Nhất Niệm Vĩnh Hằng (Dịch) - Trên Bức Tường Rào
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Nhất Niệm Vĩnh Hằng (Dịch)


Trên Bức Tường Rào



_Dịch: hoangtruc – nhóm dịch: HTP

_

Đến lúc này thì thí luyện tấn chức đệ tử ngoại môn cũng đã xong xuôi. Khi ba người Hầu tiểu muội bước chân tới đỉnh núi rồi dần khuất bóng. Trương Đại Bàn chợt nhìn vào bóng lưng của Hầu tiểu muội, rồi sờ sờ vào cái cằm ních mỡ của mình, bất giác vẻ mặt hiện lên đầy nét hứng thú sâu xa.

“Ân, trắng trắng, nho nhỏ, thuần khiết…” Nói xong lại liếc nhìn Bạch Tiểu Thuần đang đứng bên cạnh.

Lúc này Bạch Tiểu Thuần cũng đang dõi theo bóng lưng của Hầu tiểu muội, trong lòng cũng có đôi chút phức tạp. Nhất là sau khi nghe được mấy lời vừa rồi của Trương Đại Bàn, bắt gặp ánh mắt Trương Đại Bàn đang liếc trộm về phía mình thì nhịn không được quát to lên một tiếng.

“Đừng nhìn ta!”

Nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần có chút bực bội, Trương Đại Bàn vội vàng cười ha ha. Sau đó hắn nhanh tay lấy ra túi tiền đang chứa đầy Linh thạch ra rồi vội chuyển chủ đề.

“Đến đến đến, chúng ta cứ đếm linh thạch trước vậy, bây giờ phát tài lớn rồi, ha ha, biện pháp này quả thật không tệ.”

“Đếm linh thạch có gì hay chứ, đếm tới đếm lui chẳng phải cũng chỉ bằng đó thôi hay sao.” Bạch Tiểu Thuần hừ một tiếng.

“Cửu sư đệ ngươi không hiểu chuyện này a, xem chính là Linh Thạch, đếm được là nhân sinh.” Trương Đại Bàn bất chợt hiếm khi thốt ra lời nói đầy cảm ngộ nhân sinh như vậy khiến Bạch Tiểu Thuần chợt sững người. Hắn cũng học Trương Đại Bàn đếm Linh thạch, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy quá nhàm chán bèn ném lại cho Trương Đại Bàn.

Đúng lúc này thì trên con đường thí luyện chợt sáng lên từng đợt hào quang. Tất cả mọi người cảm thấy choáng váng mặt mày, khi định thần lại thì cả bọn đã ở phía dưới chân núi rồi.

Vị tu sĩ chấp sự trung niên mở ra đường thí luyện lần này thấy ba người Bạch Tiểu Thuần đi ra thì sắc mặt cũng đầy cổ quái. Một lúc lâu sau, hắn bèn lắc lắc đầu rồi không cần để ý tới nữa. Chuyện tình liên quan đến Hỏa Táo phòng, hắn cảm thấy nên để cho tông môn an bài thì vẫn hơn.

Trong lòng ba người Bạch Tiểu Thuần có chút hồi hộp. Khi thấy không có việc gì xảy ra, cả ba người bèn nhìn nhau một cái, rồi ho khan vài tiếng, sau đó nhanh chóng lẩn đi mất. Một đường đi thẳng về Hỏa Táo phòng.

Trương Đại Bàn vẫn cứ tiếp tục đếm linh thạch, một lần rồi lại một lần nữa. Khi về đến Hỏa Táo phòng, đã thấy đám huynh đệ Bàn tử kia cũng về tới nơi, trên mặt mỗi người đều vui vẻ, đầy phi thường đắc ý.

Sau khi nhận được phần linh thạch của mình, Bạch Tiểu Thuần bèn ngồi trong gian phòng của hắn. Hắn truy cầu là trường sinh, nếu không phải vì cần phải mua thảo dược để đổi đan dược kéo dài thọ nguyên thì chắc hẳn cũng sẽ không nghĩ ra cái chủ ý kiếm Linh thạch này.

Một đêm này, tất cả đám người Hỏa Táo phòng đều không ngủ ngon giấc. Bọn Trương Đại Bàn bất chợt vì sung túc mà kích động nguyên một đêm, cả bọn đều nhớ lại tình trạng túi tiền khô quắt thời gian trước, rồi nghĩ tới tương lai tốt đẹp phía trước, sau đó lại thêm lo âu sợ hãi mà không ngủ được.

Còn Bạch Tiểu Thuần ở nơi này, vì nghĩ đến đan dược kéo dài thọ nguyên, cũng mất ngủ.

Ngày hôm sau, chuyện tình Hỏa Táo phòng ngăn cửa tại con đường thí luyện đã nhanh chóng phát tán ra ngoài. Chuyện tình được lan truyền một truyền mười, mười truyền một trăm, cuối cùng gần như tất cả tạp dịch tại bờ Nam Linh Khê tông không ai không biết chuyện này.

“Nghe nói gì chưa, Hỏa Táo phòng đã làm ra một chuyện đại sự a!”

“Chẳng lẽ bọn hắn nghèo quá đến phát điên lên rồi nên mới làm ra chuyện này. Trời ạ, mua bán danh ngạch đệ tử ngoại môn! Hơi quá đáng, nhưng mà sao lúc trước ta lại không nghĩ ra cái chủ ý này cơ chứ!”

“Trước kia ta đã nghe nói mỗi người bên trong Hỏa Táo phòng này đều rất có lai lịch, đều có liên quan tới vài người trong tông môn. Nếu không thì làm sao cả đám dám ăn chặn như vậy khiến cho bao nhiêu người tức lộn ruột lên thế chứ!” Đám người tại khu tạp dịch, bất kể phòng ban nào cũng chỉ thảo luận về chuyện tình của Hỏa Táo phòng.

Mấy ngày gần đây, Hỏa Táo phòng cũng biết điều mà trở nên điệu thấp hơn. Mọi người gần như không ra ngoài một mình. Cho đến một buổi hoàng hôn cách đó mấy ngày, khi Bạch Tiểu Thuần đang đổ nước cơm vào bên trong từng đám chén tô đế dày, thì bên con đường nhỏ dẫn tới nơi này truyền tới từng tiếng bước chân dồn dập.

“Người của Hỏa Táo phòng nhanh chóng bước ra đây. Giám Sự phòng phụng mệnh đến điều tra chuyện tình liên quan tới các ngươi tại con đường thí luyện vừa qua.” Thanh âm lạnh lẽo vừa truyền đến thì cánh cửa đại môn của Hỏa Táo phòng cũng bị một người trực tiếp dùng một cước đá văng ra.

Âm thanh loảng xoảng, đại môn bị đá tung ra, bên ngoài có khoảng mười tên đệ tử mặc quần áo tạp dịch Giám Sự phòng. Mà người đứng đầu chính là đại hán lưng hùm vai gấu từng xuất đầu giúp đỡ Hứa Bảo Tài lần trước.

“Ta nói thế nào mà sáng nay bỗng nhiên nghe tiếng quạ đen kêu réo, nguyên lai là Trần Phi ngươi lại tới đây nữa.” Trương Đại Bàn cùng với Bạch Tiểu Thuần chợt nhìn nhau rồi bày ra một bộ dạng như không có chuyện gì cả, chỉ đứng cùng với đám Bàn tử khác, bình tĩnh nhìn về đám người Giám Sự phòng đang hùng hổ kéo tới.

Trần Phi cười lạnh quét mắt nhìn lướt qua Trương Đại Bàn và Bạch Tiểu Thuần, nhưng sau đó gã có chút nhíu mày. Đám người Hỏa Táo phòng này thật sự cũng quá trấn định đi.

Trên đường đến đây, trong lòng gã cũng có chút hưng phấn, cuối cùng mới cảm giác được mình đã bắt thóp được cái đám người này. Đồng thời những tưởng có thể một đòn phá hủy cả Hỏa Táo phòng này, chấm dứt ân oán nội đấu nhiều năm dài giữa hai phòng.

“Còn ra vẻ trấn định.” Trong lòng Trần Phi chợt cười lạnh, ánh mắt đầy tàn khốc, âm trầm nói.

“Hỏa Táo phòng, Trần mỗ hỏi các ngươi. Mấy ngày trước thí luyện tấn chức đệ tử ngoại môn, chín người các người đều tham gia có đúng không?”

“Có tham gia.” Trương Đại Bàn vừa cười vừa nói.

“Có tham gia là được rồi, dẫn đi.” Trần Phi cũng không nhiều lời nói nhảm nữa. Gã phất tay phải lên, hơn mười tạp dịch Giám Sự phòng sau lưng gã nhanh chóng xông lên, trong tay mỗi người đều cầm lấy xích sắt nhăm nhe trói chặt mấy người Hỏa Táo phòng lại.

Bạch Tiểu Thuần chợt như tùy ý mà cười nói.

“Giám Sự phòng lúc này chuyện gì cũng có thể quản tới nha, thậm chí còn có thể hạn chế tư cách trở thành ngoại môn đệ tử của chúng ta nữa. Thật uy phong.”

Trần Phi nhìn Bạch Tiểu Thuần, trong lòng không khỏi nhớ lại một màn sử dụng phi kiếm của hắn ngày đó, bèn phất tay ra hiệu cho đám người bên cạnh dừng lại. Gã nhìn Bạch Tiểu Thuần chằm chằm, hai mắt cũng dần nheo lại.

“Bạch sư đệ nếu như đã không phục, vậy thì Trần mỗ sẽ hỏi tiếp thêm một câu nữa. Hỏa Táo phòng các ngươi đã trấn giữ cửa ra của con đường thí luyện, sau đó thản nhiên buôn bán danh ngạch ngay trước mặt mọi người. Những chuyện các ngươi đã làm kia, có dám thừa nhận hay không?”

“Đương nhiên thừa nhận, là chúng ta làm!” Bạch Tiểu Thuần với bộ dạng vô cùng nhu thuận mà thản nhiên liên tục gật đầu, thậm chí còn chỉ về phía đám người Trương Đại Bàn.

“Bọn hắn cũng làm.”

“Đúng vậy, chúng ta cũng làm đó, thì thế nào!” Đám người Trương Đại Bàn cũng cười ha ha mà thừa nhận.

Một màn này khiến cho sắc mặt Trần Phi chợt biến đổi. Hắn không nghĩ tới đám người Hỏa Táo phòng lại có thể ngang nhiên thừa nhận dễ dàng như vậy. Hắn còn nghĩ phải đấu trí gian khổ một phen, mới khiến cho đám Hỏa Táo phòng kia không thể không thừa nhận mấy chuyện vừa rồi.

Nhìn thấy chuyện này có chút quỷ dị, trong lòng gã cũng ẩn ẩn có một loại cảm giác bất ổn, nên gã cũng không nhiều lời nữa mà gầm nhẹ lên.

“Tốt tốt tốt, đã thừa nhận rồi, cũng khiến cho Trần mỗ đỡ tốn sức hỏi han. Đã vậy thì hãy theo ta đến Chấp Pháp đường một chuyến, nếu có người dám phản kháng cứ căn cứ theo môn quy mà trục xuất khỏi tông môn!”

Trần Phi nói xong, cả người gã nhanh chóng vọt tới Bạch Tiểu Thuần, mà đám người phía sau gã cũng nhanh chóng lao theo.

Nhưng lúc này, tay phải Bạch Tiểu Thuần cũng chợt đưa lên bấm niệm pháp quyết, một đạo kiếm quang trong ống tay áo hắn nhanh chóng bay ra. Thanh mộc kiếm màu sắc loang lổ gào thét rồi chợt đâm xuyên qua khoảng không giữa Hỏa Táo phòng và Giám Sự phòng, kiếm mang lạnh lẽo bức người khiến cho bước chân của Trần Phi chợt khựng lại, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

“Bạch Tiểu Thuần, ngươi dám phản kháng!”

“Trần sư huynh, Giám Sự phòng có tư cách thẩm vấn, nhưng tư cách bắt người ở đâu ra vậy?”

“Hừ, đám các ngươi đều đã thừa nhận vi phạm môn quy, tất nhiên ta có tư cách bắt các ngươi!”

“Không biết chúng ta phạm vào môn quy gì?” Bạch Tiểu Thuần cười tủm tỉm rồi hỏi, cả đám người Trương Đại Bàn cũng chợt nheo đôi mắt hí lại, khóe miệng nở một nụ cười lạnh mà nhìn về phía Trần Phi.

“Các ngươi ngang nhiên buôn bán danh ngạch ngoại môn, trái với môn quy thứ…Ân?” Trần Phi vốn đang hùng hổ nói, bất chợt ngắc ngứ. Sau đó sắc mặt gã nhanh chóng biến đổi, trên trán cũng dần đổ ra từng giọt mồ hôi lạnh.

Gã chợt hoảng sợ phát hiện, trong môn quy cũng không có điều luật nào không cho phép người khác buôn bán danh ngạch ngoại môn trên con đường thí luyện…Dù sao cũng không có bao nhiêu người nghĩ ra được cách làm như bọn họ, mà cho dù có nghĩ ra cũng không có đủ đảm lượng thực hiện…

“Trần sư huynh thế nào lại toát đầy mồ hôi thế kia, đến cùng thì chúng ta đã vi phạm điều luật nào trong môn quy a. Truy ngược lại mà nói a, nếu như chúng ta không xúc phạm đến môn quy, thì chính là Trần sư huynh ngươi đã lừa gạt Chấp Sự đường, lấy việc công báo tư thù mà tới đây định dùng hình riêng với chúng ta sao? Trần sư huynh, việc này chính là phạm vào quyển thứ chín môn quy, điều thứ mười một a. Căn cứ vào môn quy, trừng phạt cũng không nhẹ a!” Bạch Tiểu Thuần chợt bày ra một vẻ mặt đầy kinh ngạc, sau mỗi một câu hỏi thì thanh âm cũng càng thêm to hơn, nội tâm cũng thầm thấy sảng khoái.

“Ngươi nói bậy, ta. . .” Ngay giờ khắc này, chẳng những sắc mặt Trần Phi chợt biến đổi, mà đám tạp dịch Giám Sự phòng phía sau gã cũng ý thức được vấn đề vừa rồi, trong nháy mắt sắc mặt cả đám cũng đồng loạt biến đổi.

Lúc này Trương Đại Bàn nhe răng cười cười đồng thời nâng hai tay lên khẽ bẻ khớp tay rắc rắc vài cái. Mà mấy sư huynh Bàn tử còn lại cũng hiện đầy hung quang trong mắt, cùng đi tới phía đám người Giám Sự phòng.

“Trần Phi, chuyện ngươi phạm vào môn quy thì tất có Chấp Pháp đường xử lý. Hiện tại thì đại môn của Hỏa Táo phòng do vô số tiền nhân bỏ bao công sức ra rèn, ngươi tính bồi thường thế nào đây. Hôm nay ngươi phải cho chúng ta một cái công đạo a!” Nụ cười của Trương Đại Bàn càng thêm dữ tợn, khí thế trên người hắn lúc này bỗng nhiên quật khởi.

Bọn họ đã dám đến chặn lối ra của con đường thí luyện kia, thì tất nhiên cũng đã chuẩn bị chu đáo. Từ hai tháng trước, khi Bạch Tiểu Thuần đưa ra suy nghĩ này thì bọn họ cơ hồ đã lật nát cả môn quy mới có thể làm một màn đại sự như thế.

“Đánh!” Lời của Trương Đại Bàn truyền ra, thân ảnh như núi thịt của hắn bất giác khiến cho tâm thần của đám Trần Phi run lên.

Thời gian ngắn sau đó, trong tiếng đánh nhau bình bịch hỗn loạn trên sân, Bạch Tiểu Thuần chợt nhoáng người lên, theo thói quen mà đáp xuống đoạn tường rào ở sân nhỏ. Hắn hất hai ống tay áo nhỏ lên rồi chắp tay sau lưng, dáng vẻ thâm trầm nhìn xa xăm, bày ra một điệu bộ như một vị cao thủ chân chính đầy tịch mịch, bộ dáng như đã công thành thân lui.

“Bạch Tiểu Thuần ta ra tay chỉ loáng một cái. Giám Sự phòng đã tan thành mây khói…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN