Nhất Nộ Thành Tiên
Chương 189: Những ngày tháng sau đó (1) – Phiêu bạt Hhư Kkhông
Từng tia sét trắng bạc và tiếng sấm rền ầm ầm liên tiếp nhau, trận gió xoáy màu xám giống như một cái chổi quét qua không gian. Cơn bão không gian khiến cho đêm tối khi thì đen như mực, khi thì sáng như tuyết, giống như tấm gương bị vỡ vụn thành ngàn vạn mảnh nhỏ vậy.
Ánh sáng chớp lóe, một chiếc phi thuyền to lớn lao nhanh như sao băng, kéo theo một dải ánh sáng thật dài, vững vàng bay lượn trong không gian. Phù trận trên thân thuyền bắn ra từng vầng sáng màu vàng óng giống như những bọt khí, những tia sét từ Hhư Kkhông bắn xuống, chưa chạm vào được vòng bảo hộ thì đã bị bắn ra ngoài, giống như mưa bụi rơi xuống mái ngói vậy, lóe lên ngàn vạn tia sáng trắng.
Vòng bảo hộ bao phủ phía trên không của boong phi thuyền bịđược đánh rách ra một lỗ hổng khoảng hai trượng. Trên lỗ hổng này có một nhánh cây xanh biếc, từng tia sét ở đầu nhánh cây giống như tinh linh đang khiêu vũ, lúc sáng lúc tối, khiến cho lỗ hổng này được bịt kín.
Bộ quần áo trắng như tuyết của Tiêu Liên Nhi bay bay trong gió. Nàng ngồi khoanh chân tĩnh tọa dưới lỗ hổng đó, khuôn mặt nghiêm túc khẽ ngẩng lên, chờ đợi những tia sét lại đánh xuống lần nữa.
MẦm một tiếng ầm vang lên, một tia sét to như thùng nước màu lam trắng đánh trúng nhánh cây màu xanh, trong nháy mắt đã bị chia ra thành ngàn vạn sợi tơ bạc tinh mịn, bao vây nàng vào bên trong.
Từng tia sét nhỏ bé xuyên qua da thịt nàng để tiến vào trong cơ thể, di chuyển cực nhanh trong kinh mạch. Nàng có thể cảm nhậngiác được linh vật nNgũ hHành đang không ngừng được rèn luyện và thân thể nàng ngày càng cứng cáp hơn. Những tia sét giống như một cái chùy to, hung hăng nện mạnh xuống năm loại vật chất khác biệt, khiến cho chúng hòa vào nhau. Da thịt của nàng dần dần lộ ra vẻ mượt mà như ngọc. Vòng bảo hộ linh quang trở nên như có thực thể vậy. Nàng đã tu luyện tới mức độ cao nhất của Linh Quân rồi. Nếu muốn cho vòng bảo hộ linh quang hóa thành thần quang thì cần có cơ duyên đột nhiên ngộ hóa thì mới được. Tiêu Liên Nhi không nhập định nữa, thần thức hơi chuyển động, “nhìn” xem tình hình trong khoang phi thuyền.
Cửa khoang mở rộng, Minh Triệt bê một cái khay đan từ trúc xanh, hắn ngồi se chỉ luồn kim, bện từng viên từng viên linh thạch bé cỡ móng tay vào, nom giống như một cô vợ nhỏ vậy.
Cứ xuyên được một viên, hắn lại thở dài một hơi. Đôi mắt hơi nheo lại, đầu thì nghiêng nghiêng… lười biếng ngáp một cái.
Tiêu Liên Nhi nhìn mà không khỏi buồn cười, “Minh Triệt, ta xong việc rồi!”
Lưng Minh Triệt chợt thẳng tắp, hắn phất tay một cái, bắn ra một chùm sáng vàng óng, ánh sáng của pháp trận bùa chú trên boong phi thuyền sáng rực rỡ, vòng bảo hộ trên đỉnh đầu nàng khép lại.
Một luồng lực nhẹ nhàng truyền tới từ bên hông, kéo nàng vào trong khoang thuyền nhỏ.
“Ôi, bão Hhư Kkhông đúng là nơi tu luyện tốt dành cho ta, chỉ có điều là đôi mắt sắp bị mù vì ánh sáng lóe lên rồi.” Tiêu Liên Nhi lên tiếng oán trách, vươn tay định tháo miếng vải đen che mắt xuống.
Minh Triệt nắm lấy tay nàng rồi cúi đầu cọ cọ vào tai nàng, “Từ từ đã, ta cho nàng xem một chút mới lạ, nhưng nàng không được dùng thần thức nhìn trộm cơ.”
Sau khi rời khỏi thành Diệu Nhật, hai người cùng đi thu gom vật liệu khắp tiên giớiTiên giới, thuê người chế tạo một chiếc phi thuyền. Bão không gian đơn điệu không có gì thú vị, không bao lâu sau hai người đã thấy chán ngấy nơi này rồi. Thỉnh thoảng Minh Triệt lại biến ảo ra các loại cảnh trí trong khoang thuyền, để sau khi Tiêu Liên Nhi hấp thu các tia tia sét để tu luyện xong thì có thể thay đổi tâm trạng một chút.
Lại là huyễn cảnh sao?. Tiêu Liên Nhi bĩu môi, cảm thấy không thú vị, “Huyễn cảnh cũng chỉ là huyễn cảnh mà thôi, nhìn thì thấy nhưng sờ không được. Chàng có biến ra một hồ Mỹ Nhân Giao, ta cũng không thể bắt ăn được, có gì thú vị chứ?”
Minh Triệt nắm lấy tay của nàng không chịu buông, ngậm lấy vành tai nàng, khe khẽ cắn một cái rồi nói úp úp mở mở, “Nếu nàng thèm thịt như thế thì ta nhất định sẽ thỏa mãn nàng thôi.”
Hơi thở của hắn khiến cho vành tai nàng thoáng chốc đỏ ửng cả lên. Cảm giác tê dại truyền đến từ mũi chân, Tiêu Liên Nhi bủn rủn cả người đẩy hắn ra, giật miếng vải đen che mắt xuống, “Chàng lại nghĩ ra cái gì thế…”
Chiếc áo bào màu đen nhẹ nhàng rơi khỏi người Minh Triệt. Vai rộng eo nhỏ, cộng thêm gương mặt vô cùng tuấn mỹ của hắn, khiến cho cổ họng Tiêu Liên Nhi căng lên, không kìm lòng được, đành phải nuốt nửa câu sau xuống. Nàng chột dạ hừ một tiếng rồi quay đầu đi, “Sao chàng không biến ra thêm một hồ nước nóng, rồi diễn cảnh mỹ nam tắm rửa luôn đi?”
“Tiêu Liên Nhi, nàng cũng già mồm thật đấy. Rõ ràng đã nuốt nước bọt rồi mà vẫn còn muốn giả vờ ta không cần, ta chẳng thiết.?” Minh Triệt chậc chậc vài tiếng qua kẽ răng, sau đó kéo tay nàng đặt lên ngực mình, lại cúi đầu xuống cắn vào vành tai nhạy cảm của nàng, “Ta cảm thấy nàng nằm trên mặt tuyết cũng không tệ, da thịt còn trắng hơn tuyết, nhìn một lúc sẽ đỏ ửng lên, giống như hoa đào nở vậy. Hay là hôm nay ta biến ra một cánh rừng đào được không?”
Khuôn mặt Tiêu Liên Nhi lập tức đỏ bừng lên, mắng hắn: “Cút đi!”
Đáng tiếc là bàn tay nhỏ của nàng lại giống như bị dính chặt vào ngực hắn vậy, đợi nàng nhận ra, vội vàng rút tay lại để đẩy hắn ra thì đã chậm mất mấy nhịp rồi. Ngay cả cổ nàng cũng lập tức đỏ ửng lên, Tiêu Liên Nhi không khỏi kêu lên, “Ta đã tu luyện ba năm trong Hhư Kkhông rồi, để ta cho chàng nếm thử sự lợi hại của ta.” Nói xong, nàng vung tay tung một chưởng mang theo tia sét.
“Ngay cả thần quang còn chưa luyện ra mà dám đối đầu với bản thượng tiên à?. Nàng cũng to gan lớn mật gớm nhỉ?.” Minh Triệt vươn tay ra đập nhẹ vào lòng bàn tay nàng, đập tan những tia sét tinh mịn kia, biến chưởng thành trảo, nắm lấy tay nàng rồi lại kéo vào trong lòng, trầm giọng cười một tiếng, “Bây giờ ta mới nhận ra, phụ nữ đều nghĩ một đằng nói một nẻo đến mức nào.”
Không đợi nàng kịp phản bác, Minh Triệt đã tìm được đôi môi của nàng rồi hôn xuống thật sâu, “Nàng nghĩ… linh thể kiếm linh và linh thể nNgũ hành sẽ sinh ra bé Tinh Linh như thế nào nhỉ?”
Hơi thở của hắn còn vương vấn trên môi và răng của nàng, Tiêu Liên Nhi muốn trả lời nhưng lại không nỡ rời xa môi hắn. Chờ tới khi nàng lấy lại được tinh thần thì đã bị công thành chiếm đất, quên luôn bản thâncả người đang ở chỗ nào mất rồi.
Khoang phi thuyền vẫn được trang hoàng theo phong cách xa xỉ của Minh Triệt như trước đây. Một tấm da Sương Lang màu trắng trải trên mặt đất, các loại cá Llưu Lly to to nhỏ nhỏ được kết từ linh thạch treo đầy trong khoang, đá phát sáng được điêu khắc thành các loại hoa bay lơ lửng, ánh sáng trong trẻo của lưu ly óng ánh ngập tràn trên trần khoang thuyền. Bên ngoài ô cửa sổ trong suốt được mài từ tinh thạch, những tia sét và gió xoáy bị khảm thành một bức tranh lành lạnh, nhưng lại không nghe thấy một tiếng sấm nào.
Đẹp thì đẹp đấy, nhưng nhìn lâu cũng thấy chán.
Thật lâu sau, Minh Triệt nghịch ngợm lọn tóc đen bóng như tơ của nàng rồi nói, “Liên Nhi, nàng muốn sau này chúng ta sống như thế nào?”
Tiêu Liên Nhi nằm ở trong ngực hắn, uể oải, lười biếng đáp: “Ta tu luyện ba năm, vòng bảo hộ linh quang cũng đã ngưng thực. Ta biết, chànghuynh đã sớm chán cuộc sống xuyên qua Hhư Kkhông như thế này, chính ta cũng chán rồi.”
Hư Kkhông bao la bát ngát không có điểm kết thúc. Ba năm qua, ngày nào nàng cũng hấp thu sức mạnh của sấm sét để tu luyện. Phi thuyền có to lớn đến mấy thì cũng chỉ dài trăm trượng. Lúc nàng tu luyện, Minh Triệt nhàm chán nên kết cá linh thạch để giải sầu. Hắn đã sớm không cần dùng linh thạch để bổ sung linh lực nữa rồi. Khi trước họ đi thu thập vật liệu để chế tạo phi thuyền ở tiên giớiTiên giới, chỗ dư thừa thì đem đổi thành linh thạch. Trong suốt ba năm nay, những con cá linh thạch hắn làm ra đã treo đầy cả trần khoang phi thuyền.
“Con người ta sống một đời, dù là dài hay ngắn, cũng nên làm những chuyện có ý nghĩa. Sau khi nguyên anh thoát xác, người ta không bị ràng buộc bởi thân thể nữa, cũng thoát khỏi hạn chế tám trăm năm tuổi thọ. Còn không phải là vì muốn tu luyện thêm vài vạn năm là đạt được ttiên tthể có thể sánh cùng nhật nguyệt à?. Nàng nghĩ sao?” Bàn tay Minh Triệt bất giác đã di chuyển tới phần bụng bằng phẳng của nàng.
“ChàngHuynh đã là ttiên tthể, tu vi của ta còn chưa tới được Thần Quân đây này.”
Minh Triệt chậm rãi nói, “Nàng có thể ứng phó mấy cái võ mèo ba chân chẳng phải cũng đủ rồi sao? Trời có sập xuống, thì đã có ta đánh nát nó rồi, không cần nàng phải phí một chút hơi sức nào cả, đúng không? Gì thì gì, cũng phải để cho ta có cơ hội thể hiện sự uy vũ của mình chứ, đúng không?”
Tiêu Liên Nhi không nhịn được, liền phì cười, “Đúng là… có thêm một bé Tinh Linh cũng là một ý kiến hay.”
Nhắc đến chuyện con cái, đôi lông mày dài của Minh Triệt lại nhướng lên, “Nếu chúng ta có con, ta nhất định sẽ khiến cho nó được lớn lên vui vẻ, không để cho bất kỳbất kì kẻ nào bắt nạt nó.”
“Đúng. Chỉ có nó đi bắt nạt người khác mà thôi. Không nghe lời thì chúng ta có thể đánh nó.” Ở trên phi thuyền ba năm, Tiêu Liên Nhi cũng không muốn ở lại đây nữa. Nàng cảm thấy có Bảo Bảo sẽ xây một cái nhà định cư cũng thật tốt.
Thế nhưng tTinh lLinh tThể là do tự nhiên sinh ra. Mấy năm nay, nàng chưa từng có cảm giác thụ thai.
“Nhất định sẽ có. Chúng ta có nhiều thời gian mà.” Minh Triệt chân thành nói.
Tự nhiên sinh ra tinh linh, rồi lại sinh ra linh trí, sau đó ngưng hóa thành người, vận khí có tốt đến mấy cũng cần hơn vạn năm. Giống như việc hai người muốn có em bé này chẳng hạn, chỉ mới có vài năm, cũng chưa thể nói là lâu la gì lắm được. Đột nhiên Tiêu Liên Nhi nhớ tới một vấn đề, “Mặt của huynh là do Vũ Nguyệt chuẩn bị cho huynh. Ta cảm thấy chắc chắn con của mình sẽ giống ta.”
CMột câu nói này khiến cho Minh Triệt im lặng hồi lâu không lên tiếng.
Hắn không thèm để ý tới chuyện trông mình như thế nào, Tiêu Liên Nhi cũng không phải người hay để ý đến dung mạo. Nhưng vừa nghĩ tới chuyện có thể con mình lớn lên sẽ không giống mình, Minh Triệt vẫn cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
Thấy hắn không vui lắm, Tiêu Liên Nhi bèn hôn lên mặt hắn, an ủi: “Chưa biết chừng bé con của chúng ta không giống như bé Tinh Linh bình thường thì sao? Vả lại, còn chưa biết có con được hay không thì huynh lo lắng dáng dấp con sẽ ra sao làm gì? Con của chúng ta, có dáng dấp thế nào cũng đều đẹp cả thôi.”
Minh Triệt ngẫm lại cũng thấy đúng. Vì trong lòng đã suy tính đến chuyện con cái, nên hắn chợt cảm thấy có rất nhiều chuyện cần làm, “Sau này chúng ta ở nơi nào nhỉ?”
Diệu Nhật đã thống nhất Thượng Tiên GiớiTiên giới. Ngoại trừ chín châu mười đảo ra thì trong biển mây còn có ngàn vạn đảo nhỏ không ai ở, bọn họ muốn mua một hòn đảo để ẩn cư cũng không phải việc gì khó. Nhưng vừa nghĩ tới những hòn đảo trong mây đó cũng nằm dưới sự quản lý của Diệu Nhật thì Minh Triệt lại thấy không thoải mái lắm.
Linh khí ở Hạ Tiên GiớiTiên giới quá hỗn tạp, nếu ở lâu, linh thể sẽ bị ăn mòn. Thỉnh thoảng đi dạo chơi, cảm thụ mùi vị nhân gian thì được, chứ đó không phải là nơi để họ có thể sống lâu dài.
Đột nhiên Tiêu Liên Nhi chợt nhớ tới suy nghĩ trở lại Hạ Tiên GiớiTiên giới của Tam sư huynh Cố Tiểu Phong. Nàng không khỏi sinh ra một suy nghĩ trong đầu, “Năm đó Cưu Thần Quân có thể đưa Ma Môn đi Thượng Tiên GiớiTiên giới mà. Chúng ta dời bí cảnh Hhư Kkhông tới Hạ Tiên GiớiTiên giới, khiến cho kết giới Hhư Kkhông của bí cảnh suy yếu đi, rồi xây lại một cái động phủ có được không? Nếu thừa ra còn có thể cho tu sĩ Hạ Tiên GiớiTiên giới một chút tài nguyên nữa. À phải rồi, không biết bây giờ nhóm của Hoa trưởng lão đã phá vỡ được cấm chế ở Nam Hoang chưa nhỉ? Ta đã hứa với những yêu thú kia, nếu như một ngày nào đó ta có năng lực, ta sẽ giúp bọn chúng một chút.”
“Năn nỉ ta đi.” Minh Triệt hếch cái cằm lên đầy cao ngạo.
Muốn làm tất cả mọi chuyện này, nếu không có người thần thông quảng đại như Minh Triệt thì không được. Vừa chớp cơ hội cái là vênh mặt lên ngay! Tiêu Liên Nhi thầm phì cười trong lòng, nghĩ đến chuyện vì hắn muốn cùng tu luyện với nàng mà nhàm chán đến nỗi ngày nào cũng kết cá linh thạch, nàng liền dịu dàng dụi mặt vào lòng hắn, “Phu quân chàng là tốt nhất ấy!.”
Mái tóc đen rối tung càng làm tôn lên khuôn mặt dịu dàng yếu ớt. Nét mặt như phủ sương mờ, quyến rũ đến nỗi dù người ta muốn cắn một cái cũng không nỡ. Minh Triệt vuốt ve mặt nàng rồi lắc đầu thở dài, “Ôi chao ôi, ta thành tiên để làm gì chứ? Hóa ra là để làm trâu làm ngựa cho nàng.”
Tiêu Liên Nhi lập tức cười đến run người.
Phi thuyền lướt qua Hhư Kkhông, tìm kiếm trong đó một tòa bí cảnh màu xám trắng bị bao bọc trong kết giới.
Bay suốt nửa tháng trời, ngoài cửa sổ phi thuyền bỗng xuất hiện một tinh thạch hình cầu màu xám trắng. Hai người ở trong phi thuyền cũng đã chán ngấy từ lâu nên cùng bước ra khỏi khoang thuyền, đứng trên boong quan sát.
Sương mù màu xám trắng ngưng tụ thành kết giới bao trọn lấy toàn bộ tinh cầu kia, rất chặt chẽ, kín đáo, không thấy rõ được tình hình bên trong. Phi thuyền dừng ở bên cạnh bí cảnh, Tiêu Liên Nhi vươn tay ném một lá bùa ra. Tia sáng của bảo vật lóe lên, trong nháy mắt đã cắt ra một lỗ hổng rộng hơn một trượng trên kết giới.
“Ồ!” Nhìn xuyên qua lỗổ hổng, Minh Triệt cảm nhận được một cảm giác rất quen thuộc.
Cùng lúc đó, Tiêu Liên Nhi chợt ngạc nhiên kêu lên, “Minh Triệt, đó là thú Hình Thiên!”
Từ lỗ hổng của bí cảnh lộ ra một ngọn núi, trên đỉnh núi tuyết có một con thú Hình Thiên khổng lồ đang ngồi đó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!