Nhất Nộ Thành Tiên
Chương 27: Gặp lại
Sáng sớm, Tiêu Liên Nhi đạp lên dải lụa Thiên Hỏa Doanh bay đến điện Dao Quang.
Có sáu đệ tử đã tới, trong đó có hai đồ đệ Đạo Nhân và Đạo Ngọc của đại sư huynh Hoa Viễn, tiếp đến là đồ tôn Trần Uyên của đại đồ đệ Đạo Duyên.
Đạo Minh là đại đồ đệ của nhị sư huynh Xuân Ứng Sơn. Hắn ta đem theo Hư Cốc, đệ tử của mình.
Còn có một người nữa là đệ tử Trương Miểu của tam sư huynh Cố Tiểu Phong.
Trong số những người ở đây, tu vi của Đạo Minh là cao nhất, Trúc Cơ Trung kỳ.
Tất cả đều là nam, chỉ có duy nhất Tiêu Liên Nhi là nữ.
Tiêu Liên Nhi vừa bước vào, mấy người đệ tử liền bước tới hành lễ: “Tham kiến tiểu sư thúc (tiểu sư tổ).”
“Miễn lễ!” Đây là lần đầu tiên Tiêu Liên Nhi gặp Hư Cốc, bèn tặng cho riêng cậu một chiếc hồng bao chứa hai trăm viên linh thạch. Những thứ này dù sao cũng đều có thể thu lại từ tay ba vị sư huynh. Tiêu Liên Nhi không đau lòng chút nào cả.
Mỗi tháng, mỗi đệ tử nội môn được cấp cho mười viên linh thạch. Hai trăm viên linh thạch cũng nhiều lắm rồi. Hư Cốc vui đến nỗi không ngậm miệng lại được.
Tiêu Liên Nhi nhìn thấy Thanh Phong trưởng lão ngồi trên ghế chính giữa, vội vàng bước tới hành lễ: “Đệ tử chúc mừng sư phụ đã xuất quan.”
“Liên Nhi đấy à, đến sư phụ xem nào.” Thanh Phong trưởng lão gọi Tiêu Liên Nhi lại gần, quan sát kỹ từ trên xuống dưới, “Không tồi, mới có ba tháng mà đã có thể lên đến cấp cao nhất tầng một kỳ Luyện Khí rồi. Thức đầu tiên của Thiên Hỏa Quyết cũng luyện thành rồi chứ?”
Thăng cấp ở tầng thứ nhất của kỳ Luyện Khí cũng khá dễ dàng. Có Dưỡng Khí Đan cấp ba và linh khí đầy đủ, cộng thêm ba tháng không ra khỏi nhà, chăm chỉ tu luyện, Tiêu Liên Nhi đã thu tu vi của mình vào cấp cao nhất của tầng một kỳ Luyện Khí.
“Nghe Trường Mi nói con là thể chất hệ Thủy tốt nhất, chân khí màu trắng. Con đã học Triền Thủy Quyết chưa? Thi triển hai chiêu cho sư phụ xem nào. Đạo Minh, gọi đệ tử của con đến so chiêu với Liên Nhi đi.”
Đạo Minh gọi đệ tử của mình ra: “Hư Cốc, con ở Luyện Khí tầng sáu, dùng Hậu Thổ Quyết cấp Hoàng đi.”
Ý của hắn là để cho Hư Cốc áp chế tu vi xuống Luyện Khí tầng ba để so chiêu với Tiêu Liên Nhi.
Mọi người đi ra khỏi sảnh chính. Tiêu Liên Nhi nhảy vào quảng trường trước điện, giương tay tung ra một dải nước trong suốt bao quanh cánh tay mình.
Hư Cốc hành lễ, nói: “Xin tiểu sư tổ cứ thoải mái ra tay.”
Cậu bắt pháp quyết, một bức tường đất dày hơn một thước chắn ngay trước mặt Tiêu Liên Nhi.
Muốn ta đánh bức tường này sao? Đánh sập thì coi như ta thắng à? Ta mới ở Luyện Khí tầng thứ nhất, việc này chẳng phải là quá tốn sức hay sao?
Dải lụa Thiên Hỏa Doanh quấn quanh eo Tiêu Liên Nhi tung lên, đưa nàng dịch chuyển ra phía sau bức tường, dải nước quấn lấy cổ của Hư Cốc.
Mặt Hư Cốc đỏ bừng: “Tiểu sư tổ, người ăn gian!”
Các đệ tử trong điện cười phá lên.
“Ha ha! Biết linh hoạt đối phó, không tồi không tồi.” Thanh Phong trưởng lão mừng rỡ. Ông chỉ hồ đồ thu nhận một tiểu nữ đồ, không ngờ tư chất cũng không tồi, khả năng giác ngộ lại cao. Trong lòng ông vui hơn vài phần. Ông khen Tiêu Liên Nhi xong lại dạy bảo Hư Cốc: “Sao con cứ thật thà vậy hả? Gặp phải quân địch, chẳng lẽ con cũng dựng lên một bức tường, rồi đứng đằng sau nó khoanh tay ngắm cảnh hay sao?”
Gặp phải kẻ địch, đương nhiên cậu sẽ không khoanh tay đứng đằng sau ngắm cảnh rồi. Vốn dĩ cậu nghĩ tiểu sư tổ còn nhỏ tuổi, tu vi cũng thấp, nên mới dựng lên bức tường mỏng để nàng đánh thử vài chiêu xem thế nào là được rồi. Trong lòng Hư Cốc ấm ức chết đi được.
Tiêu Liên Nhi đảo mắt một vòng, lấy một đĩa điểm tâm từ trong túi chứa đồ ra, nhỏ giọng nói: “Sư phụ chỉ là muốn xem tu vi của ta thế nào thôi. Nếu thật sự phải phân thắng bại, thì bây giờ ta không đánh lại ngươi. Ta mời người ăn chút điểm tâm nhé.”
Hư Cốc hơi ngại ngùng, nói cảm ơn rồi nhận lấy. Cậu dâng lên mời Thanh Phong trưởng lão đầu tiên.
Trưởng lão đường đường là sư tổ của điện này, là trưởng lão Nguyên Anh, làm sao có thể không biết ngại mà đi ăn đồ ăn của hậu bối chứ? Thanh Phong trưởng lão nghiêm mặt vẫy tay: “Thưởng cho các con, thì các con cứ nhận là được.”
Hư Cốc lại mời sư phụ Đạo Minh cùng với hai vị sư thúc khác thưởng thức trước, xong mới chia cho các vị sư huynh đồng vai vế.
Cậu cắn vỡ lớp vỏ trơn được làm từ bột linh mễ ở bên ngoài, nước và linh khí ở linh quả cấp một ồ ạt tuôn ra. Cổ họng phát ra tiếng kêu ừng ực rồi nuốt xuống bụng. Đầu lưỡi vừa ngọt vừa chua, khiến cho nước bọt tiết ra mãi.
Cậu lại nuốt ực một tiếng, rồi tròn xoe mắt nói: “Ngon quá!”
Các đệ tử đều gật đầu tới tấp.
Thanh Phong trưởng lão không thèm để ý, phất tay áo đi vào trong đại điện: “Chuẩn bị chu đáo còn lên đường. Lấy lại hết tinh thần cho ta! Đừng làm mất mặt điện Dao Quang!”
“Vâng! Tổ sư gia!”
Tiêu Liên Nhi thầm cười trộm, đi vào theo Thanh Phong trưởng lão: “Sư phụ, con nghe nói người xuất quan nên đã thức suốt đêm qua để làm cho người chút bánh ngọt, người nếm thử xem ạ!”
Nàng lấy từ trong nhẫn chứa đồ ra một đĩa điểm tâm đặt lên trên bàn, sau đó chạy đến sau lưng Thanh Phong trưởng lão đấm lưng cho ông.
Cố tình làm riêng cho mình à? Thanh Phong trưởng lão cảm thấy rất thoải mái. Ông tỉ mỉ quan sát, mấy miếng điểm tâm chỉ to cỡ đầu ngón tay. Nhiều màu sắc, óng ánh trong suốt. Kì diệu nhất là ở bên trong còn có nước chuyển động, giống như một viên mã não Thủy Đảm* vậy.
(*) Mã não Thủy Đảm: Tên một loại mã não có chứa nước hoặc dung dịch nước ở chính giữa viên đá.
Trưởng lão cầm một cái bỏ vào trong miệng, mắt tròn xoe: “Quả Túy Tiên à?”
Ông lại lấy một cái khác ăn, tiếp tục ngạc nhiên: “Quả Chu Ngọc?”
Sau khi ăn mấy cái bánh, mặt Thanh Phong trưởng lão đầy vẻ say mê thích thú.
“Sư phụ, người tặng cho con một món vũ khí được không!” Tiêu Liên Nhi nhỏ nhẹ xin ông.
Thanh Phong hơi nheo mắt, tận hưởng những hương vị ngon ngọt khác nhau từ đồ ăn mang lại, có chút không hiểu: “Con gái dùng Triền Thủy Quyết không phải rất tốt sao! Tu vi càng cao, uy lực của Triền Thủy Quyết càng lớn.”
“Triền Thủy Quyết phải dùng chân khí mới có thể thi triển được. Mà chân khí của con kiệt quệ rồi còn gì? Có vũ khí vẫn tốt hơn không có mà sư phụ? Dải lụa Thiên Hỏa Doanh chỉ có khả năng phòng thủ, không thể tấn công được.”
“Nói cũng đúng! Con thiếu pháp bảo của dòng tấn công!” Thanh Phong trưởng lão trừng mắt với nàng, “Ta biết ngay là không thể ăn không đồ ăn của tiểu nha đầu này mà. Ngày hôm nay gặp Tả Nham chân nhân phụ trách điện Luyện Khí, ta sẽ nhờ ông ấy luyện chế cho con.”
Tả Nham chân nhân là đại sư luyện khí tốt nhất của Nguyên Đạo Tông. Thanh Phong trưởng lão đã ra mặt nhờ ông ấy luyện giúp, thì chắc chắn ông ấy sẽ không đưa cho nàng những vật liệu cấp thấp đâu.
Tiêu Liên Nhi mừng rỡ: “Đa tạ sư phụ!”
…
Đại hội tỷ thí tông môn của đệ tử ngoại môn Nguyên Đạo Tông được tổ chức mỗi năm một lần, phần thưởng cũng rất hấp dẫn.
Người đứng đầu được một món pháp bảo, năm nghìn viên linh thạch hạ phẩm.
Mười người đứng đầu, một món pháp bảo một vật, ba nghìn viên linh thạch hạ phẩm.
Năm mươi người đứng đầu, một món pháp khí, hai nghìn viên linh thạch hạ phẩm.
Một trăm người đứng đầu, một món pháp khí, một nghìn viên linh thạch hạ phẩm.
Hai trăm người đứng đầu, năm trăm viên linh thạch.
Năm trăm người đứng đầu, một trăm viên linh thạch, ba bình Dưỡng Khí Đan cấp một.
Điều quan trọng nhất là, những người trong một trăm người đứng đầu đều sẽ được thưởng một viên Trúc Cơ Đan.
Đài Tiểu Vân – địa điểm tổ chức tỷ thí ở tiền sơn môn có thể cùng lúc chứa được khoảng một trăm nghìn người.
Vào ngày đầu tiên khai mạc đại hội, ngoại trừ những người bế quan và đang ra ngoài vân du ra, thì chưởng giáo cùng với các trưởng lão Nguyên Anh, Chân Đan chân nhân đều mang theo đệ tử đến chúc mừng. Các phần thưởng này, những đệ tử chân truyền đều có cả, cho nên không cần phải đăng kí tham gia tỷ thí với các đệ tử ngoại môn khác để giành phần thưởng. Họ chỉ đến xem cho vui, như Thanh Phong trưởng lão nói thôi.
Mặt trời sớm mai dần ló dạng ở đằng Đông, các điện trên đỉnh núi bay ra sáu tia sáng rực rỡ.
Trưởng lão không bế quan chỉ có chưởng giáo Hàn Tu Văn và Thanh Phong. Ngoại trừ chân nhân chủ trì viện Luyện Đan và điện Luyện Khí đích thân đưa đệ tử đến ra, thì bốn điện còn lại đều là do đệ tử chân truyền của trưởng lão dẫn dắt đoàn người đến chúc mừng.
Chỉ thiếu mỗi đệ tử của điện Thiên Xu.
Tiêu Liên Nhi cảm thấy rất chua chát. Sư tôn chỉ có hai đệ tử, một người đã kết anh thành công trở thành chưởng giáo, người còn lại là Dịch Khinh Trần thì bên ngoài đều cho rằng “đã chết”.
Pháp bảo của Thanh Phong trưởng lão là một cây quạt ba tiêu có màu xanh như ngọc bích. Đám đệ tử mặc pháp bào màu trắng có kết viền vàng, eo thắt dải lụa vàng. Xanh trắng kết hợp với nhau, nhìn rất bắt mắt.
Điện Luyện Đan là một quả hồ lô màu vàng rất đơn giản, nhưng phần lớn đứng trên đó là nữ đệ tử. Dung mạo như ngọc, mắt sáng như sao. Áo trắng tung bay, giọng nói nhẹ nhàng, thu hút ánh mắt của toàn bộ nam đệ tử các điện.
Hoành tráng nhất là điện Luyện Khí. Sư đồ họ đứng trên một chiếc thuyền rồng. Thuyền rồng cao ba tầng, khảm rất nhiều bùa làm từ bảo thạch. Ánh mặt trời chiếu vào làm ánh lên những tia sáng lấp lánh rực rỡ.
Thanh Phong trưởng lão nói đùa: “Lão già chuyên khoe mẽ của Nguyên Đạo Tông, điện Luyện Khí các người vừa mới tạo ra đã lấy dùng luôn rồi, không khách sáo chút nào.”
Tả Nham cực kỳ tự hào: “Chiếc thuyền rồng này chế tạo mất hai mươi năm rồi, hôm nay mới được sử dụng lần đầu. Phải để cho các đệ tử ngoại môn thấy được khí thế của tông môn chứ.”
Thanh Phong trưởng lão nhân cơ hội nói: “Tả chân nhân tự mình ra tay, thì sao mà kém được? Liên Nhi, ra mắt Tả chân nhân đi. Đây là tiểu đệ tử ta mới thu nhận.”
Liên Nhi cung kính hành lễ: “Tiêu Liên Nhi bái kiến Tả chân nhân.”
Tả Nham chỉ liếc qua là biết Tiêu Liên Nhi ở kỳ Luyện Khí. Theo tu vi thì đáng lẽ con bé phải gọi ông là sư tổ. Nhưng con bé lại là đệ tử chân truyền của Thanh Phong, gọi mình một tiếng chân nhân cũng không sai. Trong lòng ông thoáng trầm ngâm, sau đó liền cười nói: “Miễn lễ. Ta không có quà ra mắt gì cho con rồi. Nếu con tìm được vật liệu tốt, ta sẽ giúp con chế tạo vũ khí phù hợp với con nhất.”
“Đa tạ chân nhân!”
Trong lúc nói chuyện, một cây sáo trúc to màu xanh đưa người của điện Bắc Thần đến.
Tiêu Liên Nhi ngẩng đầu lên nhìn.
Người đứng đầu tiên chính là Hàn Tu Văn.
Đầu gã đội Thông Thiên Quan. Trên tóc cài trâm bạch ngọc, hai sợi tua rua màu đỏ rủ từ hai đầu trâm xuống, buộc lại dưới cằm. Trên người gã mặc y phục của chưởng giáo, áo bào màu đen, áo choàng khoác ngoài cùng màu. Viền cổ áo, tay áo, vạt áo được thêu chữ vạn* nối liền nhau, eo cũng đeo thắt lưng cùng màu. Chân gã đi giày ngọc nom vừa uy nghiêm mà cũng vừa hoa mỹ, khác hẳn với lúc bình thường mặc thanh sam.
(*) Chữ vạn: 卍
Lúc trước mỗi lần có việc trọng đại, đều là nàng chải tóc cho gã, thắt dây cho gã. Mỗi lần nhìn thấy phong thái phi phàm của gã, nàng đều như say như dại vậy.
Kiếp trước chắc chắn là nàng trúng phải huyễn thuật rồi. Hôm nay chỉ vừa liếc mắt một cái, nàng đã cảm thấy không muốn nhìn nữa.
Tiêu Liên Nhi len lén nhìn về phía điện Luyện Đan. Quả nhiên không ngoài dự đoán, nàng nhìn thấy ai ai cũng đầy vẻ hưng phấn vui tươi. Nàng cố ý lắng nghe, trong tiếng bàn tán khe khẽ của các nữ đệ tử, ngoài tên của chưởng giáo đạo quân ra, thì còn thêm cả tên của Thạch Thanh Phong nữa. Nàng không khỏi nhếch miệng cười.
Hàn Tu Văn thu nhận tất cả tám đệ tử. Cộng thêm đồ đệ mà đệ tử của gã thu nhận thì số lượng người của điện Bắc Thần là đông nhất.
Thạch Thanh Phong lặng lẽ đứng cuối tám đệ tử. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thu mình lại, như thể những lời nói lác đác truyền tới từ điện Luyện Đan không liên quan gì đến mình vậy. Hắn cũng chưa từng quay sang nhìn về phía điện Dao Quang một lần.
Tiêu Liên Nhi có chút kinh ngạc.
Sáu đoàn người tập trung ở nội sơn môn. Luận về thân phận thì chưởng giáo và Thanh Phong trưởng lão là cao nhất. Điện Bắc Thần vừa đến, lập tức đứng lên đầu tiên cùng với người của điện Dao Quang.
“Thanh Phong trưởng lão!”
Thanh Phong trưởng lão chắp tay: “Chưởng giáo đạo quân!”
“Hoa Viễn, Ứng Xuân Sơn và Cố Thập Cửu đều không có mặt, người lại phải vất vả đích thân đưa nhóm hậu bối đến đây. Nếu trưởng lão đã xuất quan, thì lần tranh tài này nên để người chủ trì mới phải.” Hàn Tu Văn nói.
Thanh Phong biết gã chỉ nói khách sáo vậy thôi, bèn xua tay: “Ba đồ nhi của ta đều bế quan với vân du hết rồi. Nhưng tiểu đồ đệ mới thu nhận của ta thì vẫn có mặt ở đây, có điều tu vi của con bé chỉ mới đến Luyện Khí tầng thứ nhất thôi. Điện Dao Quang cũng không tiện để con bé đưa các đệ tử khác tới. Ta cũng chỉ đưa chúng đến góp vui thôi mà. Cứ để Ngọc Hòa chủ trì là tốt nhất.”
Thì ra trưởng lão xuất quan, là vì điện Dao Quang không có sư huynh kỳ Kim Đan nào dẫn đầu. Tiêu Liên Nhi nghĩ nếu như cho mình dẫn đoàn đến đây, chắc chắn điện Dao Quang sẽ thành trò cười mất.
“Trưởng lão thu nhận đồ đệ là chuyện trọng đại của tông môn, không phải người cố tình đưa nàng ấy đến đây đòi quà gặp mặt của chúng ta đấy chứ?” Hàn Tu Văn cười nói. Ánh mắt của gã cũng rơi chính xác vào người Tiêu Liên Nhi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!