Nhất Nộ Thành Tiên - Chương 30: Cậy thế ức hiếp người
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Nhất Nộ Thành Tiên


Chương 30: Cậy thế ức hiếp người


Translator: Nguyetmai

Nghe thấy đoạn đối thoại này, mấy người của gia tộc tu tiên bên cạnh đều a dua theo. Ánh mắt nhìn ba người vô cùng không có thiện ý.

“Nghe nói mới Luyện Khí tầng một thôi!”

“Nghe nói hôm đó còn uy hiếp cả Tiêu sư muội nữa đấy.”

“Vong ân bội nghĩa!”

Thanh Phong trưởng lão nhận Tiêu Liên Nhi làm đồ đệ, các đệ tử đều tò mò nghe ngóng lai lịch của nàng. Hư Cốc cũng biết rất rõ, nhưng các đệ tử ngấm ngầm nghĩ thế nào là một chuyện, còn bị người ta thẳng mặt châm biếm lại là một chuyện khác.

Hư Cốc khoanh tay nói lớn: “Dù là quận chúa nhà vương gia, hay con gái của Hoàng đế, vào Nguyên Đạo Tông mà qua mười lăm tuổi không thể đột phá được Luyện Khí tầng ba, thì cũng phải ngoan ngoãn mà làm đồ đệ tạp dịch mà thôi! Đã vào tông môn rồi, còn tự mình nhận là thiếu gia tiểu thư ư? Vậy cứ đánh vài trận cho biết điều đi!”

“Ngươi!” Cả đám đệ tử của gia tộc tu tiên ở núi Thanh Mục bên cạnh đều nhìn Hư Cốc với ánh mắt phẫn nộ.

“Không phục à? Nếu cảm thấy lời ta nói là sai, thì hôm nay sau khi trận thi đấu kết thúc, lên võ đài dạy bảo ta đi?” Hư Cốc trừng mắt nhìn sang.

Tiêu Liên Nhi thản nhiên nói: “Hư Cốc, so đo với bọn họ làm gì? Chẳng qua là do họ sợ rằng một ngày nào đó đệ tử tạp dịch mà mình đưa đến lại có tu vi cao hơn mình, sợ không thể sai bảo được nữa thôi. Muốn ra mặt thay Tiêu sư tỷ thì khi lên võ đài đừng đánh nữa, nhường nàng ta thắng đi!”

Cách khích tướng này của nàng làm người đệ tử bốc thăm trúng vào Tiêu Minh Y cũng phẫn nộ nói: “Tưởng ta không dám chắc!”

Cậu ta nhảy lên võ đài chào hỏi Tiêu Minh Y, bắt đầu trận đấu.

Dòng nước của Tiêu Minh Y vừa mới vung ra, người đệ tử kia đã bay ra ngoài, thế võ bay xuống võ đài vô cùng đẹp, lớn tiếng nói: “Tại hạ thua rồi!”

Tiêu Minh Y vô cùng vui vẻ. Nàng ta không ngờ cuộc cãi vã dưới võ đài kia lại giúp mình một cái lợi lớn đến như vậy. Trong giây lát nàng ta đứng sững người trên võ đài.

Dưới võ đài rất nhiều tiếng la hét. Một đám đệ tử của gia tộc tu tiên tụ hợp lại, thân thiết vây quanh người đệ tử kia.

“Nhường Tiêu sư muội một trận, ta vẫn còn cơ hội lần sau mà.” Người đệ tử đó nhìn Tiêu Liên Nhi khiêu khích.

“Ái chà, nhường thật cơ đấy!” Tiêu Liên Nhi cười thành tiếng, chìa tay ra với Hư Cốc, “Hai trăm linh thạch!”

“Tiểu sư tổ…” Mặt Hư Cốc đầy vẻ đau khổ, cậu ta nào ngờ sẽ xảy ra tình huống như thế này chứ.

Tiêu Liên Nhi nhận linh thạch, nhìn người đệ tử kia cười nói: “Cảm ơn ngươi nhé. Các ngươi tiếp tục nhường nàng ta đi, ta lại có linh thạch để kiếm! Vui quá đi mất! Nhìn danh sách thí sinh ở võ đài này, thì trong ba mươi người, tu vi của Tiêu sư muội là thấp nhất. Tu vi của ngươi mới Luyện Khí tầng năm, các đệ tử còn lại đều từ Luyện Khí tầng sáu trở lên đấy. Chúc mừng ngươi, ngày mai không phải thi đấu nữa rồi!”

Nụ cười của vị đệ tử kia cứng lại trên mặt, trong lòng không ngừng nghĩ, ta bị loại rồi sao? Năm nay ta không còn cơ hội nữa ư?

Hư Cốc bước lên trên một bước, thấp giọng nói: “Ngươi hại tiểu gia thua hai trăm linh thạch. Ta nhớ mặt ngươi rồi đấy!”

Người đệ tử kia nhìn thấy đạo bào đệ tử nội môn trên người cậu thì ngây ra. Chọc giận đệ tử nội môn rồi. Trong tông môn này có không biết bao nhiêu người ỷ lớn bắt nạt bé, sau này sao gã còn có thể thoải mái sống qua ngày được nữa? Cảm giác anh hùng vừa nãy bỗng biến thành thứ viển vông trong chớp mắt. Gã siết chặt tay nhìn những người của gia tộc tu tiên khác, thấy họ đều phẫn nộ nhưng không dám nói ra, tất cả đều cúi đầu, không có một ai dám lên tiếng giúp mình. Gã lại nhìn Tiêu Minh Y. Nàng ta đã xuống khỏi võ đài, mặt đang vô cùng phấn khởi nói chuyện với một người đệ tử nội môn, ngay cả đến một câu cảm ơn cũng không có. Gã không kìm được mà hét lớn một tiếng, chen qua đám người chạy đi mất.

“Ôi chao, hai vị sư huynh trên võ đài thật lợi hại!” Tiêu Liên Nhi như không có chuyện gì tiếp tục ăn điểm tâm xem náo nhiệt.

Lợi hại thật! Trong lòng người đệ tử kia thực sự không đủ kiên định, nếu không cẩn thận suy nghĩ tịnh tâm lại, đừng mơ tu vi sẽ có tiến bộ. Vương Đại Long không ngừng khâm phục.

Hư Cốc không hiểu, dương dương tự đắc nói: “Tiểu gia vẫn chưa nói sẽ làm gì hắn ta, mà hắn ta đã chạy nhanh hơn cả thỏ rồi! Thật không có khí phách!”

Lại thắng thêm một trận nữa thì dù không vào được vòng thi đấu thứ hai của ngày mai, Tiêu Minh Y vẫn có thể sẽ vào được một nghìn cái tên đứng đầu. Nàng ta vô cùng vui mừng, nhảy xuống khỏi võ đài, chạy ngay đến chỗ Thạch Thanh Phong.

“Tiêu sư muội, muội nên đi cảm ơn vị sư đệ kia trước.” Thạch Thanh Phong khẽ thở dài.

Bị người khác làm nhục, nếu như không phản kháng lại thì sẽ làm mất mặt điện Dao Quang của Thanh Phong trưởng lão. Hắn không thể trách Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc, lại cảm thấy việc gây sự cũng là do đám đệ tử gia tộc tu tiên kia, không liên quan tới Tiêu Minh Y.

“Muội đi ngay. Sư huynh đợi muội nhé.” Tiêu Minh Y nói rồi rời đi.

Đợi nàng ta bước đến thì người đệ tử kia đã chạy mất từ lâu rồi. Tiêu Minh Y cúi đầu chắp tay, nụ cười rạng rỡ: “Vô cùng cảm ơn các vị sư huynh đã trượng nghĩa trợ giúp. Lâm sư huynh đâu rồi ạ?”

Chư Ngôn nói với ý châm chọc: “Tiêu sư muội có đệ tử của chưởng giáo đạo quân chống lưng, chúng ta cũng chỉ là nói tào lao hai ba câu mà thôi. Đâu có giúp được gì cho sư muội.”

Tiêu Minh Y không phải kẻ ngốc, vội vàng giải thích: “Muội chỉ là không dám thất lễ với Thạch sư huynh nên vội chào hỏi huynh ấy một câu rồi chạy qua đây ngay. Lâm sư huynh nhường muội, trong lòng muội vô cùng cảm kích. Huynh ấy đâu rồi?”

Trong lòng đệ tử gia tộc tu tiên nghĩ, ngươi không dám thất lễ với đệ tử nội môn, còn chúng ta thì không dám cả đắc tội với họ cơ. Ở đây một lúc nữa, nếu bị Hư Cốc và Tiêu Liên Nhi ghi nhớ, liệu Tiêu Minh Y có thể ra mặt vì họ không?

“Lâm sư huynh đã đi rồi. Chúc sư muội sẽ thắng hai trận tới, được vinh danh trên võ đài.” Nói xong, Chư Ngôn liền đưa người hầu tạp dịch của hắn ta đi.

Vốn đã hẹn trước cùng đến xem mình thi đấu trên võ đài, chớp mắt một cái đã tan đàn xẻ nghé hết cả rồi.

Tiêu Minh Y sững sờ nhìn theo bọn họ.

Ở ngoại môn, các đệ tử cũng kết thành bè phái, xúm lại thành từng nhóm nhỏ. Nàng ta thân thiết nhất với đám đệ tử ở gia tộc tu tiên lân cận núi Thanh Mục. Nàng ta nhỏ tuổi, dung mạo tươi tắn, lại hiểu chuyện, các đệ tử đều rất thích nàng ta, xem nàng ta như muội muội ruột của mình vậy. Bây giờ từng người bọn họ lại đều quay người rời đi. Mùi vị bị xa lánh biến thành sự chua chát uất ức, cứ dâng lên trong mắt của Tiêu Minh Y.

Nàng ta nhìn Tiêu Liên Nhi. Nàng vẫn như không có chút liên quan gì đến mình vậy, cứ thoải mái ăn điểm tâm, bình phẩm về đệ tử trên võ đài. Bên cạnh nàng, một trái một phải là Vương Đại Long và Hư Cốc.

Một cánh tay vỗ nhẹ lên vai nàng ta.

Tiêu Minh Y quay đầu nhìn thấy Thạch Thanh Phong, hai dòng nước mắt tuôn khỏi khóe mi. Nàng ta nhào vào lòng Thạch Thanh Phong, ôm chặt lấy thắt lưng hắn, vùi mặt vào ngực hắn.

Nước mắt làm ướt cả vạt áo của hắn. Cơ thể nàng ta run lên, nhưng đến một tiếng khóc cũng không có.

Dáng vẻ đau đớn khóc không thành tiếng này của nàng ta làm Thạch Thanh Phong mềm lòng. Hắn ôm lấy nàng ta. Giày Truy Vân đưa hai người bay đi xa.

Lúc sắp đi, hắn thoáng nhìn xuống dưới.

Ánh mắt kia của Vương Đại Long, hắn đã quen thuộc lắm rồi. Cứ mỗi lần hắn che chở cho Tiêu Minh Y, hay lúc nói chuyện cùng nàng ta, là cậu ta lại lộ ra ánh mắt như thế.

Hư Cốc há hốc miệng. Dáng vẻ vô cùng sùng bái khi nhìn thấy hắn đưa tiểu cô nương kia bay đi.

Còn Tiêu Liên Nhi… nàng chỉ nhìn hắn một cái rồi chuyển ánh mắt nhìn về phía võ đài.

Bay vào trong rừng, Thạch Thanh Phong thấp giọng nói: “Việc này không thể trách muội. Muội muốn khóc thì cứ khóc ra ở đây đi.”

Lồng ngực truyền ra nụ cười giòn tan. Tiêu Minh Y ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn còn đọng trên gò má trắng như tuyết, đôi mắt long lanh: “Sư huynh, có huynh bên cạnh muội, muội không buồn chút nào nữa rồi!”

Cơ thể Thạch Thanh Phong hơi cứng lại.

“Sư huynh, là muội không đúng. Muội nhất thời vui quá nên mới đến tìm huynh trước. Trở về muội sẽ nhận lỗi với Lâm sư huynh. Sau này, muội sẽ chăm chỉ tu luyện.”

Nàng ta, vẫn là một cô nương rất đáng yêu rất tử tế. Thạch Thanh Phong lấy Hỏa Dương Đan vốn chuẩn bị cho Vương Đại Long ra: “Ta thấy Lâm sư đệ là thể chất hệ Hỏa. Muội cầm lấy cái này đi tạ lỗi với đệ ấy đi. Tránh cho đệ ấy nghĩ không thông, trong lòng vướng bận, gây trở ngại đến việc tu luyện.”

“Sư huynh! Sao muội có thể…”

“Cầm lấy đi.” Người cần hắn bảo vệ chăm sóc không phải là Tiêu Liên Nhi. Đằng sau nụ cười nhạt của Thạch Thanh Phong là đôi mắt u tối thất thần.

Tiêu Minh Y nhận lấy Hỏa Dương Đan. Vì thi đấu, nàng ta lấy hết mọi điểm cống hiến và linh thạch đi mua bùa chú. Lúc vào tông môn nàng ta chỉ có mấy chục viên linh thạch. Điểm cống hiến cúc Sí của hơn nửa năm nay ngoài ăn cơm ra, còn phải mua đan dược để bản thân tu luyện. Kết giao sư huynh sư tỷ cũng không thể keo kiệt được. Hiện giờ nàng ta mới học chế bùa chú hạ phẩm cấp một, không có sư phụ chỉ dạy nên tỷ lệ thất bại vô cùng cao. Nàng ta thực sự rất nghèo.

Chiếc thẻ ngọc trong lòng bàn tay nóng lên. Tiêu Minh Y ngẩng đầu: “Cảm ơn sư huynh! Muội phải đấu trận thứ hai rồi.”

Thạch Thanh Phong đưa nàng ta bay về đài Tiểu Vân.

“Sư huynh, muội sẽ cố gắng hết mình!”

Tiêu Minh Y nhảy lên võ đài.

Người đệ tử thứ hai nàng ta đối mặt tu vi còn cao hơn, đã ở Luyện Khí tầng bảy rồi. Những việc xảy ra xung quanh võ đài sớm đã trong tầm mắt hắn. Ân oán của người khác hắn không quan tâm được. Đều là đệ tử ngoại môn, trong lòng hắn vô cùng đồng cảm với cảnh ngộ của Tiêu Minh Y, ngữ điệu rất ôn hòa: “Sư muội cứ thoải mái mà tấn công nhé.”

Trong lòng hắn thầm nghĩ, bản thân nhất định phải vào một trăm người mạnh nhất, nhận được Trúc Cơ Đan. Không để cho Tiêu Minh Y thất bại quá thảm là được rồi.

Tiêu Minh Y cung kính hành lễ: “Sư huynh, tu vi của muội thấp, sẽ dùng bùa chú để tương trợ.”

Ai có bùa chú mà lại không dùng chứ? Người đệ tử kia gật đầu nói: “Muội cứ dùng thôi.”

Tiêu Minh Y vui vẻ: “Cảm ơn sư huynh châm chước!”

Một cột nước tụ lại trong lòng bàn tay nàng ta, rồi ném thẳng ra ngoài.

Nam đệ tử ném một kiếm tới, chỉ thấy cột nước rút ra một dòng, quấn lấy quanh thanh kiếm. Từ trong không trung, Tiêu Minh Y mượn lực nhảy xuống, quấn lấy, tấn công, rút ra, gọt chém. Gọn gàng sạch sẽ.

Đánh trái đánh phải trong một khắc, trong lòng nam đệ tử thầm nghĩ, thế này cũng tàm tạm rồi nhỉ, bèn mở lời nói: “Sư muội, đắc tội rồi!”

Ánh kiếm lóe lên, đâm thẳng về phía nàng ta.

Hắn vốn chỉ định dồn Tiêu Minh Y xuống đài thôi, cũng không dùng toàn lực.

Bỗng nhiên trước mắt hắn tối đen. Không đợi hắn kịp phản ứng lại, một quả cầu lửa lớn đã bay đến trước mặt. Hắn ta thu kiếm không kịp, chỉ kịp đưa kiếm về ngăn chặn. Cầu lửa đập lên kiếm, một lực vô cùng lớn từ thanh kiếm phun ra. Hắn ta lê chân kéo người về phía sau. Cầu lửa bao vây bốn phía như mưa rơi xuống.

Một dòng nước bỗng nhiên quấn lấy chân hắn. Nam đệ tử ngã về phía sau, lật người trong không trung.

Đợi hắn đứng vững, thì đã là ở dưới võ đài rồi. Hắn nhìn Tiêu Minh Y cười khổ: “Muội nhiều bùa chú thật đấy!”

“Xin lỗi sư huynh, muội ném ra năm mươi tấm bùa chú cùng một lúc.” Tiêu Minh Y cúi thấp đầu.

Năm mươi tấm ư? Người đệ tử kia không còn lời gì để nói. Đệ tử thi đấu, đấu tâm đấu trí, ai dám nói nàng ta có nửa chữ nào không đúng chứ. Nam đệ tử chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo. Chắp tay đáp lại, đợi trận sau ra tay đòi lại thể diện, nhất định sẽ không mềm lòng lưu tình nữa.

Tiêu Liên Nhi cười. Đây mới chính là Tiêu Minh Y mà nàng quen. Lúc ra tay sẽ không lằng nhằng do dự. Dùng hết tất cả gia tài cũng phải đánh thắng trận này.

Rất tốt, nàng chỉ sợ tính tình Tiêu Minh Y thay đổi thôi, tránh cho một ngày nào đó nàng ta lại làm nhục mình, mà mình lại không nỡ ra tay với nàng ta.

Tiêu Liên Nhi nhìn thấy Thạch Thanh Phong bước lại. Nàng nở nụ cười. Đồ ngốc này, lòng dạ mềm yếu như vậy, sau này ra ngoài du ngoạn, có bị người ta lừa bán mất, nói không chừng còn dâng linh thạch cảm ơn người ta. Nàng hoàn toàn không thấy kì lạ khi Thạch Thanh Phong đưa Tiêu Minh Y đi. Nàng cảm thấy lòng hắn trong xanh phẳng lặng như một hồ nước vậy, thực sự rất hiếm có.

“Muội đã trở thành đệ tử chân truyền của Thanh Phong trưởng lão rồi.” Thạch Thanh Phong nhẹ nhàng nói.

Nói ta ức hiếp nàng ta sao? Bên tai Tiêu Liên Nhi chợt vang lên tiếng chuông gió. Nàng vốn định tìm cơ hội để nói với hắn, nàng rất thích chùm chuông gió đó, nhưng có lẽ, đã không cần nữa rồi. Nàng cười dịu dàng nói: “Thạch sư huynh không phải cũng là đệ tử chân truyền của chưởng giáo đạo quân sao?”

Có huynh chống lưng, ta có thể ức hiếp nàng ta sao?

Tiêu Minh Y nhảy từ trên võ đài xuống, nhìn Thạch Thanh Phong, lại nhìn sang Tiêu Liên Nhi. Cảm thấy trong không khí như có tia lửa bốc lên, nàng ta thông minh im lặng không nói gì.

Thạch Thanh Phong kéo tay nàng ta nói: “Đi thôi. Bùa chú của muội đều ném sạch rồi. Trận thứ ba này không đấu cũng được.”

Hai người rời đi rồi, Tiêu Liên Nhi mới cố ý hỏi Hư Cốc: “Ta có lấy thân phận đệ tử chân truyền của trưởng lão đi ức hiếp người khác sao?”

Hư Cốc ấm ức nói: “Có. Tiểu sư tổ ức hiếp con! Lừa con hai trăm linh thạch!”

Tiêu Liên Nhi cười lớn: “Đáng đời!”

Vương Đại Long liếc nàng một cái, không nói lời nào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN