Nhất Nộ Thành Tiên
Chương 174: Cơ sở ngầm
Cưu Thần Quân đứng trước cửa cung, đám hư ảnh đang nhào về phía Tiêu Liên Nhi kia trong nháy mắt liền biến mất không thấy hình bóng đâu nữa.
Hắn ta mặc một chiếc áo bào trắng bay bay, đội một chiếc mũ màu vàng kim hình chim Cưu, nhưng ánh mắt lại không hề tàn nhẫn và độc ác. Hắn ta chỉ như đang cười mỉm, giống như gió xuân thổi một đóa hoa đào nở rộ vậy.
Kiếm tâm chém nguyên thần Cưu Ma thành tám mươi mốt phần. Tạm thời hắn sẽ không phải lo mình bị phân tâm vì gặp nàng mà không vây khốn được Cưu Ma. Minh Triệt nhìn gương mặt xinh đẹp yêu kiều trước mắt mình, trên môi thoáng nở nụ cười.
Hắn nhớ tới năm đó trong chuyến đi đến Nam Hoang, hắn đóng giả thành Diệu Thủ Vân, nàng lấy mặt nạ huyễn thú che đi gương mặt thật. Bây giờ hắn chỉ có thể phân ra một tia tâm thần để khống chế thân thể Cưu Ma gặp nàng trò chuyện. Mà nàng, cũng lại biến hóa thành hồ nữ Thanh Khâu.
Hắn dường như tham làm từng giây phút để chăm chú ngắm nhìn nàng.
Dù cho nàng có biến hóa khuôn mặt thế nào thì đôi mắt nàng vẫn long lanh như sương khói và dạt dào tình cảm, không thể nào giả được.
Tiêu Liên Nhi chợt nhận ra tay mình đang cầm đao Lưu Yên, trên trán lập tức toát ra mồ hôi lạnh. Nàng lui lại từng bước một, nhìn Cưu Thần Quân đang đi từng bước về phía mình.
Nàng vừa lui vừa nói: “Thần Quân đại nhân… Ta không tìm được phòng bếp. Trong cung có phòng bếp không ạ?”
Thần thức nàng thì lại thầm nói với Lưu Yên, “Liệu có chiến một trận liều chết được không?”
Lưu Yên khẽ nói, “Không chiến nổi đâu đại nhân. Chẳng lẽ ngài lại muốn bị đập tan hồn phách lần nữa hay sao?”
Tiêu Liên Nhi khóc không ra nước mắt. “Không chiến được cũng phải chiến, ta không muốn bị hắn ném lên giường đâu.”
Lưu Yên im lặng một lúc lâu mới áy náy nói, “Đại nhân, Lưu Yên… hận mình không phải là thân con gái.”
“Im mồm, vậy thì chiến đi!” Tiêu Liên Nhi nhìn chằm chằm Cưu Ma, ngoài cười nhưng trong không cười, “Suýt chút nữa ta quên không hỏi, Thần Quân thích ăn gì? Trong cung có nguyên liệu nấu ăn không?”
Minh Triệt nhìn thoáng qua đao Lưu Yên sáng loáng trong tay nàng, rất muốn gõ một cái vào trán nàng mà mắng một tiếng “nha đầu ngốc”.
Tiêu Liên Nhi không còn cách nào khác. Khuôn mặt nàng dần hồi phục lại dáng vẻ ban đầu, cắn răng một cái, vung đao Lưu Yên lên, chỉ về phía Cưu Thần Quân, “Cưu Ma, lúc hỗn độn chưa phân tách, ngươi đập tan hồn phách của ta. Nhưng ngươi có từng nghĩ, ngày hôm nay ta lại một lần nữa quay về Tiên giới xuất hiện trước mặt ngươi hay không?”
Minh Triệt thoáng sững sờ, hóa ra nàng đã nhớ lại được trí nhớ kiếp trước. Vậy mà lúc nàng ở thành Thanh Khâu lại bày ra vẻ vô sỉ mặt dày, đánh chết cũng không chịu thừa nhận.
Hắn dừng bước, giọng nói dịu dàng đến vô tận: “Ngày xưa ngươi chắn một chưởng thay cho Diệu Nhật, chẳng phải là yêu hắn đến chết đó sao? Vì sao ngày hôm nay quay về, ngươi lại không chịu thừa nhận mình là Mộ Tử?”
Nếu như dùng thần thức truyền âm, vậy thì sẽ ảnh hưởng đến Minh Triệt đang bế quan.
Hắn nói chuyện thông qua miệng của Cưu Thần Quân, do đó vẫn là giọng của Cưu Thần Quân.
Lúc này Tiêu Liên Nhi chỉ muốn làm thế nào để bảo toàn được bản thân nên nàng liền nói ngay, “Đương nhiên là vì Diệu Nhật nên ta mới đến cung Kình Thiên. Ngươi mà dám đụng vào một sợi tóc của ta, chắc chắn Diệu Nhật sẽ san bằng núi Ma Nham này của ngươi!”
Không nghe được đáp án mình muốn, Minh Triệt cảm thấy toàn thân đều khó chịu vô cùng. Hắn vừa đố kị vừa oán hận, lại vừa tủi thân. Thế nên, ánh mắt đầy ai oán kia thoáng lướt qua khuôn mặt Tiêu Liên Nhi rồi uể oải chán chường nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi tới là vì… tên kiếm nô Minh Triệt kia của ta chứ.”
Chữ “nô” này bị hắn gằn giọng nhấn, âm cuối hơi cao lên, thoáng mang theo tiếng hừ mũi đầy vẻ khinh thường không bận tâm.
Trái tim Tiêu Liên Nhi như bị bóp chặt. Kiếm nô… kiếm nô ư! Minh Triệt của nàng, bị con chim Cưu chín đầu này cắn nuốt linh phách, khống chế tâm thần. Nàng chỉ hận không thể chặt từng cái đầu chim của tên Cưu Ma xuống.
Ánh mắt nàng càng trở nên hung ác hơn, nụ cười trên mặt Cưu Thần Quân lại càng trở nên xán lạn. Tiêu Liên Nhi thầm nghĩ, dù sao thì cũng xé rách mặt với nhau luôn rồi, bèn hạ quyết tâm hỏi thẳng: “Cuối cùng thì ngươi muốn thế nào?”
“Hầu hạ ta cho tốt, ta sẽ thả Minh Triệt ra.”
Tiêu Liên Nhi trừng mắt nhìn hắn ta rồi cười lạnh, “Ngươi sẽ thả Minh Triệt ư? Chẳng qua là ngươi muốn lợi dụng ta làm nhục Diệu Nhật mà thôi. Ta biết ta đánh không lại ngươi, nhưng có đánh không lại thì ta cũng muốn chiến một trận!”
Chiến ý sắc bén lan ra từ trên người nàng, đao Lưu Yên trong tay hiện lên một con sư tử có cánh màu tím cao hơn một trượng. Trong đình viện trống vắng này, nàng giống như một vị thần vậy, khiến cho Minh Triệt vừa thương lại vừa yêu. Sao hắn lại cảm thấy càng trêu chọc nàng lại càng nghiện thế không biết? Nhưng trêu chọc nàng xong, nghe được những câu nói mang tính bảo vệ Diệu Nhật của nàng, hắn lại thấy vô cùng khó chịu.
Đã làm người thì phải có cốt khí, dù thế nào cũng không chịu cúi đầu. Minh Triệt kiên quyết không chịu lùi bước, “Diệu Nhật mất thể diện, hay là sự tự do của Minh Triệt, ngươi chọn đi!”
“Ta không tin ngươi!” Tiêu Liên Nhi dùng đao chỉ vào hắn ta, “Ngươi gọi Minh Triệt ra đây. Cho dù ta có phải chết trên tay ngươi, ta cũng không tin sau khi hắn mất tâm trí rồi lại có thể trơ mắt nhìn ta chết.”
Đại tỷ của ta ơi, hiện tại ta không thể đánh lại nàng đâu. Ta chỉ là một tia thần thức điều khiển cái xác con chim Cưu mà thôi. Minh Triệt cười khổ, dịu giọng nói, “Ngươi nhắm mắt lại, để cho ta ôm một cái. Ta sẽ thả Minh Triệt ra.”
Phì! Tiêu Liên Nhi nhổ một bãi nước bọt xuống đất, không muốn nói nhảm với hắn nữa. Nàng vung đao Lưu Yên từ dưới lên trên, trong thoáng chốc đã vạch ra một ánh đao sáng như tuyết, “Đi chết đi!”
Nàng ra tay đột ngột như vậy khiến Minh Triệt khóc không ra nước mắt. Chưa đến một chớp mắt, thân thể hắn ta đã bị ngọn lửa màu tím nuốt trọn.
Cưu Thần Quân không có nguyên thần, chỉ có một tia thần thức điều khiển đã bị ngọn lửa tím đột cháy thành nguyên hình. Tiêu Liên Nhi kinh ngạc nhìn con chim Cưu chín đầu đang bị lửa thiêu kia, thì thào nói như mê sảng, “Lưu Yên, ta trở nên lợi hại thế này từ bao giờ vậy?”
“Nha đầu chết tiệt! Ta là Minh Triệt đây!” Tâm thần Minh Triệt đang chìm trong nội đan của Cưu Ma cuống quýt hô lên, “Nàng mau dập lửa đi, cái xác chim này vẫn còn có tác dụng với ta!”
Hả? Vẫn là giọng nói của Cưu Thần Quân, nhưng sao giọng điệu lại giống tên kia thế nhỉ? Tiêu Liên Nhi vội vàng thu đao Lưu Yên lại, còn dẫn một dòng nước tới. Xèo một tiếng, cơ thể chim Cưu bốc khói nghi ngút.
Cũng may con chim Cưu chín đầu này đã luyện đến cảnh giới Thần Quân, bộ lông vũ chỉ để lại một chút vết tích bị lửa đốt chứ không tổn hại gì. Có điều, chín cái đầu chim gục xuống không còn chút sức lực nào, cơ thể chim to lớn ngồi rũ trong viện trống trải, giống như một con gà mái đang ấp trứng.
Tiêu Liên Nhi nhất thời luống cuống chân tay, trợn mắt há mồm, vò đầu bứt tai. Nàng thầm nghĩ chẳng lẽ linh phách của Minh Triệt đã cắn nuốt Cưu Ma, vị trí của hai người đảo ngược, Cưu Ma lại trở thành kiếm nô của Minh Triệt sao? Chẳng lẽ Minh Triệt mất đi thân thể, chỉ có thể dùng cái xác chim chín đầu này để gặp người khác sao? Tuy nói rằng trước giờ nàng đều mang quan niệm hồng nhan rồi chớp mắt cũng thành bộ xương thôi, nhưng nàng vẫn thích dáng vẻ bình thường hơn một chút.
Cái đầu màu trắng như tuyết ở chính giữa chín cái đầu của con chim Cưu ngẩng lên một cách vô cùng kỳ quái, loáng cái đã biến thành hình người. Hắn liếc xéo Tiêu Liên Nhi rồi nói, “Đệ nhất thần tướng, uy phong gớm nhỉ!”
Gương mặt Cưu Thần Quân hung ác nham hiểm lại đầy vẻ ghen tuông, Tiêu Liên Nhi nhìn thế nào cũng không thể thích ứng được.
Lúc này Minh Triệt cũng không hề thoải mái. Hắn muốn ôm lấy nàng, muốn hôn nàng, nhưng cũng không muốn để cho cái thân thể của Cưu Ma này được lợi. Hắn đành phải đưa tay tới nắm lấy tay nàng, nhỏ giọng lầm bầm: “… Lúc ở Nam Hoang, ta còn là Diệu Thủ Vân đấy.”
Tiêu Liên Nhi cười phì một tiếng.
Hai người tùy ý ngồi ở bậc thềm. Lúc này Minh Triệt mới nói tình hình thực tế cho Tiêu Liên Nhi nghe.
“Nếu bị quấy rầy thì sẽ thế nào?” Tiêu Liên Nhi chỉ hỏi đến kết quả xấu nhất.
Minh Triệt suy nghĩ một chút rồi nói, “Trong thân thể của ta sẽ xuất hiện hai hồn phách, hai loại tư tưởng. Nguyên thần của hắn đã bị ta hủy diệt một nửa rồi, chỉ cần tĩnh tâm bế quan một năm nữa thôi.”
Tiêu Liên Nhi khẽ vỗ vai hắn, “Ta hiểu rồi. Chàng yên tâm đi, một năm này, có đệ nhất thần tướng ta đây canh chừng cho chàng. Chàng cố mà luyện hóa hắn ra nhé.”
Minh Triệt trêu chọc, nói: “Không ngờ đấy, tiểu nha đầu lúc ở Hạ Tiên giới thì suốt ngày nịnh nọt ta kiếm thịt kiếm canh, vậy mà bây giờ lại có địa vị cao đến thế. Ta thấy tên Diệu Nhật kia cũng không tệ lắm, sao lại chọc cô nhóc nhà ta không vui thế? Nói ta nghe để sau này ta tuyệt đối không mắc phải sai lầm đi.”
“Lắm trò!” Tiêu Liên Nhi lườm hắn một cái, trong lòng cũng biết tên này đang ghen. Nàng khẽ cười nói, “Thôi được rồi, chàng không được coi thiên hạ nặng hơn ta.”
“Ta cần thiên hạ làm cái gì chứ?” Minh Triệt hơi hiểu ra. Nhìn thái độ của Diệu Nhật ngày đó, hắn lại không nhịn được hỏi nàng, “Nếu như Diệu Nhật không làm chủ quân Tiên giới thì sao?”
“Liên quan gì đến ta chứ?”
Chỉ mấy chữ ngắn gọn vô cùng dứt khoát ấy lại khiến cho Minh Triệt hận không thể nâng mặt nàng lên mà hôn một cái thật mãnh liệt. Nhưng nghĩ tới có hôn cũng là môi của Cưu Ma, hắn chỉ đành hậm hực nhịn xuống.
Tiêu Liên Nhi đẩy hắn đi, “Chàng về đi. Một tháng ra một lần là được rồi. Ta canh chừng cho chàng. Tin tưởng ta, cho dù có chuyện gì, chàng cũng không cần phải phân tâm. Một năm, sẽ qua rất nhanh thôi.”
Trong cung điện ở sân thứ ba, Minh Triệt thu hồi lại sợi thần thức kia, vô cùng chăm chú luyện hóa nguyên thần đang bị giam giữ trong từng viên kiếm ý màu vàng kim.
Trên bậc thềm bên ngoài viện, Cưu Ma mặc áo trắng như một bức tượng, ngồi rất an tĩnh.
Tiêu Liên Nhi chắp tay nhìn lên trời cười ngây ngô một hồi. Đầu ngón tay nhỏ ra một giọt máu tươi rồi vẽ lên trên một tấm huyết phù, khẽ hô một tiếng, “Đi!”
Tấm phù đó bay lên, hóa thành một tầng cấm chế thật mỏng trên không trung, lóe sáng ba lần rồi biến mất, “Lần này, tới lượt ta bảo vệ chàng.” Nàng thỏa mãn nhìn, chắp tay sau lưng chậm rãi quay trở về tẩm cung của Cưu Ma.
Nàng đóng ba lớp cửa cung lại, gọi Lưu Yên ra, “Hai ta quen biết nhau bao nhiêu năm rồi?”
Lưu Yên suy nghĩ một chút rồi nói, “Khoảng năm vạn năm rồi.”
Tiêu Liên Nhi hất những tấm màn trướng tầng tầng lớp lớp, nhìn ra ngoài cửa sổ, từ nơi sâu thẳm trong biển mây lộ ra sấm chớp rền vang hư không. Cung điện màu đen được xây dựng ở nơi này giống như một bức họa có nét độc đáo riêng. Nhìn lên bầu trời nơi đây, nàng lại nhớ tới Hạ Tiên giới. Khuôn mặt Tiêu Liên Nhi lạnh đi, nàng nói, “Lưu Yên, ngươi thật khiến ta thất vọng.”
“Đại nhân!” Con sư tử màu tím nhảy ra từ trong thanh đao, tủi thân dùng móng vuốt cào cào lên tấm thảm dày.
Tiêu Liên Nhi vươn tay tung ra một cấm chế, chụp Lưu Yên vào trong đó, “Nơi này là tẩm cung của Cưu Ma, cửa cung vốn có cấm chế, lại thêm một tầng cấm chế của ta nữa. Cho dù ngươi có muốn lấy linh phách truyền tin đi thì cũng không thể được.”
Không dùng đao Lưu Yên thì không biết, vừa dùng một cái nàng đã nhận ra ngay. Tuy Diệu Nhật đã xóa bỏ ấn ký theo dõi trên người nó nhưng lại lấy đi một tia linh phách của nó. Chỉ cần đao Lưu Yên xuất hiện, những chuyện mà Lưu Yên nhìn thấy thì Diệu Nhật ở cách xa vạn dặm cũng có thể thấy được qua tia linh phách đó.
Lưu Yên vô cùng ấm ức, bèn nói, “Đại nhân, do ngài nhất quyết muốn tới cung Kình Thiên của Cưu Thần Quân. Thần Quân cũng chỉ lo lắng cho ngài mà thôi. Tình hình bây giờ không như lúc trước suy đoán, đương nhiên sự an toàn của đại nhân không có gì đáng ngại. Nếu như Minh Triệt không thể cắn nuốt được nguyên thần của Cưu Thần Quân thì đại nhân đã gặp nguy hiểm rồi.”
“Vì thế nên ngươi có thể phản chủ sao?”
Lưu Yên cúi đầu xuống, nằm phục trên mặt đất, không ngừng vẫy đuôi.
Tiêu Liên Nhi nhớ lại lúc vừa gọi đao Lưu Yên ra, biết Diệu Nhật cũng đã biết được chuyện nguyên thần của Cưu Thần Quân bị Minh Triệt cắn nuốt. Nàng chỉ mong Diệu Nhật thấy mình không gặp nguy hiểm sẽ không nảy ra ý định nhân cơ hội này tiến đánh núi Ma Nham để thống nhất Tiên giới thôi.
“Lưu Yên, tình cảm giữa ngươi và ta dừng ở đây đi. Ngươi đã nguyện giúp đỡ Diệu Nhật, ta cũng không miễn cưỡng ngươi.” Tiêu Liên Nhi ném lại Lưu Yên bị nhốt trong cấm chế, sau đó xoay người rời đi.
“Đại nhân! Ta sai rồi! Ta chỉ lo lắng cho ngài mà thôi!”
Tiếng của Lưu Yên bị ngăn lại sau ba lớp cửa cung. Tiêu Liên Nhi chậm rãi đi lại trong cung Kình Thiên. Trong lòng nàng đã đang thầm tính toán xem lỡ như Diệu Nhật tấn công tới, thì hắn sẽ làm thế nào?
Cùng lúc đó, trong thành Diệu Nhật, cả Diệu Nhật và Bạch Trạch đều thấy được tình hình từ mặt gương do linh phách của Lưu Yên biến thành truyền về.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!