Nhất Nộ Thành Tiên
Chương 21: Mưu sự tại nhân
Tuy rất muốn được thưởng thức canh cá Phi Bạch, nhưng Vương Đại Long vẫn đặt việc luyện Hỏa Dương Đan lên trên hết. Tiêu Liên Nhi hiểu rõ tầm quan trọng của việc kiếm linh thạch, nên cũng không thúc giục cậu ta.
Hai người bọn họ không gấp, Thạch Thanh Phong cũng không vội. Hàng ngày đối diện với hằng hà sa số Phệ Hỏa Trùng luyện tập Sơn Hà Võng, hắn cảm thấy tính kiên nhẫn và nghị lực của bản thân đều đã tăng lên rất nhiều so với hồi mới gia nhập Tông môn, cũng càng tin tưởng và kính trọng Hàn Tu Văn hơn.
Ban đầu, ngày ngày Tiêu Minh Y đều dành thời gian đến vườn thuốc tìm Thạch Thanh Phong. Nhưng nàng ta không thích đám Phệ Hỏa Trùng chi chít ở trong đất, nên chỉ đứng tại một góc vườn quan sát Thạch Thanh Phong luyện ptập pháp thuật, một hồi lâu cũng không nói được mấy câu với hắn. Lâu dần, nàng ta cảm thấy mình thật ngớ ngẩn. Lãng phí thời gian đứng bên vườn thuốc ngắm Thạch Thanh Phong như thế này, chẳng thà tập trung tu luyện thăng cấp còn hơn. Tu vi của nàng ta thấp hơn Thạch Thanh Phong nhiều như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn coi thường.
Đúng lúc một vài sư huynh đệ có cùng tu vi hẹn nhau ra ngoài làm nhiệm vụ của Tông môn, Tiêu Minh Y quyết định đợi đến đợt thu hoạch linh thảo vào cuối tháng sẽ hẹn lại Thạch Thanh Phong. Sau đó, nàng ta ra ngoài làm nhiệm vụ cùng mấy người đồng môn.
Chớp mắt đã đến cuối tháng thu hoạch cúc Sí. Số cúc Sí để trả nhiệm vụ hàng tháng thu hoạch xong sẽ được mang đi phơi khô một ngày. Vương Đại Long đi đến thành Thanh Dương một chuyến, lúc về có mua hai hũ linh tửu, định hôm nay sẽ vào núi hái quả Túy Tiên.
Tiêu Minh Y vừa đúng lúc hoàn thành nhiệm vụ trở về. Thấy hôm nay là ngày thu hoạch cúc Sí sẽ không có trùng cho Thạch Thanh Phong tu luyện, liền ngỏ lời mời hắn cùng đi thành Thanh Dương với mình.
Thạch Thanh Phong từ chối, nói với nàng ta rằng mình phải lên núi hái quả Túy Tiên.
Tiêu Minh Y chợt thấy hứng thú: “Liên Nhi không có tu vi thì đừng đi nữa, ở nhà thay chúng ta chuẩn bị đồ ăn là được rồi.”
Nàng không đi, làm sao có thể “vô tình” ăn được một con cá Lưu Ly chứ? Tiêu Liên Nhi căm giận. Nàng xúi giục đám Vương Đại Long lên núi hái quả Túy Tiên, cũng có phải vì nồi canh cá Phi Bạch đó đâu.
Nàng nhẹ giọng nài nỉ: “Tiểu thư, cho nô tỳ đi cùng người đi. Nô tỳ biết cách hái quả Túy Tiên.”
“Ngươi không có tu vi, đi theo cũng chỉ cản chân chúng ta mà thôi!” Tiêu Minh Y ghét bỏ từ chối.
Vương Đại Long không hiểu rõ nội tình, cũng giúp Tiêu Minh Y khuyên nàng: “Ta và Thạch sư huynh vốn muốn đi dẫn dụ yêu thú, nên đành phải để muội đi hái quả Túy Tiên. Nhưng ta đang lo ngộ nhỡ chúng ta bị tách ra, lại bất ngờ có yêu thú xuất hiện thì không ai có thể bảo vệ muội được. Giờ Tiêu sư muội muốn đi cùng chúng ta. Muội ấy lại có tu vi, đi sẽ an toàn hơn. Liên Nhi, muội ở lại vườn thuốc đi.”
Đả thông kinh mạch chỉ có hai phương pháp. Một là có tu sĩ tu vi từ kỳ Kim Đan trở lên độ chân khí cho. Còn một biện pháp khác chính là ăn được thiên tài dị bảo, sử dụng đan dược cao cấp. Với hoàn cảnh hiện nay của Tiêu Liên Nhi, dù là cách nào cũng đều không thực tế.
Nàng không có thể diện lớn đến mức có thể nhờ tu sĩ Kim Đan đả thông kinh mạch.
Đan dược cao cấp lại quá đắt. Mặc dù nàng có thể dùng Trúc Cơ Đan để đổi, nhưng người khác cũng sẽ hỏi đan này từ đâu mà có.
Những linh thảo kỳ quả có thể hỗ trợ tăng tu vi ở trong núi đều có yêu thú trông coi. Một người bình thường không có tu vi đi bừa vào trong đó, không những sống sót trở ra, lại còn có thể đả thông kinh mạch. Chuyện này nói ra sẽ có người tin sao?
Nàng chỉ muốn một kết quả tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn thôi. Chẳng lẽ lại khó đến vậy sao?
Tiêu Liên Nhi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội lần này. Đây là cơ hội duy nhất, vừa không nguy hiểm, lại có thể đạt được mục đích của mình.
Nàng nhìn về phía Thạch Thanh Phong.
Nàng cũng không ngại học tập Tiêu Minh Y cách làm nũng như thế nào.
“Thạch sư huynh, huynh đưa muội đi cùng đi mà. Tu vi của huynh cao như vậy, nhất định có thể bảo vệ muội mà, đúng không? Bây giờ là mùa thu, phong cảnh trong núi chắc chắn sẽ rất đẹp. Huynh đưa muội đi xem được không?”
Tiêu Minh Y chợt biến sắc: “Liên Nhi! Không cho ngươi đi chính là vì muốn tốt cho ngươi đó!”
Tiêu Liên Nhi nhìn Thạch Thanh Phong bằng ánh mắt cầu khẩn: “Hạc trắng chở hai ba người cũng không vấn đề gì. Tiểu thư muốn hái quả Túy Tiên, ta sẽ ngồi trên lưng hạc ngắm phong cảnh là được rồi.”
Một người không thể tu luyện, lại muốn tiến vào núi Thanh Mục ngắm cảnh, rõ ràng là nằm mơ giữa ban ngày. Thạch Thanh Phong vô cùng áy náy. Ngày ngày hắn đều chuyên tâm tu luyện Sơn Hà Võng, lên núi làm nhiệm vụ. Ngày ngày đều được thưởng thức những món ăn tuyệt hảo do Tiêu Liên Nhi làm ra, nhưng lại chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ đưa nàng vào núi du ngoạn. Tiêu Linh Nhi nhẹ nhàng cầu xin làm hắn không khỏi cảm thấy xót xa: “Đưa Liên Nhi đi cùng đi. Muội ấy và Tiêu sư muội cưỡi chung một con hạc, hái được quả rồi rời đi ngay, sẽ không gặp nguy hiểm đâu.”
Trước khi Tiêu Minh Y lên tiếng phản đối, Tiêu Liên Nhi đã vội vàng bảo đảm: “Muội sẽ không gây phiền phức cho tiểu thư đâu.”
Nhìn thấy thần sắc hiện lên trong mắt nàng, Vương Đại Long cũng hơi áy náy. Cậu ta chỉ nghĩ đến sự an toàn của nàng, mà lại chưa từng nghĩ rằng năm nay Tiêu Liên Nhi mới mười tuổi, đang ở độ tuổi ham vui. Cậu ta cũng không phản đối nữa: “Vậy cũng được, Tiêu sư muội sẽ đi cùng Liên Nhi. Đợi đến khi bọn ta dụ được vượn lông trắng ra, hai người hái quả Túy Tiên rồi trở về vườn thuốc chờ chúng ta nhé.”
Nha đầu này ở vườn thuốc có Vương Đại Long và Thạch Thanh Phong làm hậu thuẫn, lại dám làm trái ý mình cơ đấy! Không tiện dạy dỗ nàng trước mặt Thạch Thanh Phong, Tiêu Minh Y tức đến nỗi siết chặt tay, nhẫn nhịn mãi mới không chém cho Tiêu Liên Nhi một nhát: “Tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn ngồi trên lưng hạc, đợi ta hái xong quả rồi về luôn.”
“Ta nhớ rõ rồi.” Tiêu Liên Nhi cúi đầu, che đi nụ cười trong mắt.
Bàn bạc xong, bốn người cùng cưỡi hạc bay về phía núi Thanh Mục.
…
Thạch Thanh Phong cưỡi hạc trắng bay trước dẫn đường.
Hắn đứng trên lưng hạc, tư thế rất tuấn tú, dũng mãnh, cưỡi hạc vượt gió, phong thái phóng khoáng khó nói thành lời.
Lông hạc trắng cọ vào mặt Tiêu Liên Nhi, làn da nàng trắng mịn như lông hạc. Tiêu Minh Y lạnh lùng nhìn nàng, trong đầu bỗng nghĩ đến một câu nói: Mày nhạt tựa nước thu, làn da ngọc ngà như gió nhẹ. Hình ảnh Tiêu Liên Nhi buồn bã cầu xin Thạch Thanh Phong luôn hiện lên trong đầu nàng ta, không sao xua đi được. Cái dáng vẻ nhỏ bé, nhu nhược đó, thực sự làm cho người ta càng nhìn càng chán ghét!
Tiêu Minh Y cười lạnh: “Ta có thể để ngươi vào Tông môn, cũng có thể đưa ngươi về Tiêu gia trang. Ở Tông môn hơn nửa năm, ta thấy có vẻ ngươi đã quên mất Thủy Tâm rồi nhỉ!”
“Đây là lần cuối cùng ạ, sau này ta sẽ không gây phiền phức cho tiểu thư nữa.” Tiêu Liên Nhi nắm chặt sợi dây trên thân hạc trắng, nhỏ giọng nói.
Đây là lần cuối cùng rồi. Giành được cơ duyên, sau này dù có gặp lại trên con đường tu tiên thì cũng ai đi đường nấy. Tiêu Liên Nhi nhìn về phương xa, trong lòng vô cùng phấn khích.
Tiêu Minh Y khẽ hừ một tiếng, trong lòng nghĩ hiện giờ hai người đang cưỡi chung một con hạc trắng nên không thể để nó gặp bất trắc gì được. Nếu không Thạch Thanh Phong và Vương Đại Long sẽ trách mình không chăm sóc nó chu đáo. Một nha đầu phàm tục tầm thường, sao không nghĩ xem là ai rủ lòng thương đưa nó vào trong Tông môn. Không ngờ lại dám mượn sức Thạch sư huynh để chống lại mình.
Trở về nàng ta sẽ không nhận nhiệm vụ trồng linh thảo nữa, để Tiêu Liên Nhi tới chuồng thú dọn phân cũng được đấy chứ. Tuy rằng điểm cống hiến chỉ có một trăm, nhưng vẫn còn hơn để nàng tiếp tục ở lại vườn thuốc, dựa dẫm vào Thạch Thanh Phong và Vương Đại Long.
Quyết định xong, Tiêu Minh Y không để ý đến Tiêu Liên Nhi nữa. Nàng ta dõi theo bóng dáng của Thạch Thanh Phong, thầm nghĩ, sư huynh đã đến kỳ Luyện Khí tầng thứ chín, trong vài năm nữa nhất định có thể thăng đến Trúc Cơ. Tu vi của mình kém hơn sư huynh rất nhiều, khoảng cách cũng ngày một xa. Nàng ta cần phải nỗ lực tu luyện, tranh thủ sớm ngày đạt đến Trúc Cơ, mới có thể sánh vai với Thạch Thanh Phong được.
Bay khoảng một canh giờ, trước mắt xuất hiện một thung lũng vô cùng rộng lớn. Các đỉnh núi bao quanh bốn hướng, vách núi như bị đao kiếm chém qua vậy. Thác nước trắng như tuyết chảy từ trên đỉnh núi xuống, hòa vào đầm nước ở chân núi. Những tia nắng chiếu xuống tạo nên hai cây cầu bảy sắc bắc ngang lũng. Tươi đẹp vô cùng.
Bên hồ nước, trên bãi cỏ xanh mơn mởn là những hàng cây mọc cao ngang đầu người. Trên cành cây sai trĩu quả Túy Tiên màu đỏ to bằng quả nhãn.
“Hai vị sư muội, ta và Vương sư huynh sẽ đi dẫn dụ yêu thú, hai muội phải nhanh chóng hái quả Túy Tiên rồi cưỡi hạc trắng rời đi trước nhé.” Thạch Thanh Phong bay đến nói.
“Sư huynh, huynh phải cẩn thận đó!”
Thạch Thanh Phong nhìn vào mắt Tiêu Liên Nhi, nhẹ giọng nói: “Muội đừng ham chơi, hái đủ để làm đồ ăn phải nhanh chóng đi ngay biết chưa.”
Nói rồi hắn và Vương Đại Long liền thúc hạc trắng, bay về hai hướng khác nhau.
Tiêu Minh Y say đắm nhìn theo bóng hắn.
Tiêu Liên Nhi thu hết vào trong mắt, lẳng lặng thở dài. Vài năm nữa, chờ Thạch Thanh Phong lớn hơn một chút, những nữ đệ tử bị mê hoặc vì phong thái của hắn e rằng sẽ không chỉ có một mình Tiêu Minh Y. Mong ước của đại tiểu thư càng đẹp, thì những thử thách sau này phải đối mặt cũng sẽ càng thêm khốc liệt.
Vương Đại Long và Thạch Thanh Phong cưỡi hạc bay xuống đáy thung lũng. Hai người lấy linh tửu từ trong túi chứa đồ ra, mở nút. Hai người vẩy rượu trên không trung, rồi dùng chân khí thuộc tính Hỏa đốt cháy. Hai tia lửa mảnh mai bám theo hai người bay về phía xa.
Hương rượu lan khắp khe núi, thơm ngào ngạt, vô cùng mê người.
Mùi hương theo dòng thác nước lan tỏa trong không gian, xộc vào mũi một con vượn lông trắng. Nó khịt khịt cái mũi, trong miệng phát ra tiếng cười hô hô hô hô, hóa thành một cái bóng lao về nơi tỏa ra hương rượu.
“Đi!” Tiêu Minh Y thấy vượn lông trắng đã bị dụ ra ngoài liền thúc giục hạc trắng.
Hạc trắng đưa hai người bay đến hồ nước dưới đáy thung lũng.
Tiêu Minh Y nhảy từ trên lưng hạc trắng xuống, chân khí hóa thành từng tia nước màu trắng, như một sợi tơ cuốn lấy quả Túy Tiên trên cây.
Đây là Triền Thủy Quyết ư? Tiêu Liên Nhi nhìn kỹ Tiêu Minh Y ra tay, lặng lẽ bước từ hạc trắng xuống.
Tiêu Minh Y vung tay một cái, quả Túy Tiên trân quý sánh ngang với mã não đỏ đã được thu vào trong túi chứa đồ.
“Oái!” Tiêu Liên Nhi kêu lên một tiếng, giả vờ trượt chân, nghiêng người ngã vào hồ nước.
Tiêu Minh Y nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại nhìn, tức đến mức giậm chân liên tục: “Đã bảo đừng đưa nó theo rồi mà! Đúng là con hầu đê tiện chỉ biết phá hoại! Bây giờ thì hay rồi, nhất định sư huynh sẽ trách mắng mình!”
Nàng ta đang định nhảy xuống hồ tìm Tiêu Liên Nhi thì trước mắt chợt hoa lên, bóng dáng màu trắng đã đi đến trước mặt. Toàn thân vượn lông trắng lộ ra khí thế nguy hiểm áp bức khiến hai chân Tiêu Minh Y mềm nhũn, ngã ngồi xuống dưới mặt đất.
Vượn lông trắng hừ lạnh, hất tay một cái, cả Thạch Thanh Phong và Vương Đại Long đều bị đẩy ngã xuống đất. Hai con hạc trắng cùng bay qua đó đang ung dung thong thả sải bước trên bãi cỏ. Chỉ có duy nhất một con hạc đi vòng quanh bên hồ, nhìn xuống mặt nước kêu không ngừng. Trong lòng nó rất nặng nề vì biết rằng vừa có người rơi xuống hồ.
“Sư huynh!” Tiêu Minh Y bị con vượn lông trắng to lớn kia dọa sợ đến mức nước mắt lưng tròng, nhào vào lòng Thạch Thanh Phong.
Thạch Thanh Phong đỏ mặt, đỡ lấy bả vai nàng ta kéo ra: “Sư muội đừng sợ. Hình như nó không muốn làm hại chúng ta đâu.”
Thạch Thanh Phong và Vương Đại Long đều cảm thấy miệng đắng chát. Tu vi kỳ Luyện Khí hoàn toàn không phát huy được gì khi đối diện với vượn lông trắng. Càng không thể ngờ được là một con vượn lông trắng cấp bảy lại lợi hại đến mức này. Bọn họ còn chưa kịp leo lên hạc trắng chạy đi thì đã bị bắt lại.
“Rượu ngon!” Vượn lông trắng cầm hũ rượu, dốc hết rượu trong hũ vào miệng, “Dùng hai hũ rượu này đổi lấy quả Túy Tiên vừa hái là được rồi. Một đám nhóc con kỳ Luyện Khí của Nguyên Đạo Tông mà cũng dám chạy tới đây tác quái à, to gan lớn mật thật! Mau quay về Tông môn đi.”
Nghe thấy nó nói chuyện hệt như bậc bề trên, cả ba người đều ngơ ngác nhìn nhau.
Thạch Thanh Phong nhìn xung quanh, chợt nhận ra không hề thấy Tiêu Liên Nhi đâu, không khỏi hoảng loạn hỏi: “Liên Nhi đâu rồi?”
Vương Đại Long cũng sợ hết hồn.
Tiêu Minh Y lau nước mắt chỉ xuống dưới hồ nước, nói: “Vừa nãy khi muội đang hái quả thì nghe thấy muội ấy hét lên. Muội vừa quay đầu lại, không biết tại sao muội ấy đã rơi xuống nước rồi. Muội đang định nhảy xuống cứu thì mọi người đến.”
“Hả?” Vương Đại Long và Thạch Thanh Phong nhìn vào mặt nước phẳng lặng mà vô cùng sợ hãi.
Thạch Thanh Phong tức giận trách: “Muội ấy không có tu vi, sao muội không sớm nói cho ta biết!”
Tiêu Minh Y siết chặt tay: “Muội còn chưa kịp…”
Thạch Thanh Phong vội vàng nhảy xuống nước.
Một làn gió nhẹ thổi đến, nhẹ nhàng cuốn chặt lấy thắt lưng, ngăn cản hành động của hắn.
“Ta là Trường Mi. Chủ nhân của ta là Thanh Phong đạo quân. Dưới nước có trận pháp, không khiến con bé ngạt chết được đâu. Ta sẽ đưa con bé về Nguyên Đạo Tông. Các ngươi cứ về trước đi.” Vượn lông trắng nói.
Nó chính là linh thú của Thanh Phong trưởng lão, không phải một con yêu thú bình thường ư? Ba người lại một lần nữa trợn trừng hai mắt, tảng đá trong lòng cũng được buông xuống.
Tiêu Minh Y nắm lấy tay áo của Thạch Thanh Phong: “Sư huynh, Trường Mi sư thúc nói rằng Liên Nhi sẽ không sao rồi.”
Đôi mắt nàng ta đẫm lệ, khuôn mặt đầy vẻ đáng thương. Những lời trách móc của Thạch Thanh Phong cũng chẳng thể nói ra thành lời được nữa: “Huynh biết rồi, chúng ta về trước đi.”
“Ai biết được có phải muội đẩy muội ấy xuống nước hay không!” Vương Đại Long làu bàu một câu, lạnh mặt leo thẳng lên hạc trắng bay đi không một lời từ biệt.
Tiêu Minh Y nghẹn đỏ cả mặt: “Muội thực sự không biết tại sao Liên Nhi lại ngã xuống nước! Sư huynh, huynh không tin muội sao? Nếu không đợi khi nào muội ấy trở lại, huynh cứ hỏi muội ấy đi! Đang yên đang lành, sao muội phải đẩy muội ấy xuống nước chứ! Sao Vương sư huynh có thể hiểu lầm muội như vậy được?”
Chỉ có muội đi cùng muội ấy, cho dù không phải muội đẩy, thì cũng là do muội không chăm sóc tốt cho muội ấy. Thái độ của Vương Đại Long cũng khiến Thạch Thanh Phong cảm thấy nghi ngờ. Vẻ mặt của Tiêu Minh Y nhìn lại không giống như đang giả vờ. Chi bằng chờ Liên Nhi trở lại rồi hỏi rõ ngọn nguồn vậy. Trước mắt hắn chỉ có thể an ủi Tiêu Minh Y, nói: “Sư huynh tin muội không phải người độc ác như vậy. Chúng ta trở về Tông môn trước đã.”
Tiêu Minh Y ngoan ngoãn gật đầu, leo lên hạc trắng.
Hai người đi được một quãng, Thạch Thanh Phong mở miệng nói: “Đột nhiên ta nhớ ra cỏ Châu Linh mọc trong thung lũng gần đây cũng sắp đến thời điểm thu hoạch rồi. Bảo vệ linh thảo là một con Dực Xà cấp ba. Nếu tu vi không đạt đến Luyện Khí tầng cao nhất thì hoàn toàn không thể đối phó được nó. Tiêu sư muội về trước đi, ta đi hái linh thảo xong sẽ trở lại.”
“Sư huynh, muội giúp huynh!” Tiêu Minh Y nói.
Thạch Thanh Phong lắc đầu: “Dực Xà biết bay, cưỡi hạc rất bất tiện. Ta có giày Truy Vân, hái được linh thảo là chạy ngay, nó sẽ không thể đuổi kịp ta đâu. Muội đi cùng còn cản trở ta thêm. Muội về Tông môn trước đi.”
Không đợi Tiêu Minh Y nói, hạc trắng liền đưa hắn bay vút về một hướng khác.
Tiêu Minh Y nhìn theo bóng lưng hắn, tức đỏ cả hai mắt: “Cho rằng ta còn nhỏ tuổi nên có thể dễ dàng dỗ dành ta sao? Rõ ràng huynh không yên tâm về tiện tỳ Tiêu Liên Nhi kia, muốn nhanh chóng quay lại tìm nó thôi. Tiêu Liên Nhi, Vương Đại Long vì ngươi mà hiểu lầm ta đã đành, giờ đến cả sư huynh cũng… Ta sẽ đuổi ngươi về Tiêu gia trang, để cho cha ta quất chết ngươi!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!