Nhất Nộ Thành Tiên - Chương 160: Người của Tinh Linh Tộc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Nhất Nộ Thành Tiên


Chương 160: Người của Tinh Linh Tộc


Editor: Nguyetmai

Ngũ quan hắn rất tinh xảo, làn da óng ánh gần như trong suốt. Khí chất toàn thân hắn giống như một khối thủy tinh vậy, sáng long lanh, óng ánh, tràn trề linh khí.

Hắn không có dáng vẻ phóng khoáng phong lưu như Minh Triệt, nhưng trên khuôn mặt lại như hội tụ ánh sáng của sự tuấn tú. So với những người đàn ông khác trên phi thuyền thì dung mạo của người nhìn nàng chằm chằm này bắt mắt một cách dị thường.

Từ thời xa xưa, người tích lũy đủ nguyên khí để thăng thiên lên Thượng Tiên giới có người trẻ cũng có người già. Mấy vạn năm sinh sôi nảy nở, linh khí trên Thượng Tiên giới rất dồi dào, nhân loại kết anh, yêu thú hóa hình cũng không phải là việc khó. Khi Tiêu Liên Nhi nhàn rỗi đi dạo trong thành Ngư Phù, cũng đã nhận ra nam nữ trong thành đều rất đẹp đẽ. Nhưng mà, nàng chỉ thoáng quan sát một chút thôi, cũng thấy được khí chất của người đàn ông này không giống bình thường.

Nàng đã ở Thượng Tiên giới một tháng, ngày đêm luyện đan, cùng lắm cũng chỉ đi dạo trong thành, nghe ngóng một chút tin tức mà thôi. Nàng tuyệt đối không trêu chọc bất cứ kẻ nào, sao hắn lại để mắt tới mình nhỉ?

Bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Liên Nhi khẽ mỉm cười, xem như là chào hỏi, rồi xoay người đi.

Cảm giác sau khi tái tạo linh thể thực sự rất vi diệu. Nàng không cần thả thần thức ra cũng có thể cảm nhận được động tĩnh bốn phía, kể cả những thay đổi nhỏ bé nhất. Nàng nghĩ người khác cũng sẽ như vậy. Tiêu Liên Nhi oán thầm, chỉ có thể lại quay đầu lại, nhìn người đàn ông kia đi đến bên cạnh nàng rồi khoanh chân ngồi xuống: “Ngươi tìm ta có việc gì sao?”

Một tháng, Tiêu Liên Nhi đã có thể phán đoán được chuẩn xác tu vi của đối phương. Tốc độ tăng trưởng tu vi ở Thượng Tiên giới chậm chạp hơn rất nhiều. Nếu như thể chất của nàng không đặc thù, có thể tùy ý hấp thu lực sấm sét trong hư không để bản thân sử dụng thì khi nàng bước chân vào Tiên giới cũng chỉ là một Nguyên Quân Sơ kỳ mà thôi. Nàng thu hồi linh quang vì cẩn thận, nhưng lại thấy có người hiển hiện linh quang ở thành Ngư Phù, bên hông còn đeo một miếng ngọc bội điêu khắc hình cá bơi màu trắng, cứ như thể ở Thượng Tiên giới căn bản không thèm để ý tới chuyện có bại lộ tu vi hay không vậy.

Tiêu Liên Nhi đã che giấu tu vi, không bị ông lão bán lệnh bài vào thành và đăng ký thân phận nhìn thấu, nàng cũng không cảm thấy có gì là không tốt. Bên hông nàng đeo một miếng ngọc bội cá bơi màu xanh, cũng không nghĩ tới chuyện đổi thành màu trắng.

Nàng nhìn một chút đã biết được tu vi của người đàn ông này cao hơn mình, vậy mà bên hông của hắn lại cũng đeo ngọc bội màu xanh. Lại là một tên giả heo ăn thịt hổ, Tiêu Liên Nhi âm thầm đề phòng.

“Đến châu Lộc Nhung, ngươi giúp ta một chuyện được chứ?” Người đàn ông này nói rất tự nhiên.

Da mặt dày thật đấy. Ta còn không biết ngươi là ai, vì sao ta phải giúp ngươi chứ? Tiêu Liên Nhi nhìn hắn. Nàng mới đến không muốn gây chuyện, nên giọng điệu cũng khá ôn hòa, “Ta không dừng lại ở châu Lộc Nhung, sẽ đi nơi khác ngay lập tức. Không có thời gian.”

Người đàn ông nhíu mày lại, giơ bàn tay ra.

Tay của hắn trở nên trong suốt trước mặt Tiêu Liên Nhi, ngoại trừ một tầng ánh sáng màu xanh tạo thành hình dạng bàn tay ra thì bên trong đó là khí lưu phun trào, giống như là gió núi thổi cuồn cuộn vậy.

Chỉ trong chớp mắt đã khôi phục lại nguyên trạng.

Tiêu Liên Nhi vốn chọn ngồi ở mép thuyền. Người đàn ông này lại quay lưng về phía mọi người, do đó không ai thấy được cảnh này.

“Ngươi và ta là cùng tộc, sao ngươi lại từ chối ta?” Người đàn ông dùng thần thức truyền âm.

Tiêu Liên Nhi khẽ há miệng, trong đầu chợt lóe sáng. Nàng nhớ tới hình dạng của bản thân lúc bị cái đuôi Chúc Long suýt chút nữa đập tan, chẳng lẽ người đàn ông trước mặt này cũng là do loại dị bảo nào đó tái tạo lại thân thể sao?

Thượng Ngao thấy bàn tay của hắn biến hóa thì tức giận mà nói trong thần thức của nàng, “Hắn là Tinh Linh Tộc. Do gió núi tụ linh mà thành tinh. Hạng người ham sống sợ chết, chỉ biết trung lập để tự vệ.”

Tiêu Liên Nhi hiểu ra, Thượng Ngao bất mãn, đương nhiên là vì Tinh Linh Tộc không chịu gia nhập vào phe Diệu Nhật Thần Quân. Chắc hẳn là phe Cưu Thần Quân cũng không chào đón Tinh Linh Tộc.

Nhưng mà người trước mặt này lại cho rằng mình là cùng tộc, còn nói là cùng tộc thì mình không nên từ chối hắn. Liệu có đồng nghĩa với việc, nếu mình muốn đi cứu Minh Triệt thì những thành viên Tinh Linh Tộc này cũng sẽ giúp mình không?

Vừa nghĩ như thế, Tiêu Liên Nhi không để ý tới Thượng Ngao, mỉm cười nói, “Ta tên là Tiêu Liên Nhi, mới từ Hạ Tiên giới phi thăng lên đây, còn chưa hiểu rõ về Tiên giới. Xin hỏi huynh đài xưng hô thế nào?”

“Ngạo Phong.”

Nghe nói nàng mới từ Hạ Tiên giới phi thăng lên, đôi lông mày đang nhíu chặt của Ngạo Phong dãn ra.

Tiêu Liên Nhi vội vàng dùng thần thức truyền âm, “Ở Hạ Tiên giới chưa từng thấy Tinh Linh Tộc bao giờ.”

Ý là, sao ngươi có thể nhận ra ta, ngươi mau tận dụng thời gian mà nói lời trung thực đi.

“Người cùng tộc, nhìn một chút là có thể nhận ra được. Ta là Tuần Sát Sứ của Tinh Linh Tộc.” Trên mặt Ngạo Phong lộ ra vẻ kiêu ngạo, dùng thần thức truyền âm trò chuyện với nàng.

Tinh Linh Tộc chính là Linh Tộc trời sinh. Như Tiêu Liên Nhi thì là do linh vật ngũ hành tạo thành linh thể, còn như Ngạo Phong là do gió núi không dứt, là linh khí sinh ra từ gió, sau khi có linh trí rồi ngưng hóa thành người. Không giống như nguyên anh nhân loại thoát xác thành linh thể, cũng không giống Yêu Tộc, Thú Tộc hay Ma Tộc, đều có bản thể tồn tại, Tinh Linh Tộc là do linh khí tự nhiên biến thành. Bình thường phải trên vạn năm mới sinh ra được một khóm tinh linh, còn phải mở ra được linh trí, ngưng hóa thành người thì mới chính thức trở thành một thành viên của Tinh Linh Tộc.

Khóm linh khí chưa sinh ra linh trí chính là vật đại bổ của các thành viên Tinh Linh Tộc.

Tinh linh sinh ra linh trí là nguyên liệu luyện khí tốt nhất, lại là thứ mà Tinh Linh Tộc cần phải tìm thấy và bảo vệ. Tuần Sát Sứ trong Tinh Linh Tộc có tu vi khá cao, trách nhiệm chủ yếu nhất chính là tìm kiếm những khóm tinh linh đã sinh ra linh trí, chưa ngưng thực làm người, đưa về đại bản doanh, để miễn cho gặp phải độc thủ của các tu sĩ khác.

Nếu như ngưng hóa thành người rồi mà vẫn bị một số tu sĩ luyện hóa, thì đó là chuyện mà Tinh Linh Tộc thống hận nhất.

Dưới cơ duyên may mắn mới tụ được một khóm linh khí, lại trải qua thời gian dài đằng đẵng mới sinh ra linh trí, cuối cùng mới từng bước ngưng thực thành người, trong lúc đó còn có thể bị các chủng tộc khác bắt đi luyện hóa. Do vậy, tuy Tinh Linh Tộc có cực ít thành viên nhưng lại vô cùng đoàn kết. Cho nên khi Ngạo Phong nhận ra Tiêu Liên Nhi là cùng tộc, hắn mời nàng hỗ trợ như là chuyện đương nhiên.

Thượng Tiên giới có chín châu mười đảo, mười vạn đảo nhỏ, nhưng Tinh Linh Tộc đếm ngược đếm xuôi cũng chỉ có nghìn người. Từng người đều có tính tản mạn trời sinh, thích tự tại, chưa từng gia nhập vào phe thế lực nào. Phần lớn thành viên đều ở tại núi Thần Tú giữa biển mây mênh mang. Cứ cách trăm năm, tất cả thành viên đều sẽ tụ tập một lần tại núi Thần Tú.

Tiêu Liên Nhi không khỏi nghĩ tới Minh Triệt. Hắn là kiếm linh được sinh ra khi Tiên giới bị tách ra. Hắn cũng là Tinh Linh Tộc sao? Nhưng bản thân Minh Triệt cho tới bây giờ chưa từng nhắc tới chuyện này.

Minh Triệt chưa từng nói, nên Tiêu Liên Nhi cũng không dám lộ ra tin tức của hắn, chỉ kiên nhẫn hỏi thăm Ngạo Phong tình hình của Tinh Linh Tộc.

“Trong tộc có hai mươi người làm Tuần Sát Sứ như ta, thường sẽ tìm kiếm tung tích của những người cùng tộc ở các châu đảo. Nếu như gặp được người cùng tộc, mà là người mới tới, sẽ thông báo về núi Thần Tú.”

Trong đầu Tiêu Liên Nhi hiện lên một tấm địa đồ có ghi chú vị trí núi Thần Tú. Nàng thầm nghĩ, chờ đưa được Thượng Ngao về nhà, mình không thể không đi một chuyến tới núi Thần Tú để tìm hiểu. Nếu như Tinh Linh Tộc chịu giúp mình thì nàng sẽ có thêm một phần sức mạnh.

Nàng hạ quyết tâm rồi hỏi Ngạo Phong, “Ta muốn đi châu Phượng Doanh, không thể ở lại châu Lộc Nhung lâu. Chuyện ngươi muốn làm có mất nhiều thời gian không?”

Ngạo Phong nở nụ cười, “Một ngày là đủ. Nghe nói ở thung lũng Gió sâu trong núi Hươu sinh ra một khóm Phong Linh. Hấp thu Phong Linh không có linh trí có thể khiến cho tu vi ta tăng trưởng, nếu sinh ra linh trí thì phải hộ tống về núi Thần Tú. Có rất nhiều người đi thu Phong Linh để luyện khí, ta cần giúp đỡ.”

Tiêu Liên Nhi đáp ứng.

Sau bốn ngày, phi thuyền đã tới châu Lộc Nhung. Hai người liền bay về phía núi Hươu. Thượng Ngao không quá vui vẻ, Tiêu Liên Nhi lặng lẽ hỏi nó, “Nơi này là địa giới của Diệu Nhật Thần Quân. Ngươi có cách nào báo tin cho cha mẹ ngươi, để bọn họ tới đón ngươi không? Hoặc là có cách nào để tự ngươi trở về hay không?”

Thượng Ngao rụt đầu vào trong mai, buồn bực đáp, “Một phần linh khí của ta đã giúp ngươi tạo linh thể. Ta không thể rời khỏi ngươi.”

Tiêu Liên Nhi đành phải an ủi nó, “Ta giúp Ngạo Phong xong sẽ không chậm trễ nữa.”

Nghe vậy Thượng Ngao mới vui vẻ trở lại.

Hai người bay một ngày, tới được núi Hươu. Núi này nhìn từ xa rất giống con Hươu, bởi vậy nên có tên gọi đó. Thung lũng Gió ở trong vách núi phía dưới đầu hươu. Bởi vì địa hình cho nên gió trong thung lũng rất mạnh, ở miệng thung lũng không ngừng sinh ra lốc xoáy như những cái phễu.

Tiêu Liên Nhi lặng lẽ soi mình trong gương. Từ sau khi nàng tạo thành linh thể, đến tận bây giờ cũng chưa từng soi gương. Vừa thấy mình trong gương, nàng mới bỗng nhiên hiểu được vì sao Ngạo Phong lại nhìn nhận rằng mình cũng là Tinh Linh Tộc.

Linh vật ngũ hành có linh khí trời sinh, vẫn là gương mặt đó, nhưng cả người sáng long lanh, óng ánh và trơn bóng, dồi dào sinh khí. Trên cả đoạn đường, nàng được Ngạo Phong chỉ dẫn mà dần dần học được cách phân biệt tu sĩ Tiên giới. Nhân Tộc có nhân khí. Yêu Tộc, Thú Tộc hay Ma Tộc đều có khí chất đặc thù, chỉ có Tinh Linh Tộc là có loại linh khí trời sinh này.

Nghĩ đến số phận của Minh Triệt, Tiêu Liên Nhi hơi căng thẳng lo lắng, liệu hắn có thể bị tu sĩ có tu vi cao bắt đi luyện khí hay không?

“Trước kia Diệu Nhật Thần Quân quản lý Tiên Đình, tu sĩ truy bắt Tinh Linh Tộc để luyện khí sẽ bị đánh tan nguyên thần, không được vào luân hồi. Từ khi Cưu Thần Quân có địa vị ngang với Diệu Nhật Thần Quân thì phe Cưu Thần Quân căn bản là không thèm để ý nữa, tất cả Tuần Sát Sứ và Tinh Linh Tộc đều rút lui về trong địa giới của Diệu Nhật Thần Quân.” Ngạo Phong cười nói, “Muốn bắt tinh linh đã ngưng thực làm người mà luyện hóa không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Hơn vạn năm cũng chưa chắc có thể khiến cho Tinh Linh Tộc ta phân linh phách ra để dung hợp, thực hiện không cẩn thận còn bị phản phệ. Bắt tinh linh mới sinh ra linh trí để luyện khí vẫn đơn giản hơn một chút, cũng không trái với mệnh lệnh của Thần Quân. Cho nên, xin ngươi giúp cho một tay, cố gắng có thể giành được nhiều Phong Linh mới sinh ra linh trí một chút.”

Mấy vạn năm trước Minh Triệt còn chưa ngưng thực làm người, Cưu Thần Quân đã không thể luyện hóa hắn. Bây giờ muốn thu phục Minh Triệt, nói không chừng còn bị Minh Triệt diệt lại sao? Một tảng đá trong lòng Tiêu Liên Nhi rơi xuống.

Tới cửa thung lũng Gió, Ngạo Phong cầm tay của nàng, Tiêu Liên Nhi hất ra theo phản xạ.

“Ta là Phong Linh hóa hình. Ta đưa ngươi đi, ngươi không cần tốn sức tránh né những cơn gió mạnh này.” Nữ tu sĩ này mới bước vào đời, mình có lòng chỉ dẫn cho nàng ta nhiều như vậy mà nàng ta còn làm như mình định sàm sỡ nàng ta vậy. Ngạo Phong âm thầm lườm nàng một cái.

Mặt Tiêu Liên Nhi đỏ lên, mím môi một cái rồi nói, “Ta theo sát ngươi là được rồi.”

Ngạo Phong không nói gì, bước chân vào trong thung lũng. Hắn vỗ nhẹ bàn tay, hai cánh tay biến thành hai bức tường gió, ngăn hết những cơn gió mạnh kia ở bên ngoài. Tiêu Liên Nhi theo thật sát sau hắn.

Cảm nhận được khí tức của nàng cách mình không đến một thước, Ngạo Phong trông thấy một cơn gió mạnh cuốn tới bèn cố ý thu tay lại. Bức tường gió biến mất trong nháy mắt, cơn gió mạnh kia ngay lập tức thổi vào giữa hai người.

Cơn gió mạnh quất vào mặt như đao chém. Tiêu Liên Nhi đã có chuẩn bị từ sớm, tung chưởng đập vào vùng ven cơn gió, thuận theo hướng cơn gió xoay tròn để nhẹ nhàng lướt qua.

Ngạo Phong khoanh tay trước ngực chờ xem kịch hay, Tiêu Liên Nhi không tránh kịp, vừa khéo đâm đầu vào vòng tay của hắn. Nàng vô ý thức lui lại, nhưng chợt cảm thấy eo bị siết chặt. Ngạo Phong ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào trong ngực, đưa tay đẩy cơn gió mạnh đang xoay tròn tiến đến sau lưng nàng.

Tiêu Liên Nhi ngẩng đầu lên, thấy được vẻ đắc ý trong mắt Ngạo Phong. Vẻ mặt hắn như kiểu “ban nãy ta nắm tay thì không cơ, giờ lại nhào vào đòi ta ôm” khiến nàng tức giận đến nỗi giơ tay lên muốn đẩy hắn ra.

Ai ngờ Ngạo Phong lại nhanh chóng buông lỏng tay, vung tay lên, bốn phía quanh hai người sinh ra một vòng bảo hộ có phạm vi khoảng một trượng, “Ta phải đi tìm Phong Linh, ôm ngươi thì tốc độ sẽ rất chậm.”

Tiêu Liên Nhi tức giận đến run rẩy đôi môi, “Ai cần ngươi ôm chứ?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN