Nhất Nộ Thành Tiên - Chương 125: Rùa đất Tiên giới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
9


Nhất Nộ Thành Tiên


Chương 125: Rùa đất Tiên giới


Translator: Nguyetmai

Bay lượn trong khu rừng đất đá, Tiêu Liên Nhi chợt nhớ tới Hư Cốc. Trận pháp của hắn, phần lớn đều là trận pháp thuộc tính Thổ. Từ khi rời khỏi Nguyên Đạo Tông đến Nam Hoang vào trung thu năm đó, nhoáng một cái đã hơn tám năm, không biết họ có còn phải bế quan ở điện Dao Quang nữa hay không? Còn có sư phụ, mười năm mà Mộc Diệp lão nhân đã hứa. Hàn Tu Văn ngoài mặt thì tuân theo Ẩn Lão, nhưng ắt hẳn sẽ âm thầm tức giận đến hộc máu nhỉ?

Rừng đất đá rộng không bờ bến. Có ụ đất đá thì như hình cái dùi đâm thẳng lên trời, có ụ thì giống như tường thành cường tráng và hùng vĩ, lại có ụ dốc dựng đứng cao ngất. Mặt đất gập ghềnh, có khe sâu, có chồng đất. Ánh nắng chiếu xuống, gió thổi qua, đều mang theo không khí tang thương.

Nàng nhớ tới năm đó khi ở trong bí cảnh, Minh Triệt hóa thân thành đệ tử Vạn Thú Môn, bị Hư Cốc nhốt trong cái nhà bằng đất mà phải nhảy tưng tưng… Đã bao lâu rồi hắn mới phải luống cuống tay chân như thế? Khi biến thành hình dáng Hư Cốc, lúc đi đường đều chắp hai tay sau lưng, liếc mắt nhìn người. Đó là những ngày tự tại nhất của Minh Triệt. Hắn không còn là thiếu quân Ma Môn, mà chỉ là một tên đệ tử Luyện Khí đi tìm bảo bối mà thôi.

Đáng tiếc, không còn những ngày tự tại như thế nữa rồi.

“Tiên tử, ở đây!” Bảy con chuột hệ Thổ la lên rồi rẽ về một hướng.

Đám Bạch Mao không tiến vào, bọn chúng không thích không khí của khu rừng đất đá. Thực ra Tiêu Liên Nhi đã cảm thấy nguyên tố hệ Thổ ở đây nồng đậm một cách dị thường. Mùi vị hệ Thổ nồng đậm đến nỗi khiến người ta hít thở cũng có thể bị sặc. Chỉ là thở thôi mà cũng thấy khó khăn. Nàng thi triển một vòng bảo hộ hệ Thủy rồi bay vào. Thổ Đại Thổ Nhị và đám chuột con vô cùng yêu thích hương vị hệ Thổ này, chắc hẳn là yêu thú thuộc tính Thổ.

Thân thể nhẹ nhàng vượt qua một cột đất đá cao lớn, trước mắt đột nhiên trống trải. Một vũng bùn to màu vàng hiện ra, sền sệt và ướt át. Giống như có người khuấy một chậu bột ở đây vậy.

Trong vũng bùn có một quả cầu to chừng mười trượng. Nhìn kĩ lại thì thấy bùn đất xung quanh quả cầu đang chậm rãi chuyển động, thỉnh thoảng lại cuốn vào một ít đất đá cứng rắn nơi mép vũng bùn. Khiến cho người ta không thể không hoài nghi, nếu qua hơn ngàn vạn năm nữa, mảnh rừng đất đá này liệu có bị quấy thành một khối bùn đất hay không.

“Tiên tử, chính là quả cầu này. Ta có thể ngửi được nó phát tán ra linh khí hệ thổ nhiều hơn rất nhiều so với nơi khác.” Thổ Đại nói, đôi mắt nhỏ đen bóng lộ ra vẻ như trông thấy thức ăn ngon.

Mười trượng là kích thước to lớn cỡ nào chứ? Tục ngữ nói nam nhi cao bảy thước, đàn ông cao bảy thước đã không coi là thấp bé rồi. Mười người đàn ông cao bảy thước xếp chồng lên nhau thêm bảy con yêu thú hệ thổ này nữa thì cũng chỉ như hạt vừng trên bánh nướng mà thôi.

“Có gì bất thường thì chạy mau đi.” Tiêu Liên Nhi nói với Thổ Đại và Thổ Nhị.

Mộc khắc Thổ, nhánh cây xanh biếc đang làm trâm bay tới tay nàng, tùy theo tâm niệm của nàng mà di chuyển, nó đã dài đến ba thước. Hai mảnh lá xanh nơi đầu cành có hai tia sét vòng quanh, thả từng tia từng tia ánh sáng màu bạc ra, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng “phì phì” như rắn. Vòng bảo hộ trên người nàng đã chuyển thành màu xanh của hệ Mộc.

Tiêu Liên Nhi bảo vệ cẩn thận bản thân. Bàn tay nàng vỗ nhẹ ra ngoài. Một phiến lá bồ đề bay ra từ trong lòng bàn tay nàng, phần đuôi mang theo một dải nước to lớn bằng chân khí màu xanh, được màu vàng xung quanh tôn lên, trông vô cùng đẹp đẽ.

Lá bồ đề dán vào phía trên quả cầu đất, phát ra âm thanh trầm lắng. Giống như dùng một cái chùy bằng gỗ đánh vào một miếng thịt thật dày vậy.

Tiêu Liên Nhi cảm thấy sự xoay tròn của vũng bùn bị đình trệ trong thoáng chốc. Nàng tăng cường độ vận chuyển của chân khí. Viên cầu ba màu trong đan điền nàng có chỗ cực kỳ thần kỳ. Từ khi nàng dùng thời gian một năm để ngưng tụ thành viên cầu này, chỉ cần nàng muốn loại chân khí nào, viên cầu này nhìn thì có ba màu khác nhau, nhưng lại mặc cho nàng điều động.

Ánh sáng màu xanh của lá bồ đề dán bên trên quả cầu đất kia trở nên rực rỡ. Tiêu Liên Nhi và lá bồ đề tương thông tâm linh, nàng có cảm giác được nó đã chìm vào trong quả cầu đất một chút. Loại cảm giác này rất kỳ quái. Giống như là người nàng bước vào một vũng bùn, bị hãm xuống một chút xíu vậy. Lá bồ đề cũng như con người bị chìm trong vũng bùn, chậm rãi chìm vào trong quả cầu đất, chậm rãi thu nhỏ lại.

Tiêu Liên Nhi nhắm mắt lại, cảm nhận lá bồ đề đang giãy giụa trong vũng bùn.

“Phá!” Tiêu Liên Nhi khẽ quát một tiếng.

Ánh sáng xanh vỡ vụn, màu vàng đất phản lại như một con rồng vàng bắn về phía Tiêu Liên Nhi và bảy con yêu thú hệ thổ.

Họ đã có sự chuẩn bị từ sớm, bay vút đi.

Chạy vội vài dặm, sau lưng vang lên tiếng những uỳnh uỳnh không dứt.

Đứng trên không nhìn xuống, một mảng khói bụi lớn màu vàng ngưng tụ trên cao do mấy ụ đất đổ xuống ào ào.

Tiêu Liên Nhi thấy rõ ràng, khi Đại Diệp Bồ Đề Ấn đầu tiên phát nổ, quả cầu đất kia bị lột một tầng. Nàng dẫn theo bảy con yêu thú hệ thổ bay ra ngoài rừng đất đá.

“Tiên tử, thế nào?” Ở ven khu rừng đất đá, bảy con yêu thú nhiệt tình tụ lại.

“Ta muốn tu luyện pháp thuật.” Tiêu Liên Nhi liếc nhìn xung quanh, rồi bay đến bên cạnh một gốc đại thụ: “Các ngươi trông chừng cho ta. Trong phạm vi năm dặm, đừng để người khác tới quấy rầy ta.”

Đám yêu thú nghe lời tản ra. Tiêu Liên Nhi thả thần thức ra, cảm nhận được bọn chúng mỗi con canh gác một nơi, trong lòng nàng cảm kích vô cùng. Thời gian của nàng không nhiều lắm. Tiêu Liên Nhi nhắm mắt ngưng thần, lấy tám phiến lá bồ đề chưa luyện hóa ra.

Có lẽ là vì tu vi đã được đề cao một lần nữa nên việc tu luyện Đại Diệp Bồ Đề Ấn càng thêm thuận buồm xuôi gió. Tiêu Liên Nhi suy nghĩ, một ấn có thể bào đi một tầng của quả cầu đất kia, vậy nếu đồng thời thi triển chín lần, sẽ có khả năng lớn có thể phá vỡ được quả cầu đất đó.

Khi gió dịu đi, Nam Hoang đã tới mùa đông.

Lá bồ đề bay ra theo ý của nàng, chín cái lá xanh biếc óng ánh xếp ngay ngắn trước mặt nàng.

“Còn một năm nữa.” Nàng vung bàn tay, thu chín cái lá bồ đề vào trong lòng bàn tay mình.

Tiêu Liên Nhi ngửa đầu huýt sáo. Thoáng chốc, tám con yêu thú bay tới. Nàng nở nụ cười: “Các ngươi ở lại nơi này, một mình ta đi vào là được rồi.”

Thổ Đại và Thổ Nhị dẫn theo năm đứa nhóc kêu lên: “Chúng ta đi theo ngươi. Chúng ta thích ăn linh khí hệ thổ, chúng ta còn có thể giúp ngươi. Tiên tử, có thứ gì tốt đừng quên chia cho chúng ta một ít.”

Hai con chuột có vảy hệ Thổ này tu vi đã đạt tới Nguyên Anh. Tiêu Liên Nhi trầm ngâm nói: “Lũ nhóc thì đừng đi theo. Ta lo sẽ gặp nguy hiểm.”

Thổ Đại và Thổ Nhị liên tục gật đầu. Một người hai thú lại một lần nữa bay vào trong rừng đất đá.

Lần này tầm mắt càng thêm khoáng đạt. Từng tòa đất đá đổ sập xuống chất thành gò núi. Vũng bùn vẫn giống như trước đây, quả cầu ở chính giữa bị lún xuống sâu hơn một chút.

“Nếu thấy tình hình không ổn thì chạy mau nhé.” Tiêu Liên Nhi dặn dò.

Hai cái đầu nhỏ căn bản là không nhìn đến nàng, nước bọt đã nhanh chóng chảy ra: “Trong đó có thứ tốt, tiên tử, chúng ta cảm thấy được.”

Y hệt hai đứa trẻ háu ăn! Tiêu Liên Nhi cười rồi nói: “Được, chúng ta sẽ xem thử rốt cuộc trong đó có cái gì!”

Bàn tay nàng đập một cái, chín lá bồ đề bay về phía quả cầu đất. Nàng giơ nhánh cây màu xanh lên, một tia sét cũng theo đó mà bắn ra.

Bên trên quả cầu đất bị dán chín cái lá xanh, một tia sét màu lam trắng còn quấn quanh quả cầu đất.

“Phá!” Tiêu Liên Nhi hét to một tiếng rồi xoay người chạy đi.

Thổ Đại và Thổ Nhị ngẩn người rồi liền chạy theo nàng.

Ánh sáng màu xanh nổ tung, tia sét bắn ra từng luồng sáng trắng. Lực lượng phản lại cũng đồng thời bắn ra từ quả cầu đất. Từng tòa đất đá xung quanh vũng bùn sụp đổ.

Thoáng chốc, nguồn sức mạnh này đã tới phía sau họ.

Thổ Đại và Thổ Nhị nín thở. Một vách ngăn màu vàng trong suốt xuất hiện trước mặt Tiêu Liên Nhi.

Hai con yêu thú không ngừng dựng vách ngăn, bao quanh ba người cực kỳ chặt chẽ.

Tiêu Liên Nhi hạ nhánh cây màu xanh xuống, điều toàn bộ chân khí ra làm ra một vòng bảo hộ.

Oành một tiếng, một người hai thú mang theo vòng bảo hộ bị hất bay, va sụp tòa tường đất.

Khói bụi màu vàng tràn ngập đất trời, đưa tay ra không thấy được rõ năm ngón.

Nhưng mà bên trong khói bụi lại có một chút ánh sáng lóe lên.

Đợt xung kích này tới nhanh mà đi cũng nhanh. Tiêu Liên Nhi kêu lên: “Đi xem thử xem!”

Một người hai thú mang theo vòng bảo hộ bay về nơi phát ra ánh sáng.

Tiêu Liên Nhi thi triển Dẫn Thủy Quyết, trên trời đổ xuống cơn mưa to. Bụi đất bị nước mưa hóa thành bùn nhão mà rơi xuống tí tách. Sau một lát, thế giới trước mặt đã trở nên rõ ràng hơn.

Quả cầu đất trong vũng bùn đã bị lột ra vỏ ngoài, một viên cầu khoảng hơn một thước đang nằm trên mặt đất, sáng long lanh giống như hoàng ngọc, không ngừng tản ra từng tia sáng màu vàng.

Tiêu Liên Nhi cảm nhận được nó đang xuất ra nguyên tố hệ Thổ nồng đậm và thuần khiết. Nàng bay tới.

Nàng thử vẫy vẫy tay một cái.

Viên cầu kia bay tới trước mặt nàng. Một chút lực cản cũng không có.

Nàng dùng chân khí màu xanh bao lại tay mình, nhẹ nhàng sờ lên viên cầu.

“Rắc!”

Viên cầu màu vàng nứt ra một cái khe hẹp.

“Giống như là một quả trứng vậy.” Tiêu Liên Nhi và hai con thú mang theo vòng bảo hộ lui về phía sau một trượng, hồi hộp và lo lắng nhìn tới.

Soạt một tiếng, vỏ của viên cầu kia vỡ ra. Bên trong nửa cái vỏ chứa chất lỏng màu vàng, ở giữa có một con rùa nhỏ đang trôi nổi. Nó giống như có thực thể, toàn thân trong suốt, tản ra vầng sáng màu vàng đất. Ngoài ra, nó còn có một đôi cánh nhỏ trong suốt màu trắng sữa đang gấp lại.

“Đáng yêu quá!” Tiêu Liên Nhi dùng chân khí lấy một nửa vỏ trứng đó tới trước mặt.

Con rùa nhỏ trong dịch trứng ngẩng đầu lên, vươn cánh ra, phe phẩy bay lên.

Tiêu Liên Nhi hồi hộp. Nàng xòe bàn tay ra.

Con rùa nhỏ không nguyện ý, muốn bay đi, nhưng thoáng chốc nàng đã dùng lá bồ đề ngăn nó lại.

Con rùa nhỏ nhẹ nhàng rơi vào trong lòng bàn tay nàng, ngay lúc Tiêu Liên Nhi đang hồi hộp lo lắng, nó chui vào trong người nàng.

“Trông chừng cho ta!” Nàng vội la lên trong kinh hãi rồi nhanh chóng khoanh chân ngồi trên không.

Con rùa nhỏ thuận theo kinh mạch mà tiến vào đan điền.

Tiêu Liên Nhi cảm thấy lan Hàn Tinh đang dựng hết cả tóc gáy lên – nếu như nó có tóc gáy. Thổ khắc Thủy, lan Hàn Tinh rất lo lắng. Còn cỏ Diễm Xà lại hóa thành một con rắn nhỏ màu đỏ, thè lưỡi với con rùa nhỏ.

Rùa nhỏ bò vào trong đan điền, cái đầu nhỏ quan sát ba tên bên cạnh, rồi lại nhìn viên cầu chân khí ba màu phía dưới, sau đó thì rụt người lại vào trong vỏ, bất động.

Thần thức Tiêu Liên Nhi nhẹ nhàng chạm vào nó, tâm thần bỗng nhiên có một tia liên hệ với con rùa nhỏ. Một luồng tư tưởng mơ hồ truyền tới từ con rùa nhỏ: “Đưa ta về tiên giới.”

Sau đó… không còn động tĩnh gì nữa.

Ngây ngốc hồi lâu, Tiêu Liên Nhi mở mắt ra, thấy Thổ Đại và Thổ nhị đang nhìn chăm chú chất lỏng màu vàng trong vỏ trứng, nước bọt đã nhễu ra như một dòng sông.

Nàng nghĩ một lát cũng không thông, chẳng biết nàng thu được bảo bối thuộc thính Thổ hay là bị ký sinh nữa. Tiêu Liên Nhi thấy hai con chuột đã thèm đến thế này, đoán được có lẽ chất lỏng trong vỏ trứng kia cũng là thứ tốt có thuộc tính Thổ. Nàng cầm một cái bình ngọc thu lấy đầy bình rồi nói: “Đa tạ các ngươi, những thứ này thuộc về các ngươi.”

Thổ Đại và Thổ Nhị cất tiếng hoan hô, hai cái đầu chụm lại, hút một hơi chỉ còn lại một lớp mỏng. Hai con thú lưu luyến mà ngẩng đầu lên: “Để phần cho con một chút.”

Sau đó bọn chúng cũng thu vỏ trứng và chất lỏng đó vào trong không gian chứa đồ.

Hai con yêu thú giống như uống say, lắc lư cái đầu nhỏ: “Tiên tử, chúng ta phải bế quan đây. Tặng cái này cho ngươi.”

Nó phun ra một viên đá trước mặt Tiêu Liên Nhi, sau đó nhảy vào trong vũng bùn, cái đuôi lấp lóe một cái đã không thấy đâu nữa.

Tiêu Liên Nhi cầm viên đá này lên, linh khí hệ Thổ hùng hồn không ngừng truyền đến. Đây cũng là một bảo bối đấy, nàng có lòng muốn thử một lần, thế là cầm lấy viên đá rồi nhập định.

Linh khí tiến vào cơ thể, thuận theo kinh mạch mà tuần hoàn, hóa thành từng giọt từng giọt chân dịch chảy vào đan điền. Thần thức nàng ra lệnh cho cỏ Diễm Xà, nhánh cây và lan Hàn Tinh không được giành nhau. Ba tên này không động đậy. Con rùa nhỏ thò đầu ra, há mồm hút một hơi, rồi phun ra chân dịch màu vàng.

Phun ra xong, lại rụt đầu trở lại.

Tiêu Liên Nhi thở phào nhẹ nhõm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN