Nhất Nộ Thành Tiên
Chương 163: Ta chưa hề nhận lời
Cách xa Thành Diệu Nhật, cổ tay Tiêu Liên Nhi nhẹ nhàng thoát khỏi tay của Ngạo Phong như nước chảy.
“Này! Ngươi muốn qua cầu rút ván đấy à?” Ngạo Phong giành nói trước.
Hai người đứng trên đồng cỏ, cỏ xanh cao ngang eo bị gió thổi dập dìu. Từng bông hoa xanh lam lấm tấm điểm xuyết trên cỏ, làn gió nhè nhẹ thổi qua làm nổi bật lên một khung cảnh rất dịu dàng.
Tiêu Liên Nhi liếc nhìn hắn, nói: “Thuật theo dõi của tinh linh hệ Phong rất khó bị người ta phát hiện. Ngươi chỉ trích ta trước là sợ ta nói ngươi theo dõi ta sao?”
Ngạo Phong tiện tay ngắt một cành hoa, nhấm nhấm cành dài trong miệng, ậm à ậm ừ nói: “Đây chỉ là cách ta thể hiện trách nhiệm đối với người trong tộc, âm thầm bảo vệ ngươi trong bóng tối đó thôi.”
“Cảm ơn.”
Khóe môi Ngạo Phong hơi nhếch lên, cắn đứt luôn cành hoa trong miệng. Hắn vốn tưởng rằng Tiêu Liên Nhi còn muốn cãi nhau với hắn thêm nửa ngày nữa cơ, không ngờ lại nghe được một tiếng cảm ơn. Hắn không biết nên tiếp lời thế nào, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Ta thấy ngươi nói Diệu Nhật Thần Quân nhận lầm người, nghĩ ngươi là người của tộc ta nên mới kéo ngươi đi. Ngươi thật sự không phải là phu nhân của hắn chuyển thế sao?”
Nghe hắn hỏi như vậy, Tiêu Liên Nhi đã hiểu. Đại khái Ngạo Phong là tinh linh được sinh ra sau khi Tiên giới tách làm hai phần. Chỉ dựa vào vài câu nói vừa nãy, bản thân nàng lại vừa mới từ Hạ Tiên giới phi thăng đến nên hắn cho rằng Diệu Nhật và các thần tướng nhận lầm người.
Nhìn ánh mắt Tiêu Liên Nhi như cười như không, Ngạo Phong cả giận nói: “Chẳng lẽ ngươi thực sự là phu nhân hắn tái thế sao? Bây giờ ngươi là người của Tinh Linh Tộc. Nếu Diệu Nhật muốn đón ngươi về thì cũng phải đến núi Thần Tú cầu hôn lại một lần nữa mới được. Tinh Linh Tộc có sự kiêu ngạo của Tinh Linh Tộc, không nói chuyện cho rõ ràng đã đi theo hắn thì còn ra thể thống gì nữa?”
“Ngươi đang lo lắng Tinh Linh Tộc kết duyên với con người, từ đó phá vỡ cục diện trung lập của Tinh Linh Tộc, bị cuốn vào chiến tranh giành ngôi vị chủ quân Tiên giới giữa Diệu Nhật và Cưu Ma chứ gì?” Tiêu Liên Nhi dùng ngữ khí khẳng định vạch trần nguyên nhân Ngạo Phong đột ngột xuất hiện đưa mình đi.
Không ngờ trên đường đi qua đảo Ngư Phù lại có thể nhìn thấy một tinh linh mới lên Tiên giới. Càng không ngờ được rằng nhất thời có hứng với nha đầu này, sau đó lại xảy ra chuyện lớn như thế. Bị Tiêu Liên Nhi nói toạc móng heo, Ngạo Phong cũng nghiêm mặt nói: “Mấy vạn năm qua, Tinh Linh Tộc chúng ta vẫn luôn giữ lập trường trung lập. Ta không cần biết ngươi có phải là phu nhân hắn tái thế hay không, nhưng nếu ngươi muốn làm nữ chủ nhân thành Diệu Nhật, không có được sự đồng ý trong tộc thì tuyệt đối không được.”
“Ta không phải tinh linh. Ngươi nhận nhầm rồi.” Tiêu Liên Nhi từ tốn nói, “Ta chỉ dùng linh vật để tụ hợp lại ba hồn sáu phách và thân thể mà thôi, không phải tinh linh sinh ra từ tự nhiên.”
Làm sao lại thế được? Ngạo Phong giật mình nhìn Tiêu Liên Nhi. Hắn bỗng tức giận túm lấy hai vai của nàng: “Ngươi ham muốn hư vinh, muốn làm phu nhân của Diệu Nhật nên đến cả người trong tộc cũng không nhận sao?”
“Buông nàng ấy ra!”
Ngạo Phong và Tiêu Liên Nhi cùng quay đầu lại.
Diệu Nhật bước ra từ vết nứt không gian. Áo bào thêu đầy hoa văn màu vàng kim hiện lên thần quang, chói mắt đến nỗi khó có thể nhìn thẳng.
Hắn đứng cách hai người hơn một trượng. Dung mạo đầy linh khí của Ngạo Phong khiến hắn siết chặt nắm đấm sau lưng, giọng nói của hắn vô cùng tức giận: “Nàng ấy là phu nhân của ta. Nếu ngươi không muốn Tinh Linh Tộc bị ta chinh phạt thì đừng có chạm vào nàng ấy.”
Sự phẫn nộ như đâm thẳng về phía Ngạo Phong, tỏa ra uy thế của một vị Thần Quân. Ngạo Phong không chịu được muốn chống cự lại, hai tay càng siết chặt hơn.
Mi tâm Tiêu Liên Nhi nhíu lại, bả vai bắn ra hai tia chớp thật nhỏ. Lòng bàn tay Ngạo Phong hơi tê dại rồi buông lỏng ra. Tiêu Liên Nhi bước lên một bước, ngăn ở trước mặt Ngạo Phong, khiến cho Diệu Nhật buộc phải thu lại áp lực của mình.
Nàng không phải là do thổ linh tạo thành ư? Trong lòng Ngạo Phong sinh nghi nhưng không nói gì thêm trước mặt Diệu Nhật. Hắn nhìn Tiêu Liên Nhi một chút, nghĩ thầm, coi như ngươi có lương tâm.
“Ta sẽ đến núi Thần Tú. Ta có phải là người trong tộc của ngươi hay không, phải chờ Sơn Thần quyết định.” Tiêu Liên Nhi đã khôi phục ký ức nên cũng không lạ lẫm gì với quy củ của Tinh Linh Tộc.
Thế gian này có rất nhiều tu sĩ sinh ra linh khí mà lại không phải tinh linh. Ngạo Phong tin chắc bản thân mình không nhìn lầm, nhưng vẫn muốn Tiêu Liên Nhi đi đến núi Thần Tú, trải qua sự đánh giá của Sơn Thần. Hắn khẽ gật đầu: “Được.”
Nhìn thấy ánh mắt có ý hỏi của hắn, Tiêu Liên Nhi không muốn tùy tiện để hắn tham gia vào việc của riêng mình. Nàng và Ngạo Phong còn chưa thân đến mức độ đó. Trái lại, nếu Diệu Nhật đã đuổi theo, sớm muộn gì nàng cũng phải nói chuyện rõ ràng với hắn.
Ngạo Phong hừ lạnh một tiếng: “Ngươi hãy nhớ kĩ lời ta từng nói. Ta sẽ ở núi Thần Tú chờ ngươi.”
Nói xong, bóng hắn hóa thành cơn gió bay đi.
Diệu Nhật giơ tay thiết lập kết giới. Tinh Linh Tộc được sinh ra từ tự nhiên, khí tức khó bị phát hiện nhất. Hắn không muốn phải phân tâm.
Tiêu Liên Nhi cũng nghĩ như vậy nên để mặc hắn thiết lập. Nàng nhìn thấy hắn giấu hết thần quang đi, gương mặt từ từ hiện rõ trước mắt nàng.
Dù cho hắn đã thu hồi thần quang, không ngồi trên long xa do điểu sư màu vàng kéo, không có thần tướng võ sĩ bảo vệ, thế nhưng, hắn chỉ tùy ý đứng trên đồng cỏ cũng đã tỏa ra khí chất vương giả làm người khác ngưỡng mộ rồi.
Mỹ nam trên Tiên giới rất nhiều, nhưng không mấy người có thể được như Diệu Nhật. Hắn vừa có dung mạo tuấn mỹ, lại vừa có khí chất đội trời đạp đất. Nếu như hắn là núi, thì hắn chính là một ngọn núi siêu quần xuất chúng. Linh khí dồi dào như Ngạo Phong cùng lắm chỉ như ngọn gió nhẹ vờn quanh, một con suối nhỏ trong núi mà thôi.
Tiêu Liên Nhi nhớ tới Vũ Nguyệt. Nàng ta thuận theo di mệnh của cha gả cho Đan Si, chẳng phải cũng chỉ vì gương mặt đẹp trai như tượng của Đan Si đó sao? Tuy khí chất không thể sánh bằng nhưng dung mạo có thể sánh ngang cùng Diệu Nhật. Dù gì nàng ta cũng là đệ nhất mỹ nhân của Tiên giới, không gả được cho chủ quân Tiên giới thì cũng phải gả cho người đàn ông có dung mạo không thua kém Diệu Nhật mới được.
“Mộ Tử.” Diệu Nhật dừng lại cách Tiêu Liên Nhi ba bước, dịu dàng nhìn nàng, “Mệnh trời muốn nàng phải trải qua kiếp nạn trùng sinh. Ta chờ đợi bốn vạn bảy nghìn năm, rốt cuộc cũng đợi được nàng trở về.”
Các dân tộc trong hỗn độn đánh nhau liên miên, Tiên giới hỗn chiến. Thần thú Bạch Trạch được sinh ra theo mệnh trời, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, thông quá khứ, biết tương lai. Nó chọn Diệu Nhật để tôn làm chủ quân, trở thành một trong mười tám thần tướng dưới trướng hắn, cùng đi theo Diệu Nhật chinh chiến. Các tộc trên Tiên giới dần thần phục, giết chóc ngưng dần, trật tự từ từ được lập ra.
Trước lúc chinh phạt Cưu Ma phương Nam, Bạch Trạch thấy được vận mệnh của Diệu Nhật: “Chuyến này quân vương đại hung, nhưng vẫn còn một con đường sống. Cần Mộ Tử ngăn cản vận mệnh thay chủ quân.”
Mười tám vị thần tướng phụng sự quân vương đều sẵn lòng ngăn cản vận mệnh vì Diệu Nhật. Mộ Tử lập tức đáp ứng ngay không chút do dự.
Theo như tính toán của Bạch Trạch, nó yêu cầu Thượng Thành để lại Thượng Ngao, dặn Diệu Nhật đưa một hồn hai phách của nàng hợp thành bé gái bị vứt bỏ dưới Hạ Tiên giới vào đúng thời điểm thích hợp.
“Thiên cơ quá sâu, hư không ngăn cách khả năng tiên tri của Bạch Trạch. Chúng ta không thể làm gì được, chỉ có thể chờ đợi nàng từng bước một sống lại theo mệnh trời.”
“Ta nhớ rất rõ, ngày đó sau khi Bạch Trạch linh cảm biết được được ta chính là kẻ có thể gánh kiếp nạn giúp chủ quân, chủ quân đã nói nguyện lấy ta làm vợ, đợi ta trùng sinh sẽ tổ chức lễ lớn để đón ta về.” Tiêu Liên Nhi nhẹ giọng nói.
Trên mặt Diệu Nhật nở nụ cười: “Nàng nhớ rõ, ta cũng chưa từng quên.”
Lòng hắn mang chí lớn, chỉ đau đáu hy vọng bình định chiến loạn ở Tiên giới. Hắn từng thề hẹn ngay trước mặt mọi người. Hồn phách của Mộ Tử tiêu tán, Cưu Ma thua trận phải lui quân, Tiên giới tạm thời thái bình. Hắn vẫn thu được một hồn hai phách ngưng tụ lại thành thân thể nàng, đón nàng về làm phu nhân Thần Quân. Hắn tự vấn bản thân mình chưa từng phản bội lại lời hứa. Hắn chờ nàng trùng sinh trở về, chờ nàng thực sự sánh vai với mình ngồi trên Tiên đình, mà chờ một lèo tới mấy vạn năm.
Nếu đã trở về, vì sao nàng không thừa nhận nàng là Mộ Tử chứ? Trong mắt Diệu Nhật tràn đầy vẻ hoang mang và nghi ngờ.
Bình thường mắt của Tiêu Liên Nhi chỉ nhìn thấy cằm của Diệu Nhật. Từ xưa đến nay, nàng chưa từng nhìn thẳng mặt Diệu Nhật một cách không kiêng kỵ gì, lúc nào cũng cực kì cung kính hắn. Nàng hít một hơi thật sâu, nói: “Ta cũng nhớ rõ rằng ta chưa hề nhận lời.”
Mấy vạn năm, từ khi Diệu Nhật luyện được thần quang, trở thành một trong những Thần Quân ít ỏi của Tiên giới, trở thành chủ quân được các thần tướng và tu sĩ ngưỡng mộ thì chưa từng có ai từ chối hắn bao giờ.
Nỗi xấu hổ bị cự tuyệt dâng lên không thể kiềm chế được. Hắn vẫn giữ bình tĩnh nhưng nắm đấm chắp sau lưng càng nắm càng chặt: “Mộ Tử, ta làm thế không phải vì muốn báo đáp ơn cứu mạng của nàng!”
Tuyệt đối không phải! Từ lúc nàng theo hắn chinh chiến, hắn đã đem lòng yêu nàng rồi.
Diệu Nhật bước một bước đến trước mặt nàng, nâng cằm của nàng lên, khẽ gắt: “Nhìn ta!”
Ở trước mặt nàng, hắn chưa từng tự xưng chủ quân, chưa từng ở trên cao nhìn xuống, chưa từng coi nàng là thuộc hạ. Vậy mà nàng vẫn như cũ, không chịu nhìn thẳng vào hắn. Hắn đã chờ nàng mấy vạn năm, Tiên giới đều biết hắn cưới thần tướng Mộ Tử dưới trướng năm xưa làm vợ. Thế mà nàng lại nói nàng chưa từng đồng ý gả cho hắn. Chẳng lẽ chuyện mình tuyên bố cưới nàng với cả Tiên giới lại trở thành chuyện cười sao?
Tiêu Liên Nhi bình tĩnh ngước lên.
Trong mắt nàng, có áy náy, có cung kính, có bình tĩnh, có trong sáng, chỉ duy nhất không có tình yêu dành cho hắn.
Trái tim quặn đau, Diệu Nhật buông lỏng tay ra. Thấy ánh mắt của nàng lại một lần nữa cụp xuống, cơn tức giận chợt dâng lên trong lòng hắn: “Đây chính là nguyên nhân nàng không thừa nhận nàng là Mộ Tử ư? Tại sao? Lẽ nào ta không xứng với nàng! Ta cưới tán hồn tán phách của nàng, ta chờ nàng trùng sinh trở về đã mấy vạn năm, nàng cũng không động lòng chút nào sao? Nàng có trái tim không hả?”
Ngực hắn phập phồng vì tức giận. Hắn không ngờ rằng, hắn đợi được mấy vạn năm, cuối cùng chỉ đợi được nàng trở lại Tiên giới, nhưng nàng lại không yêu hắn.
“Ưu ái của chủ quân, ta không nhận nổi. Nhưng thật sự là ta chưa từng nói đồng ý muốn gả cho người.” Tiêu Liên Nhi nhẹ giọng trả lời.
“Nàng nhận được!” Diệu Nhật khẽ quát lên. Hắn nhìn chằm chằm vào mặt nàng, trái tim bỗng chốc tràn ngập cảm giác lạnh lẽo, giọng nói dần hạ thấp xuống: “Mộ Tử, tại sao nàng lại không yêu ta? Nàng nói cho ta biết đi! Ta không tin nàng chưa từng yêu ta. Nàng không yêu ta, tại sao lại có thể chết thay ta chứ? Từ trước đến nay, ta chưa từng hỏi nàng, vì sao mỗi khi ta tiến một bước về phía nàng, nàng lại muốn lùi về phía sau một bước. Nàng nói cho ta biết đi! Ở nơi này bốn bề vắng lặng, nàng không cần lo lắng đến thể diện của ta. Nàng nói đi!”
Hắn tuấn mỹ như vậy, trong lòng lại ôm chí lớn. Phụ nữ, có ai mà không yêu anh hùng? Nữ tu trên Tiên giới không có ai không yêu hắn, không tôn kính hắn. Nàng đã chịu nhận hắn làm chủ quân, chắc chắn nàng cũng đã từng ngưỡng mộ hắn.
“Ta không thích giết chóc. Ta nhận người làm chủ quân là vì khâm phục hùng tâm tráng chí của người, vì lẽ đó nên mới đồng ý dốc sức vì người, bình định Tiên giới. Ở trong lòng ta, người là anh hùng, là minh chủ… Ta coi nhóm Thượng Thành là huynh đệ, coi người là chủ quân.”
Diệu Nhật buông lỏng tay ra, chỉ vào nàng: “Nàng thật sự không hiểu tâm ý của ta sao?”
Tiêu Liên Nhi chậm rãi khuỵu chân, quỳ một gối trước mặt hắn: “Nếu như chủ quân muốn chinh phục Cưu Ma, Tiêu Liên Nhi nguyện dốc sức thêm một lần nữa vì chủ quân.”
Diệu Nhật siết chặt hai vai nàng, nhấc nàng đứng lên, gằn từng câu từng chữ: “Ta không cần một thần tướng. Ta đã cưới nàng, cho dù là tàn hồn tán phách ta cũng sẽ không nuốt lời, sẽ không hai lòng! Mọi người trên Tiên giới đều thấy rõ ràng ta đã cưới Mộ Tử, nàng chính là phu nhân của ta!”
Bởi thế ta mới nói ta không phải Mộ Tử, ngươi nhận nhầm rồi. Tiêu Liên Nhi biết Diệu Nhật nổi giận nhưng nàng không có cách nào trở thành Mộ Tử trong lòng hắn, không có cách nào làm người phụ nữ của hắn.
“Xin lỗi. Người hãy coi như Mộ Tử ngày ấy chết rồi, chưa từng trùng sinh đi.”
Diệu Nhật lại buông lỏng tay, nghiêng đầu nhìn thảm cỏ: “Nhưng nàng đã trở về rồi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!