Nhất Nộ Thành Tiên
Chương 137: Huyễn cảnh Ma Môn
Hắn đẩy chân khí vào thăm dò trong kinh mạch của nàng, biết nàng phải chịu sự cắn trả của kết giới, tĩnh dưỡng một hai ngày sẽ khỏi. Thấy lông mi Tiêu Liên Nhi run lên, hắn liền bắn ra luồng phấn hoa màu hồng. Cánh tay hơi nặng xuống, Minh Triệt bắn ra một điểm chân khí về phía kết giới, ôm nàng bay theo hướng sông ngầm chảy.
Hoa Tri Hiểu đứng ở kết giới, lo lắng nhìn về phía sâu trong sơn động. Cái bóng màu vàng kim từ trong động bay tới, dừng lại ở kết giới rồi hóa thành hình ảnh Minh Triệt, “Dì Hoa, là Tiêu Liên Nhi, ta… đi cùng nàng ấy mấy ngày.”
Hình ảnh tan biến. Giờ Hoa Tri Hiểu mới bớt lo lắng, nhưng không chịu rời đi. Nàng ta lùi đến bờ sông, tùy ý tìm một tảng đá rồi ngồi xuống, nhìn nước sông đang chảy xiết đến đây, sau đó chậm rãi biến mất nơi vách núi, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói, “Đồ nhi của ông, dù thế nào ta cũng sẽ che chở cho nó.”
Nghe được tiếng thác nước, Minh Triệt nhìn quanh bốn phía, ôm Tiêu Liên Nhi bay ra ngoài từ chỗ cửa thoát nước. Hang động rộng lớn trong lòng đất xuất hiện trước mắt hắn.
Một luồng áp lực chậm rãi toát ra từ người hắn, bốn phía vang lên những tiếng rắc rắc, thỉnh thoảng có một vài cái bóng chạy đi trong những góc tối tăm. Yêu thú cấp thấp thi nhau chạy ra ngoài.
“Nơi này đủ rộng rồi.” Minh Triệt vừa nói vừa bắn một bộ thẻ ngọc ra. Một kết giới phạm vi mấy chục dặm được tạo ra.
Hắn xòe tay, nhiều đóa hoa tươi bay từ trong lòng bàn tay ra. Đóa thì lơ lửng trên đỉnh động, biến ảo ra trời xanh mây trắng. Lại có những đóa khác rơi vào bốn phía trong vách động, biến hóa ra từng cái cây xanh tươi đang trổ nhánh nảy mầm, dần dần thành rừng rậm. Đất màu tím lan ra trên mặt đất, giống như một tấm thảm, từng bụi hoa và cỏ xanh dần dần mọc lên.
Một tấm da hổ trôi nổi giữa không trung. Minh Triệt đặt Tiêu Liên Nhi xuống, cúi đầu hôn lên trán nàng một cái rồi nói, “Chờ ta.”
Hắn đứng trước một trụ đá cao lớn như ngọn núi, Loan Nguyệt Luân mang theo ánh sáng màu vàng bổ tới.
Bàn tay Minh Triệt khẽ hút một cái, đỉnh cây trụ đá bị hắn cắt xuống được chuyển sang một góc khác. Một tòa cung điện bạch ngọc xinh đẹp bay đến trên trụ đá bị cắt kia.
Chỗ nước cạn bị hắn biến đổi thành thác nước trên dòng suối. Cung điện bạch ngọc trên trụ đá nguy nga hoa lệ, giống y như đúc với cái Tiêu Liên Nhi nhìn thấy từ cửa động.
Minh Triệt ôm nàng bay vào trong cung điện. Tấm da hổ kia trải dài trên đài cao. Phía sau cái giường êm ái là tấm bình phong đẹp đẽ. Hắn ôm lấy nàng ngồi lên trên giường. Nhìn ra xung quanh, hắn không phát hiện ra điểm gì không ổn nữa.
“Nàng không nên tới đây.” Minh Triệt nhìn huyễn cảnh mình tạo ra rồi khẽ nói.
Trước khi nàng tỉnh, hắn còn có thể thoải mái nói chuyện với nàng. Minh Triệt vuốt ve mái tóc dài của nàng, hơi ảm đạm, “Không ai biết sẽ xảy ra những chuyện gì. Ta không thể đưa nàng trở về.”
Nghiệp Hỏa thiêu đốt mười năm, cấm chế vây quanh núi Hắc Ma. Nghiệp Hỏa từ trên trời giáng xuống chính là từ những đám mây trắng đang lơ lửng trên không trung đó, không biết khi nào sẽ đốt tan kết giới.
Với khả năng của Nguyên Anh có thể biến phạm vi trăm dặm thành đất đai khô cằn. Đám thần quân ở Thượng Tiên giới lại có thể nhẹ nhàng nâng lên một bí cảnh, giống như là một cái bọt khí trong lòng bàn tay vậy.
Minh Triệt siết chặt nắm đấm, ôm ghì lấy Tiêu Liên Nhi, “Thực ra ta rất mong chờ nàng có thể giải được Ngàn Hoa Nhập Mộng. Có phải là ta rất ích kỷ không?”
Nếu hắn không ích kỷ, thì hắn sẽ không để lại một tia chấp niệm, để lại một khe hở hóa giải huyễn thuật như thế.
“Ta không nỡ.” Hắn khẽ nói.
Không nỡ để nàng thật sự quên hắn.
Minh Triệt nâng mặt nàng lên. Gương mặt nàng xinh đẹp và mềm mại như quả đào vậy. Khóe môi màu hồng còn vương vết máu. Hắn cúi đầu xuống, lưỡi nhẹ nhàng liếm qua. Đôi môi nàng mềm mềm, khiến hắn không nhịn được mà ngậm vào trong miệng.
Một lát sau, Minh Triệt ngẩng đầu lên, hít vào một hơi thật sâu, trên khuôn mặt hiện lên vẻ không đành lòng, chân khí màu vàng óng đập vào vùng đan điền của Tiêu Liên Nhi, đánh tan quả cầu ba màu đã ngưng thực được một nửa trong đan điền của nàng. Chân khí bốn màu tràn ra từ phần bụng của nàng. Con rùa đất trong suốt màu vàng trong đan điền nàng hiện lên trong vầng sáng.
Minh Triệt nao nao, “Nàng thu con rùa đất này sao?”
Con rùa đất nhẹ nhàng phe phẩy cánh, vươn đầu ra. Đôi mắt đen to cỡ hạt gạo trợn lên nhìn Minh Triệt. Từng vòng từng vòng ánh sáng màu vàng tản ra.
Đôi mắt Minh Triệt dần biến thành màu vàng, nhìn thẳng vào mắt con rùa đất.
Chỉ chốc lát sau, con rùa kia thu cánh, rúc đầu vào trong vỏ. Vầng sáng chân khí biến mất.
Minh Triệt đặt Tiêu Liên Nhi lên trên giường, “Ta không thể để cho nàng nhận ra nơi này chỉ là huyễn cảnh, cho nên phải đánh tản đi chân khí của nàng. Một tháng sau nàng sẽ bình phục.”
Ta chỉ cần một tháng. Minh Triệt tự nói với bản thân. Có lẽ, một tháng cũng là hy vọng xa vời.
Ai biết được lúc nào Nghiệp Hỏa kia sẽ đốt tan kết giới? Ai biết được lúc nào người Thượng Tiên giới sẽ tới? Có lẽ ngày mai, Vũ Nguyệt Tiên Tử sẽ tỉnh lại.
Minh Triệt đứng ở mép đài cao, buồn bã nhìn xuống huyễn cảnh bên dưới.
Giống như chỉ qua một cái chớp mắt, nhưng cũng giống như đã qua thật lâu. Tiêu Liên Nhi dần dần tỉnh lại.
Phía trước có một người đang đứng. Áo bào đen như mây bay phiêu đãng, trên hông đeo thắt lưng được thêu tinh xảo. Bóng lưng này vô cùng quen thuộc, khiến cho nàng tưởng mình đang nằm mơ. Nàng vận chuyển chân khí theo thói quen, chợt thấy đan điền truyền đến cảm giác đau nhói. Nàng buồn bực hừ một tiếng, nắm chặt lấy tấm da hổ thật dày.
Nghe được tiếng động, Minh Triệt hít sâu một hơi, chớp mắt đã đi tới trước giường, đè vai nàng xuống, “Lực phản lại của kết giới quá mạnh, nàng tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ khá hơn.”
Trong mắt của hắn hiện lên sự áy náy. Nếu như không phải do hắn đánh một chưởng kia thì nàng cũng sẽ không thế này.
Tiêu Liên Nhi từ bỏ việc dùng chân khí. Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn rồi nhào tới, hai tay ôm lấy cổ hắn, cúi đầu xuống hung hăng cắn một cái vào vai hắn, “Ta đã tìm kiếm trên đó suốt một tháng trời.”
Tiếng ủ rũ làu bàu của nàng đầy vẻ tủi thân.
Một tháng, bay đi bay lại trong Nghiệp Hỏa… Minh Triệt đứng thẳng lưng, nghĩ một đằng mà nói một nẻo, “Ta là xương cho chó sao? Gặm ác như vậy làm gì?”
Không dùng chân khí, Tiêu Liên Nhi cũng không khó chịu chút nào. Nàng mềm người trượt xuống, tay nhéo hai gò má của hắn, “Chàng dùng huyễn thuật với ta mà còn dám nói nữa sao?”
Minh Triệt nắm lấy cổ tay nàng kéo ra, nhớ tới những lời mình để lại trong thức hải của nàng, hơi ngượng ngùng nói, “Nàng ngốc sao? Đó là Nghiệp Hỏa, nước tưới không tắt, vùi đất cũng không được. Nàng chạy tới đấy làm gì?”
Ánh mắt của hắn không dám nhìn nàng, Tiêu Liên Nhi nhếch miệng lên, “Rõ ràng là rất cảm động. Giả vờ cái gì chứ?”
Minh Triệt hất tay nàng ra, vênh mặt lên nhìn nàng, “Ta đối xử với nàng tốt như vậy, nàng chạy đến tìm ta, coi như hai ta hòa nhau. Nàng mà không đến tìm ta mới là có lỗi với ta ấy. Sao ta phải cảm động nào?”
Tiêu Liên Nhi nhìn hắn, đột nhiên bật cười, “Vậy chàng đỏ mặt làm gì? Hơn ba trăm tuổi đầu rồi còn đỏ mặt sao?”
Minh Triệt cúi đầu xuống, chặn môi của nàng lại.
Thực ra hắn cảm thấy mình rất ngớ ngẩn. Hắn đã yêu thế này, nhớ nhung thế này rồi, sao còn cứ phải đắn đo trong lòng mà không chịu để cho nàng biết?
Hơi thở của nàng dần dần nóng lên, tiếng thở dốc phả vào mặt hắn, khiến cho hắn nhiều lần siết chặt bàn tay, muốn ăn tươi nuốt sống nàng vào trong bụng. Cuối cùng Minh Triệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt ướt át mơ màng của nàng, hắn lại không nhịn được, cúi xuống hôn lên môi nàng, “Ta rất nhớ nàng.”
Nàng vòng tay ôm lấy cổ hắn. Minh Triệt vùi đầu vào trong ngực nàng, thật lâu không nói gì.
Tiêu Liên Nhi nhìn lên bầu trời màu xanh lam, mây trắng trôi bồng bềnh. Nàng thì thào nói, “Ta nhìn thấy xương cốt của Mỹ Nhân Giao bị chôn trong bùn đất. Ta thật sự rất sợ hãi, chỉ sợ không tìm được cả xương cốt của chàng.”
Cả người Minh Triệt chấn động. Hắn ngồi dậy, ôm nàng vào trong lòng, “Nàng xem, chẳng phải Ma Môn vẫn rất tốt sao?”
Tiêu Liên Nhi nhìn quanh, sông núi đẹp đẽ, từng đóa hoa nở rộ, nàng nhìn rồi nở nụ cười, “Ta bay đi bay về rất nhiều lần, cho tới giờ cũng không nhìn thấy trong lửa có nơi nào thế này.”
“Trên trời có huyễn thuật, đương nhiên nàng không thấy được. Lối vào Ma Môn là ở trong lòng đất. Vì bộ xương này của ta quá thơm, nàng ngửi thấy mùi nên mới chui vào được.” Minh Triệt khẽ cười giải thích.
Tiêu Liên Nhi nhẹ nhàng đánh hắn một cái, “Hẹp hòi! Cắn chàng có mỗi một cái, giờ còn lôi ra nói đểu ta à?”
Nàng ngẩng đầu hôn lên cằm hắn, nhìn bốn phía đầy vẻ tò mò, “Chàng mau nói ta nghe đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lẽ nào đến tận bây giờ chàng vẫn không chịu nói cho ta sao?”
“Đêm đó nàng ngủ thiếp đi, ta nhận được tin tức nói Ngân Giao tới.” Minh Triệt từ tốn nói, “Vì thế ta phải về Ma Môn. Nàng có chuyện phải làm, ta cũng không muốn nàng lo lắng, cho nên đã dùng huyễn thuật với nàng.”
Thấy Tiêu Liên Nhi trừng mắt nhìn mình, Minh Triệt trừng mắt nhìn lại, nói rất ngạo mạn, “Nếu như ta không muốn nàng giải được huyễn thuật đó, nàng cho rằng nàng sẽ có cơ hội sao?”
Hình như, đúng là thế thật. Tiêu Liên Nhi hừ một tiếng, “Nói bậy. Cái gì gọi là ta ngủ thiếp đi chứ. Ta có tu vi Kim Đan, cũng không phải là đệ tử Luyện Khí. Rõ ràng là chàng nhận được tin xong cố ý làm ta ngủ thiếp đi!”
“Nàng thông minh thật!” Minh Triệt cúi đầu hôn nàng một cái thật kêu, “Dù sao thì ta phải quay về. Dưới cơn nóng giận, Ngân Giao đã bày cấm chế ra, giáng Nghiệp Hỏa xuống, tuyên bố muốn thiêu cháy, san phẳng Ma Môn. Đáng tiếc nó không thể ở lại lâu, sau này cũng sẽ không có cơ hội tiếp tục tới nữa, cho nên chúng ta liền đợi cho tới khi Nghiệp Hỏa tắt đi.”
Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Chắc chắn không thể đơn giản như vậy được! Uy lực của Nghiệp Hỏa nàng cũng biết. Sự mạnh mẽ của cấm chế nàng cũng biết.
“Sẽ có một ngày Nghiệp Hỏa tắt ư?”
Minh Triệt cười nói, “Đương nhiên, mặc dù tu vi của Ngân Giao cao hơn chúng ta, Nghiệp Hỏa nó phun ra rất lợi hại, nhưng rồi sẽ có ngày bị tắt. Mười năm, không tính là gì, cũng tiện cho ta luyện chế lại pháp bảo.”
Hắn xòe bàn tay ra, Loan Nguyệt Luân trong suốt như băng ngọc nằm trong lòng bàn tay.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Liên Nhi nhìn thấy pháp bảo của Minh Triệt gần như thế này. Nàng đưa tay chạm vào nó một cái, “Lần trước ở trong di tích Chúc Long, chàng bị thương cũng vì nó sao?”
“Pháp bảo bản mệnh mà. Nàng phải biết rằng ta có thể chất hệ Kim, nó bị hao tổn thì ta cũng bị thương. Mười năm qua ta luyện lại một lần, thời gian trôi qua rất nhanh.”
Hắn nói, thời gian trôi qua rất nhanh. Tiêu Liên Nhi thấy trong mắt hắn lại có vẻ ngượng ngùng như có như không. Đột nhiên nàng chợt hiểu ra, ý hắn nói là, như thế này thì sẽ không có nhiều thời gian nhớ tới nàng. Đủ loại cảm xúc sôi trào, nàng sửng sốt một hồi lâu rồi mới nói, “Hàn Tu Văn chết rồi, Thạch Thanh Phong ra tay, hắn đoạt được Chúc Long Quyết.”
Tiêu Liên Nhi dụi mặt vào ngực hắn, “Sư tôn cũng đã đi rồi. Hồn phách của người và mạng của Hàn Tu Văn bị nối lại cùng với nhau.”
Cuối cùng Nhược Thủy đạo quân đã hồn phi phách tán. Nhớ tới Hoa Tri Hiểu ở bên kia kết giới, Minh Triệt bèn ôm Tiêu Liên Nhi nói, “Trước khi đi, sư tôn nàng có nói điều gì không?”
Trong mắt Tiêu Liên Nhi đầy sự chua xót. Trước khi hình ảnh của sư tôn tan biến, ông ấy cười rất sảng khoái. Ông ấy nói rất thích dáng vẻ bây giờ của nàng, nói nàng đời này đừng làm Dịch Khinh Trần nữa. Vĩnh viễn đừng bị đàn ông dụ dỗ.
“Minh Triệt, chàng không được lừa ta! Vĩnh viễn không được lừa ta!”
Trong lòng Minh Triệt run lên, hắn nhắm mắt lại, đổi chủ đề, “Nàng có biết không, năm trăm năm trước, sư tôn của nàng từng thích một người.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!