Nhất Nộ Thành Tiên - Chương 154: Thanh Phong trưởng lão chịu nhục
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Nhất Nộ Thành Tiên


Chương 154: Thanh Phong trưởng lão chịu nhục


Editor: Nguyetmai

Trên một ngọn núi đá phía trước điện Dao Quang ở Nguyên Đạo Tông, ba người Thiên Cơ, Thiên Toàn và Thanh Phong đứng nghiêm trên không trung, mặt đầy vẻ vui mừng.

Chấn động linh lực truyền tới từ trong núi đá, đám mây lành năm màu tụ lại trên không trung kia bỗng hóa thành từng hạt mưa rực rỡ rơi xuống, thấm vào núi đá ở bên dưới. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Hoa Viễn sắp kết anh thành công, chuẩn bị xuất quan rồi.

Phía điện Bắc Thần có một người bay tới, một vệt chân khí màu vàng quét trên không trung. Bản thân Hư Cốc còn chưa kịp chạy đến điện Dao Quang đã gào rách cổ hô to, “Tổ sư gia! Thạch Thanh Phong ném sư tổ ra khỏi điện Bắc Thần rồi!”

Nghe thấy tiếng gào của hắn, ba trưởng lão cùng quay đầu lại, chỉ thấy ở phía điện Bắc Thần lần lượt xuất hiện vết chân khí bay ra ngoài của các đệ tử.

Thanh Phong di chuyển tức thời tới bên cạnh Hư Cốc, giữ hắn lại nói, “Chuyện gì xảy ra thế?”

Hư Cốc chỉ tay về phía điện Bắc Thần. Hắn còn chưa kịp lên tiếng thì giọng nói của Thạch Thanh Phong đã vang vọng cả đỉnh Thiên Khung, “Từ ngày hôm nay, ta chính là chưởng giáo của Nguyên Đạo Tông. Ba tông bốn môn đều sẽ coi Nguyên Đạo Tông làm thủ lĩnh. Trưởng lão các điện và đệ tử chân truyền mau tới bái kiến!”

Nghe thấy như thế, ba vị Nguyên Anh trưởng lão tức giận quát lớn. Bóng người trước mặt Hư Cốc nhoáng lên một cái, cả ba người đã bay đi điện Bắc Thần.

Đệ tử các điện cũng đồng loạt đi theo. Hư Cốc nhìn xung quanh một chút, trước nơi bế quan của đại sư tổ chỉ còn mình hắn. Hắn sờ đầu, rồi hành lễ với núi đá, nói, “Đại sư tổ, đỉnh Thiên Khung có biến rồi, Thạch Thanh Phong nổi điên. Con đi theo tổ sư gia xem tình hình thế nào đã.”

Nói xong, hắn cũng vội bay về hướng điện Bắc Thần.

Đại trận Bắc Đẩu được mở ra, kết giới bảo hộ xung quanh nội sơn môn cũng được dựng lên. Linh hồn thần thú canh giữ điện Bắc Thần lại bị lá bồ đề của Tiêu Liên Nhi thu đi mất rồi. Thạch Thanh Phong ngồi trong đại điện của điện Bắc Thần, có thể ném thẳng Ứng Xuân Sơn ra ngoài, vì cũng không còn sức mạnh của thần thú hỗ trợ nữa.

Cửa đại điện mở rộng, mọi người trên không trung đều có thể nhìn thấy Thạch Thanh Phong ngồi ngay ngắn ở vị trí chưởng giáo. Các đệ tử ở đại điện Bắc Thần thấy Ứng Xuân Sơn bị ném ra thì cũng nhao nhao chạy ra ngoài. Trong đại điện rộng rãi chỉ còn lại một mình Thạch Thanh Phong.

Thấy ba vị trưởng lão đến điện Bắc Thần, Ứng Xuân Sơn vội vàng tiến tới hành lễ, “Tham kiến ba vị trưởng lão.” Không chờ họ hỏi đến, Ứng Xuân Sơn đã cười khổ nói, “Đệ tử đang cùng các sư đệ xử lý mấy việc vặt trong tông môn, đột nhiên Tử Diễm đạo quân bước vào. Hắn là trưởng lão của tông môn ta, nên chúng ta đều đứng dậy chào. Hắn lại không nói câu nào, trực tiếp ném thẳng đệ tử ra ngoài.”

“Có cái lý nào lại như vậy!” Thanh Phong thương đồ đệ của mình, không kìm được bèn cất tiếng mắng.

Thiên Cơ là người lớn tuổi nhất trong ba vị Nguyên Anh trưởng lão. Ông ta hỏi: “Thiên Quyền trưởng lão đâu rồi?”

Ứng Xuân Sơn nhìn về phía Đạo Minh. Đạo Minh khom người nói: “Vừa rồi đệ tử đã hỏi thăm qua, không thấy Thiên Quyền trưởng lão quay về núi.”

Thiên Toàn nói: “Vào điện xem rốt cuộc hắn phát điên cái gì!”

Ba người dẫn theo các đệ tử chân truyền đi vào trong điện Bắc Thần.

Mấy đệ tử của họ đều dừng trên quảng trường, chỉ có ba người và Ứng Xuân Sơn tiến thẳng vào trong đại điện. Thiên Cơ chỉ vào Thạch Thanh Phong nói: “Mặc dù ngươi là trưởng lão của bản tông, nhưng bất kính với chưởng giáo như thế, ngươi…”

Trước mắt ông ta chợt tối sầm lại, Thạch Thanh Phong hơi nhắm mắt, ban ngày lập tức biến thành đêm tối.

Hư Cốc vừa đuổi tới điện Bắc Thần, từ ngoài cửa điện đã nhìn thấy cả tòa điện Bắc Thần đều bị bao phủ trong bóng tối. Hắn thầm kêu không ổn rồi lập tức quay người bay về phía điện Dao Quang.

Một lớp cấm chế bao trọn cả điện Bắc Thần lại. Chỉ cách nhau một vách ngăn thôi mà ngày đêm khác biệt, quỷ dị không nói nên lời.

Trên quảng trường, các đệ tử chân truyền như gặp phải kẻ địch, cũng không dám kích động xông bừa lên mà chỉ cố gắng tự đề phòng thôi. Trong đại điện, trừ Ứng Xuân Sơn là Kim Đan chân nhân ra thì ba người còn lại đều có tu vi Nguyên Anh. Trong khoảnh khắc bóng tối phủ xuống cũng không cản được tầm mắt của họ.

Trong bóng tối, Thạch Thanh Phong nhắm một mắt, con mắt kia thì như thạch anh trắng. Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh, đồng thời ra tay.

Thanh Phong trưởng lão không ra tay với Thạch Thanh Phong mà là bày ra một tòa trận pháp, “Vào trận!”

Ông đưa tay kéo Ứng Xuân Sơn vào trong trận, Thiên Toàn trưởng lão ở gần ông nhất cũng ném pháp bảo của mình ra rồi tiến vào trong trận.

Thiên Cơ trưởng lão tung một chưởng, sau đó lui vào trong trận pháp.

Không trung vang lên tiếng như xé vải và tiếng kêu thảm của Thiên Cơ trưởng lão. Thạch Thanh Phong mở mắt ra, đêm tối liền biến mất. Thiên Cơ trưởng lão ngã trên mặt đất, một cái chân đã bị kéo đứt khỏi thân thể, máu chảy như suối. Nguyên anh của ông ta bay ra khỏi đỉnh đầu, “Hắn là quái vật! Mọi người chạy mau đi!”

Một bàn tay Thạch Thanh Phong hóa thành vuốt rồng, xách cái chân vừa giật ra từ trên người Thiên Cơ trưởng lão lên.

Ba người trong trận đều thiết lập kết giới bảo hộ, mặt Thanh Phong và Thiên Toàn đẫm nước mắt vì đã hiểu được Thiên Cơ muốn tự nổ nguyên anh.

Sau khi Thiên Cơ hô lên một tiếng, nguyên anh đã bành trướng lên.

“Hừ!” Thạch Thanh Phong hừ lạnh một tiếng, há mồm phun ra một ngọn lửa màu cam.

Trong khoảnh khắc nguyên anh tự nổ, nguyên anh của Thiên Cơ như bị một tấm lưới bao lại, khiến cho nguyên anh đang bành trướng lên kia dần dần thu nhỏ lại như cũ, lóe lên một cái rồi chui vào đỉnh đầu của thân thể. Tấm lưới kia cũng bay theo rồi phủ lên người ông ta. Thiên Cơ hét thảm một tiếng, thân thể trong ngọn lửa bốc lên khói xanh cuồn cuộn.

“Thiên Quyền chết như vậy đấy. Ngươi đi theo làm bạn với ông ta cũng được.”

Thạch Thanh Phong nói xong câu đó, ngay cả nguyên anh của Thiên Cơ trưởng lão cũng biến thành khói xanh.

Hắn nhìn chằm chằm vào góc đại điện, nơi đó đã không còn trông thấy ba người Thanh Phong nữa. Thạch Thanh Phong nhẹ nhàng thở dài, “Nhân loại nhỏ bé và yếu đuối! Loại pháp thuật cấm chế này không có chút ý nghĩa gì đối với thần long cả. Ta lại cho các ngươi thêm một cơ hội, muốn bái ta làm chúa tể hay là chết đi giống Thiên Cơ và Thiên Quyền?”

Ba người trong trận nhìn Thiên Cơ trưởng lão chỉ chớp mắt đã hóa thành tro tàn, nhớ tới lời hắn nói Thiên Quyền cũng chết bi thảm như vậy, trong lòng họ vừa thương tâm lại vừa sợ hãi. Thiên Toàn há miệng muốn chửi thì nhanh chóng bị Thanh Phong bịt lại.

Thanh Phong trưởng lão cẩn thận hỏi, “Tử Diễm trưởng lão có thực lực như vậy, quả thực là đủ để đảm nhiệm chưởng giáo của bản tông. Chúng ta bái ngươi làm chúa tể, ngươi sẽ không giết chúng ta chứ?”

Ứng Xuân Sơn liếc nhanh sư phụ của mình một cái rồi lập tức tiếp lời, “Đệ tử đảm nhiệm chức vụ chưởng giáo, vốn là vì để cho các trưởng lão tĩnh tâm tu luyện, không cần phải phân tâm xử lý những việc vặt trong tông môn. Nếu Tử Diễm trưởng lão muốn đảm nhiệm chưởng giáo, đương nhiên đệ tử sẽ để lại cho người hiền tài rồi.”

Thiên Toàn trưởng lão trợn mắt nhìn Thanh Phong trưởng lão, thấy ông khẽ lắc đầu, mới hơi gật đầu một chút. Thanh Phong buông tay ra, Thiên Toàn trưởng lão chậm rãi nói, “Ta không có ý kiến gì cả.”

“Ha ha!” Thạch Thanh Phong cất tiếng cười to, duỗi hai tay ra, trong nháy mắt đã biến hóa thành vuốt rồng khổng lồ, vươn về phía góc phòng. Móng vuốt dài hơn một thước vạch một cái vào nơi đó, rồi dùng hai vuốt tách ra. Không gian chấn động, khuôn mặt hắn đối diện với ba người ở trong trận pháp, “Bái ta là chúa tể, đương nhiên ta sẽ tha cho tính mạng của các ngươi. Đối với long tộc ta mà nói, trận pháp của nhân loại chỉ là trò vặt vãnh mà thôi.”

Tay của hắn biến trở lại bình thường, quay về ghế chưởng môn ở chính giữa.

Thanh Phong trưởng lão sợ truyền âm bằng thần thức cũng bị hắn phát hiện, nên chỉ dám trao đổi ánh mắt với Thiên Toàn trưởng lão. Ông ta dứt khoát thu lại trận pháp rồi xuất hiện trong đại điện.

“Ngươi!” Thạch Thanh Phong chỉ vào Ứng Xuân Sơn, “Ngươi đi bố trí sắp xếp đại điển nhận chức chưởng giáo. Sau một tháng nữa, ba tông bốn môn đều sẽ tới chúc mừng. Đây là việc lớn của đại lục Thương Lan, nhất thiết phải thật long trọng!”

Ứng Xuân Sơn cúi đầu đáp ứng.

Thạch Thanh Phong nhìn về phía Thiên Toàn, trong đầu có vẻ như không có ấn tượng sâu lắm với Thiên Toàn trưởng lão, “Ngươi đi gọi Ẩn Lão của tông môn tới đây. Ta nhớ được là có năm vị thì phải. Trong thời gian một nén hương, ai không đến bái kiến, chết!”

Thiên Toàn trưởng lão cũng đáp ứng.

Thạch Thanh Phong phất phất tay, để cho bọn họ đi ra ngoài. Hắn nhìn chằm chằm vào Thanh Phong trưởng lão hồi lâu rồi mới nói, “Ánh mắt chọn đồ đệ của ngươi cũng không tệ. Đi chọn cho ta trăm nữ đệ tử đến đại điện Bắc Thần hầu hạ.”

Ngươi coi lão đạo là tú ông của thanh lâu sao? Thanh Phong trưởng lão tức giận đến nỗi suýt phun ra một ngụm máu. Ông cố nén giận nói, “Chắc Tử Diễm Quân không định ăn luôn các nàng ấy đâu nhỉ?”

Thạch Thanh Phong khinh thường mà nói, “Bản quân chính là thần long thượng cổ, chưa từng ăn thịt người.” Trên mặt hắn lộ ra vẻ thích chí, “Ta là chủ nhân của đại lục Thương Lan, tất nhiên phải có mỹ nhân hầu hạ rồi. Tiêu Liên Nhi không chịu thuần phục ta, tự tay ta đã giết chết nàng ta rồi. Người ngươi tìm tới phải có tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, nếu không cũng đừng trách ta vô tình.”

“Ngươi giết Liên Nhi ư?” Thanh Phong trưởng lão cảm thấy ngực mình đau nhói, trợn mắt lên nhìn Thạch Thanh Phong với vẻ không thể tin được.

“Nàng ta là tâm ma của ta. Giết nàng ta xong, ta mới biết được rằng… Lẽ ra nàng ta nên chết từ lâu rồi mới đúng.” Thạch Thanh Phong nở nụ cười, “Các ngươi chỉ là những kẻ phàm phu tục tử, sao có thể hiểu được cảm giác của ta? Sở hữu hoàn toàn sức mạnh của Chúc Long một cách không có gì ngăn cản ấy là cảm giác tốt đẹp đến nhường nào. Thôi được rồi, chú ý vào mà làm việc cho ta. Ta sẽ không giết ngươi.”

Thanh Phong trưởng lão cố gắng nhẫn nhịn, quay người muốn đi.

“Chờ đã.”

Thanh Phong trưởng lão đành phải dừng bước, xoay người lại, “Tử Diễm Quân còn có gì dặn dò?”

Thạch Thanh Phong không vui nói ra, “Ngươi còn chưa hành lễ với bản quân!”

Da mặt của Thanh Phong trưởng lão run lên, hai tay cố gắng ôm quyền vái dài một cái, miệng hô lớn, “Tiểu nhân cáo lui!”

“Đi đi. À, đúng rồi, đưa tên… Vương Đại Long kia tới đây hầu hạ ta.”

“Vâng! Tiểu nhân sẽ đi lo liệu luôn!” Thanh Phong trưởng lão lại vái một cái thật sâu nữa, đi ra khỏi điện Bắc Thần. Ông tức giận đến nỗi râu ria tung bay, trông thấy các đệ tử đứng ngoài sân, ông bèn phất tay nói, “Tự đi về điện của mình đi.”

Ra khỏi điện Bắc Thần, ông đi thẳng tới từ đường.

Ứng Xuân Sơn canh chừng ở lối vào ngõ nhỏ, thấy ông tới bèn lập tức hành lễ, “Sư tôn.”

Thanh Phong trưởng lão vỗ vai hắn nói, “Con dặn dò mọi người bên dưới đi, bảo mọi người nhân lúc quái vật kia không để ý, dẫn các đệ tử tránh xa núi Thanh Mục, chỉ để lại một số đệ tử để dàn cảnh một chút. Đúng rồi, nói cho đại sư huynh của con một tiếng, bảo nó tạm thời đừng nên xuất quan, xem tình hình mà hành động. Còn nữa, con đem trận đồ và đá bày trận của Tù Long Trận cho nó đi. À mà còn nữa… chọn một trăm nữ đệ tử xinh đẹp đi điện Bắc Thần. Tạm thời xoa dịu che mắt hắn đã, nhớ kĩ, phải là các đệ tử tự nguyện mới được. Còn có đệ tử tên là Vương Đại Long kia cũng đưa tới điện Bắc Thần đi, nhớ dặn hắn thông minh nhanh trí một chút.”

Ứng Xuân Sơn tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, nhận lệnh rồi đi lo liệu.

Thanh Phong trưởng lão đi vào trong con ngõ nhỏ, huyễn trận tản ra một cách tự nhiên. Cánh cửa gỗ của Từ Đường bật mở. Thanh Phong trưởng lão nhìn thấy một gốc cây bồ đề xanh biếc, năm vị Ẩn Lão và Thiên Toàn trưởng lão đang ngồi xếp bằng dưới gốc cây.

Mộc Diệp lão nhân gọi ông qua: “Chúng ta đã kiểm tra qua rồi. Chỉ có ở chỗ này, mới không bị con Chúc Long kia phát hiện ra.”

“Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt.” Thanh Phong trưởng lão nhẹ nhàng thở ra, khoanh chân ngồi xuống, cười khổ nói, “Phải bỏ đi cái mặt mo này để lá mặt lá trái với hắn, suýt chút nữa lão đạo tức giận đến phun máu rồi. Mà không làm thế, chúng ta cũng sẽ rơi vào kết cục của Thiên Quyền và Thiên Cơ mất. Cũng may là tổ tông phù hộ, mới có thể tìm được một nơi an tĩnh trong tông môn như thế này.”

“Thiên Toàn đã nói cho chúng ta biết rồi. Với thực lực của chúng ta thì không phải là đối thủ của con Chúc Long kia nữa. Giờ chỉ có thể chờ xem Tù Long Trận có vây được nó hay không mà thôi. Trên phương diện trận pháp, Hoa Viễn đã là trò giỏi hơn thầy rồi, ngươi nói chưởng giáo đưa đá bày trận và trận đồ tới cho Hoa Viễn là đúng.”

Nói xong, Mộc Diệp lão nhân nhìn về phía Thiên Toàn trưởng lão: “Mặc dù năm người chúng ta không hỏi tới chuyện tông môn, nhưng con Chúc Long này đã gây tội ác như vậy, chúng ta nhất định sẽ không đứng ngoài mà nhìn. Thiên Toàn, từ hôm nay trở đi, Từ Đường của Nguyên Đạo Tông sẽ giao cho ngươi.”

Thấy Thiên Toàn và Thanh Phong đều tỏ vẻ lo lắng, Mộc Diệp lão nhân thản nhiên nói ra, “Không cần phải nhiều lời. Thạch Thanh Phong không có ấn tượng sâu với Thiên Toàn, để Thiên Toàn trông giữ nơi này thì không còn gì tốt hơn nữa. Các ngươi nhớ cho kĩ, nơi này là chỗ dựa sau cùng của chúng ta.”

Năm vị Ẩn Lão đứng dậy, nhẹ nhàng bay ra.

Thanh Phong và Thiên Toàn cùng nhau chắp tay chào cáo biệt, trong mắt đều hiện lên cảm giác tiêu điều và bi tráng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN