Nhất Nộ Thành Tiên - Chương 117: Chữa thương bằng nồi đá
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
9


Nhất Nộ Thành Tiên


Chương 117: Chữa thương bằng nồi đá


Translator: Nguyetmai

Tiêu Liên Nhi nghe thấy phía ngoài có người đến thì không đả tọa nữa. Nàng leo lên bờ rìa, từ khe hở ở nhánh cây nhìn ra ngoài.

Giữa không trung đang có một con sư tử to sừng sững như một ngọn núi. Toàn thân nó được bao phủ bởi bộ lông màu tím, sau lưng mọc ra đôi cánh. Những sợi lông vào nếp với nhau thành từng lọn, giống như những bông hoa nhỏ sắp xếp ngay ngắn và gọn gàng. Thoạt nhìn cực kỳ đẹp và oai phong.

Tiêu Liên Nhi nhớ tới thanh đao Tử Diễm ở kiếp trước. Sư tôn đã giúp nàng bắt được hồn phách của một con Tử Dực Hùng Sư cấp bảy để phong ấn vào trong thân đao. Tu vi của Nhược Thủy đạo quân là Nguyên Anh, sư tử cấp bảy và Bạch Mi giống nhau, đều có tu vi cỡ Kim Đan. Nhưng con Tử Dực Hùng Sư trước mặt này lại khiến cho Tiêu Liên Nhi cảm thấy sâu không lường được.

Thần thức của nàng vừa thả ra thì ngay lập tức đã bị con chim cắt có lông trắng ở đỉnh đầu và con sư tử cánh tím phát hiện ra. Một luồng sức mạnh quấn lấy Tiêu Liên Nhi.

“Tử Mao*, đừng làm hại nàng ta!” Chim cắt xám tên là Bạch Mao đã bay tới tổ chim, xòe hai cánh ra, phóng ra một trận gió mạnh, hóa giải sức mạnh của sư tử.

(*) Tử mao: Có nghĩa là “lông tím”

Bạch Mao? Tử Mao? Những yêu thú này tuy có linh trí, đã có thể mở miệng nói chuyện, tu vi cũng cao… chỉ có điều là không đủ học thức. Tiêu Liên Nhi bĩu môi lùi lại.

Vuốt chim đột nhiên thò xuống từ đỉnh đầu nàng, quắp lấy nàng đưa ra ngoài.

Hai mắt Tiêu Liên Nhi sáng lên, thấy rừng rậm phía dưới trải rộng tới tận chân trời, xa xa có những ngọn núi cao san sát nhau. Nàng quay đầu lại, thấy được tổ chim nửa khép kín được dựng trên một gốc đại thụ che trời. Rừng cây phía dưới còn chưa cao tới được một phần ba của cây đại thụ này, phóng tầm mắt ra, nàng cảm thấy phía dưới như được trải một tấm thảm màu xanh lá to lớn.

Thân thể Tiêu Liên Nhi lảo đảo, ngã rầm trên mặt đất. Nàng chống tay xuống đất đứng dậy, bàn tay nàng như đang chống lên một tảng đá, nhưng lại cảm nhận được phía dưới có lực đàn hồi. Nàng thấy ngoài rìa có mấy cây trụ màu xanh xám, bấy giờ mới phản ứng được, thì ra mình đã bị con chim kỳ lạ tên Bạch Mao này quắp trong lòng chân.

Chim cắt xám Bạch Mao giơ nàng ra trước mặt sư tử tím như đang dâng hiến bảo vật: “Nữ tu sĩ loài người đấy! Thật luôn!”

Tiêu Liên Nhi nghe mà muốn che mặt. Phía bên kia vực Tiên Kiếm, nữ tu sĩ nhiều vô số kể, nàng thật sự cảm thấy thương thay cho con chim này.

Con sư tử tím kia đung đưa cái đầu to bự của nó, đôi mắt màu đen như mã não lưu ly, vô cùng đẹp đẽ. Nó duỗi móng vuốt ra rồi nhìn ngọn lửa bên trên. Ngọn lửa biến mất, nó cực kỳ cẩn thận thò tới, muốn chạm vào Tiêu Liên Nhi.

Chim cắt xám lập tức cất nàng đi, tự đắc nói: “Hôm nay ta bắt được nàng ta ở vùng sát biên giới. Nàng ta bị thương, mảnh mai giống như bông hoa vậy đó. Đợi khi thương tích của nàng ta khỏi rồi, sẽ có thể luyện Hóa Hình Đan giúp ta.”

Sư tử tím hâm mộ vẫy vẫy đuôi: “Hơn một vạn năm trước đã có một nữ tu sĩ loài người tới đây, luyện bảy viên Hóa Hình Đan. Từ ấy đến nay Nam Hoang chưa từng có nữ tu sĩ loài người nào xuất hiện nữa, ngươi may mắn thật đấy!”

Nó đột nhiên nằm rạp trên mặt đất, vẫy vẫy đuôi lấy lòng: “Nể tình chúng ta là hàng xóm, ngươi bảo nàng ta cũng luyện giúp ta một viên Hóa Hình Đan nữa đi. Cần nguyên liệu gì ta cũng có thể tìm được.”

Chim cắt xám cẩn thận đặt Tiêu Liên Nhi vào trong tổ rồi ngẩng cao đầu, ra lệnh cho con sư tử tím: “Nàng ta đang bị thương, cần phải bồi bổ thân thể. Tử Mao, ngươi đi bắt hai con cá trắng tới đây.”

Sư tử tím không nói hai lời, bay vụt đi mất.

Chim cắt xám cười “khặc khặc”, một giọt nước dãi nhỏ xuống từ mỏ chim: “Cá trắng vừa béo mà lại vừa ngon…”

Tiêu Liên Nhi bất giác phì cười, đột nhiên cảm thấy những con yêu thú thật thà chất phác này đáng yêu biết bao.

Trong thần thức của nàng đột nhiên truyền tới giọng nói yếu ớt của Minh Triệt: “Cần nhiều cỏ Kiếm Đảm, quả Kim Ô, mật rắn đỏ và một cái nồi lớn.”

Minh Triệt tỉnh rồi ư? Tiêu Liên Nhi quay đầu, thấy hai mắt Minh Triệt vẫn nhắm nghiền nằm đó, lớp tơ vàng do Phi Long Tủy sinh ra đã không còn nữa. Hắn có thể dùng thần thức truyền âm thì đã khiến nàng vui vẻ lắm rồi. Thoáng chốc, nàng chợt cảm thấy không còn gì cần phải lo lắng nữa. Chỉ cần Minh Triệt khỏe mạnh thì hắn nhất định sẽ có cách đối phó với những con yêu thú cao cấp này thôi.

“Bạch Mao!” Tiêu Liên Nhi thử gọi nó một tiếng.

Đầu chim thò vào.

Tiêu Liên Nhi nói: “Ta và bạn ta phải chữa khỏi vết thương thì mới có thể luyện chế Hóa Hình Đan. Ta cần cỏ Kiếm Đảm, quả Kim Ô, mật rắn đỏ để trị thương. Còn cần một cái nồi lớn, có thể chứa vừa được một người.”

Con ngươi màu vàng của chim cắt xám Bạch Mao sáng lên: “Thảo dược cứ để cho Tử Mao đi tìm. Nhưng nồi… là cái gì vậy?”

Tiêu Liên Nhi lấy ra một cái nồi nấu cơm: “Trông giống thứ này, nhưng phải to hơn gấp mười lần.”

Mỏ chim nhẹ nhàng ngậm cái nồi lên rồi bay khỏi tổ.

Tiêu Liên Nhi vô cùng phấn khích đi đến bên cạnh Minh Triệt, ngồi xuống bên cạnh hắn: “Nó sẽ tìm đến đây, chắc chắn ta sẽ chữa khỏi được cho huynh.”

Minh Triệt không trả lời, như thể mấy câu truyền âm bằng thần thức hồi nãy đã hao hết toàn bộ sức lực của hắn rồi. Tiêu Liên Nhi lẳng lặng nhìn hắn, bỗng nhớ tới nguyên tố hệ Hỏa trong kinh mạch của mình, lại thở dài một hơi: “Minh Triệt, ta uống nhầm một viên Hỏa Dương Đan, giờ kinh mạch bị nguyên tố hệ Hỏa chặn nghẽn. Ta không điều động được chân khí, vốn dĩ chẳng thể luyện đan. Huynh hãy tranh thủ thời gian nhé. Bây giờ có thể lừa được chúng nó, chứ thời gian lâu hơn thì không lừa được nữa đâu.”

Mật rắn và thảo dược mà Bạch Mao cho nàng có hiệu quả cực kỳ tốt, nội tạng và vết thương sau lưng nàng đã đỡ hơn bảy tám phần. Nàng lấy một chiếc áo choàng trong vòng Thiên Cơ ra đắp cho Minh Triệt, che đi lỗ hổng lớn trên ngực hắn. Gió từ bốn phương tám hướng thổi tới, những tia nắng chiếu xuống qua kẽ hở của cỏ cây. Tiêu Liên Nhi lẳng lặng nằm ở cạnh Minh Triệt. Đột nhiên, nàng cảm thấy từ lúc sống lại đến nay, đây là quãng thời gian tâm trạng nàng an yên nhất.

Khi Tiêu Liên Nhi đang ngủ mơ màng thì tổ chim vang lên một tiếng động thật lớn. Nàng thình lình mở mắt, giật mình lùi vào trong góc. Hai con cá lớn được ném vào, cá đã chết, há miệng, lộ ra những chiếc răng nhọn. Bên ngoài vang lên giọng nói đầy vẻ nịnh nọt của sư tử tím: “Bạch Mao, cá trắng ngươi cần đấy!”

Tiêu Liên Nhi nói to: “Nó đi ra ngoài rồi!”

Nghe được giọng nói này, sư tử tím bay vụt lên tổ chim, cái đầu sư tử khổng lồ cúi xuống: “Tiểu cô nương, nhớ luyện giúp ta một viên Hóa Hình Đan nhé!”

Nó thấy Minh Triệt nằm trong lồng thì cười hê hê: “Ta phải biến thành bộ dạng giống hắn mới được.”

Lòng Tiêu Liên Nhi hơi rung động: “Chúng ta đang bị thương, ngươi có biết thảo dược nào có thể làm tan đi nguyên tố hệ Hỏa trong kinh mạch hay không?”

Sư tử tím ngẫm nghĩ hồi lâu mới nói: “Ta không biết kinh mạch là gì, nhưng nuốt lửa xuống thì chẳng phải là xong sao?” Nói xong nó liền làm mẫu, ngọn lửa trên móng vuốt nó lập tức biến mất, bị nó thu lại.

Trên không vang lên tiếng chim cắt xám: “Tử Mao, nàng ta là của ta, ngươi không được cướp!”

Sư tử tím quay đầu bay đi: “Ta không cướp của ngươi, ta chỉ cần Hóa Hình Đan thôi. Ngày mai ta sẽ đến tiếp.”

Chim cắt xám vào trong tổ, dùng móng vuốt rạch một vết lên bụng cá, cắt thịt một con cá xuống: “Cho ngươi ăn này! Vết thương sẽ mau lành hơn đấy.”

Nó ngậm lấy con cá còn lại, chỉ mấy miếng đã nuốt xong.

Từ chỗ vết cắt trên người con cá trắng kia toát ra từng dòng linh khí, vừa nhìn đã biết là thứ tốt. Tiêu Liên Nhi dùng cái trâm xanh cắt một miếng nhỏ ra, không hề có chút mùi tanh nào, thịt cá rất mọng và ngọt, linh lực tinh khiết như một dòng chảy, nhánh cây và lan Hàn Tinh trong đan điền ngấu nghiến như ma đói đầu thai. Tiêu Liên Nhi kích động, ngẩng đầu nói với chim cắt xám: “Ngươi thả bạn của ta ra đi. Ta luyện Hóa Hình Đan phải cần huynh ấy hỗ trợ mới được.”

Chim cắt xám dùng móng vuốt mở cửa lồng ra, quắp Minh Triệt ra ngoài: “Ngươi đừng lừa ta đấy! Nếu ngươi lừa ta thì ta sẽ ăn hắn.”

“Chúng ta đều không đánh lại ngươi, ngươi còn lo cái gì chứ?” Tiêu Liên Nhi nói xong thì cắt một miếng thịt cá lớn đắp lên trên bụng Minh Triệt, sau đó dựng nồi nấu canh. Chim cắt xám tò mò nhìn, chờ đến khi nấu xong, Tiêu Liên Nhi múc một bát canh cá đút cho Minh Triệt ăn.

Tiếng gió nổi lên bên ngoài, cái nồi kia đã dịch đến phía dưới móng vuốt của chim cắt xám. Nó nhìn thật lâu, mỏ chim chạm vào nước canh, khẽ hớp một miếng, sau đó bật ra tiếng “khặc khặc”: “Ngon quá! Ta muốn ăn nữa!”

Tiêu Liên Nhi đút cho Minh Triệt, không ngẩng đầu lên nói: “Nồi nhỏ quá, nồi lớn ngươi làm cho ta đâu rồi? Làm xong nồi lớn thì sẽ dùng cái đó nấu canh cho ngươi.”

Chim cắt xám ngoẹo đầu ngẫm nghĩ rồi lại bay đi.

“Liên Nhi.”

Tiêu Liên Nhi cúi đầu xuống, thấy Minh Triệt đã mở mắt. Suốt quãng đường đi về phía Nam, nàng dùng mặt nạ, hắn dùng thuật Hóa Hình. Lúc này bốn mắt nhìn nhau, tim nàng tức khắc đập thình thịch: “Huynh tỉnh rồi à, để ta nấu thêm cho huynh ít canh nhé.”

Nàng quay người định đi thì Minh Triệt đã nắm lấy tay nàng.

Hắn không nói gì cả, chỉ dùng sức mà kéo nàng qua.

Sợ chạm vào vết thương trên ngực hắn, Tiêu Liên Nhi chỉ dám nằm bên vai hắn không dám giãy giụa. Mặt của hắn kề sát với nàng, cánh tay đã ôm ngang thắt lưng nàng, nói một cách thỏa mãn: “Ta muốn ôm nàng lâu lắm rồi.”

Nước mắt đong đầy khóe mi, nàng nhớ tới Đan Thần Quân, nhớ tới nữ tiên đã uống phải Huyễn Thần Đan đó.

Minh Triệt không nói gì, cánh tay hắn ôm chặt nàng, mệt mỏi nhắm mắt: “Đừng sợ, cứ tin ở ta.”

Tiếng của hắn nhỏ như tiếng muỗi kêu, rồi lại bắt đầu ngủ mê man.

Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần nàng nhìn thấy hắn, nàng sẽ cảm thấy thế gian này không có chuyện gì đáng sợ nữa. Tiêu Liên Nhi chọn một tư thế thoải mái, tránh không chạm vào vết thương ở ngực hắn, tựa vào đầu vai hắn rồi an tâm ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng.

Minh Triệt vẫn mê man như cũ, Tiêu Liên Nhi dịch khỏi cánh tay hắn, nhìn thấy trong tổ chim đang có một bóng đen ngồi xổm: “Bạch Mao, đồ ta cần đã có chưa?”

Trên đầu truyền đến tiếng cười “khặc khặc”. Móng chim quắp nàng và Minh Triệt bay về phía chân trời.

Chim cắt xám hạ cánh xuống một đỉnh núi nào đó, vô cùng đắc ý nói: “Nồi mà ngươi cần đây.”

Đá trên đỉnh núi đã bị mổ ra thành một cái nồi siêu to. Dưới đáy nồi vẫn gắn liền với đá núi. Tiêu Liên Nhi ngước mắt lên nhìn cái nồi đá cao hơn mình ba lần mà nghẹn họng trân trối.

Chim cắt xám bay lên không trung, từ không gian trong cơ thể nó lấy ra các loại thảo dược, ném vào trong nồi đá: “Xong rồi!”

Mùi hương kỳ lạ phiêu đãng, Tiêu Liên Nhi không kìm lòng được mà nuốt nước miếng, luôn cảm thấy mọi thứ trước mặt hơi khó tin: “Đốt một trăm gốc cây ở phía dưới.”

Chim cắt xám hiểu ra: “Ngươi phải nấu món canh hôm qua đấy nhé, ngon lắm!”

Bóng xám lóe lên, bay vào trong rừng đốn cây. Tiêu Liên Nhi cúi đầu xuống nhìn Minh Triệt đang ngủ mê man: “Để huynh vào đó… nấu lên à? Có được không?”

Trong thần thức truyền đến giọng nói yếu ớt của Minh Triệt: “Nấu đi.”

Được, vậy thì nấu đi.

Một trăm cây đại thụ chất phía dưới nồi đá, chim cắt xám gọi sư tử tím tới, một ngọn lửa tím được phun ra, trên đỉnh núi lửa cháy hừng hực.

Tiêu Liên Nhi ngồi trên lưng chim cắt xám, từ trên không nhìn xuống, thảo dược trong nồi sôi sục, Minh Triệt ngâm mình trong nồi, sương khói dày đặc, dần dần che khuất hắn.

Mùi hương của thảo dược bay đi nên chưa tới một canh giờ sau, trên không đã tụ tập đủ các loại yêu thú. Điều này khiến Tiêu Liên Nhi cảm thấy Minh Triệt giống như một bàn tiệc thịnh soạn vậy.

Có yêu thú tò mò muốn tới xem thì sư tử tím đã bay vụt tới, oai phong đắc ý quát: “Muốn có Hóa Hình Đan thì phải ngoan ngoãn ở yên đấy!”

Ba chữ Hóa Hình Đan vừa được nói ra, cả đám yêu thú đều ngoan ngoãn đứng im, vây quanh đỉnh núi không nhúc nhích.

Đun cả buổi, nồi thuốc dần dần cô lại thành một bát canh màu vàng kim đậm. Màu sắc nước canh dần dần trong hơn, lúc nước canh biến thành nước trong, Minh Triệt đang ngâm mình trong đó bỗng mở mắt, miệng cất lên tiếng hét dài rồi bay ra.

“Hắn chính là Hóa Hình Đan sao?”

“Hóa Hình Đan luyện xong trông như vậy hả?”

Đám yêu thú mồm năm miệng mười bàn tán. Ánh mắt Minh Triệt khẽ đảo, nhìn Tiêu Liên Nhi đang ở trên lưng chim cắt xám, tay hắn bắn ra một màn sáng rồi cao giọng nói: “Nguyên liệu cần thiết để luyện Hóa Hình Đan đều ghi trên đó, khi nào chuẩn bị đầy đủ thì mở lò luyện chế.”

Đám yêu thú chen nhau tiến lên. Minh Triệt bay đến trước mặt chim cắt xám: “Đưa nàng ấy cho ta, viên thứ nhất sẽ luyện cho ngươi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN