Nhất Nộ Thành Tiên - Chương 172: Đến rất đúng lúc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Nhất Nộ Thành Tiên


Chương 172: Đến rất đúng lúc


Translator: Nguyetmai

Rời khỏi Thanh Khâu, tiến vào biển mây, Diệu Nhật gọi thú cưỡi Vĩnh Ca ra.

Thần thú Chu Tước nhận Diệu Nhật làm chủ quân Tiên giới nên dâng Vĩnh Ca, con cháu của nó lên, làm thú cưỡi cho Diệu Nhật. Đây là thú cưỡi hoa mỹ nhất Tiên giới. Nó có bộ lông vũ rực rỡ sắc màu khiến cho người ta hoa mắt. Mỗi một cọng lông vũ đều không ngừng biến ảo màu sắc dưới ánh trăng, thần quang tỏa sáng rực rỡ.

Tiêu Liên Nhi giãy giụa quay đầu lại, Vĩnh Ca sải cánh một cái là bay tới nghìn dặm. Đến lúc bình minh, nàng đã tới thành Diệu Nhật cách xa mười vạn dặm rồi.

Diệu Nhật quay mặt nàng lại, thấy một giọt nước mắt đang lăn xuống từ trên mắt nàng, cơn phẫn nộ trong lòng hắn chợt bùng lên, “Hắn vừa cưới sư muội Vũ Nguyệt của mình xong đã dâng ngay cho Cưu Ma rồi. Hiện giờ hắn còn trở thành một con rối bị khống chế tâm trí nữa. Nàng hãy bỏ cái suy nghĩ đó đi, ta tuyệt đối sẽ không để nàng rơi vào tay Cưu Ma để nàng cũng trở thành con rối của hắn ta đâu!”

“Hắn không phải là tên Đan Si khốn kiếp kia! Hắn tên là Minh Triệt! Hắn là kiếm linh đã chém lìa cả trời đất thuở hỗn độn sơ khai đó!”

Trong đầu Diệu Nhật hiện lên hình ảnh lúc hắn nhìn chằm chằm vào Minh Triệt thì trước mắt bỗng lóe lên kiếm ý sắc bén. Hắn bèn hừ một tiếng rồi nói, “Ta không cần biết hắn là ai. Nàng hãy ngoan ngoãn cùng ta về thành Diệu Nhật đi!”

“Là ngươi sợ tin tức lan truyền ra ngoài, sẽ không còn chút thể diện gì đúng không?” Trong lòng Tiêu Liên Nhi đang thấy rất khó chịu nên nhất thời buột miệng nói không lựa lời, “Ai cần ngươi cưới ta chứ? Ta đã đồng ý chưa? Là chính ngươi tự vác đá đập chân mình. Chẳng qua ngươi cũng chỉ vì thể diện của ngươi nên mới cố chấp, cương quyết bắt ta về thành Diệu Nhật thì có!”

Diệu Nhật giận dữ, giơ cao bàn tay lên.

“Ngươi đánh đi! Ta bị ngươi đánh còn ít sao?” Tiêu Liên Nhi trừng mắt lên nhìn hắn, ngẩng cao đầu, khuôn mặt đầy vẻ quật cường.

Tay Diệu Nhật hạ xuống, sau đó đẩy nàng xuống khỏi Vĩnh Ca. Dây thừng Phược Tiên rời ra khỏi người nàng, bay trở về trong tay hắn. Giọng nói của Diệu Nhật rất kiên định và bình tĩnh, “Nàng nên suy nghĩ cho kĩ càng vào. Nếu nàng lựa chọn quay về thành Diệu Nhật, ta coi như nàng cam tâm tình nguyện quay trở về làm Mộ Tử. Còn nếu như nàng bỏ đi, đầu nhập vào phe Cưu Ma, vậy thì từ nay về sau, chúng ta sẽ là kẻ thù.”

Đao Lưu Yên bị ném xuống dưới chân nàng, một dấu ấn sáng rực bay ra từ trán của con sư tử tím. Hắn đã xóa đi dấu hiệu để theo dõi tung tích của nàng. Tiêu Liên Nhi cầm đao Lưu Yên, cười khổ nói, “Không phải ta đi đầu nhập vào Cưu Ma. Nếu như… Thần Quân cho rằng từ nay là kẻ thù, ta cũng không còn lời nào để nói nữa. Xin lỗi, ta vô cùng tức giận với một hôn lễ mà mình không hề hay biết như vậy. Vừa nghĩ tới chuyện phải gánh cái thanh danh này trên lưng, ta mới cáu giận không lựa lời mà nói như thế.”

Tiêu Liên Nhi quay người bay về phía Thanh Khâu.

Đột nhiên Diệu Nhật lại lên tiếng, “Nếu sang năm nàng xuất chiến cho Cưu Ma… Ta và đám Thượng Thành đều sẽ coi nàng là kẻ địch. Ta sẽ không ngại tự tay giết nàng đâu!”

Tiêu Liên Nhi không quay đầu lại, chỉ thản nhiên chế giễu, “Ngươi nghĩ ta sợ sao?”

Diệu Nhật hét to, “Nàng tuyệt đối đừng có quay lại cầu xin ta! Chắc chắn ta sẽ không thả nàng đi nữa đâu!”

“Ta cầu Thượng Thành…”

Hình bóng nàng biến mất trong tầm mắt. Diệu Nhật vùi đầu vào trong lớp lông vũ rực rỡ của Chu Tước, thì thào nói, “Vĩnh Ca, ta làm sai rồi sao?”

Vĩnh Ca xòe đôi cánh, bay về phía thành Diệu Nhật, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói, “Chủ quân đại nhân, ngài làm sai rồi.”

Diệu Nhật không hiểu, “Nàng ấy dùng lời nói để sỉ nhục ta, ép buộc ta. Nếu ta cướp nàng ấy về thì chẳng phải sẽ thành một kẻ bất chấp thủ đoạn vì chút thể diện cá nhân như nàng ấy nói sao?”

Vĩnh Ca nói rất khinh thường, “Nếu Mộ Tử không nói thế, chủ quân sẽ dễ dàng thả nàng ấy đi chắc?”

Diệu Nhật im lặng hồi lâu mới nói, “Ý ngươi là… ta vừa bị lừa sao?”

Vĩnh Ca bay xuyên đêm tối, bay về phía mặt trời đang ló rạng ở phương Đông, không nói thêm lời nào nữa.

Hoa Tri Hiểu nhìn thấy Minh Triệt rồi nên không có ý dừng lại nữa. Sáng sớm hôm sau, nàng ta vội vàng từ biệt Sương Hoa quay về châu Thiên Tẫn.

Khi đến châu Thiên Tẫn, bên cạnh nàng ta có thêm Tiêu Liên Nhi đã biến hóa thành nữ tử Hồ Tộc. Hoa Tri Hiểu luôn nói với mọi người nàng là thị nữ mà thành chủ Sương Hoa tặng nên không có ai nghi ngờ gì.

Ngẩng đầu nhìn cung Kình Thiên cao ngất, Tiêu Liên Nhi nhớ tới Minh Triệt, trong lòng vô cùng sốt ruột.

Hoa Tri Hiểu dẫn theo Tiêu Liên Nhi đi vào trong địa giới của Ma Môn. Tiêu Liên Nhi nghĩ tu vi của mình không thua Vũ Nguyệt, cố ý muốn xem xem Vũ Nguyệt có thể phát hiện ra mình hay không nên liền đi theo Hoa Tri Hiểu vào cung phục mệnh.

Vũ Nguyệt không có ở đây, Thập Bát Thiên Luân Ma Nữ nói nàng ta đã đi tới cung Kình Thiên rồi.

“Sau khi Cưu Thần Quân xuất quan đã đi tuần sát ba châu bốn đảo, về trước chúng ta một ngày. Đã rất lâu rồi Vũ Nguyệt tiên tử không gặp ngài ấy nên rất nhớ nhung.”

Hoa Tri Hiểu không để chuyện đó trong lòng, nàng ta kéo tay Tiêu Liên Nhi bay đi, “Ta dẫn ngươi đi gặp một người.”

Nhìn thấy cung điện màu trắng trên đỉnh núi, nhớ tới lúc Minh Triệt đứng cạnh lan can, trái tim Tiêu Liên Nhi chợt đập cuống cả lên. Nàng kéo tay áo Hoa Tri Hiểu vội vàng sốt ruột nói, “Cô cô, cô dẫn ta đi gặp Minh Triệt sao?”

Hoa Tri Hiểu thoáng sững sờ, trông thấy nàng đã biến hóa thành một gương mặt xa lạ, nhưng đôi mắt kia vẫn như ngậm sương, không khỏi cảm thấy vô cùng thương cảm cho nàng, “Là người mà ngươi rất muốn gặp.”

Nàng ta dẫn Tiêu Liên Nhi đi vòng qua một ngọn núi. Dưới sườn núi được khai phá ra từng mảnh ruộng thuốc. Trên mảnh ruộng thỉnh thoảng có thể thấy được đệ tử Ma Môn đang làm việc.

Ở một bụi cây cúc vạn thọ cách đây khoảng hai thước có một đôi trai gái đang ngồi.

Hoa Tri Hiểu gọi một tiếng, “Tiểu Bạch!”

Cô gái kia quay đầu lại, khuôn mặt không có gì thay đổi. Đôi mắt hạnh sáng lấp lánh, chính là đệ tử Thượng Quan Tiểu Bạch của Hoa Tri Hiểu chứ không ai khác. Vừa nhìn nàng ta một cái, Tiêu Liên Nhi đã nhận ra được hiện giờ đối phương đang là tu vi Kim Đan Trung kỳ. Linh khí mười hai năm trên Thượng Tiên giới quả là khéo nuôi người.

Người thanh niên kia đứng dậy. Hắn mặc trường bào màu xanh của đệ tử Ma Môn, mái tóc đen được buộc gọn sau gáy bằng sợi dây màu xám. Một nửa khuôn mặt của hắn được giấu trong bộ râu rất dày. Vừa nhìn thấy người đó, tâm trạng của Tiêu Liên Nhi kích động hẳn lên. Bóng nàng vút một cái bay đến trước mặt hắn, kéo tay hắn gọi: “Tam sư huynh!”

Ban đầu Cố Tiểu Phong thoáng giật thót mình vì hắn đã có tu vi Nguyên Anh, vậy mà không né tránh được tay của cô gái nom có vẻ rất quyến rũ này. Khi nghe thấy tiếng “Tam sư huynh” quen thuộc kia thì thân thể hắn cũng chấn động, nước mắt dần dâng lên, hắn ôm Tiêu Liên Nhi vào trong lòng, nói: “Không ngờ ta còn có thể gặp được muội ở đây.”

“Cố Thập Cửu, huynh mà cũng có nợ tình ở đây sao?” Thượng Quan Tiểu Bạch trợn mắt há mồm, tức đến nỗi trắng bệch mặt mũi. Hoa Tri Hiểu nhịn cười, kéo nàng ta tới bên cạnh, nói nhỏ vào tai mấy câu. Thượng Quan Tiểu Bạch đỏ bừng cả mặt, giậm chân vài cái rồi quay người chạy vù đi.

Hoa Tri Hiểu cười nói, “Quay về viện của ta rồi nói chuyện sau nhé?”

Cố Tiểu Phong và Tiêu Liên Nhi cùng gật đầu, quay trở về sân viện của Hoa Tri Hiểu. Thượng Quan Tiểu Bạch pha linh trà bưng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cố Tiểu Phong.

Trong viện tử có thiết lập kết giới, Tiêu Liên Nhi khôi phục lại khuôn mặt ban đầu. Thấy sư huynh nhà mình có vẻ tránh né nên không nhịn được mà trêu chọc, “Tam sư huynh, hình như Tiểu Bạch có chuyện tìm huynh kìa.”

Không đợi Cố Tiểu Phong nói gì, Thượng Quan Tiểu Bạch đã hừ một tiếng, nói: “Người nhà huynh đã tới rồi, huynh cũng đừng quên những lời huynh đã nói đấy nhé.”

Nói xong, nàng ta quay người bước ra cửa, nhưng lại không rời đi mà đứng lại ở ngay cửa ra vào.

Cố Tiểu Phong hắng giọng rồi nói, “Tiểu sư muội, vốn là ta bị Ma Môn bắt tới. Sau đó, khi Ma Môn xảy ra chuyện, nhất thời không ai nhớ đến ta. May mà có Tiểu Bạch, nếu không thì có lẽ sư huynh của muội đã chết đói rồi.”

Tiêu Liên Nhi thầm nghĩ, lúc huynh bị bắt dù gì cũng có tu vi Kim Đan, đã có thể tích cốc rồi, làm gì có cái lý do vô lý như thế chứ? Nghĩ vậy nhưng ngoài mặt nàng vẫn tươi cười, gật đầu nói, “Đúng là phải cảm ơn Thượng Quan cô nương mới đúng. Tuy nói Ma Đạo không chung đường, nhưng Ma Môn cũng có người có lòng lương thiện giống như Thượng Quan cô nương mà, đúng là thật chẳng dễ dàng gì.”

Cố Tiểu Phong á khẩu.

Thượng Quan Tiểu Bạch ngoài cửa lại giậm chân một cái chạy ra xa.

Giờ Tiêu Liên Nhi mới hiểu được nguyên nhân mà hai người ngồi ở ruộng thuốc nói chuyện phiếm trên trời dưới biển mà cũng cách nhau đến mấy thước. Những chuyện ở Hạ Tiên giới lại một lần nữa hiện lên trong ký ức của nàng.

Nàng bắt đầu kể những chuyện từ Trung Thu năm đó. Kể rằng, nàng lấy được huyết phù của Cố Tiểu Phong, thực ra còn có một nửa nguyên nhân là muốn gặp Minh Triệt. Nàng cũng kể cả chuyện giằng co với Hàn Tu Văn ở núi Thiên Khung, cuối cùng Nhược Thủy đạo quân hồn phi phách tán. Thạch Thanh Phong bị Chúc Long nhập vào người, gây nên gió tanh mưa máu. Tiêu Liên Nhi kể tỉ mỉ hết mọi chuyện đến tận bình minh.

“Thế gian này làm gì có Ma Môn. Cái gì là Đạo, cái gì là Ma, tất cả vốn cũng chỉ là một ý niệm mà thôi. Sư huynh đừng để lỡ mất nàng ấy.” Thấy sắc trời dần dần chiếu sáng qua khung cửa, Tiêu Liên Nhi nhẹ giọng thở dài một tiếng.

Mấy chục năm qua, Cố Tiểu Phong chưa từng ra khỏi Ma Môn một bước. Hắn đóng giả làm đệ tử Ma Môn, mỗi giây mỗi phút trong lòng hắn đều không nghĩ tới có ngày được quay lại Đạo Môn.

Đột nhiên cả hắn và Ma Môn đều phi thăng, nơi này linh khí và tài nguyên tu luyện rất sung túc, khiến cho tu vi của hắn nhanh chóng đột phá tới Nguyên Anh. Có lẽ tương lai không xa nữa hắn còn có thể hóa thần. Giờ phút này lại nghe được những câu chuyện về Hạ Tiên giới, Cố Tiểu Phong lại có suy nghĩ khác, “Sư muội, muội nghĩ, nếu một thời gian nữa, khi chúng ta có tu vi cao hơn, liệu có thể thu một số bí cảnh hư không rồi di dời xuống Hạ Tiên giới, để cho Hạ Tiên giới có thêm một chút tài nguyên tu luyện hay không?”

Tiêu Liên Nhi sững sờ mất một lúc, vô cùng hổ thẹn nói, “Ta chưa từng nghĩ tới chuyện đó. Hoài bão của sư huynh quả là điều mà ta không bì kịp.”

Thấy tinh thần của Cố Tiểu Phong chớp mắt phấn chấn hẳn lên, nàng cũng biết hắn đã tìm được mục đích sống ở nơi xa lạ này, cũng có động lực rồi. Tiêu Liên Nhi cười nói, “Nếu có thể kết thúc được chuyện ở nơi này, ta nguyện trợ giúp sư huynh một chút sức lực.”

Cố Tiểu Phong biết nàng muốn xâm nhập vào cung Kình Thiên, hắn cười nói, “Ta thích trận pháp, lúc rảnh rỗi thường nghiên cứu thảo luận cùng Cầm trưởng lão. Ta đã chế tạo được vài tấm huyết phù chuyên dùng phá kết giới rồi.”

Nghe vậy, Tiêu Liên Nhi vô cùng vui mừng. Nàng lập tức đòi rất nhiều huyết phù, rồi lại hỏi hắn thêm về tình hình của cung Kình Thiên.

Trừ kết giới thì muốn vào trong cung chỉ có thể đi qua cửa cung.

Hoa Tri Hiểu xung phong nhận việc, lấy cớ có việc gấp để tìm Vũ Nguyệt, sau đó dẫn Tiêu Liên Nhi bay về phía cung Kình Thiên.

Bay đến bên ngoài cửa cung, hai người lập tức cảm nhận được có sự tồn tại của cấm chế. Trên con đường núi thật dài dẫn lên đỉnh núi, ngoại trừ Cưu Thần Quân ra thì bất cứ ai bay lên đều bị coi là mạo phạm. Cứ cách trăm bước lại có một trạm canh gác có võ sĩ đứng bảo vệ cung điện, sắp xếp dày đặc từ ngoại sơn môn tới cửa cung điện trên đỉnh núi.

Hai người tiến lên dọc theo đường núi mà không bị ngăn trở. Leo lên được đỉnh núi Ma Nham, một cung điện hùng vĩ lẳng lặng xuất hiện trước mặt. Điều vô cùng không cân đối chính là bên ngoài cung điện lại dựng khoảng mười cái lều, phía trước những lều kia đang có rất nhiều cô gái oanh oanh yến yến xinh đẹp vừa phơi nắng dưới ánh mặt trời vừa tán gẫu ríu ra ríu rít.

Nhìn thấy Vũ Nguyệt ngồi trước một cái lều, Hoa Tri Hiểu vội vàng sải bước đi tới đó.

Vũ Nguyệt thấy Hoa Tri Hiểu cũng vui mừng nói, “Đến đúng lúc lắm. Đứng bên cạnh hầu hạ đi.”

Sau khi Cưu Thần Quân bế quan xong ra ngoài thì lập tức đi tuần sát ngay. Lần này trở về, vẫn theo lệ cũ, tất cả các cơ thiếp của hắn ta đều phải tiến cung thỉnh an. Hắn ta muốn giữ ai lại thì sẽ gọi người đó vào trong cung. Cưu Thần Quân không để cho tất cả cơ thiếp đều vào cung Kình Thiên, do đó bên ngoài cửa mới có nhiều lều như vậy. Vũ Nguyệt cũng không dám rời khỏi, chỉ có thể chờ hắn triệu kiến.

Không ngờ đệ nhất mỹ nhân Tiên giới lại đến nông nỗi phải chờ người ta triệu kiến mới được gặp. Trong lòng Hoa Tri Hiểu và Tiêu Liên Nhi đều thấy thương hại thay cho nàng ta

Vũ Nguyệt chỉ dẫn theo hai Thiên Luân Ma nữ đến hầu hạ. Nàng ta chờ ở bên ngoài suốt hai ngày trời, đã sớm không còn kiên nhẫn được nữa rồi. Hoa Tri Hiểu đến cũng coi như nàng ta có thêm một người nói chuyện phiếm giải sầu.

Nghe nói Tiêu Liên Nhi là nữ tử Hồ Tộc mà Sương Hoa ban cho, lại nhìn dáng vẻ của nàng lẳng lơ, kiều diễm, xinh đẹp quyến rũ, thân hình thon thả như vậy, trong lòng nàng ta liền nảy ra một kế. Không cần biết Tiêu Liên Nhi có đồng ý hay không, nàng ta nhanh chóng nắm lấy tay của Tiêu Liên Nhi rồi đi ra ngoài lều.

Tiêu Liên Nhi nháy mắt ra hiệu cho Hoa Tri Hiểu an tâm rồi ngoan ngoãn đi theo Vũ Nguyệt.

“Thần Quân, thành chủ Thanh Khâu dâng tặng một nữ tử Hồ Tộc đến. Ngài xem bố trí nàng ta thế nào ạ?” Vũ Nguyệt kéo Tiêu Liên Nhi ra ngoài lều, đứng trên sân trước cửa cung, cười tươi tắn rồi vận khí nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN