Nhất Nộ Thành Tiên - Chương 3: Cơ hội sống sót
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Nhất Nộ Thành Tiên


Chương 3: Cơ hội sống sót


Translator: Nguyetmai

Sau một đêm, bông tuyết như ngọc vỡ phủ kín khắp núi đồi thôn quê.

Ở núi Thanh Mục xa xôi cũng đổ xuống một trận tuyết lớn. Tuyết trắng xóa phủ khắp đỉnh núi, như hòa làm một với mây mù, không thể phân ra đâu là trời, đâu là núi. Giống như một tấm gương mang vào phòng tắm, mờ ảo không rõ.

Gió lạnh thét gào cuốn qua, giống như dùng ngón tay quệt đi một luồng hơi nước, lộ ra một vệt xanh thẳm. Nơi đó, là đỉnh Thương Khung, là nơi mà Nguyên Đạo Tông đang cư ngụ. Một năm bốn mùa, ấm áp như xuân.

“Bốn mùa đáng lẽ phải rõ ràng chứ, giả dối quá!” Tiêu Liên Nhi bĩu môi, thuận chân đạp một phát sang bên cạnh. Tuyết trắng lấp lánh rào rạt rơi xuống, để lộ những nhành cây ngọn cỏ đã khô héo.

Đám cỏ khô này làm Tiêu Liên Nhi nhớ tới cụ già gần đất xa trời: Toàn thân nhăn nheo gầy gò ốm yếu, tóc bạc da mồi, đôi mắt mở to nhưng đục ngầu, lờ mờ.

Gió thổi qua, ở sâu trong đám cỏ khô vẫn còn chút lá xanh đã nhuốm màu vàng úa không bị gió lạnh thổi tới.

“Vất vả chịu đựng, rồi năm sau sẽ lại đâm chồi nảy lộc.” Tiêu Liên Nhi chăm chú nhìn một lúc lâu rồi như sực hiểu. Nàng ngồi xổm xuống, đầu ngón tay khẽ lướt qua chút màu xanh kia, lẩm bẩm, “Ngươi đang nói với ta rằng, dù có rơi vào chỗ chết, cũng sẽ tìm được một con đường sống đúng không?”

Lá cỏ lặng lẽ lay động.

“Thôi được rồi, dù chỉ còn một chút cơ hội sống sót, ta cũng sẽ đánh cược với nó.”

Nàng cúi đầu, nhanh tay rửa rau thịt dưới suối.

Con thỏ chồn tai dài trong giỏ trúc được nước suối tẩy rửa sạch sẽ xong, màu thịt hồng hào, non mềm như củ cải mọng nước. Bên cạnh bày một mớ hành lá và rau thơm tươi xanh mơn mởn, vừa nhìn đã cảm thấy thèm.

“Ngươi chính là cơ hội sống sót của ta đó.” Tiêu Liên Nhi chọc chọc vào miếng thịt thỏ béo mập rất đàn hồi kia, trên khuôn mặt trẻ con khẽ nở nụ cười. Nàng dốc sức xách giỏ trúc lên, nhanh chân quay về nhà bếp.

Sang năm mới, trang chủ cũng được một lần hào phóng. Ông tiêu một viên linh thạch để mua tài liệu tu luyện, tiện thể còn đổi thêm một con thỏ chồn tai dài về. Đến mùa đông, da lông của loại yêu thú cấp một này rất phát triển, lớp mỡ cũng dày, hầm thành món canh, canh tươi thịt mềm.

Trong một trăm ngàn đệ tử của Nguyên Đạo Tông thì đệ tử ngoại môn chiếm đến tám phần.

Theo Tiêu Liên Nhi được biết, mỗi tháng những đệ tử ngoại môn ở Luyện Khí Sơ kỳ chỉ được lĩnh một viên linh thạch hạ phẩm. Muốn kiếm được nhiều điểm cống hiến và linh thạch hơn để đổi lấy tài liệu tu luyện thì chỉ có thể làm nhiệm vụ của Tông môn hoặc tự mình vào núi hái thảo dược, giết yêu thú. Bình thường gặp được thỏ chồn tai dài, họ sẽ xách ra chợ đem bán, đổi lấy hai viên đan dược dưỡng khí hạ phẩm cấp một hoặc lá bùa chu sa.

Sau khi cửa tiệm thu mua sẽ lọc da lông ra, gom góp lông thỏ để chế bút vẽ bùa, thịt thì bán cho các gia tộc tu tiên hoặc tửu lầu.

Dù đẳng cấp của yêu thú có thấp đến mấy thì trong thịt của nó cũng có chứa chút linh khí mỏng manh, người bình thường ăn vào có thể cải thiện cơ thể tráng kiện hơn. Người tu tiên ăn vào thì có thể hấp thụ linh khí trong thịt để tu luyện, tác dụng mạnh hơn ăn đồ ăn bình thường rất nhiều.

Con thỏ này là do trang chủ cố tình mua về để hầm canh cho đại tiểu thư ăn.

Trước giờ Cảnh đại nương chưa từng để người khác đụng vào đồ ăn thức uống của đại tiểu thư, lần này cũng không ngoại lệ.

Tiêu Liên Nhi vui vẻ nhìn Cảnh đại nương đặt thịt thỏ và rau thơm hành lá vào trong nồi sứ, nàng ngồi trong góc nhà càng ra sức gọt vỏ củ cải hơn.

Nàng len lén lấy đi gan của thỏ chồn tai dài, giã nát ra thành dịch hòa lẫn vào trong nước, rồi ngâm thịt thỏ và hồi hương thảo, hành lá, rau thơm gia vị vào dung dịch đó trong hai khắc, sau đó mới rửa sạch thịt rồi đưa lại cho Cảnh đại nương.

Chỉ cần Tiêu Minh Y ăn canh thịt thỏ đó vào, da nàng ta sẽ mọc lên những nốt mụn đỏ, rồi đau rát, nóng bỏng lên.

Kiếp trước khi còn bé, nàng vẫn còn ở tuổi ham ăn ham chơi, thường xuyên cùng đồng môn đi bắt loại thỏ này để ăn.

Có lần, một tiểu sư đệ quyết định làm món thỏ nướng. Cậu không lọc sạch da lông, không làm sạch thịt thỏ mà nướng cả gan thỏ lên rồi ăn cùng một lúc. Kết quả là chưa tới một khắc, toàn thân cậu đều mọc đầy mụn đỏ, dùng đan dược, cao dược thế nào cũng không có tác dụng. Vừa đau vừa sợ, cậu hoảng hốt khóc suốt không thôi.

Sư thúc quản lý đệ tử ngoại môn vừa tức giận vừa buồn cười, bèn hái rau cần dại trên núi, đun một nồi nước nóng. Cậu tắm rửa trong nước đó xong, mụn đỏ toàn thân đã biến mất hết.

Muốn lộ diện trước mặt đại tiểu thư, đạt được sự tán thưởng để vào hầu hạ trong viện của đại tiểu thư, Tiêu Liên Nhi không còn cách nào khác. Nàng chỉ có thể bất chấp nguy hiểm để gài bẫy Tiêu Minh Y mới tám tuổi đầu kia.

Cảnh đại nương tự mình múc canh thịt thỏ ra, đưa hộp cơm cho đại nha đầu Thủy Tâm của Tiêu Minh Y.

Không bao lâu sau, trong viện truyền ra tiếng hét inh tai và tiếng kêu khóc ầm ĩ.

Tiêu Liên Nhi nhấc thùng nước đổ vào trong vại, tay không hề run rẩy.

Không tới một khắc đồng hộ, tiếng bước chân vội vã cũng vang lên. Trang chủ dẫn theo một đám người xông vào trong khu nhà bếp.

Đại nha đầu Thủy Tâm của Tiêu Minh Y đỏ au hai mắt, chỉ vào Cảnh đại nương la lên: “Chính là bà ta! Bà ta còn nói với nô tỳ rằng canh thịt thỏ là do đích thân bà ta làm, không dám để bất cứ ai nhúng tay vào!”

“Trói ả đàn bà điêu ngoa kia lại!” Trang chủ sa sầm mặt, tức giận chỉ vào Cảnh đại nương mà quát.

Hai người nô bộc cao to rũ cuộn dây thừng ra thòng vào cổ Cảnh đại nương, sau đó trói bà ta lại, ấn bà ta quỳ xuống đất.

“Nô tỳ bị oan! Nô tỳ trung thành với đại tiểu thư như vậy…” Lúc này Cảnh đại nương mới sực hiểu, gào khóc ầm ĩ xé cổ.

Thủy Tâm lao tới, tát một cái thật mạnh vào mặt Cảnh đại nương, chửi mắng: “Hôm nay đại tiểu thư ăn canh thịt thỏ ngươi nấu nên mới xảy ra chuyện. Lão nô điêu ngoa nhà ngươi còn dám kêu oan à!”

Cảnh đại nương sững sờ, lại khóc lóc kêu gào ầm ĩ: “Đồ ăn thức uống của đại tiểu thư đều do nô tỳ đích thân làm. Nô tỳ mà muốn hại đại tiểu thư thì cũng chẳng ra tay vào bữa cơm ngày hôm nay. Trang chủ! Thịt thỏ là do mụ Vương làm sạch rồi giao lại cho nô tỳ. Trong nhà bếp không chỉ có mình nô tỳ động vào chỗ thịt thỏ đó! Canh thịt thỏ là do Thủy Tâm cô nương ngươi đích thân bê đi mà!”

Thủy Tâm sợ hãi vội quỳ rạp xuống đất: “Trang chủ! Nô tỳ tuyệt đối không dám hạ độc đại tiểu thư!”

Trang chủ chỉ vào mọi người, quát tháo: “Tất cả những kẻ đã động vào thịt thỏ hôm nay, lăn hết ra đây cho ta!”

Tiêu Liên Nhi và mụ Vương ở phía sau lưng đều quỳ rạp xuống đất, run rẩy nói: “Nô tỳ đã rửa thịt thỏ, nô tỳ không dám hãm hại đại tiểu thư đâu ạ!”

Tiểu nha đầu quỳ dưới đất thoạt nhìn chỉ tầm bảy tám tuổi, mặc một chiếc áo bông màu xanh xám rộng thùng thình. Trên bím tóc xốc xếch vẫn còn dính ít rơm rạ, cái cổ mảnh khảnh như thể chỉ cần một bàn tay cũng có thể tóm lấy rồi bẻ gãy một cách dễ dàng.

Trang chủ dời mắt khỏi người nàng, nhìn về phía mụ Vương.

Mụ Vương dập đầu: “Nô tỳ đã làm bếp ở Tiêu gia trang hai mươi năm rồi, lọc thịt róc xương gà vịt ngỗng thỏ không biết bao nhiêu lần, trước giờ chưa từng có sai sót gì! Nô tỳ sao dám hãm hại đại tiểu thư chứ?!”

Bà ta nói cũng rất có lý, vậy rốt cuộc là ai muốn hãm hại con gái nhà mình?! Trang chủ cười lạnh nói: “Ai cũng nói mình không động tay động chân, kẻ từng chạm vào con thỏ đó còn có cả lão phu nữa, lẽ nào là lão phu muốn đầu độc con gái mình sao?”

Ông ta đưa tay ra, trong lòng bàn tay cầm một chiếc roi dài đen sì, trên thân roi còn ẩn hiện một lớp ánh sáng màu đỏ.

Trang chủ đạt đến Luyện Khí tầng thứ tám, đã từng là đệ tử ngoại môn của Nguyên Đạo Tông. Chiếc roi đen của ông ta đã được luyện vào hồn thú của một con yêu thú nhỏ hệ Hỏa cấp hai, sau khi vận khí sử dụng, lửa của yêu thú sẽ bốc ra từ sợi roi, cơ thể phàm trần chỉ cần bị quất một phát sẽ lập tức bị thiêu thành tro bụi.

Cảnh đại nương và mụ Vương sợ đến mức run như cầy sấy, một dòng nước từ từ rỉ ra dưới đũng quần của Cảnh đại nương, không ngờ bà ta lại sợ đến mức són cả ra quần. Tiêu Liên Nhi rụt người lại, cắn chặt răng chịu đựng.

Trang chủ cười lạnh một tiếng, cũng không dùng chân khí mà chỉ khe khẽ vụt lướt qua lưng của ba người kia.

Chiếc roi khẽ lướt qua sau lưng Tiêu Liên Nhi, nàng thét lên thất thanh rồi nằm nhoài dưới đất không động đậy nữa.

Cảnh đại nương và mụ Vương cũng la lên thảm thiết. Roi đi tới đâu, quần áo sau lưng ba người bị thiêu tới đó, để lại những vệt roi quất đen thui dài ngoằng.

Mọi người trong viện nhìn thấy thủ đoạn của trang chủ, ai nấy đều câm như hến.

Cảnh đại nương đầm đìa nước mắt nước mũi, cố gắng chịu đau, miệng không ngừng kêu oan: “Trang chủ! Nô tỳ không hề hãm hại đại tiểu thư mà! Không phải nô tỳ làm!”

Bị quất một roi kia chẳng khác nào bị bàn ủi ủi qua, nhưng vẫn tiếp tục kêu oan, xem ra, có vẻ bà ta không giống người hạ độc. Về lý mà nói, hai đầu bếp nữ đã làm việc ở Tiêu gia trang mấy chục năm này cũng không có lý do gì để hãm hại Tiêu Minh Y. Mà tiểu nha đầu kia thì nhìn cũng không giống người đi hạ độc. Lẽ nào có tu sĩ muốn ra tay với Tiêu gia trang sao?! Đầu mày trang chủ nhíu chặt lại thành một vết nhăn rất sâu, ông ta lạnh lùng nói: “Dám hại con gái ta, cũng không nhìn xem nơi đây là nơi nào! Giờ không chịu nói, chờ ta tra ra, ta sẽ băm vằm kẻ đó thành nghìn vạn mảnh!”

Ông ta vận chuyển chân khí, chiếc roi dài ào ào bốc lên một ngọn lửa cao nửa thước, nện mạnh xuống đất, làm cho mặt đất lát đá xanh cũng bị nứt toác ra một rãnh sâu rộng một thước, sâu hai tấc.

Ánh mắt của trang chủ đảo qua, hi vọng một chiêu này có thể hù dọa tu sĩ hạ độc đang trốn trong bóng tối kia. Đây là khu vực nằm trong giới hạn của Nguyên Đạo Tông, nếu thực sự có tu sĩ muốn đối phó với Tiêu gia trang, ông ta sẽ đi cầu cứu Tông môn. Chắc chắn Nguyên Đạo Tông sẽ không ngồi im, thờ ơ mặc kệ.

Ông ta liếc mắt nhìn đám người đang sợ hãi đến run lẩy bẩy kia, cất roi đi, hừ một tiếng rồi quay người đi thăm con gái mình.

Áo trong của Thủy Tâm ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cô ta nhìn tình trạng thê thảm của ba người kia, thoáng rùng mình sợ hãi. Trang chủ không phạt roi mình, chắc chắn là vì nể mặt đại tiểu thư thôi. Lúc này, việc cần nhất mà cô ta phải làm là đi hầu hạ đại tiểu thư thật tốt. Cô ta vội vàng bò dậy, đuổi theo trang chủ.

Cảnh đại nương và mụ Vương được đỡ dậy, có người kéo cánh tay của Tiêu Liên Nhi, lại bị Cảnh đại nương quát nạt: “Quan tâm đến con tiện nhân đó làm gì?! Nó chết đi càng tốt, có cơ hội cho nó đi hầu hạ con mẹ chết sớm kia của nó!”

Mọi người đều biết Cảnh đại nương rất ghen ghét, oán hận người đầu bếp nữ đã nhận nuôi Tiêu Liên Nhi nên mới coi Tiêu Liên Nhi như cái gai trong mắt. Chủ nhân không ở đây, Cảnh đại nương chính là trời của nhà bếp. Giữa kẻ bá chủ nhà bếp và một tiểu nha đầu chạy việc vặt yếu ớt, mọi người cũng đưa ra sự lựa chọn cực kỳ dễ dàng. Người muốn đỡ Tiêu Liên Nhi dậy buông tay, nhìn nàng bằng ánh mắt thương hại rồi thở dài bỏ đi.

Trời dần tối, đám hạ nhân làm việc xong đều trốn vào trong phòng mình. Tia sáng yếu ớt lờ mờ lọt qua khe cửa sổ, trời đổ tuyết lớn, dần dần phủ kín cái rãnh sâu do nhát roi của trang chủ tạo thành.

Nhà bếp đã tắt lửa, trong viện tĩnh lặng như tờ, chỉ còn có tiếng gió gào thét. Trên mặt đất, một đống tuyết nhô lên khe khẽ động đậy.

Tiêu Liên Nhi chậm rãi bò dậy, đứng lên, hững hờ liếc nhìn ngọn đèn nho nhỏ phía sau cửa phòng đóng chặt đằng xa. Nàng thò tay vào trong chiếc áo bông dày của mình, lôi ra hai tấm gỗ đã được bọc vải bông. Tuy là vậy, nhưng sau lưng nàng vẫn đau rát không ngừng.

Số mệnh con người phàm trần ở giới tu tiên còn rẻ mạt không bằng một con chó. Nếu không thể tu luyện, cả kiếp này nàng cũng sẽ giống như Cảnh đại nương và mụ Vương, chỉ có thể làm một nô tỳ mặc cho kẻ khác đánh giết.

Dù có là một nô tỳ bình thường, cũng chẳng có ai sẽ để ý đến sự sống chết của nàng.

Một roi kia, đâu phải là thứ mà một đứa trẻ mới vài tuổi đầu có thể chịu được, cho dù không chết cũng sẽ trọng thương. May mà nàng đã có sự chuẩn bị trước, mặc hết quần áo mình có lên người, nếu không, dù nàng không bị đánh chết thì cũng sẽ bị đông cứng mà chết ở đây.

Đệ tử ngoại môn của Nguyên Đạo Tông thường hay bắt loại thỏ này ở nơi hoang dã để ăn. Lâu dần, mọi người đều biết gan thỏ không ăn được, cũng biết biện pháp giải độc.

Tiêu Minh Y là người có tư chất tu tiên nhất trong ba người con gái của trang chủ. Tám tuổi nàng ta đã đạt tới Luyện Khí tầng thứ ba. Nếu bước vào Nguyên Đạo Tông, tương lai ắt hẳn sẽ rất khó lường. Tục ngữ thường nói, một người đắc đạo, gà chó cũng thăng thiên. Vì tương lai của Tiêu gia trang, chậm nhất là sáng ngày mai, trang chủ sẽ tới Nguyên Đạo Tông để cầu cứu.

Tiêu Liên Nhi không thể tự mình đập vỡ cơ hội này được. Khó khăn lắm nàng mới chờ được đến lúc trong bếp không có ai canh chừng mình. Nàng chà xát hai bàn tay sắp sửa đông cứng, đi về phía viện của Tiêu Minh Y.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN