Nhất Nộ Thành Tiên - Chương 25: Vậy thì đã sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Nhất Nộ Thành Tiên


Chương 25: Vậy thì đã sao?


Translator: Nguyetmai

Ánh mắt của hắn không nhuốm chút bụi trần. Được gia tộc bảo vệ quá chu toàn, một lòng tu luyện, nên có lẽ hắn chưa từng trải qua âm mưu tính toán. Hắn rất thông minh, nhạy cảm, trực giác nhạy bén như tia chớp.

Dù hắn cảm thấy việc nàng biết được Trường Mi sẽ bị hấp dẫn bởi rượu ngon hết sức đáng nghi, nhưng cũng không dám chắc. Bởi vì vượn yêu nào cũng thích rượu cả.

Tất cả những gì nàng biết đều có thể giải thích rằng nàng học hỏi từ vị nữ đầu bếp nọ ở Tiêu gia trang.

Nếu đổi thành người khác thì chắc chắn sẽ giết hắn vì những nghi ngờ của hắn rồi.

Thế nhưng lòng nàng lại trầm xuống. Trong mắt của cậu thiếu niên rõ ràng nói rằng, điều hắn quan tâm chỉ là vị trí của hắn ở trong lòng nàng mà thôi. Tiêu Liên Nhi chợt nhớ đến dáng vẻ bối rối và chật vật chạy mất của Thạch Thanh Phong ở bên suối.

Nàng bỗng nhớ lại khi được sư phụ dẫn vào điện Thiên Xu, đó là lần đầu tiên nàng gặp Hàn Tu Văn. Năm ấy Hàn Tu Văn vừa mới vào kỳ Trúc Cơ, hai mươi tuổi. Gã ta lịch sự và nhã nhặn tặng cho nàng món quà gặp mặt. Sau đó khi hai người ở bên nhau, Hàn Tu Văn nói với nàng rằng, lần đầu tiên gã gặp nàng, tim gã đã đập liên hồi. Từ đó về sau gã luôn ở bên bầu bạn với nàng mười năm, đợi nàng trưởng thành.

Có sự so sánh, nàng mới hiểu rõ.

Nhưng nàng không muốn hiểu, cũng không muốn biết. Rồi sẽ có một ngày nàng giết chết Hàn Tu Văn. Nàng sợ rằng nàng sẽ lợi dụng Thạch Thanh Phong để làm hại Hàn Tu Văn. Nàng sợ rằng đôi mắt trong sáng này, rồi sẽ trở nên vẩn đục như bùn đất, điên cuồng như thú dữ.

Tiêu Liên Nhi nhẹ nhàng trả lời: “Quả Túy Tiên ở đâu trong khe núi Thanh Mục, điều này không phải là do sư huynh nói với ta sao?”

Thạch Thanh Phong nở nụ cười.

Giống như ngọn đèn Lưu Ly chiếu vào lòng nước. Mơ hồ, sáng chói, giơ tay chạm vào sẽ vỡ tan.

Là hắn nói.

Hắn thổi tiêu ngọc bích, nghển tai nghe nàng nói muốn ăn quả Túy Tiên hầm cá Phi Bạch. Hắn không thích nàng chỉ cười nói với Vương Đại Long, làm như không nghe thấy tiếng tiêu của hắn. Hắn chủ động nhắc tới quả Túy Tiên, nhắc tới vượn lông trắng.

Nhưng mà…

Làn gió đêm thổi mái tóc hắn bay bay. Đôi mắt đó trong suốt, sáng ngời, như phản chiếu bầu trời đầy sao, như lạnh lẽo hơn cả nước mùa thu.

Nàng giận hắn rồi ư? Phải chăng nàng giận hắn nghi ngờ nàng? Thạch Thanh Phong cũng không biết mình bị làm sao nữa. Hắn đi đến gần nàng, vụng về đưa tay vén những lọn tóc của nàng ra sau tai: “Tóc muội rối hết cả rồi. Thế này…” Hắn chợt nhớ tới lần đầu tiên bước vào Tông môn, Tiêu Liên Nhi nhút nhát vùi mặt trong bọc hành lý. Đệ tử đến kiểm tra còn thi nhau trách móc nàng.

Cho dù nàng lợi dụng mình thì đã sao? Một đệ tử tạp dịch không có tu vi sẽ chỉ bị người ta chà đạp dưới chân mà thôi.

Hắn lại nhớ đến lần nàng ngã xuống suối, ngồi trên người hắn. Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt nàng không hề sợ hãi, chỉ có sự kinh ngạc. Nàng thậm chí còn gọi tên hắn.

Tiếng cười của nàng lanh lảnh như tiếng chuông bạc, vang mãi bên tai hắn chẳng thể xóa nhòa.

Khi đó, mới là con người thật của nàng phải không?

“… Thế này mà gặp người khác thì sẽ bị chê cười đó. Giới tu tiên coi trọng sức mạnh. Ta… ta sẽ bảo vệ muội.”

Tiêu Liên Nhi thoáng đau lòng.

Nàng mong Thạch Thanh Phong không phải mới mười bốn tuổi biết nhường nào.

Bẻ gãy một cành lộc non mùa xuân, bên trong sẽ trào ra nhựa sống dồi dào rồi đông lại.

Nhưng bẻ gãy một cành cây già cỗi, sẽ chỉ nghe thấy một tiếng “rắc” mà thôi.

“Muội sẽ đi theo sư phụ chăm chỉ học tập. Sư huynh còn phải tu luyện, đừng tốn thời gian chăm sóc cho muội. Nếu sư huynh không còn việc gì nữa, vậy muội vào trước đây.”

Thạch Thanh Phong vội vàng nói: “Đó không phải việc tốn thời gian. Ngày mai ta sẽ đưa muội đi thăm thú Nội Sơn Môn. Muội nghỉ ngơi đi.”

Hắn nhanh chóng quay người, đi vào phòng của mình.

Tiêu Liên Nhi thở dài một tiếng.

Hôm sau, nàng dậy rất sớm. Trời còn chưa sáng đã đi đến viện của Vương Đại Long.

Nàng tặng cho Vương Đại Long một bình Dưỡng Khí Đan cấp ba.

“Mười mẫu đất đó, sư huynh giúp muội chăm sóc chúng nhé. Sau khi trồng xong thì sẽ không còn liên quan gì đến muội nữa.”

Vương Đại Long cũng không từ chối: “Dù sao ta cũng phải thu Phệ Hỏa Trùng, cứ vậy đi.”

Hai người đi ra vườn thuốc. Cậu ta không kìm được nói: “Thạch Thanh Phong đang đứng ở cửa nhìn chúng ta đấy.”

Nàng biết. Chính vì biết nên mới cố gắng kéo Vương Đại Long đi tiễn mình. Nàng biết kiểu âm thầm từ chối này còn khiến cho thiếu niên đau lòng hơn cả việc né tránh. Nhưng nàng thực sự không thể nào đến gần Thạch Thanh Phong hơn nữa.

Tiêu Liên Nhi thấp giọng nói: “Vương sư huynh, trước đây kinh mạch của ta bị tắc nghẽn không thể tu luyện, nhưng vẫn biết một chút về đan thuật. Thạch Thanh Phong là một thiên tài. Chỉ cần huynh ấy chuyên tâm thì sẽ nổi danh khắp Thương Lan. Ta không muốn có quá nhiều quan hệ với huynh ấy.”

Những thứ nàng biết không chỉ có đan thuật. Thần thức của nàng mạnh hơn cậu ta. Nàng còn biết cách đào rễ Khổ Thạch, biết nấu nướng… Mới quay đi quay lại, nàng đã từ người không biết tu luyện trở thành đệ tử chân truyền của trưởng lão Nguyên Anh. Bí mật của nàng thực sự quá nhiều.

Một người có bí mật đã định là sẽ phải cô đơn. Vương Đại Long tán thành nhìn nàng.

“Huynh biết rồi. Muội đi đi.”

Vương Đại Long quay về. Tia nắng đầu tiên trên bầu trời xé rách tầng mây. Trong vườn cúc Sí, những tia lửa liên tiếp bắn ra từ tay Thạch Thanh Phong, tạo thành một tấm lưới rực sáng, quây cả người hắn bên trong.

Thiếu niên trầm tĩnh, nỗ lực, cũng khiến người ta rất đồng cảm.

Sao hắn lại có thể có tình cảm khác thường với Tiêu Liên Nhi chứ? Đúng vậy, thiên tài chính là thiên tài, ánh mắt cũng sẽ không giống với người khác. Vương Đại Long thật lòng ngưỡng mộ.

Ánh mặt trời rọi đến viên đá ven đường. Tiêu Minh Y vốn đang ngồi xếp bằng chợt mở mắt ra. Lạnh lẽo, châm chọc, đắc ý, còn có một chút ác độc khát máu.

Đúng là làm khó cho nàng ta, vì muốn giết mình mà đợi suốt một đêm.

Tiêu Liên Nhi dừng bước.

“Ngươi cho rằng Nguyên Đạo Tông là Tiêu gia trang ư? Ngươi muốn giết ai thì giết chắc?”

Một ngày! Chỉ mới một ngày trôi qua, thái độ của Tiêu Liên Nhi đã thay đổi chóng mặt. Tiêu Minh Y vừa tức vừa hận, trong tay ngưng tụ thành một quả cầu nước khiến cho không khí xung quanh chuyển động không ngừng.

“Ở trong Tông môn, muốn ra tay dạy dỗ người khác không phải là không được. Nhưng muốn giết người, ngươi nghĩ viện Giới Luật là để làm cảnh thôi sao? Ngươi đừng quên, ta là đệ tử của Thanh Phong trưởng lão. Đừng nói là giết ta, dù chỉ làm tổn thương một sợi tóc của ta, cũng chính là đánh vào mặt của sư phụ ta. Đúng, ta của ngày hôm qua vẫn là nô tỳ của ngươi. Ngươi bảo ta quỳ, ta chẳng dám đứng. Bây giờ ta vẫn không bằng ngươi. Vậy thì sao chứ?”

Tiêu Liên Nhi không hề nói một lời thừa thãi nào, đi lướt qua người Tiêu Minh Y.

Vậy thì sao chứ!

So về tu vi ta không bằng ngươi, nhưng sư phụ ta hơn! Ngươi có chắc?

Bốn chữ này khiến Tiêu Minh Y trào nước mắt. Nàng ta cố gắng nhẫn nhịn để không bật khóc thành tiếng, nhưng nước mắt cứ lăn xuống từng giọt từng giọt lớn. Tay nàng ta run rẩy, chân khí tụ trong lòng tay cũng run theo, rồi dần dần biến mất.

Nàng ta là đại tiểu thư của Tiêu gia trang được người người cung kính, là bảo bối được nâng niu trong lòng bàn tay của cha mẹ. Gia nhập Tông môn, nàng ta là người mang thể chất hệ Thủy tốt nhất. Sư thúc dạy pháp thuật cũng nói sau này trưởng thành hơn, chưa biết chừng sẽ có vị chân nhân nào đó nhìn trúng nàng ta, sẽ nhận nàng làm đệ tử. Ngày hôm nay, nàng ta lại bị chính nha hoàn của mình sỉ nhục.

“Tiêu Liên Nhi! Ngươi chỉ là thứ nô tỳ đê tiện! Là nha hoàn của Tiêu Minh Y ta! Sẽ mãi là như vậy!” Nàng ta vừa khóc vừa gào lên với Tiêu Liên Nhi.

Tiêu Liên Nhi ngoái đầu: “Tu vi của ta thấp hơn ngươi, ta nhịn. Đến khi tu vi ta của cao hơn ngươi, ngươi sỉ nhục ta một câu, ta sẽ trả lại ngươi gấp mười lần.”

Cho dù là đệ tử của Nguyên Anh trưởng lão, sau khi đạt đến cấp Nguyên Anh cũng sẽ không cần phải hành lễ với sư phụ nữa. Tiêu Liên Nhi nàng đã trở thành đệ tử chân truyền của điện Dao Quang, vậy mà chủ nhân cũ vẫn luôn mồm nói nàng là nô tỳ của nàng ta. Đám sư điệt sư tôn trong điện Dao Quang còn có mặt mũi mà gặp người khác chắc? Chỉ cần mỗi người đánh một quyền là đủ cho nàng ta biến thành đầu heo rồi.

Tiêu Minh Y cũng không ngu ngốc. Gào lên một câu đó xong, những uất ức nghẹn trong lòng cũng tan đi. Nàng ta lau nước mắt nói: “Tiêu Liên Nhi, ngươi cứ đợi đấy! Nếu không đánh ngươi hỏng người trên đài Tiểu Vân, ta không phải là Tiêu Minh Y nữa! Để xem ai có thể cứu được ngươi.”

Nói rồi nàng ta chạy vụt qua người Tiêu Liên Nhi.

“Đại hội tỉ thí giữa các đệ tử Tông môn vào ba tháng sau ư? Cái đó là tự nguyện đăng kí mà, ta sẽ tham gia chắc? Hứ!” Tiêu Liên Nhi bĩu môi.

Nàng đi đến chuồng hạc thuê một con hạc trắng. Một con hạc thân thiết chạy lại. Tiêu Liên Nhi vuốt ve lông hạc trắng, leo lên lưng nó, nói: “Bé hạc, bay đến Nội Sơn Môn đi.”

Hạc trắng liền bay vút lên trời, đón lấy những tia nắng ban mai đầu tiên nhô lên, cùng những làn sương cuối chưa tan hết, bay lên đỉnh Thiên Khung.

Cảnh vật trước mắt ngày một quen thuộc. Tiêu Liên Nhi vội nói: “Bé hạc, đi đến Tàng Thư Các đi.”

Hạc trắng quay đầu chuyển hướng.

Tiêu Liên Nhi nhìn về phía sau. Điện Thiên Xu ở đằng sau ngày một xa. Cổng chính điện đã đóng chặt suốt mấy chục năm nay rồi. Một tầng phòng ngự trong suốt chắc chắn bảo vệ đại điện, lấp lánh bảy sắc cầu vồng dưới ánh mặt trời. Sư tôn đã bế quan sáu mươi năm, cũng không biết người có khỏe không. Người đã sáu trăm chín mươi tuổi rồi. Tiêu Liên Nhi thầm hạ quyết tâm, trong vòng một trăm năm, nàng phải thay sư phụ tìm ra một viên Tăng Nguyên Đan để có thể kéo dài tuổi thọ của người thêm ba trăm năm nữa.

Nàng vuốt lông hạc trắng nói nhỏ: “Bé hạc, sao ngươi biết trước đây ta từng sống ở đó?”

Hạc trắng phát ra một tiếng kêu lanh lảnh, đáp xuống phía trước Tàng Kinh Các.

Nó dùng mỏ chạm vào Tiêu Liên Nhi, vô cùng thân thiết.

“Về đi.”

Hạc trắng giương cánh, lưu luyến lượn quanh nàng hai vòng rồi mới bay đi.

Một con hạc trắng cũng có thể nhớ rõ thần thức của nàng… Tiêu Liên Nhi hít sâu một hơi. Nàng cần phải cẩn thận hơn mới được. Nàng nhanh chóng quyết định sẽ chỉ ở trong điện Dao Quang, việc gì không cần ra ngoài thì sẽ không ra ngoài, chuyên tâm tu luyện.

Ngọc bài của đệ tử nội môn sáng lên. Tiêu Liên Nhi bước vào Tàng Thư Các.

Ở trong nội môn, Thiện Thủy Quyết đã trở thành cấp Tiên. Tiêu Liên Nhi có rất nhiều linh thạch, thản nhiên sao chép lại hết công pháp. Sau đó, nàng lại chọn thêm một đống những điển tịch viết về các pháp thuật có thể sử dụng hàng ngày nữa.

Trở lại điện Dao Quang, từ xa nàng đã nhìn thấy Trường Mi ngồi ở đầu cầu. Cả cơ thể chen lấn không chừa một khe hở.

Tiêu Liên Nhi tươi cười đi đến: “Chào buổi sáng!”

Trường Mi khoát tay: “Trưởng lão nói canh cá Phi Bạch ngươi nấu rất ngon. Ông ấy quyết định sẽ ăn thêm một thời gian nữa rồi mới bế quan, tránh cho tâm trạng không ổn định.”

Trên tay nó là túi chứa đồ, Tiêu Liên Nhi nhận lấy cười nói: “Lúc mặt trời lặn ngươi đến lấy nhé.”

Trường Mi đi được vài bước rồi quay đầu lại: “Ta muốn ăn ba phần đấy.”

“Được thôi.” Tiêu Liên Nhi thoải mái đồng ý. “Chỗ của ta lấy tên là hồ Trừng Tâm. Ngươi giúp ta nói với Đạo Minh một tiếng.”

Tiễn Trường Mi xong, Tiêu Liên Nhi khởi động trận pháp phòng ngự. Nàng uống một viên Dưỡng Khí Đan, xếp bằng đả tọa.

Liệt Hỏa Quyết chú trọng sự đột phá, còn Thiện Thủy Quyết lại cần sự kiên nhẫn.

Linh khí trên đỉnh núi rất dồi dào, nàng chỉ dẫn một dòng linh khí nho nhỏ vào trong cơ thể, nén thần thức thành một đường, đi qua các kinh mạch. Linh khí giống như một dòng nước không ngừng chảy vào trong cơ thể nàng, vận chuyển liên tục.

Từng sợi từng sợi chưa từng đứt quãng, y như dệt vải ở nhân gian.

Viên trân châu trong đan điền nhả ra một luồng sương, thấm ướt kinh mạch, rèn giũa thần thức.

Chân khí nối liền không ngừng tích tụ lại trong đan điền. Tiêu Liên Nhi mở mắt ra.

Với tốc độ như vậy, lại cộng thêm Dưỡng Khí Đan cấp ba, có lẽ ba tháng sau, nàng sẽ có thể đứng trên đài Tiểu Vân, đánh cho Tiêu Minh Y ngã nhoài ra sàn.

Thôi, đối xử với trẻ con nên bao dung một chút thì hơn. Tiêu Liên Nhi ra khỏi phòng luyện đan, ngâm nga hát rồi đi vào bếp làm cá.

Lại một ngày nữa trôi qua, hoàng hôn vắt trên triền núi phía xa.

Nghiền quả Túy Tiên lấy nước ép, rồi đặt lên lồng hấp.

Nàng băm nhuyễn hai miếng bụng cá, những bộ phận còn lại thì ninh thành nước dùng đậm đà. Nàng khuấy đều chỗ cá băm ra trong nước canh, sau đó lọc lấy nước cốt, đợi đến khi nước ép quả hơi se lại thì đổ canh cá vào. Nàng dùng cành trúc vẽ thành hình Thái Cực Âm Dương, đun thêm một khắc thì bắc nồi xuống.

Có thể sử dụng chân khí thật là tốt, mùi hương của linh khí không hề bị thoát ra một chút nào cả.

Hương vị của nồi cá này sẽ còn ngon hơn hôm qua.

Nàng cất nồi cá vào trong túi chứa đồ, đi đến bên cầu.

Vượn lông trắng đáp xuống, cầm lấy túi chứa đồ, nghiêng đầu nhìn nàng: “Thạch Thanh Phong đang ở trong rừng cây đấy. Thấy ta đến hắn bỏ đi rồi.”

Sau hai lần, hắn cũng không đến nữa.

Tiêu Liên Nhi chỉ cười: “Nói với sư phụ, ta sẽ chăm chỉ tu luyện.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN