Nhất Niệm Trường Khanh
Chương 7: Số Mệnh Đã Định (trung)
Chó vẫn sủa, ngày càng thêm dữ dội, Tố Đan đứng trước nàng che chắn, thanh niên trai tráng kẻ tay rìu người tay búa nháo nhào một đoàn đi về phía cổng thôn.
– Có chuyện gì sao?
Niệm Tư Huyền không tránh khỏi lo lắng.
Tố Đan lắc đầu, gọi với theo một phụ nhân trên đường:
– Trần thẩm!
Trần thị đang đưa áo cho chồng, liền ơi một tiếng rồi đứng lại bên rào cùng Tố Đan trò chuyện. Niệm Tư Huyền loáng thoáng nghe được, cũng mơ hồ đoán ra gần đây khu vực này có thổ phỉ, đều là người vùng khác bị mất mùa dịch bệnh mới sinh ra cướp bóc. Niệm Tư Huyền huyền mâu lạnh lẽo, thôn trang có cướp, lẽ nào Kỷ thị không hay biết. Rõ ràng là muốn đẩy nàng vào chỗ chết.
Niệm Tư Huyền trầm giọng:
– Thật nguy hiểm!
Trần thị xua xua tay, bình tĩnh như thường:
– Tiểu thư đừng sợ, họ chỉ là một lũ người chết đói, chúng ta dọa vài câu là bỏ chạy!
Niệm Tư Huyền vẫn nghe trong tâm bồn chồn, linh cảm không lành:
– Trước giờ thổ phỉ đã tấn công mấy lần?
Trần thị giơ tay đếm:
– Ba lần, đây là lần thứ tư!
Niệm Tư Huyền chau mày đi vào, nét mặt căng thẳng, nàng đổi phục trang chỉnh tề gọn ghẽ hơn, tóc cũng vấn cao.
Tố Đan thấy chủ nhân lo lắng thì an ủi:
– Trịnh gia quân cách nơi này không xa, tình huống nguy cấp vẫn có thể kịp thời cứu viện! Em không sợ tiểu thư cũng đừng sợ a!
Niệm Tư Huyền mỉm cười, tay gõ gõ vào bàn gỗ, một lúc sau thì phân phó:
– Hạ lệnh toàn thôn đốt đuốc lên đèn, tránh bị người trà trộn!
Tố Đan thi lễ, lập tức ra ngoài thay nàng truyền lời.
Niệm Tư Huyền mò mẫm kéo nhọn trong rổ thêu giắt vào thắt lưng. Thổ phỉ đã đến nhiều lần, Chiêu Quốc công phủ lại cố tình bỏ qua. Huống hồ đó chỉ là một đám nạn dân, phát gạo cũng có thể đuổi được đi.
Trịnh gia thôn đuốc đã sáng rực rỡ, Niệm Tư Huyền tập hợp toàn bộ phụ nhân hài tử vào nhà chính.
Một người vừa bế con vừa than phiền:
– Tiểu thư thân kiều thịt quý không cần để ý đến đám tiểu nhân đâu, thổ phỉ một đám mấy mươi tên đói ăn đó thì có gì nguy hiểm!
Trần thị che miệng người kia lại, nguýt dài. Niệm Tư Huyền lúc này cũng không muốn giải thích, nàng nhìn đôi bàn tay nhỏ nhắn, đầu móng tay hồng hồng tinh tế của Thuần Hi Quận chúa, lại nhớ về đêm Phượng Hoàng lâu bị thiêu, tay nàng bỏng rát, huyết nhục mơ hồ, cháy đen khô quắt đến lộ cả xương trắng.
Niệm Tư Huyền hít một hơi sâu, nàng không muốn lần nữa trúng kế, lần nữa mất mạng. Thuần Hi Quận chúa từng bị hãm hại rơi xuống hồ sen, nàng càng nên đề phòng:
– Cử người đến Trịnh gia quân!
Tố Đan ngẩng người, mà Trần thẩm cũng lắp bắp:
– Tiểu thư…có nghiêm trọng…vậy không?
Niệm Tư Huyền liếc mắt, huyền mâu tỏa sáng trong đêm:
– Lập tức!
Giữa Trung thu đột nhiên sấm chớp đì đoàng, bóng nguyệt biến mất, trong chớp mắt mưa đã trút xuống xối xả. Niệm Tư Huyền đứng bật dậy, mồ hôi tuông đầy lưng áo.
Hành cung.
Họa Vân đài.
Hạ Lan Lăng Quân hắc y chìm trong u ám ưu tư ngắm một màn mưa trắng xóa thiên địa, bình rượu trong tay chỉ còn một nửa. Dạ đăng đã từ lâu bị thu phong thổi tắt, mắt hắn hẹp dài hướng đến Trịnh gia thôn, nghĩ về Thuần Hi Quận chúa hôm nay qua đêm ở đó.
Thanh âm bước chân và ánh đuốc soi rọi một khoảng đài, tiếng cười Hạ Lan Tường thoải mái hòa cùng sấm chớp:
– Hoàng đệ không thấy lạnh sao? Đài cao gió mạnh lại ăn vận phong phanh!
Hạ Lan Lăng Quân không quay đầu, nhàn nhạt:
– Huynh đến đây làm gì?
Hạ Lan Tường vắt chân lên hành lang, thong thả ngồi, chẳng quản y phục bị ướt nửa phần:
– Tìm người!
Hạ Lan Lăng Quân liếc ngang mắt hẹp, môi mỏng khẽ nhếch lên:
– Tạ Phong không như huynh, nhàn cư vi bất thiện!
Hạ Lan Tường hừ một tiếng, than phiền:
– Đệ có thể ít hành hạ Phong tiểu tử một chút được không?
Hạ Lan Lăng Quân khẽ cười, vứt bầu rượu ra trước mặt, để Hạ Lan Tường đỡ lấy:
– Tùy ý huynh đem hắn về!
– Đệ…
Hạ Lan Tường chém đao chặt sắt giận giữ nuốt cạn vò rượu.
Tạ Phong vốn dĩ là thống lĩnh Thiết Y mật thám dưới quyền của Hạ Lan Tường, được Hoàng đế bảo hộ. Về sau Hạ Lan Tường phạm tội, lưu đày biên ải, toàn quân đều là trẻ mồ côi, cho nên Hoàng đế buộc phải tịnh thân, xung vào Cấm quân phụ trách an nguy hoàng cung Đại Sở.
Hạ Lan Tường không nỡ để một kẻ tài ba như Tạ Phong bị phế, năm lần bảy lượt cầu xin Hạ Lan Lăng Quân thu nhận. Cứ thế Tạ Phong trở thành thân tín của Lăng Vương.
– Chuyện Trịnh Thế Ninh huynh thật khiến bản Vương thất vọng!
Hạ Lan Tường phất vạt áo, đồng tử ánh lên tia lửa đỏ:
– Ta đến cái gì cũng chưa làm đã bị hạ thủ! Đệ có thấy vết sẹo trên trán ta không? Thoa bao nhiêu cao dược cũng không xóa được!
Huống hồ hắn cũng chẳng có hứng thú với nữ nhân đoan trang như nàng ta.
Hạ Lan Lăng Quân lạnh giọng:
– Bản Vương chỉ muốn huynh hủy thanh danh nàng, huynh lại khiến nàng suýt nữa thì mất mạng!
Hạ Lan Tường cợt nhả cười:
– Lăng Vương điện hạ, đệ nhìn lại bản thân đi, muốn phá hỏng danh tiết khuê nữ Trịnh gia chỉ để lôi kéo thế lực Quốc công phủ, đệ so với ta thì tốt hơn điểm nào? Thật lòng mà nói, ta chính là cảm thấy Trịnh Thế Ninh vào Đông cung làm thiếp còn tốt hơn chính thê Lăng Vương phủ!
Hạ Lan Lăng Quân lạnh nhạt muốn rời đài, tay áo rộng bay theo từng cơn buốt giá:
– Lần sau làm việc cẩn thận!
Hạ Lan Tường gật gật đầu, lại nói:
– Thái tử hắn không bỏ cuộc đâu, dù sao Trịnh Mẫn Doanh cũng đã là Trắc phi của đệ, Chiêu Quốc công không có khả năng để hai tỉ muội cùng hầu một phu quân!
Hạ Lan Lăng Quân thoáng thở dài, dù sao rước Trịnh Thế Ninh cũng chỉ là một trong nhiều phương án. Trịnh Thế Ninh là vị hôn thê của Thái tử. Để Hạ Lan Tường mạo phạm nàng, hắn cùng lắm là muốn hạ bệ Thái tử. Trịnh Thế Ninh thanh danh ảnh hưởng, Trịnh Mẫn Doanh sẽ được Chiêu Quốc công phủ ủng hộ hơn.
Ngược lại hiện tại gậy ông đập lưng ông, Hạ Lan Lăng Quân hắn thật sự không thể không có được nàng.
Hạ Lan Tường trông ra thôn trang xa xa, trong mưa đêm vẫn thấy được rối loạn, hắn ngạc nhiên:
– Dạo gần đây trong kinh có cướp sao? Chẳng thấy Phủ doãn dâng tấu gì cả!
Hạ Lan Lăng Quân mi gian cau nhẹ, bất giác lo lắng:
– Trịnh gia thôn!
Mưa gió rầm rĩ, trong đại sảnh viện tử Niệm Tư Huyền ánh đèn leo lét thinh lặng, nàng nắm hờ lấy tay Tố Đan nhắm mắt. Cửa lớn đột ngột mở ra mang theo hơi nước ẩm ướt.
– Tiểu thư, không xong rồi, đường núi đã bị mưa lớn sạt lở, không cách nào đến Trịnh gia quân được!
Niệm Tư Huyền bàng hoàng nhìn Tố Đan, còn chưa kịp nghĩ gì thì thêm một thôn dân nữa hớt hải đi vào:
– Tiểu thư, thổ phỉ sắp phá được cổng thôn rồi!
Trong phòng thoáng chốc vang lên tiếng khóc, Niệm Tư Huyền nuốt một ngụm khí lạnh, đi đi lại lại:
– Sơ tán, phải sơ tán! Chúng ta chưa bị bao vây đúng không? Phải tìm người giúp…
Trần thị vuốt vuốt ngực áo phụ nhân bên cạnh đang run rẩy, nhìn lên:
– Tiểu thư, giờ…làm sao?
Niệm Tư Huyền dung hoa thất sắc, giọng cũng lạc đi:
– Ra khỏi đây, càng nhanh càng tốt, xung quanh đa phần là điền trang của các đại gia tộc, chắc chắn sẽ có nơi giúp chúng ta!
Tuy là nói vậy, nhưng một đoàn ấu tử phụ lão giữa đêm vượt rừng vô cùng khó khăn. Niệm Tư Huyền lại không có ý định vùi thây nơi này, nàng buộc đôi ống quần, phân phó:
– Nữ nhân hài tử đi trước, còn lại những ai đang giữ chân thổ phỉ cũng từ từ rút lui! Tính mạng là trên hết!
Niệm Tư Huyền cùng Tố Đan theo chân Trần thị hướng đường tắt vào rừng. Địa thế Trịnh gia thôn lưng dựa vào núi, phía trước là sông, muốn ra khỏi thôn chỉ có thể qua một cánh rừng không lớn không nhỏ. Niệm Tư Huyền mang máng nhớ trên đường đi có điền trang Kỷ gia, Kỷ gia vốn nhà tướng, chắc chắn phải có vệ binh ở đó.
Trời đã dần tạnh mưa, mặt đất lầy lội dính dớp bùn đất, bước chân Niệm Tư Huyền nặng trình trịch. Nàng cắn môi kiên nhẫn, phía xa xa có thể thấy lửa bắt đầu cháy trên những mái nhà Trịnh gia thôn, vài phụ nhân theo sau tiếc nuối bật khóc.
Niệm Tư Huyền từ ngày chết đã bắt đầu sợ lửa, cảnh tượng này khiến nàng không thở nổi, phổi nghẽn lại, cổ họng khô khốc. Niệm Tư Huyền quay mặt tiếp tục tiến về phía trước.
Xa xa, ngựa hí vang dài.
Trần thị hoảng hốt:
– Thổ phỉ đuổi tới rồi sao?
Niệm Tư Huyền tay siết lại, càng gấp gáp hơn, rõ ràng bọn chúng muốn lấy mạng người, nếu không đã ở lại thôn trang vơ vét của cải. Tố Đan trong bóng đêm đột ngột bị trượt chân, ngã nhào theo sườn dốc, Niệm Tư Huyền vội vàng bám lấy tay áo Tố Đan. Không ngờ trận mưa vừa rồi khiến cỏ dại bị gãy đổ, sườn dốc đá lộ ra nhiều mảng rêu bám trơn nhẫy. Niệm Tư Huyền cứ thế cùng Tố Đan lăn mấy vòng rồi rơi xuống thung lũng.
Hạ Lan Lăng Quân ghìm dây cương nhìn Trịnh gia thôn ngùn ngụt trong lửa, Cấm vệ Hành cung nhanh chóng bắt gọn thổ phỉ. Hạ Lan Tường nằm trên lưng ngựa ngáp dài, màu áo phấn hồng thêu trà hoa một bộ dạng hoàn khố chướng mắt, uể oải:
– Thôn dân di tản hết rồi! Thông minh thật! Ở lại chỉ có đường chết!
Tạ Phong từ xa đi lại, trên mặt còn vương đầy tro bụi:
– Điện hạ, Hầu gia, đã tìm thấy toàn bộ người trong thôn, nhưng không có tung tích Quận chúa! Thuộc hạ đã hỏi qua, Quận chúa có đi cùng bọn họ, chỉ là nửa đường thì không ai thấy đâu!
Hạ Lan Tường kinh ngạc ngồi dậy, rồi ý tứ nhìn qua bên cạnh giễu cợt:
– Anh hùng cứu mỹ nhân! Trường Khanh lần này không tranh thủ liền không được!
Hạ Lan Lăng Quân lưu ly ngọc mâu hào quang tỏa sáng, phóng ngựa về phía trước, khinh bạc:
– Câm miệng!
Hạ Lan Tường khoái trá cười lớn, vỗ vỗ vai áo Tạ Phong:
– Mặc kệ hắn, hồi hành cung đi ngủ thôi! Chuyện tiếp theo cứ để An Dương Phủ doãn xử lý!
Sở Đô một thành tám phủ chưa từng có thổ phỉ lộng hành, nghĩ đi nghĩ lại cũng là việc trùng hợp kỳ lạ. Hạ Lan Tường vươn tay kéo Tạ Phong cùng lên ngựa bản thân, tựa vào lưng hắn:
– Chuyện này ngươi nghĩ là ai gây ra?
Tạ Phong lắc đầu, để bạch mã chầm chậm dạo bước:
– Hầu gia không cần quan tâm nhiều, điện hạ tự khắc an bài! Huống hồ một ngày còn điện hạ, người chắc chắn sẽ không để Hầu gia gặp nguy hiểm!
__________________
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!