Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc
Chương 434
Ngày hôm đó là sinh nhật của Đàm Uyển.
Trước đây bà là người vô cùng xinh đẹp, bây giờ cũng đã hơn năm mươi, tuy vẫn giữ gìn được phong thái nhưng cũng khó tránh có cảm giác thời gian vô tình, dấu vết thời gian, vì thế bà cũng không nhiệt tình lắm với việc mừng sinh nhật, ngược lại còn thấy có chút thương cảm.
Nhưng ông Lục lại cảm thấy cả đời đã mắc nợ Đàm Uyển quá nhiều nên chỉ muốn dùng yêu thương bù đắp hết trong quãng đời còn lại. Thế nên ông nhất định phải chúc mừng bà.
Vãn bối cũng rất thích nhìn hai vị trưởng bối này hòa hợp, nên Lục Hướng Bắc làm chủ nhất định phải chúc mừng sinh nhật, chỉ cần người trong nhà tụ tập, không cần quá bày vẽ, dù sao thân phận ông Lục cũng không bình thường, tuy cũng sắp nghỉ hưu rồi nhưng vẫn cần chú ý tầm ảnh hưởng.
Vừa hay là cuối tuần, cả nhà ra ngoại ô du ngoạn một ngày rồi về, sau đó tự làm một bữa ăn gia đình.
Theo ý của Đồng Nhất Niệm thì muốn ra ngoài ăn nhưng ông Lục ra ngoài ăn rất phiền phức, Đàm Uyển cũng không thích đồ ăn bên ngoài, nói là luôn có ám ảnh tâm lí, cứ lo thức ăn bên ngoài có dầu ăn bẩn, không ăn được, vì thế chỉ đành bày tiệc ở nhà họ Lục.
Chơi cả ngày bên ngoài, các con đều rất mệt nên vừa đến nhà liền về phòng ngủ, Đồng Nhất Niệm bảo bảo mẫu về nhà nghỉ ngơi tự mình xuống bếp làm cơm cho mẹ chồng để thể hiện lòng hiếu thảo, tất nhiên còn có đầu bếp nhà họ Lục có thể làm tiệc quốc gia là anh Trác nữa.
Trong ngày đặc biệt này tất nhiên là không thể để trưởng bối bận bịu được, vì thế hai ông bà Lương, ông Lục, Đàm Uyển liền mở bàn mạt chược, vừa đánh vừa chờ ăn cơm.
Loan Loan chui vào thư phòng lên mạng, Lục Hướng Bắc thì ngủ cùng các con, ai cũng tìm được việc để làm, tất cả nhìn đều rất ấm áp hòa thuận.
Đến khi trời hơi tối, Lục Hướng Bắc ngủ một giấc dậy rồi, hai đứa con vẫn còn ngủ say, đặc biệt là Đồng Đồng.
Anh thầm buồn cười, lặng lẽ đi đánh răng rửa mặt rồi ra khỏi phòng xuống dưới tầng.
Bên dưới, mạt chược vẫn chưa phân thắng bại, bàn ăn đã bày được mấy món ăn, anh đi thẳng vào bếp tìm vợ mình.
Trong bếp không thấy bóng dáng Trác Thần Viễn đâu, chỉ có một mình cô đeo tạp dề bận rộn, anh bỗng nhiên lại nghĩ đến nhiều năm trước, cô cho anh uống thuốc xổ, hiểu lầm là anh bị ốm đến chung cư của anh thăm bệnh. Cô khi đó cũng rất chăm chú nấu một nồi cháo, nụ cười của cô khi đó vừa non nớt vừa trong sáng nhưng đôi mắt lại như ánh sáng sớm thắp sáng cả cuộc đời anh.
Anh không nhịn được bước đến ôm lấy cô từ phía sau, cúi đầu hôn lên bên mặt cô và cổ cô.
Cô buồn rụt cổ lại: “Ối, anh làm gì vậy? Em đang xào rau đấy!”
Anh cười, vẫn hôn cô: “Em vất vả rồi, thưởng cho em đấy!”
“Anh đi đi, đứng sang một bên, đừng cản trở!” Cô cho anh một cái lườm vô cùng quyến rũ.
Anh ôm cô không buông: “Em đây là đang thuần tuý câu dẫn anh sao?”
“Đâu có? Anh mau đi đi!” Vợ chồng nhiều năm rồi mà cô vẫn thỉnh thoảng lại lộ dáng vẻ yêu kiều xấu hổ làm anh nổi dục vọng không kiềm chế được.
Anh cười xấu xa: “Sao lại không? Lần đầu tiên em đến nhà anh đấy? Là em chủ động kéo tay anh, không phải câu dẫn anh thì là gì? Còn có.. Đêm tân hôn của chúng ta, em lăn lộn trên giường băn khoăn là vì sao?”
Đồ xấu xa.
Cô lặng lẽ quay đầu, anh đang cúi người xuống tựa cằm lên vai cô, đôi mắt đẹp lộ ra nụ cười lưu manh, trong lòng bỗng nhiên tràn đầy ấm áp, cô không nhịn được cắn nhẹ lên môi anh: “Đúng.. Chính là câu dẫn anh, thì thế nào? Anh dễ dàng bị mắc câu vậy sao?”
Phong tình như vậy anh sao có thể chịu được?
Tay dùng sức ôm chặt lấy cô, khoảnh khắc tách môi cô ra còn cắn không buông, thì thầm: “Anh bằng lòng để em câu đấy, câu cả đời luôn.”
Tình nồng dịu dàng đột nhiên đến làm người ta quên hết tất cả, đến khi cửa phòng bếp vang lên tiếng ho, Đồng Nhất Niệm mới giật mình thoát khỏi lòng anh, một mùi khét xông ra, Đồng Nhất Niệm chán nản: “Trời ạ, cá của em, đều tại anh đấy, anh cứ đến là chẳng có chuyện gì tốt!”
“Cậu nghe thấy chưa? Cậu đến chẳng có gì tốt cả!” Hai tay Lục Hướng Bắc đút túi quần cười với Trác Thần Viễn một cách phong lưu phóng khoáng.
Trác Thần Viễn ở cửa cười gật đầu: “Được được được, là tôi phá hỏng chuyện tốt của hai người, tôi biến là được chứ gì? Đâu phải mỗi cậu có vợ đâu? Tôi cũng đi ôm hôn vợ tôi đây, hai người tự lo vụ tiệc sinh nhật đi!”
“Em nói anh đấy, anh đừng cản trở em nữa, mau ra ngoài đi!” Đồng Nhất Niệm trách móc lườm anh Lục nhà cô.
Trác Thần Viễn cười lớn: “Nghe thấy chưa? Nói cậu đấy!”
“Anh không đi, anh ở đây giúp hai người!” Tuy khả năng bếp núc của anh rất tệ, về việc anh rán cháy mười mấy quả trứng bị Đồng Nhất Niệm nói đi nói lại với rất nhiều phiên bản, nhưng anh vẫn bằng lòng chen chúc với cô trong bếp, dù là đưa cho cô cái đĩa, hoặc chỉ là nhìn dáng vẻ mặc tạp dề bận rộn của cô, đều làm anh rất hạnh phúc.
“Cậu sao, đừng hại chúng tôi làm cháy đồ ăn nữa đi, tuy anh biết cậu có tiền nhưng không thể lãng phí thức ăn như vậy được!” Trác Thần Viễn cười con cá bị rán cháy trong nồi.
Người nào đó lại có dáng vẻ không sao: “Vậy thì sao chứ? Em ăn, em một mình ăn hết! Em chính là thích ăn đồ ăn cháy của vợ nấu đấy!” Anh chớp mắt vhới Đồng Nhất Niệm, đây đều có câu chuyện cả, khi tân hôn cũng không phải là chưa từng ăn đồ cháy, ngọt như đường ý.
Đồng Nhất Niệm tất nhiên cũng nhớ lại thời gian đó, vừa mơ hồ vừa ngọt ngào.
Trên mặt cô bị bao chùm bởi vẻ ngây ngất của thiếu nữ, trừng mắt vưới anh: “Anh đi rửa hành trước đi!”
“Tuân lệnh vợ!” Trước mặt vợ, anh ngày càng giống đứa trẻ.
Trác Thần Viễn vì vậy mà nổi hết da gà: “Hay là anh ra ngoài cho xong.” Nếu như không phải vì để cúc mừng sinh nhật Đàm Uyển thì anh ta sẽ ra ngoài thật, người đàn ông tự mãn này là đang coi thường vợ anh ta không vào bếp sao?
Người đàn ông tự mãn nào đó quả nhiên rất đắc ý: “Đây mới gọi là vợ chồng đồng lòng, anh hiểu không?”
Trác Thần Viễn cười điềm đạm, nói với Đồng Nhất Niệm: “Niệm Niệm, cái gì mới gọi là thương vợ nhỉ? Anh đây mới gọi là thương vợ nè? Anh không nỡ để vợ phải vào bếp, không nỡ để tay vợ bị dính mùi dầu muối, cả người Lục Hướng Bắc đúng là kiểu bạo quân phong kiến.”
“Hự hự hự” Có người ở bên cạnh ho khan,
Đồng Nhất Niệm chỉ lặng lẽ nghe, mím môi cười, chờ anh ta nói xong mới tự nhiên quay người lại, gật đầu thể hiện tán đồng: “Đúng vậy, nói đúng lắm, vậy nên Lục Hướng Bắc, nếu như anh Trác nói vậy thì chúng ta nên ra ngoài thôi! Giao việc dầu muối vĩ đại cho anh Trác đi!”
Anh Lục nhà cô tất nhiên là rạng rỡ cười lớn: “Có lí, có lí lắm!”
Nói xong anh liền kéo tay Đồng Nhất Niệm ra ngoài, thuận tiện vừa chạy vừa cởi bỏ tạp dề ném ra sau, vừa hay ném lên người Trác Thần Viễn.
Trác Thần Viễn sững người cười khổ: “Tôi đây là lấy đá đập chân mình sao? Đúng là gần mực thì đen mà, đến cả Niệm Niệm hiền lành cũng trở nên đen tối rồi.”
Thực ra, thức ăn cũng sắp xong rồi, Đồng Nhất Niệm cùng Lục Hướng Bắc liền dọn bát đũa, lấy sâm panh ra, bánh sinh nhật và nến cũng đặt ở giữa.
Nhưng bánh sinh nhật sao lại..
Đồng Nhất Niệm phát hiện bánh sinh nhật đã bị mở ra rồi, dây nơ cũng cắt rồi, bên trong lại mất một miếng lớn, tầng việt quất trên cùng cũng không còn nữa.
“Ai ăn vụng bánh kem vậy?” Đồng Nhất Niệm kêu lên.
Lúc này Đô Đô và Đồng Đồng cũng từ trên tầng đi xuống rồi, hai đứa đang ngoan ngoãn ngồi chơi đồ chơi của mình, đúng là hiếm khi yên tĩnh như vậy. Vừa nghe thấy tiếng Đồng Nhất Niệm hai đứa lập tức quay đầu, vội nói: “Không phải con, con không có ăn!”
“Vậy sao?” Đồng Nhất Niệm nghi ngờ nhìn hai đứa, cả nhà ai thích ăn bánh kem việt quất nhất chứ? Ngoài Đồng Đồng ra thì còn ai đâu? Khi mới một tuổi ở Pháp đã từng bóp nát cả cái bánh kem việt quất cơ mà!
“Mẹ sao lại nhìn con như vậy chứ? Con trai mẹ nhìn rất giống ăn vụng sao? Không công bằng mà! Chuyện khi mới một tuổi không thể nói đến giờ được! Con đã sửa rồi, biết sai rồi sửa là đứa bé ngoan mà.” Đồng Đồng lại nói cả một tràng.
“Vậy sao? Lẽ nào là chuột ăn sao?” Đồng Nhất Niệm lại nhìn Đô Đô, Đô Đô không thích đồ ngọt lắm, khả năng này khá thấp!
Đồng Đồng vò đầu, dường như là chợt nghĩ ra gì, giống như thật: “Mẹ, con biết rồi, người ăn vụng chắc chắn sẽ để lại chứng cứ, chúng ta chỉ cần xem trên miệng ai có bánh kem là biết ai ăn vụng ngay!”
“Ồ, Đồng Đồng lại biết phá án cơ à? Được lắm, hôm nay chúng ta để Đồng Đồng phá vụ án ăn vụng bánh kem này nhé!” Lục Hướng Bắc nhìn diễn xuất của con trai mình, cố nhịn cười.
Đồng Đồng cũng rất xấu xa, ngẩng cằm lên: “Tất nhiên rồi, ba con là ai chứ, là cảnh sát lợi hại nhất trên đời cơ mà! Con không thể để ba mất mặt được, phải không?”
Ồ.. Lại còn nịnh ba trước nữa.
“Ừm.. Nói hay lắm..” Lục Hướng Bắc cười gật đầu: “Vậy đi thôi, con dẫn chúng ta đi xem xem, rốt cuộc là ai ăn vụng bánh kem!”
“Được ạ, mau theo con! Cảnh sát nhỏ Lục Niệm Chi đến đây!” thằng bé ra dáng đi đến phòng vui chơi trước quan sát mặt ông bà, xác định họ không có ăn vụng bánh kem, sau đó lại lên tầng, còn quay người giải thích với ba: “Ba à, cô Loan Loan thích ăn bánh kem nhất, chúng ta đi nhìn cô Loan Loan trước đi.”
“Được.” Lục Hướng Bắc cười thầm, biết con định làm gì, chắc ngươi cuối cùng đi nhìn là người đen đủi nhất rồi.
Quả nhiên khi mở cửa thư phòng đã làm Loan Loan hoàn toàn ngơ ngác, bạn học Lục Niệm Chi mang theo cảnh sát lợi hại nhất trên đời đến phòng của Trác Tiểu Mập.
Mở cửa.
Khoé môi của Trác Tiểu Mập đang ngủ không phải đang dính kem và vụn bánh kem thì là gì đây?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!