn có——“

Nhưng đằng sau một chuỗi gạch ngang thì lại chẳng có gì nữa cả. Đến một dấu chấm cũng không có. Đông Tâm kiễn nhẫn chờ chờ chờ, chờ đến khi lòng kiên nhẫn lên men thì mới thấy bên kia nhắn nốt: “Không có gì.”

Đông Tâm lập tức cảm thấy một chuỗi ba chấm chạy ngang trên đầu, cảm thấy thật là 囧囧囧 Tô Lịch rốt cuộc là nhàm chán đến mức nào cơ chứ.

– ———-

Bởi vì không đoán được tâm tư của Tô Lịch nên sau khi ăn cơm chiều xong Đông Tâm liền gọi điện thoại cho Văn Tử. Sau khi nghe Đông Tâm kể lể xong, phản ứng đầu tiên của Văn Tử chính là: “Tiểu Tâm à, trước tiên cậu hãy nói thật với tớ điều này trước. Tô Nhị Hóa rốt cục đã nói tớ như thế nào vậy?”

Đông Tâm buồn cười: “Sao anh ấy phải nói gì cậu chứ?”

“Thôi đi!” Văn Tử giải thích: “Anh ta ghét nhất cậu đi uống rượu, mà không hiểu cơ duyên trùng hợp thế nào mà 10 lần cậu ra ngoài uống rượu thì 9 lần đều có mặt tớ. Anh ta không nói tớ mới là lạ đó.”

“Cậu đúng là cái gì cũng có thể nói được,” Đông Tâm nói: “Tô Lịch nhà tớ đến nửa câu nói xấu cậu cũng không có. Anh ấy chỉ bảo nếu tớ còn dám đi uống rượu thì sẽ chặt chân tớ thôi, từ đầu đến cuối không hề nhắc đến cậu câu nào hết.”

“Sao tớ cứ cảm thấy nghi nghi thế nhỉ, hừm hừm?” Văn Tử hừ hai tiếng.

Đông Tâm thở dài nói: “Đại tỷ à, tớ gọi điện cho cậu là để cậu giúp tớ phân tích tình huống, Tô Lịch rốt cuộc đã đọc được bài viết kia chưa? Cậu nói với tớ mấy chuyện linh tinh đó làm gì chứ? Ngay từ đầu trọng tâm của cậu đã đặt sai chỗ rồi đó chị gái ạ.”

Văn Tử không hề để ý nói: “Cái này thì có gì mà phải phân tích chứ? Trăm phần trăm là Tô Nhị Hóa đọc rồi.”

Trong lòng Đông Tâm lộp bộp hai tiếng, kinh ngạc nói: “Anh ấy đọc rồi ư? Sao cậu biết?”

“Tớ tận mắt nhìn thấy nha.” Văn Tử ở đầu bên kia ho khan hai tiếng, sau đó mới nói tiếp: “Weibo của anh ta còn chia sẻ lại bài viết của Tô Yến, cậu không biết à?”

Đông Tâm nghe xong cảm thấy sợi dây đàn căng chặt trong đầu mình đứt cái phựt. Cùng lúc đó, bên tai không ngừng lặp đi lặp lại câu nói của Văn Tử.

Weibo của anh ta còn chia sẻ lại bài viết của Tô Yến, cậu không biết à?

Chia sẻ lại bài viết kia, cậu không biết à…

Chia sẻ lại….

Cậu không biết à….

Không biết….

Biết….

Biết?

Đông Tâm hóa đá tại chỗ, mãi một lúc sau mới hoàn hồn, mở Weibo lên, vào Weibo của Tô Lịch, quả nhiên…

Đầu bên nay Văn Tử vẫn đang tấm tắc: “Sáng nay lúc tớ nhìn thấy Tô Nhị Hóa nhà cậu share lại bài viết cũng bị dọa cho đứng hình. Với cái bình dấm chua đại bự của anh ta với Tô Yến, anh ta có thể chủ động chia sẻ lại bài viết này đúng là không dễ dàng gì! Chậc chậc, hình ảnh này hài hòa đến mức tớ không thể tin nổi!”

Đông Tâm có chút chưa khôi phục hoàn toàn tinh thần, nhíu mày nói: “Vậy trước mặt tớ anh ấy không đề cập gì đến chuyện này là có ý gì?”

“Còn có ý gì nữa chứ? Không đề cập là không đề cập thôi.” Văn Tử sầu lòng nói: “Cuộc sống cũng không phải là một bài toán, nhà ai chẳng có mấy nét gạch loạn lung tung? Tô Lịch không nhắc đến chuyện này trước mặt cậu là vì biết có nhắc đến cũng chẳng để làm gì. Việc này cậu không sai, nhưng việc anh ta tức giận cũng không sai. Nếu đáp án là không có đáp án thì chẳng bằng cứ thế mà cho qua đi cho rồi.”

Đông Tâm nghe xong đang định nói thêm gì đó thì Văn Tử lại cắt ngang lời cô: “Cậu đừng có nói gì cả, nghe tớ nói hết đã. Tớ với cậu làm chị em bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ tớ còn không biết cái tính bướng bỉnh kia của cậu chắc? Bình thường cậu cố chấp thì cũng thôi đi, nhưng Tiểu Tâm à, chuyện lần này nhất định cậu phải nghe lời khuyên của tớ. Cuộc sống vợ chồng sợ nhất chính là hai chữ “cố chấp”. Việc này nếu Tô Lịch không hỏi thì cậu cũng đừng nhắc đến, hiểu chưa?”

Đông Tâm vẫn hơi do dự, cắn môi nói: “Nhưng tớ vẫn sợ Tô Lịch hiểu lầm tớ, nghĩ là việc này là do tớ bảo Tô Yến làm. Anh ấy vốn dĩ vẫn luôn không thoải mái khi tớ và Tô Yến ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nếu bây giờ anh ấy lại nghĩ rằng tớ và Tô Yến có liên quan thì….”

Văn Tử nghe xong bùng nổ, sẵng giọng cắt ngang: “Cho nên cậu cảm thấy nếu cậu giải thích rõ chuyện này ra thì anh ta sẽ tin??”

Đông Tâm nghẹn họng, không phản bác được câu nào.

Văn Tử nói tiếp: “Được, cứ cho rằng anh ta tin rằng việc này không phải là cậu bảo Tô Yến làm, cậu và Tô Yến không liên quan đi. Nhưng chuyện Tô Yến vì cậu mà mất việc, thậm chí bị người ta mắng là ăn cây tào rào cây sung đều là sự thật. Ân tình này cậu định báo đáp thế nào đây?”

Bị Văn Tử nói như thế, Đông Tâm một lần nữa á khẩu. Thấy Đông Tâm không nói gì, Văn Tử hít sâu một hơi, sau đó tổng kết lại: “Cho nên, việc này tốt nhất là không nên giải thích một cách rõ ràng ra. Tô Nhị Hóa không đề cập đến là đúng, cứ hồ đồ mà vui vẻ thôi.”

Bị Văn Tử dạy dỗ một hồi, trong lòng Đông Tâm thực ra đã phục sát đất, nhưng vẫn cứng miệng nói: “Được rồi, cậu nói thế nào thì là thế đó đi. Ai bảo tớ ăn nói vụng về đây. A, mà tớ cũng rất tò mò, cậu và lão Trình nhà cậu có sổ sách lung tung không thế?”

Văn Tử nói: “Tớ và lão Trình nhà tớ có sổ sách lung tung hay không cậu đừng nhắc đến làm gì, cậu cứ hiểu rõ sổ sách nhà cậu đi đã rồi hãy nói.”

Đông Tâm nghe những lời này thì liền bối rối, líu lưỡi nói: “Đại tỷ à, là cậu đang chơi tớ hay do cậu não cá vàng thế? Lúc nãy cậu mới bảo tớ cứ hồ đồ mà vui vẻ, bây giờ lại bảo tớ tính toán rõ ràng sổ sách lung tung? Cậu mắc chứng si ngốc tiền mãn kinh à?”

Văn Tử nói: “Giữa hai vợ chồng có bao nhiêu sổ sách lung tung cũng không làm sao cả, nhưng với người ngoài thì vẫn phải tính toán rõ ràng ra.”

Đông Tâm nghe xong mới hiểu ra là Văn Tử đang nói đến Tô Yến, quả nhiên câu tiếp theo Văn Tử liền nói: “Sau khi Tô Yến đăng bài kia xong, cậu đã liên lạc lại với anh ta chưa?”

Đông Tâm khẽ thở dài một hơi, không đáp lại. Thực ra chuyện này cho dù Văn Tử không nói thì cô cũng biết chuyện này không thể không nói được. Cho dù cô có cảm thấy thế nào thì việc Tô Yến đăng Weibo quả thực là vì cô, xong việc nếu cô đến một câu “cảm ơn” cũng không có thì quả thực quá bạc tình bạc nghĩa.

Nhưng nếu thực sự liên lạc với đối phương thì cô biết nói gì đây? Chẳng lẽ thực sự nói “cảm ơn”? Nhưng như vậy thì cũng đâu có ý nghĩa gì? Nghĩ đến đây, Đông Tâm ai oán nói: “Không phải tớ không muốn liên lạc với anh ta, chỉ là…. Tớ phải nói cái gì với anh ta đây?”

“Nói là cảm ơn anh ta lần này đã đứng ra lên tiếng giúp cậu rửa sạch oan khuất, phần ân tình này cậu nhất định không quên, nhất định sẽ tìm cơ hội báo đáp.” Văn Tử nói liền một mạch, “Nói như thế vừa không có vẻ bạc tình bạc nghĩa lại vừa nói rõ được lập trường rằng ừ, phần nhân tình này cậu đã nhớ kĩ, cậu nhất định sẽ tìm cơ hội để báo đáp, sau đó thì hai người sẽ anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, hai chúng ta không ai nợ nần nhau gì hết… Đủ dứt khoát!”

……

– ———

Sau khi thông não với Văn Tử xong, Đông Tâm quắn quéo một hồi cuối cùng vẫn nghe lời Văn Tử, gọi điện cho Tô Yến. Sau khi đổ chuông một lúc thì bên kia mới bắt máy, nhưng Đông Tâm lại nghe được một giọng nữ thanh thúy, trong đầu cô lập tức trống rỗng, sao lại là phụ nữ nghe máy?? Chẳng lẽ…..

Không ngờ bên này Đông Tâm còn chưa kịp lên tiếng, giọng nữ bên kia lại vang lên:

“Xin hỏi, cô là bạn của Tô Yến phải không ạ? Bây giờ cô có thể qua đây được không?”

Đông Tâm líu lưỡi: “Cô là?”

“Chúng tôi ở bên bệnh viện. Tô Yến gặp tai nạn xe, vừa mới được chuyển đến bệnh viện của chúng tôi.”

Đông Tâm:!!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN