Nhất Nộ Thành Tiên - Chương 132: Tan biến theo gió
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
9


Nhất Nộ Thành Tiên


Chương 132: Tan biến theo gió


Translator: Nguyetmai

Nghe Hàn Tu Văn nói vậy, Nhược Thủy bật cười đầy châm chọc: “Hàn Tu Văn, ngươi tự cho rằng mình đã đạt được ý nguyện, đắc ý quên hết mọi thứ, mở rộng cửa tông môn. Lão phu đang chờ đợi ngày này đây, chờ để vạch trần bộ mặt thật của ngươi trước mặt các Nguyên Anh đạo quân từ tất cả các tông môn lớn nhỏ ở đại lục Thương Lan đây!”

“Vì muốn tăng tu vi, ngươi hại Khinh Trần tự nổ nguyên anh. Ngươi biết ta lấy được ngọc bài bản mệnh của Khinh Trần, sợ để lộ tin tức nên thiết lập Tù Long Trận. Ngươi biết Thanh Phong trưởng lão thu nhận Tiêu Liên Nhi chuyển thế làm đồ đệ, sợ sự tình bại lộ nên thừa lúc thần thức của Thanh Phong trưởng lão vượt qua Tù Long Trận đến gặp ta, kích nổ châm chân khí đã chôn vùi trong cơ thể ta để giết ta. Sau đó, ngươi để cho Thiên Quyền trưởng lão đi cùng với ngươi làm chứng cho ngươi, đổ tội cho Thanh Phong trưởng lão. Lão phu chính là nhân chứng!”

Tất cả mọi người xôn xao.

Sự thực bày ra trước mắt khiến Hàn Tu Văn không thể ngụy biện thêm được nữa.

Ba vị trưởng lão Thiên Cơ, Thiên Quyền, Thiên Toàn xấu hổ quay sang xin lỗi Nhược Thủy đạo quân: “Ba người chúng ta thẹn với tổ sư gia, bị Hàn Tu Văn lừa gạt đến bây giờ, suýt nữa phạm phải sai lầm lớn.”

Chỉ trong hai khắc ngắn ngủi, từ một chưởng giáo tông môn được người ta kính ngưỡng, gã đã rơi vào tình cảnh bị người người chỉ trỏ, phê phán.

Hàn Tu Văn phun ra một ngụm máu, ngửa mặt lên trời nói: “Ẩn Lão tông môn, dám không nghe mệnh lệnh của chưởng giáo sao? Còn không mau tới đây!”

Nhược Thủy đạo quân lạnh nhạt nói: “Tông quy của Nguyên Đạo Tông: Chỉ cần hơn nửa số Nguyên Anh trưởng lão trong tông môn đồng ý là có thể phế chức vị chưởng giáo. Thiên Cơ, Thiên Quyền, Thiên Hoàn, các người có đồng ý không?”

Ba vị trưởng lão nhìn nhau, cùng gật đầu nói: “Chúng ta đồng ý phế chức vị chưởng giáo của Hàn Tu Văn.”

“Lão đạo cũng đồng ý!” Trên không trung vang lên tiếng cười lớn đầy vui sướng. Thanh Phong trưởng lão bay từ viện Giới Luật ra. Lúc đáp xuống trước mặt Nhược Thủy đạo quân, ánh mắt ông lại ảm đạm hẳn đi.

“Sư phụ!” Tiêu Liên Nhi dập đầu với Thanh Phong trưởng lão, “Đệ tử vô dụng, khiến sư phụ phải chịu khổ mười năm giam cầm.”

Thanh Phong trưởng lão đưa tay đỡ nàng đứng dậy, cười nói: “Mười năm này, trong nhà tù đá rất thanh tịnh, lại có Ẩn Lão chăm sóc nữa. Vi sư bế quan mười năm, cũng thu hoạch được rất nhiều, chỉ đợi ngày chân tướng được vạch trần mà thôi.” Ánh mắt của ông và Nhược Thủy đạo quân chạm nhau, nụ cười dần dần hóa thành vị đắng chát.

Nhược Thủy đạo quân khẽ lắc đầu. Thanh Phong trưởng lão nhìn Tiêu Liên Nhi vẫn đang kề sát bên mình, trong lòng thầm thở dài. Ông quay người, chỉ về Hàn Tu Văn nói: “Hàn Tu Văn, giờ ngươi còn gì để nói nữa không?”

Tất cả mọi người đều đứng đối lập với gã, không thấy bóng dáng của các Ẩn Lão trong tông môn đâu, Thanh Phong trưởng lão lại được thả ra khỏi nhà tù đá… Hàn Tu Văn nhắm mắt lại, nguyên anh bay từ đỉnh đầu ra: “Cho dù phải chết, ta cũng sẽ lôi các ngươi chôn cùng!”

Vừa nghe gã nói vậy, gần như tất cả mọi người đều lập tức dựng vòng bảo hộ, đề cao cảnh giác.

Cũng cùng lúc đó, Tiêu Liên Nhi nói: “Gã không nỡ tự nổ nguyên anh đâu, gã muốn chạy trốn!”

Một tia sáng xanh đen bay vút ra khỏi đỉnh Thiên Khung.

Nhược Thủy nhìn Thanh Phong trưởng lão, ánh mắt rất sắc bén: “Đuổi theo!”

“Vâng!” Bóng của Tiêu Liên Nhi và Nhược Thủy cùng bay về hướng Hàn Tu Văn chạy trốn.

Hàn Tu Văn bay thẳng một mạch vào chỗ sâu trong dãy núi Thanh Mục.

Hai bóng người phía sau càng lúc càng đuổi theo gần gã hơn. Núi xanh thăm thẳm, Hàn Tu Văn oán hận quay đầu lại.

Nhược Thủy đạo quân và Tiêu Liên Nhi cùng lúc đáp xuống trước mặt gã.

Nhược Thủy đạo quân lạnh lùng nói: “Mười lăm tuổi ngươi bái ta làm thầy, ta đã dốc lòng dạy dỗ ngươi. Sau khi ngươi hai mươi tuổi đạt Trúc Cơ, ta giao mọi công việc tông môn cho ngươi xử lý. Ta nhận Khinh Trần làm đồ đệ, nhìn ngươi dùng mọi cách để lấy lòng con bé, ta đã đồng ý cho hai người thành hôn. Nhìn thấy ngươi dần dần lộ ra sự ích kỷ vụ lợi của mình, ta cũng e ngại cho Khinh Trần. Thế nhưng, nếu con bé đã cam tâm tình nguyện, thì ta không còn lời nói nào để nói nữa. Vậy mà vì sao, vì sao ngươi lại không biết đủ như thế?”

“Vì sao ư?” Hàn Tu Văn tháo Thông Thiên Quan trên đỉnh đầu ném xuống mặt đất, mái tóc màu đen xõa tung ra. Đạo bào của chưởng giáo nhuốm đầy máu và bụi bặm, vô cùng nhếch nhác. Gã căn bản không có hơi sức đâu mà để ý tới nữa, chỉ nhìn về phía Nhược Thủy và Tiêu Liên Nhi rồi bật cười to.

“Từ năm hai mươi tuổi ta đã tiếp quản công việc tông môn, tận tâm tận lực xử lý. Vì sao nàng ta vừa đến đã cướp đi tất cả ánh hào quang của ta chứ? Nàng ta muốn sao trời, ông sẽ đưa nàng ta đi hái. Nàng ta muốn pháp bảo, ông sẽ đưa nàng ta đi tìm. Mười hai tuổi nàng ta đạt Trúc Cơ, hai mươi tuổi kết đan. Ta cũng như vậy, chỉ dùng mười năm để trở thành Kim Đan chân nhân mà. Nàng ta không có chí tiến thủ, không dốc lòng với con đường tu tiên, vậy mà lúc nào nàng ta cũng chèn ép trên đầu ta. Thiên tài ư? Haha… Tất cả mọi người đều nói Dịch Khinh Trần là thiên tài hiếm có của đại lục Thương Lan! Tất cả mọi người đều nói ta thật may mắn, lấy được Khinh Trần tiên tử làm vợ. Nhưng nàng ta là thá gì chứ? Gần một trăm chín mươi tuổi nàng ta mới kết anh, nàng ta làm sao xứng với cái danh Ngọc nữ thiên tài của đại lục Thương Lan nữa chứ? Nàng ta chỉ là con rối của Hàn Tu Văn ta, chỉ xứng làm lô đỉnh của ta thôi! Ý nghĩa tồn tại của nàng ta chính là giúp ta trở thành Nguyên Anh, hóa thần thành tiên!”

Tiêu Liên Nhi kinh ngạc.

Không ngờ Hàn Tu Văn lại vì đố kị với khả năng bẩm sinh của nàng mà cố ý cưới nàng, muốn giẫm nàng dưới gót chân. Thế nên, gã mới lợi dụng nàng triệt để, thậm chí không tiếc lấy nàng làm lô đỉnh.

“Hàn Tu Văn.” Tiêu Liên Nhi ngạo nghễ nói: “Kiếp này, hai mươi tám tuổi ta đã có tu vi Nguyên Anh rồi. Hàn Tu Văn, so với ta, ngươi thật sự… chỉ là một hạt bụi mà thôi.”

Hàn Tu Văn hung tợn nói: “Cho dù ta có chết, cũng phải kéo hai ngươi chôn cùng!”

Nguyên anh nửa trong suốt lần nữa bay ra từ đỉnh đầu gã.

Chân khí bốn màu bay lên từ phía sau lưng Tiêu Liên Nhi, giống như đôi cánh bướm trong suốt vậy. Nàng lấy cành cây xanh ra, khẽ cười nói: “Ta có lan Hàn Tinh hộ thân, không sợ ngươi tự nổ nguyên anh… À không, ngươi không nỡ.”

Một luồng sét bắn từ đầu cành cây ra, hóa thành lưới sét điện trên không trung, chụp xuống đầu Hàn Tu Văn.

Hàn Tu văn lại phun ra một ngụm máu, cố vận chân khí để đỡ đòn.

Gã bị thần thú đánh cho bị thương, tu vi giảm đi nhiều, lúc mạnh nhất chẳng qua cũng chỉ bằng Tiêu Liên Nhi. Sau khi hứng mấy chiêu, nguyên anh truyền tới cảm giác đau đớn đến thắt ruột, chân khí ngừng lại, lập tức bị Tiêu Liên Nhi đánh một chưởng vào ngực. Nguyên anh phát ra một tiếng như tiếng trẻ con thét chói tai, suýt nữa bị đập vỡ ngay tại chỗ.

Máu tươi phun ra từ miệng Hàn Tu Văn, gã không thể vận nổi một chút chân khí nào, tuyệt vọng nhìn Tiêu Liên Nhi. Nhớ lại năm đó sau khi bị hút cạn tu vi, Dịch Khinh Trần cũng như vậy. Lẽ nào gã phải giống như nàng, tự nổ nguyên anh của mình sao? Nhưng gã không có lan Hàn Tinh để bảo vệ hồn phách không tiêu tan. Gã không muốn chết!

“Hàn Tu Văn, chuyện trên đời này có nhân mới có quả. Ngươi có ngày hôm nay, cũng là gieo gió gặt bão thôi.” Tiêu Liên Nhi đi về phía gã, lòng bàn tay ngưng tụ chân khí thành một quả cầu tròn.

Lúc này, Hàn Tu Văn nhìn thấy Nhược Thủy phía sau nàng. Mỗi lần gã run rẩy nôn ra máu thì sức sống lại giảm đi một phần, thân thể Nhược Thủy đạo quân cũng nhạt đi một chút.

Gã chợt hiểu ra, cảm giác vui sướng như tìm được đường sống từ cõi chết chợt ngập tràn trong tim gã. Hàn Tu Văn bật cười ha hả: “Đến đi, tới giết ta đi! Haha! Nhược Thủy à Nhược Thủy, một hạt bồ đề bảo vệ hồn phách ngươi vào thức hải của ta, ta không thể phát hiện là vì hồn phách của ngươi đã gắn kết chặt chẽ với sinh mệnh của ta. Nếu ta chết, ngươi cũng sẽ hồn phi phách tán! Ha ha! Tiêu Liên Nhi, Khinh Trần, tới giết ta đi! Giết ta, cũng có nghĩa là ngươi tự tay giết Nhược Thủy đạo quân đó!”

Tiêu Liên Nhi giật mình quay đầu lại. Ánh sáng xanh lục vây quanh những chiếc lá bồ đề trong cơ thể Nhược Thủy đã không như lúc ban đầu xuất hiện nữa, càng lúc càng giống một ảnh ảo.

“Không! Không, sư phụ, con có thể bảo vệ hồn phách chuyển thế sống lại thì người cũng có thể! Gã đang nói dối!” Tiêu Liên Nhi cuống lên. Nàng không thèm để ý đến Hàn Tu Văn nữa, đưa tay nắm lấy tay Nhược Thủy.

Tay nàng xuyên qua thân thể của Nhược Thủy, nàng nhìn thấy chín chiếc lá bồ đề trong ánh sáng xanh kia dần dần trở nên chân thực. Mặt của Nhược Thủy đạo quân lại giống như ẩn trong lớp sương mù, càng lúc càng nhạt nhòa.

Trái tim Tiêu Liên Nhi dần dần trầm xuống.

Nhược Thủy đạo quân nhìn nàng đầy yêu thương: “Đứa bé ngốc này, vi sư chấp nhận khổ sở giằng co cho đến ngày hôm nay, có thể nhìn thấy Hàn Tu Văn chết ở trước mắt, là đã mãn nguyện lắm rồi.”

Nước mắt lăn dài trên gò má, Tiêu Liên Nhi bật khóc: “Con không muốn giết gã! Con chỉ muốn người sống thôi! Có giết gã con cũng không vui vẻ gì, người sống với con được không? Con là đan sư cấp chín rồi. Sư phụ, đan thuật của con đã lên cấp chín rồi! Con sẽ không khiến người phải thất vọng, đau lòng nữa! Con còn muốn luyện Tăng Nguyên Đan cho người, để người tăng thêm ba trăm năm tuổi thọ. Người đừng bỏ rơi con mà. Bây giờ con sẽ trị thương cho gã, con sẽ chữa khỏi cho gã…”

Hàn Tu Văn nằm trên đất, nghe nàng nói vậy liền bật cười to: “Chữa khỏi cho ta đi! Luyện đan dược cấp chín cho ta đi, chữa khỏi cho ta đi!”

“Ngươi đừng có mơ! Lão phu tự đập tan hồn phách về với trời đất, cũng tuyệt đối sẽ không sống tạm bợ trên thân thể bẩn thỉu của ngươi!” Nhược Thủy cười lạnh nói.

Tiêu Liên Nhi lấy một chiếc bình ngọc ra nức nở nói với Hàn Tu Văn: “Ta sẽ chữa khỏi cho ngươi. Chỉ cần sư phụ có thể sống, ta sẽ không giết ngươi!”

Ánh sáng xanh nhẹ nhàng lướt qua mặt Tiêu Liên Nhi, Nhược Thủy đạo quân dịu dàng nói: “Kiếp này, con đừng làm Dịch Khinh Trần nữa. Để sư tôn nhìn xem Tiêu Liên Nhi như thế nào nào. Nghe Thanh Phong trưởng lão nhắc đến mà sư tôn không nỡ chết, chỉ muốn được nhìn con thêm một lần nữa, nhìn xem đồ đệ ngoan của ta có đẹp không. Được không? Cho sư tôn nhìn mặt Liên Nhi nào.”

“Vâng!” Tiêu Liên Nhi run rẩy đáp, rồi lấy nửa bình thuốc Phi Long Tủy từ trong vòng Thiên Cơ ra, ngửa đầu uống cạn.

Mặt của nàng dần dần biến đổi trước mặt Nhược Thủy. Lông mày như lá liễu, ánh mắt ướt át đẫm lệ, yếu ớt mảnh mai như cánh hoa run run trước gió.

“Haha! Rất xinh đẹp! Được lắm, sư phụ chỉ nhìn thôi đã thấy xót lòng rồi!” Nhược Thủy đạo quân vui vẻ cười to, “Con vĩnh viễn đừng làm Dịch Khinh Trần nữa, vĩnh viễn đừng…”

Ông nói chưa xong, bóng người đã chợt biến mất. Chín chiếc lá bồ đề từ trong không trung nhẹ nhàng bay xuống. Trên mỗi chiếc lá xanh đều khắc hình ảnh một con thần thú.

Chân Tiêu Liên Nhi mềm nhũn quỳ sụp xuống, hoảng loạn bắt lấy từng phiến lá bồ đề, run rẩy hét lên: “Sư phụ, sư phụ…”

Vì sao lại đột nhiên biến mất chứ? Hàn Tu Văn còn chưa chết mà! Nàng vội quay đầu lại…

Hàn Tu Văn há miệng, hai mắt trợn tròn. Đan điền bị tan ra thành một cái lỗ trống rỗng rất lớn, không còn chút sức sống nào.

Bên cạnh gã có một thanh niên mặc y phục màu trắng, mặt mũi sáng sủa, vẻ mặt lạnh nhạt, giọng nói nhẹ nhàng như chiều thu trải dài xuống sơn cốc: “Loại súc sinh không bằng con người này, có tư cách gì mà làm sư phụ của Thạch Thanh Phong ta! Không bằng chết sớm cho xong!”

Tiêu Liên Nhi chợt rùng mình một cái. Thạch Thanh Phong ư, hắn tới đây từ bao giờ? Vì sao thần thức của nàng không phát hề phát hiện ra được? Nàng chậm rãi đứng lên, bước chân bất tri bất giác lùi về phía sau một bước.

Áo bào vừa phất lên, Thạch Thanh Phong đã đi đến trước mặt nàng rồi. Hắn đưa tay ra chạm vào mặt nàng. Tiêu Liên Nhi vô thức ngửa đầu né tránh. Lúc này, nàng nhìn thấy trong hai con ngươi của Thạch Thanh Phong lóe lên một hình bóng màu da cam, đó là cái gì? Vì sao khí tức của hắn lại khiến nàng cảm thấy rùng mình ghê rợn thế này?

“Ta giành được truyền thừa của Chúc Long Quyết. Mười năm qua, ta bế quan trong núi Thanh Mục… Liên Nhi, ta đã có tu vi Nguyên Anh rồi. Sau này, ta sẽ bảo vệ muội.” Nói xong, ngón tay giữa của Thạch Thanh Phong bắn ra một ngọn lửa màu tím rực rỡ.

Thi thể Hàn Tu Văn bị đốt cháy trong ngọn lửa màu tím đó, phút chốc biến thành tro tàn.

Thạch Thanh Phong vung tay áo, gió cuốn qua, tro tàn tan biến theo gió.

Tiêu Liên Nhi ngẩn người ra. Hàn Tu Văn và sư tôn cứ như vậy mà biến mất ư? Sao nàng lại cảm thấy không chân thực chút nào vậy?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN