Nhất Nộ Thành Tiên - Chương 17: Nỗi lòng thiếu niên thật khó đoán
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Nhất Nộ Thành Tiên


Chương 17: Nỗi lòng thiếu niên thật khó đoán


Translator: Nguyetmai

Trước khi Nguyên Đạo Tông mở sơn môn thu nhận đệ tử vào mùa xuân năm sau, Tiêu Liên Nhi phải nghĩ cách để người khác biết nàng có thể tu luyện, trở thành đệ tử ngoại môn. Nếu không, nàng không thể nào đến Tàng Kinh Các học công pháp và pháp thuật được.

Tiêu Liên Nhi chịu đựng gian khổ. Tu luyện thì phải vất vả. Mỗi ngày, hạt vừng đều hút nhả chân khí, lâu rồi không có thay đổi gì mới. Kinh mạch hấp thụ lớp sương từng chút một, được ánh sáng xanh trong suốt bao trùm. Hiện tại, nàng vẫn chưa hấp thụ được lượng lớn linh khí vào cơ thể, chưa đến lúc phải đối phó với vấn đề kinh mạch nổ tung, nên cũng không hưởng thụ được lợi ích của việc có kinh mạch dẻo dai.

Kiếp trước, nàng là thiên tài, tư chất tuyệt hảo, tu luyện dễ như trở bàn tay. Còn nàng hiện tại, không có trợ giúp của đan dược công pháp, chỉ có thể cần cù bù thông minh.

Giống như khi Vương Đại Long luyện đan vậy. Vương Đại Long nói: “Ta cảm thấy được rồi đấy.” Nàng đáp: “Cố kiên trì luyện thêm chút nữa.” Sau đó, lại có một chút tạp chất hoàn toàn có thể bỏ qua bị tách khỏi nước thuốc.

Mỗi một tia chân khí của nàng đều không dễ có được.

Xuân đi hạ qua, sắc thu nhuốm vàng cả dãy núi, Tiêu Liên Nhi đến Nguyên Đạo Tông cũng đã hơn nửa năm rồi.

Tu vi của nàng đã đạt đến đỉnh của tầng thứ nhất, nên nàng đang nghĩ tới việc tìm một nơi kín đáo trong rừng để thăng cấp.

Cúc Sí trong vườn thuốc lại nở hoa. Vì hôm nay Tiêu Minh Y sẽ đến nên Tiêu Liên Nhi phải dậy sớm.

Cửa viện mở ra, Vương Đại Long duỗi thắt lưng mệt mỏi nhìn nàng: “Liên Nhi, muội dậy sớm thật đấy!”

Tiêu Liên Nhi bật cười: “Chim chóc dậy sớm mới có sâu ăn!”

“Ha ha! Muội đi thu hoạch sâu phải không?” Vương Đại Long nghe lời nàng rất hợp với tình cảnh này nên không nhịn được cười, chợt nhớ ra hôm nay lại đến ngày thu cúc Sí rồi, cười nói với nàng, “Có phải muội đang thấy tiếc vì cúc Sí mà mình phải vất vả lắm mới trồng được lại bị Tiêu Minh Y lấy mất đúng không?”

Tiêu Liên Nhi lầm bầm: “Muội đang nghĩ làm sao để luyện được Hỏa Dương Đan cấp một đấy.”

“Thật ư?” Vương Đại Long phấn khích xoa tay, qua mấy tháng rồi, cuối cùng cậu ta cũng đợi được đến ngày này, “Tối nay có mở lò không?”

Tiêu Liên Nhi chỉ vào vườn thuốc: “Trước hết, sư huynh hãy giúp muội bắt hết sâu ở dưới đất, đừng đưa đến chuồng thú. Huynh muốn luyện thành Hỏa Dương Đan thì phải dựa vào chúng nó đấy.”

Vương Đại Long nhìn nàng khinh thường: “Mưu ma chước quỷ, muốn ta giúp muội làm việc thì cứ nói thẳng ra.”

Tuy nói vậy nhưng người vẫn đi đến khu ruộng.

“Sư huynh, chừa lại nhiều cúc Sí vào. Luyện Hỏa Dương Đan cần nhiều lắm đấy.” Tiêu Liên Nhi bước theo.

“Trên đơn thuốc đâu có nói cần nhiều như thế?”

“Sư huynh luyện theo đơn thuốc đã thành công lần nào chưa?”

Vương Đại Long lập tức ngậm miệng.

Từ lúc Tiêu Liên Nhi chỉ bảo cậu ta luyện thành Dưỡng Khí Đan thượng phẩm cấp một, Vương Đại Long đã biết kinh nghiệm luyện đan của nàng còn phong phú hơn mình. Dù sao, sau khi lập lời thề tâm ma, cậu ta cũng lười hỏi thăm. Chỉ cần Tiêu Liên Nhi có thể giúp cậu ta luyện Hỏa Dương Đan thành công là được. Cậu ta đã luyện hỏng rất nhiều vật liệu, điểm cống hiến và linh thạch vất vả lắm mới kiếm được sắp bị tiêu sạch đến nơi rồi.

Sau khi thu hoạch xong mười mẫu cúc Sí và chất thành đống, Vương Đại Long liền thu ngay một phần vào trong túi đựng đồ trước. Tiêu Liên Nhi xách cái giỏ lớn chứa Phệ Hỏa Trùng, đang định đi về thì Tiêu Minh Y đã đến.

“Liên Nhi!” Tiêu Minh Y niềm nở khác thường, từ rất xa đã vẫy tay gọi Tiêu Liên Nhi.

Kỳ Luyện Khí không bay được nhưng đi khá nhanh. Nhún người mấy cái, Tiêu Minh Y đã đến trước mặt.

“Đại tiểu thư.” Dù tu vi của Tiêu Liên Nhi đã là tầng thứ nhất Luyện Khí, nhưng hiện giờ nàng vẫn chưa để lộ việc có thể tu luyện nên vẫn cung kính hành lễ với Tiêu Minh Y. Chỉ có hai chữ nô tỳ là nàng không còn nói nữa.

Tiêu Minh Y quan sát nàng từ trên xuống dưới: “Tốt quá! Ngày nào ta cũng lo lắng không biết mình ngươi sống ở vườn thuốc này có tốt không đấy.”

Lo lắng mình sống có tốt hay không ư? Tiêu Liên Nhi thật sự muốn cười phá lên.

Ái chà, hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây sao? Vương Đại Long lập tức ngẩng đầu lên nhìn trời. Không thấy mặt trời ở hướng Tây nhưng lại nhìn thấy Thạch Thanh Phong.

Tiêu Liên Nhi cũng nhìn thấy rồi.

Hai người nhìn nhau, đều hiểu ngay sự lo lắng của Tiêu Minh Y ở đâu mà ra.

Từng bước của Thạch Thanh Phong linh hoạt phóng khoáng, tay áo nhẹ bay, chân đi giày Truy Vân, bay tới hết sức ung dung.

Cậu ta bay được ư? Vương Đại Long nhìn hắn chằm chằm, hâm mộ muốn chết.

Đệ tử ở kỳ Luyện Khí không bay được, chỉ có thể bay nhờ pháp bảo và pháp khí. Vương Đại Long rất nghèo, nghèo đến mức còn không mua nổi pháp khí để bay, muốn trèo lên vách núi cũng phải quấn dây thừng ở thắt lưng. Vậy mà Thạch Thanh Phong đã có một pháp bảo bay mà kỳ Trúc Cơ cũng có thể dùng: Giày Truy Vân.

Ánh mắt Tiêu Liên Nhi dừng ở chân hắn, nhận ra đó chính là giày Truy Vân mà thời trẻ Hàn Tu Văn từng đi lúc đoạt danh hiệu công tử Thương Lan Trúc. Trong lòng nàng lập tức cảm thấy chán ghét, thậm chí còn không thèm nhìn hắn thêm phút nào, cúi đầu xuống thấp: “Đa tạ tiểu thư quan tâm. Ở đây tốt lắm ạ.”

“Xem ngươi kìa, mới vào Tông môn có ba tháng mà da dẻ đã nõn nà hẳn ra! Thạch sư huynh nói đúng, linh khí ở Tông môn sẽ gột rửa cơ thể, ăn thêm gạo tiên, rau tiên thì đúng là thay da đổi thịt rồi!” Tiêu Minh Y thuận miệng nói, nhưng hai mắt lại trợn tròn.

Bây giờ nàng ta mới để ý thấy, da dẻ của Tiêu Liên Nhi không chỉ nõn nà hơn, mà trên khuôn mặt cũng hiện lên vẻ thanh tú. Nàng ta càng nhìn càng thấy có gì sai sai.

Chuyện đã qua mấy tháng rồi. Thạch Thanh Phong vào núi Thanh Mục làm nhiệm vụ, quay về giao nhiệm vụ rồi lại đi. Tâm trí trưởng thành lên nhiều, hắn lại càng cảm thấy lời của sư tôn rất có lý. Việc trồng cúc Sí không thể kéo dài thêm được nữa, hắn thầm nghĩ nếu bây giờ mình gặp lại Tiêu Liên Nhi, hắn sẽ có thể nói với nàng một cách thoải mái rằng, ngày ấy hắn đã bị nàng dọa cho hết hồn đấy. Thạch Thanh Phong nhớ đến lời hứa với Tiêu Minh Y lúc mới vào Tông môn nên liền đi tìm nàng ta.

Tiêu Minh Y vô cùng vui mừng, nghe nói Thạch Thanh Phong nhận nhiệm vụ trồng linh thảo, đúng lúc bản thân nàng ta cũng phải đến vườn thuốc để nhận thẻ nhiệm vụ nên hai người đi chung.

Thạch Thanh Phong nhìn Tiêu Liên Nhi, thấy nàng vừa nhìn mình một cái đã cúi đầu xuống. Y như lúc mới vào Tông môn, nàng nhút nhát, dè dặt, nhỏ giọng nói chuyện với Tiêu Minh Y, lại tỏ vẻ như không quen biết mình.

Hắn quyết định không nói ra chuyện mình bị dọa một trận bất ngờ ngày hôm ấy nữa.

Thạch Thanh Phong lén thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại thấy hơi thất vọng. Rõ ràng Tiêu Liên Nhi đã quên chuyện đó khiến hắn không phải ngượng ngập thêm, nhưng sao hắn lại cảm thấy thất vọng một cách khó hiểu thế này?

Chuyện mất mặt đến thế của mình mà nàng lại quên sạch sẽ, Thạch Thanh Phong giận dỗi nghĩ, được, không nhớ thì thôi. Vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ, còn là chuyện của mấy tháng trước. Người ta đã không nhớ nữa, hắn còn băn khoăn gì chứ?

“Tiêu sư muội, đây là sư đệ quản lý vườn thuốc sao?” Thạch Thanh Phong dời mắt khỏi người Tiêu Liên Nhi, đổi đề tài.

Tuy hắn không nhìn rõ tu vi của Vương Đại Long là tầng mấy Luyện Khí, nhưng cảm thấy tu vi của người này thấp hơn mình. Giới tu tiên lấy tu vi để phân chia vai vế, cho dù Vương Đại Long có lớn tuổi hơn thì Thạch Thanh Phong vẫn gọi cậu ta là sư đệ.

So với sự khác thường của Tiêu Liên Nhi thì Thạch Thanh Phong mới là quan trọng nhất. Tiêu Minh Y bỏ qua cho Tiêu Liên Nhi, nói với Vương Đại Long: “Vương sư huynh, đây là sư huynh Thạch Thanh Phong, đệ tử của chưởng giáo đạo quân. Thạch sư huynh mười bốn tuổi, tu vi kỳ Luyện Khí tầng chín, huynh ấy cố ý đi cùng ta nộp nhiệm vụ Tông môn.”

“Ái chà! Hóa ra huynh chính là thiếu niên thiên tài mới vào Tông môn năm nay! Đệ tên Vương Đại Long, Luyện Khí tầng bảy, sau này mong được Thạch sư huynh chỉ giáo nhiều hơn.” Vương Đại Long cố ý giả vờ không nhận ra, cúi đầu hành lễ với Thạch Thanh Phong, đầy vẻ nhiệt tình, “Từ lâu đã nghe nói năm nay chưởng giáo đạo quân thu nhận một đệ tử thiên tài. Ngày mong đêm ngóng có thể gặp được Thạch sư huynh một lần, không ngờ hôm nay ước nguyện đã thành. Ngoại hình của Thạch sư huynh tuấn tú, tu vi lại cao. Sau này rời khỏi Tông môn lịch luyện, không biết sẽ có bao nhiêu nữ tu sĩ gào khóc đòi vào Nguyên Đạo Tông của chúng ta để gặp được Thạch sư huynh đây…”

Thạch Thanh Phong bị cậu ta khen đến phát ngượng, thấy Vương Đại Long có dáng vẻ thật thà, tươi cười thân thiết thì cảm tình với cậu ta tăng thêm mấy phần: “Được sư tôn xem trọng nên Thanh Phong mới được đứng vào hàng đệ tử. Không dám nhận lời khen như vậy của Vương sư đệ. Nghe Tông Chá sư thúc nói rằng người có một vị đệ tử có hai thể chất Hỏa Mộc, chỉ là thể chất Hỏa yếu hơn một chút. Lúc tu luyện Liệt Hỏa Quyết đệ nên kết hợp dùng thêm Hỏa Dương Đan, có thể tăng cường thuộc tính Hỏa trong cơ thể.”

Một bình ngọc xuất hiện trong tay hắn: “Đây là Hỏa Dương Đan hạ phẩm cấp một, xem như là quà gặp mặt ta tặng cho sư đệ.”

Một bình… Hỏa Dương Đan hạ phẩm luôn đấy!

Một bình mười viên Hỏa Dương Đan hạ phẩm có thể bán được ba viên linh thạch. Vương Đại Long run run cầm bình ngọc, một nửa là do kích động, một nửa là vì bị chọc tức.

Một tháng Tông môn mới phát cho đệ tử Luyện Khí Trung kỳ hai viên linh thạch, người ta vừa vung tay đã bằng một tháng rưỡi phúc lợi của cậu ta rồi. Chậc chậc, xa xỉ quá rồi.

Thạch sư huynh làm thế này là muốn cho mình thể diện đây mà. Tiêu Minh Y kiêu ngạo mà nhìn hắn, trong mắt chỉ chứa duy nhất một loại cảm xúc là yêu thích.

“Mặc dù Liên Nhi sư muội không tu luyện được, nhưng muội cứ cầm lấy mua một ít gạo tiên ăn cũng được.” Thạch Thanh Phong lại lấy một viên linh thạch ra đưa cho Tiêu Liên Nhi.

“Không không không… Không cần phiền như vậy đâu ạ!” Tiêu Liên Nhi sợ hãi trốn ra sau lưng Tiêu Minh Y.

“Sư huynh tặng ngươi quà gặp mặt, ngươi cứ thoải mái mà nhận lấy. Đừng có khách sáo thế!” Tiêu Minh Y quay đầu lườm nàng, túm lấy cánh tay kéo nàng ra.

Tiêu Liên Nhi cúi đầu, nhận lấy linh thạch, nhỏ giọng cảm ơn: “Cảm ơn Thạch sư huynh.”

Thạch Thanh Phong nhớ lại tiếng cười trong trẻo bên cạnh hồ nước, bỗng nhiên cực kỳ không thích dáng vẻ cứ vâng vâng dạ dạ trước mặt Tiêu Minh Y này của nàng. Hắn chỉ vào đống cúc Sí trong vườn thuốc, nói: “Đây chính là cúc Sí mà Tiêu sư muội trồng sao?”

“Sư huynh, chúng ta đi qua xem đi.” Tiêu Minh Y đã sớm không còn kiên nhẫn, kéo Thạch Thanh Phong đi xem cúc Sí vừa mới thu hoạch, “Ngoài nhiệm vụ Tông môn, phần còn lại muội đều tặng huynh hết. Muội biết thể chất của huynh là hệ Hỏa nên đã cố tình dặn dò Liên Nhi trồng thêm nhiều cúc Sí…”

Chủ nhân lúc nào cũng để tâm đến hắn, còn nha hoàn thì lại chẳng nhìn hắn dù chỉ một lần… Là vì còn có người khác ở đây ư? Không phải là nàng không nhớ, chỉ là nàng không muốn người khác biết chuyện của mình phải không? Chắc hẳn nàng đang nghĩ cho hắn, thế mà hắn lại không hiểu nỗi khổ tâm của nàng. Thạch Thanh Phong vừa cảm động vừa xấu hổ, bỗng chốc thất thần, không nghe thấy Tiêu Minh Y đang nói gì.

“Sư huynh!” Huynh ấy bị mình làm cảm động rồi sao? Thạch Thanh Phong nhìn chằm chằm cúc Sí, dáng vẻ sững sờ thất thần khiến trái tim Tiêu Minh Y loạn nhịp, nàng ta vui vẻ gọi hắn, “Nếu sư huynh thích, sau này mỗi tháng ta đều tặng huynh. Được không?”

“À.” Thạch Thanh Phong hồi thần, đang định nói mình không cần. Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Tiêu Minh Y, hắn lại không nỡ từ chối, “Đa tạ Tiêu sư muội. Mộc Linh Đan này chắc hẳn sẽ hữu dụng với muội, sư muội hãy nhận lấy đi.”

“Sư huynh, người ta có ý tốt muốn tặng huynh, chứ đâu phải muốn trao đổi với huynh!” Tiêu Minh Y dẩu miệng.

“Sư huynh biết!” Thạch Thanh Phong lại khôi phục lại dáng vẻ khiêm tốn, “Sư huynh hứa sẽ đi thăm muội, đây là quà gặp mặt huynh đã sớm chuẩn bị, không phải là trao đổi gì với muội.”

Có được câu nói này, trong lòng Tiêu Minh Y càng thêm dễ chịu: “Sư huynh tốt với muội quá. Muội đã đến kỳ Luyện Khí tầng thứ tư rồi, nếu sư huynh rảnh thì nhất định phải chỉ giáo thêm cho muội đấy.”

“Ừ.”

Vương Đại Long xoay người, làm dáng vẻ buồn nôn với Tiêu Liên Nhi. Cậu ta cảm thấy Thạch Thanh Phong thuộc loại người ngốc nghếch, bị Tiêu Minh Y lừa cũng đáng đời.

Cậu ta phân chia ra phần phải nộp cho nhiệm vụ, phần còn lại để Thạch Thanh Phong thu đi.

Thạch Thanh Phong lấy một tấm thẻ nhiệm vụ đưa cho cậu ta: “Sư tôn lệnh cho ta ra ngoại môn trồng cúc Sí một năm, ta đã nhận nhiệm vụ mỗi tháng trồng năm mẫu cúc Sí, mong Vương sư đệ chỉ giáo cho.”

Nói vậy nghĩa là trong một năm này, hắn đều ở vườn thuốc ư?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN