Nhất Nộ Thành Tiên - Chương 15: Chỉ là ngoài ý muốn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Nhất Nộ Thành Tiên


Chương 15: Chỉ là ngoài ý muốn


Translator: Nguyetmai

Một tháng trôi qua, dược lực chặn kín một nửa số kinh mạch trong mười hai kinh mạch của cơ thể nàng đã bị hạt cát nhỏ kia hấp thụ hết. Hạt cát màu trắng lơ lửng trong đan điền kia thoạt nhìn thì không có gì thay đổi, chỉ có vẻ sáng hơn vài phần mà thôi.

Lúc này, mười mẫu cúc Sí đã nở rộ. Đóa hoa trắng như tuyết, trên mỗi cánh hoa đều có những vết ấn màu đỏ tươi, giống như dùng bút chấm mực chu sa rồi điểm lên tờ giấy trắng như tuyết vậy. Đỏ trắng rõ ràng, vô cùng xinh đẹp.

Gió vừa thổi qua, biển hoa như nhảy múa, luồng khí ấm nóng cũng phả tới theo làn gió. Tiêu Liên Nhi đứng trong ruộng hoa không làm gì cả nhưng chỉ thoáng chốc đã thấy nóng tới toát mồ hôi rồi.

Mùi hương mãnh liệt của nguyên tố hệ Hỏa khiến nàng vui mừng khôn xiết. Bắt đầu từ lúc nhận nhiệm vụ trồng cúc Sí, nàng đã mong chờ đến khi linh thảo trưởng thành rồi. Nàng có dự cảm rằng, chỉ cần dùng cúc Sí thì ngày dược lực trong kinh mạch của nàng bị hòa tan cũng sẽ không còn xa nữa.

Lần này không cần Tiêu Liên Nhi phải nhờ vả, Vương Đại Long đã sử dụng Phiên Thổ Quyết, xới hết lớp linh thổ rắn chắc kia lên. Từng luống từng luống cúc Sí cứ thể bị nhổ bật cả rễ ra.

Tiêu Liên Nhi không chờ Vương Đại Long ra tay đã tự lao xuống ruộng hoa, thu gom từng cây cúc Sí, chất đống lại.

Sau khi phơi khô một ngày, nàng sẽ có thể buộc số hoa này thành từng đảm để vườn thuốc nghiệm thu, rồi cầm thẻ nhiệm vụ quay lại nộp cho điện Công Tích là coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Việc chất đống cúc Sí cũng không nặng nhọc gì, nên Vương Đại Long không ngăn cản Tiêu Liên Nhi xuống ruộng. Cậu ta cười nheo mắt nói: “Nhìn sản lượng thu hoạch này, ít nhất sư muội cũng có thể để lại được ba phần đấy.”

Tiêu Liên Nhi cũng rất vui mừng. Nàng vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi dùng hoa Liệt Dương. Toàn bộ cây cúc Sí này đều hàm chứa nguyên tố hệ Hỏa rất dồi dào, tác dụng cao gấp bội lần so với hoa Liệt Dương. Xong vụ này, nàng sẽ cất hết số cúc Sí thừa vào trong nhẫn chứa đồ để ngày ngày dùng dần.

“Cũng nhờ có sư huynh giúp đỡ…” Câu nói của nàng nghẹn lại trong cổ họng.

Tiêu Liên Nhi chợt nhìn thấy Tiêu Minh Y cùng một nam đệ tử ngoại môn đang đi về phía này. Nàng đặt hoa cúc Sí xuống, vội vàng bước tới đón, hành lễ với Tiêu Minh Y: “Tiểu thư, sao tiểu thư lại tới đây?”

Tiêu Minh Y trừng mắt nhìn nàng: “Linh thảo đã nở và thu hoạch được rồi, đương nhiên ta phải tới chứ.”

Nàng ta quay sang cười nói với người đi bên cạnh mình: “Chư sư huynh, trừ số cúc Sí phải nộp nhiệm vụ cho Tông môn ra, số còn lại huynh lấy hết đi.”

Đệ tử họ Chư kia cũng cười nói: “Vậy thì đa tạ Tiêu sư muội nhé. Ta là thể chất hệ Hỏa Thổ, nhận nhiệm vụ trồng gạo tiên. Ta lấy bao nhiêu cúc Sí thì sẽ dùng gạo tiên trao đổi ngang bằng với sư muội.”

Nói xong, y lập tức bước xuống ruộng hoa, vung tay lên xếp cúc Sí dưới ruộng thành hai đống to. Y nhìn Vương Đại Long một cái, hỏi: “Sư huynh à, huynh xem một đống cúc Sí này phơi nắng xong thì chắc cũng đủ bốn đảm rồi phải không? Ta cần dùng cúc Sí tươi, số còn lại ta lấy đi nhé.”

Vương Đại Long đã nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của hai người. Quan sát khuôn mặt trắng mịn nõn nà và đôi mắt long lanh nước của Tiêu Minh Y, cậu ta lại bất giác nhớ tới đôi bàn tay nhỏ đã kết chai của Tiêu Liên Nhi. Trong lòng cậu ta thầm nghĩ, sao tuổi cũng tầm tầm như Liên Nhi, mà tâm địa lại độc ác thế, dồn ép người ta vào bước đường cùng như vậy mà cũng được ư?! Cậu ta thầm giận dữ, lườm hai người kia rồi nói: “Nếu phơi khô xong mà thiếu thì ta sẽ không nhận đâu đấy!”

Trong lòng đệ tử họ Chư kia thầm biết, đệ tử quản lý vườn thuốc thường sẽ cắt xén bớt sản lượng một chút, bèn cung kính nói: “Sư huynh cứ lấy đủ số nhiệm vụ cần đi ạ.”

Vương Đại Long không hề khách sáo, cậu ta vận chân khí, cắt luôn một phần ba số hoa kia: “Đủ rồi.”

Tu vi của Vương Đại Long đang ở tầng bảy Luyện Khí, đệ tử họ Chư không dám chọc giận cậu ta, trong lòng thầm nghĩ, mình lấy đi bao nhiêu cúc Sí thì sẽ đổi lại bấy nhiêu gạo tiên cho Tiêu Minh Y, dù thế nào cũng không thiệt. Nghĩ vậy, cảm giác tức tối trong lòng y cũng vơi đi nhiều. Y thu hết đống cúc Sí tươi kia vào trong túi chứa đồ, rồi lấy từ trong túi ra hai bao gạo tiên đưa cho Tiêu Minh Y: “Đây là gạo tiên đổi cho sư muội.”

Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, Tiêu Minh Y rất xót ruột, vốn có thể đổi được thêm một bao nữa mà. Nàng ta không tiện nói thêm gì, bèn nhận lấy hai bao gạo tiên kia cất vào trong túi chứa đồ của mình.

Chư sư huynh trao đổi xong, cũng cáo từ ra về ngay.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Minh Y đến vườn thuốc, nên nàng ta cảm thấy hết sức tò mò với tất cả mọi thứ.

Cân nhắc đến thái độ cung kính khách sáo của Chư sư huynh dành cho Vương Đại Long, nàng ta nở nụ cười ngọt ngào với Vương Đại Long, nói: “Liên Nhi không tu luyện được, mà muội lại không có thời gian quan tâm đến muội ấy, chắc cũng nhờ sư huynh quan tâm giúp đỡ nên muội ấy mới trồng cúc Sí thuận lợi được như vậy. Tiểu muội thay Liên Nhi cảm ơn sư huynh.”

Vương Đại Long nghiêng người né tránh cái lễ của nàng ta. Cậu ta vốn muốn châm chọc vài câu để trút giận thay cho Liên Nhi, nhưng khóe mắt chợt bắt gặp vẻ mặt đáng thương van nài của Liên Nhi, lòng cậu ta lại mềm nhũn, lạnh nhạt nói: “Tiêu sư muội khách sáo quá. Sư muội có thể đưa một nha đầu bình thường tới Tiên môn, ắt hẳn trong lòng thực sự rất lương thiện. Sư muội cứ yên tâm, ta sẽ chăm sóc giúp đỡ muội ấy chu đáo, không để muội ấy trồng hỏng linh thảo của sư muội đâu.”

Tiêu Minh Y mừng rỡ, hào phóng lấy một bao gạo tiên từ trong túi chứa đồ ra đưa cho Vương Đại Long: “Vương sư huynh, huynh tốt bụng quá! Sư muội vừa đột phá kỳ Luyện Khí tầng thứ tư, phải chuyển vào ở Tiền Sơn Môn rồi. Muội mà đưa Liên Nhi theo, thì ngày ngày muội ấy sẽ phải chạy qua chạy lại cũng mất cả nửa ngày, tiểu muội đành phải để muội ấy tiếp tục sống ở vườn thuốc thôi. Mong sư huynh giúp muội chăm sóc muội ấy một chút.”

Nói như sách ấy! Chăm sóc à? Ngươi đi rồi, muội ấy biết đi đâu kiếm cơm ăn chứ? Một tháng nay đều là ta mua cơm mua thức ăn cho muội ấy đấy, ngươi có biết không?! Trong lòng Vương Đại Long tràn đầy khinh miệt, cậu ta cố tình chỉ vào bao gạo tiên kia, nói: “Mỗi tháng sư muội đều chuẩn bị cho nha đầu kia một bao gạo tiên để ăn dần hả?”

Hả?! Tiêu Liên Nhi làm sao mà xứng ăn gạo tiên chứ?

Tiêu Minh Y kéo Vương Đại Long sang một bên, nhỏ giọng nói: “Sư huynh à, huynh trông coi giúp muội một chút, đừng để muội ấy… ham chơi ảnh hưởng đến việc thu hoạch linh thảo. Bao gạo tiên này là quà sư muội hiếu kính huynh thôi.”

Nàng ta chỉ sợ Vương Đại Long có ấn tượng xấu về mình, bèn bổ sung một câu: “Muội ấy là người bình thường phàm tục, có ăn gạo tiên hay không cũng chẳng sao cả. Muội đã chuẩn bị cho muội ấy một bao gạo bình thường, thêm chút rau dưa rồi. Sư huynh cứ yên tâm đi.”

Lại còn rau dưa nữa cơ à! Chỉ hai mươi đồng là có thể mua được cả hũ! Cô bé đang tuổi phát triển mà đến một miếng thịt cũng không được ăn, keo kiệt quá sức tưởng tượng. Vương Đại Long vô cùng khinh bỉ nàng ta, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười nhận lấy bao gạo tiên: “Sư muội khách sáo quá. Đây là thẻ nhiệm vụ, ta thu trước số cúc Sí này, để ngày mai sư muội đỡ phải vất vả chạy tới đây thêm một chuyến nữa.”

Để ngày mai nàng ta khỏi chạy tới đây nữa, Tiêu Liên Nhi khỏi phải nhỏ nhẹ cúi đầu vâng dạ với nàng ta.

Cậu ta lấy hai tấm thẻ nhiệm vụ ra đưa cho Tiêu Minh Y, dặn nàng ta đi trả nhiệm vụ, điện Công Tích sẽ tăng bốn trăm điểm cống hiến vào ngọc bài cho nàng ta. Nói xong, cậu ta nhìn sang Tiêu Liên Nhi một cái, rồi lách người đi vào trong viện của mình.

Chờ cậu ta đi rồi, Tiêu Minh Y mới bước về phía Tiêu Liên Nhi, lôi từ trong túi chứa đồ ra một bao gạo bình thường và một hũ dưa muối, đưa cho nàng, nói: “Sau này ngươi tự nấu cơm ăn đi. Hàng tháng lúc thu hoạch linh thảo ta sẽ tới.”

Tiêu Liên Nhi cung kính đáp: “Nô tỳ biết rồi ạ.”

Tiến Tiêu Minh Y đi rồi, nàng mới ôm miệng phì cười thành tiếng. Ai ngờ, sau lưng nàng chợt vang lên tiếng của Vương Đại Long: “Tiêu Minh Y đột phá kỳ Luyện Khí tầng thứ tư, chuyển vào Tiền Sơn Môn. Dù sư muội có mừng thay cho nàng ta cũng đâu cần phải che miệng cười chứ. Làm cái gì mà cười trộm như thế!”

Tiêu Minh Y chuyển vào ở trong Tiền Sơn Môn, mỗi tháng chờ đến khi thu hoạch linh thảo mới gặp lại, đương nhiên là nàng phải vui rồi.

“Ta xích…” Tiêu Liên Nhi đang tuổi thay răng. Nàng rụng mất răng cửa rồi nên nói chuyện nghe cũng lọt gió không rõ ràng. Nàng đỏ bừng mặt, tức tối trừng mắt nhìn Vương Đại Long.

“Người ta thay răng, có gì mà phải xỉa xói chứ?” Nàng giận dỗi giậm chân, chạy vào trong vườn thuốc.

“Ha ha ha!” Vương Đại Long ôm bụng cười to.

Tiêu Liên Nhi không quan tâm gì lắm, nàng chỉ vào một đống cúc Sí, xin xỏ: “Nộp nhiệm vụ xong còn thừa ra bao nhiêu thì cho ta nhé.”

Vương Đại Long tươi cười bước sang, chia chính xác ra một đống, rồi lại phân thành hai đống một to một nhỏ nữa: “Ta phải dùng một ít để luyện Hỏa Dương Đan, đống to này thuộc về muội, được chưa?”

Hỏa Dương Đan á? Mắt Tiêu Liên Nhi sáng rực lên. Nếu dùng Hỏa Dương Đan thì chẳng phải sẽ còn hiệu quả hơn dùng linh thảo nhiều ư? Nhưng lỡ cơ thể của nàng không chịu nổi thì sao? Nếu kinh mạch lại bị dược lực của Hỏa Dương Đan chặn tiếp thì biết làm thế nào?

“Hừ, muội có lấy cũng có tác dụng gì đâu. Sư huynh giúp muội nhiều như vậy mà muội vẫn keo kiệt thế à?” Thấy ánh mắt của nàng lúc sáng lên lúc lại sầm xuống, trong lòng Vương Đại Long thầm nghĩ, lẽ nào muội ấy lấy số cúc Sí này còn có mục đích khác sao? Cậu ta cố tình ra vẻ tức tối ném cúc Sí lại, quay người bỏ đi.

“Sư huynh!” Tiêu Liên Nhi hồi thần, cảm thấy vẫn nên thận trọng một chút thì hơn, tạm thời không nên dùng đan dược có dược lực mạnh hơn nữa. Nàng chỉ vào chỗ cúc Sí kia nói, “Ta nghĩ tới Hỏa Dương Đan nên thất thần thôi, không phải là tiếc không muốn cho huynh đâu.”

Nàng ôm một đống cúc Sí đi về phòng, lẩm bẩm tự nói với mình: “Làm thế nào để luyện được Hỏa Dương Đan chất lượng cao nhỉ… Để ta nghĩ xem nào…”

Vương Đại Long há hốc miệng, chợt hiểu ra, cao giọng gọi với theo: “Sư muội, muội cố gắng nghĩ cho kỹ nhé. Giờ sư huynh đi kiếm chút thịt thú hoang, tối nay hai chúng ta nướng thịt nấu gạo tiên ăn nhé!”

Cậu ta nhặt được báu vật rồi! Dưỡng Khí Đan có thể hồi phục nhanh chân khí của tu sĩ hậu kỳ Luyện Khí. Hỏa Dương Đan và Mộc Linh Đan có thể tăng cường thể chất của những tu sĩ có thuộc tính Hỏa Mộc. Thuộc tính Hỏa của Vương Đại Long rất thấp, thứ cậu ta chờ mong nhất chính là luyện chế ra được Hỏa Dương Đan. Lúc luyện đan, một khi không đủ chân khí, ăn một viên Hỏa Dương Đan vào sẽ không bị thất bại trong gang tấc chỉ vì thiếu đan hỏa nữa.

Hỏa Dương Đan còn khó luyện hơn Dưỡng Khí Đan nhiều. Cậu ta đã luyện được Dưỡng Khí Đan thượng phẩm cấp một, nhưng ngay cả Hỏa Dương Đan hạ phẩm cấp một vẫn chưa luyện ra được.

Nếu Tiêu Liên Nhi có thể chỉ dẫn cho mình luyện Hỏa Dương Đan, thì chẳng khác nào một viên linh thạch thượng phẩm từ trên trời rơi xuống, đập cho cậu ta hạnh phúc đến không giới hạn nữa. Đừng nói mời Tiêu Liên Nhi ăn thịt thú hoang, dù ăn thịt của cậu luôn cậu cũng sẵn lòng. Còn về chuyện Tiêu Liên Nhi lấy cúc Sí làm gì, thì cậu cũng lười để ý.

Vừa vào phòng, Tiêu Liên Nhi lập tức thu hết cúc Sí vào trong nhẫn chứa đồ. Chiếc nhẫn lắng đọng cả không gian và thời gian, thu thứ gì vào thì đến lúc lấy ra cũng đều tươi mới như hiện tại.

Nàng để lại mười cành ở bên ngoài, dùng cối ngọc nghiền thành tinh chất, dùng vải xô lọc hết chút cặn kia đi, cuối cùng ra được một bát tinh chất cúc Sí màu tím đỏ.

Nguyên tố hệ Hỏa nồng đậm bốc lên khiến chiếc bát đang đựng nó cũng nóng bỏng cả tay.

Tiêu Liên Nhi không chút do dự, nâng bát lên uống sạch.

Luồng khí của cúc Sí chảy từ cổ họng xuống thẳng bụng nàng. Nguyên tố hệ Hỏa như bành trướng trong cơ thể Tiêu Liên Nhi, khiến lục phủ ngũ tạng của nàng đều bị nóng đến mức đau đớn. Người Tiêu Liên Nhi như bị ném vào trong lò lửa, từng lỗ chân lông đều như đang tỏa ra hơi nóng. Nàng vội vàng đẩy thần thức vào trong cơ thể, gói gọn lấy nguyên tố hệ Hỏa kia rồi lao thẳng vào trong kinh mạch.

Đám nguyên tố hệ Hỏa đó được thần thức dẫn tới kinh mạch, lập tức giống như con rồng lửa điên cuồng lao về phía mười hai dây kinh mạch của nàng, dễ dàng hóa giải số dược lực kết tinh kia, giống như nhúng một thanh sắt nung nóng vào nước vậy. Kinh mạch nàng phát ra những tiếng xèo xèo, dược lực kết tinh của lan Hàn Tinh tỏa ra từng làn sương trắng, có một bộ phận bị tan chảy thành dung dịch.

Làn sương trắng theo lỗ chân lông của nàng thoát ra ngoài, mà hạt cát nhỏ ở đan điền của nàng cũng bắt đầu tự chuyển động, hấp thụ số dịch thuốc tan chảy kia vào.

Tiêu Liên Nhi chỉ biết linh thảo có chứa nguyên tố hệ Hỏa cấp thấp có thể hóa giải hiệu quả dược lực còn sót lại của lan Hàn Tinh. Thế nhưng, nàng lại quên rằng nguyên tố Hỏa của hoa cúc Sí mạnh gấp mười lần hoa Liệt Dương, hơn nữa, vừa rồi nàng còn nghiền những mười cành hoa ra thành tinh chất.

Nàng không còn cách nào khác, đành phải dùng thần thức dẫn dắt các nguyên tố hệ Hỏa đang bộc phát trong cơ thể mình lao về phía kinh mạch từng chút từng chút một.

Mười hai sợi kinh mạch được đả thông bốn sợi. Hạt cát nhỏ cũng như đã ăn uống no say, không cần hấp thụ thêm dược lực nữa. Thần thức của nàng mỏi mệt, không còn sức khống chế nguyên tố hệ Hỏa nữa, đành phải lui ra ngoài ngồi thiền.

Không có thần thức dẫn đường, nguyên tố hệ Hỏa lùi ra khỏi kinh mạch, tán loạn trong cơ thể nàng, thiêu đốt đến mức khiến Tiêu Liên Nhi không thể chịu nổi. Trong lúc hít thở, từng luồng khí nóng bị nàng thở ra không ngừng. Mồ hôi nàng tuôn ra như suối, thấm ướt cả quần áo của nàng. Nàng nóng không chịu nổi, vội mở cửa lao ra ngoài vườn thuốc, xông về phía rừng sâu.

“Ùm!” Nhìn con suối nhỏ cách đó không xa, nàng nhún người nhảy thẳng xuống.

Dưới thân vang lên tiếng kêu rên, Tiêu Liên Nhi thầm nói hỏng bét rồi. Không chờ nàng kịp phản ứng, bọt nước trước mặt đã tung tóe khắp bốn phía, một bóng người ngồi bật dậy.

“Thạch Thanh Phong?! Sao huynh lại ở đây?” Tiêu Liên Nhi buột miệng hỏi.

Mặt Thạch Thanh Phong đỏ bừng, hắn ngượng ngùng quay đầu đi, lời nói cũng không rõ ràng: “Muội muội… muội đi xuống ngay!”

Lúc này Tiêu Liên Nhi mới phát hiện ra mình đang cưỡi trên người hắn, nàng đưa tay ra đẩy một cái rồi bơi sang bên cạnh.

Nàng vừa rời đi, Thạch Thanh Phong như vừa bò vừa lăn ra khỏi suối, loạng choạng chạy vào trong rừng cây.

Tiêu Liên Nhi nghi hoặc nhìn theo bóng dáng chật vật của hắn, một lúc lâu sau mới kịp hồi thần lại. Chẳng lẽ tên tiểu tử này xấu hổ sao? Vừa nghĩ vậy, nàng lại không thể nhịn được, bật cười to thành tiếng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN