Nhất Nộ Thành Tiên
Chương 44: Một cái tát
Xuyên qua mây mù, mọi người nhìn thấy rõ ràng tình hình trên đỉnh Thủ Ô. Đỉnh núi đã được sửa sang lại, chừa ra một khoảng đất bằng phẳng. Phía trước lõm sâu vào, hình thành một hang núi thật sâu. Cửa động đại khái có mấy chục người canh giữ. Liếc mắt nhìn tới, chỉ thấy tối tăm mù mịt không rõ tận cùng.
Trên không trung có bảy đạo ánh sáng bay tới, mặc trang phục của các tông môn khác nhau, dừng ở trước những tu sĩ Nguyên Anh khác. Chúng đệ tử biết, chưởng môn và trưởng lão của ba tông bốn môn đã đã tới đông đủ.
“Chư vị tiểu hữu, lão đạo là Viêm Chân của Đan Tông. Tất cả mọi người đều là đệ tử ưu tú do các tông môn tuyển chọn ra, có lẽ đã nghe qua về bí cảnh ở núi sau của Đan Tông rồi.” Viêm Chân làm chủ nhà, mở miệng nói.
Ông ta là đại đan sư cửu phẩm duy nhất tại đại lục Thương Lan này. Thể chất tính Hỏa. Tiêu Liên Nhi mới chỉ nghe về ông ta qua miệng của sư tôn Nhược Thủy đạo quân, trước nay chưa từng nhìn thấy người thật. Trong lòng nàng không khỏi cảm thấy tò mò.
Khuôn mặt của Viêm Chân đạo quân nhìn còn chưa tới bốn mươi, Tiêu Liên Nhi đoán một chút, thì biết sau hai trăm tuổi ông ấy mới kết anh thành công.
Trước kia nàng vẫn luôn rất thắc mắc, đan sư ở Đan Tông nhiều như lông trâu, tại sao lại có số lượng trưởng lão Nguyên Anh ít nhất trong ba tông bốn môn? Gần quan được ban lộc, ắt hẳn đệ tử Đan Tông có thể ăn đan dược như ăn bánh chứ?
Kết quả Nhược Thủy đạo quân lắc đầu nói với nàng rằng: “Hạ Tiên giới nào có nguyên liệu cấp cao đâu chứ? Đệ tử Đan Tông say mê đan thuật, không có thời gian cả ngày ở ngoài tìm kiếm nguyên liệu. Giá trị vũ lực lại thấp, đành phải hình thành nên quan hệ cùng có lợi với các tông môn khác, thế nên mới có thể làm cho hơn vạn đệ tử tiếp tục đi xa hơn trên con đường luyện đan.”
Tiêu Liên Nhi nhớ rõ rằng lúc đó mình vẫn thấy khó hiểu, hỏi sư tôn: “Vậy vì sao không thể một nửa đệ tử luyện đan, một nửa đệ tử tu luyện pháp thuật ạ? Tự mình tìm tài liệu cung cấp cho mình dùng, chẳng phải là được rồi sao?”
Nhược Thủy đạo quân trả lời nàng một câu: “Đan Tông có đan sư và đan thuật cấp cao, nếu chỉ cung cấp cho một mình mình, thì sẽ cách thời điểm diệt tông chẳng bao xa!”
Lúc này, mặt Viêm Chân đạo quân trầm xuống, khí thế uy nghiêm của tu sĩ Nguyên Anh lập tức ập xuống đám đệ tử Luyện Khí. Nhìn đám đệ tử quỳ rạp cả xuống vì sự uy nghiêm đó, ông lại chậm rãi nói: “Trong bí cảnh, ngoài linh thảo ra, có lẽ còn có cơ duyên khác đang chờ các ngươi. Vạn Thú Môn gặp phải chặn giết trên đường tới đây. Tại sao chứ? Các tu sĩ trên đại lục Thương Lan hi vọng có thể phá hủy kết minh của ba tông bốn môn chúng ta, hi vọng đệ tử Luyện Khí của bọn họ cũng có thể tiến vào bí cảnh để tìm cơ duyên. Cho nên, khi các ngươi tiến vào bí cảnh, đừng quên rằng, các sư huynh, sư thúc, thậm chí là sư tổ của các ngươi đang chém giết cùng rất nhiều tu sĩ thèm muốn bí cảnh này, để cho các ngươi có thể bình an vượt qua ba tháng ở trong đó! Hi vọng các ngươi ở bên trong bí cảnh có thể bảo vệ nhau, chớ phụ sự kỳ vọng của trưởng bối các tông môn!”
“Vâng!” Đệ tử bên dưới cùng hô to.
Màn phát biểu thực xuất sắc! Buổi nói chuyện khiến cho chúng đệ tử sôi trào nhiệt huyết, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng.
Có điều, đáng tiếc, nàng không phải chim non mới rời tổ.
Viêm Chân đạo quân rất lợi hại!
Sách lược của Đan Tông luôn là cột các tông môn vào với nhau đúng không? Viêm Chân đạo quân nói như thế hẳn là có ý này rồi.
Tiêu Liên Nhi lén nhìn Hàn Tu Văn. Mặt gã vẫn hiền hòa như thế, nụ cười trên mặt vẫn ấm áp như thế. Nhưng ánh mắt của gã khi nhìn về phía Viêm Chân đạo quân không thể lừa được Tiêu Liên Nhi. Gã đang ghen ghét.
Tu vi Nguyên Anh Trung kỳ, cho dù mình luyện đến tu vi bằng gã đi chăng nữa, muốn áp đảo để phá hủy tu vi của gã cũng rất khó. Ánh mắt Tiêu Liên Nhi lại nhìn sang Viêm Chân đạo quân, thời gian còn dài, nàng sẽ nghĩ ra biện pháp đối phó với Hàn Tu Văn.
“Chư vị đạo hữu có thể bắt đầu được chưa?” Viêm Chân xoay người dò hỏi mấy vị tu sĩ Nguyên Anh. Mọi người gật đầu, tất cả cùng xoay người rót chân khí vào trong hang núi.
Bảy luồng ánh sáng bay ra từ tay của các tu sĩ Nguyên Anh.
Cửa động đen như mực đột nhiên phát ra ánh sáng, một quầng sáng màu bạc xuất hiện ở cửa động.
Viêm Chân đạo quân nói: “Nhớ kĩ, lối vào bí cảnh cùng lắm chỉ có thể duy trì trong ba tháng. Mỗi người đều có một túi chứa đồ. Khi viên đá quý khảm trên túi phát ra ánh sáng màu đỏ thì tất cả mọi người đều nhanh chóng tới lối đi để rời khỏi bí cảnh. Nếu không, thì mặc cho số phận thôi! Tu sĩ Trúc Cơ ở trong bí cảnh, một khi trúc cơ thành công thì sẽ bị đẩy ra khỏi bí cảnh. Nhớ lấy.”
Đệ tử các tông môn tiến lên nhận túi chứa đồ theo thứ tự, lục tục đi qua màn chắn.
“Tiểu sư tổ, là do sư tổ và tổ sư gia dặn dò, người đừng chê ta phiền toái.” Hư Cốc khom lưng buộc dải lụa thắt trên eo hai người vào với nhau, cầm tay Tiêu Liên Nhi.
Tiêu Liên Nhi dở khóc dở cười, thấy hắn sốt sắng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi thì đành phải nhịn xuống.
Thạch Thanh Phong đi trước hai người, đột nhiên quay đầu lại: “Đừng sợ! Ta đi vào trước rồi chờ muội!”
Tiêu Liên Nhi không để ý tới hắn, quay đầu nhìn thoáng qua, không ngoài dự liệu nhìn thấy ánh mắt đầy căm thù của Tiêu Minh Y. Qua bốn năm, nếu Thạch Thanh Phong cách xa mình một chút, thờ ơ một chút, có lẽ Tiêu Minh Y sẽ bớt hận đi chăng? Sớm biết mối hận của Tiêu Minh Y không giảm thì năm đó nàng đã mua luôn chuôi kiếm Thôn Vân cho rồi, giảm độ uy hiếp đi một chút.
Hư Cốc kéo Tiêu Liên Nhi bước tới màn chắn.
Cảm giác như đi xuyên qua một thác nước đang chảy, không khí mang đến cảm giác đặc dính. Thân thể đột nhiên nhẹ bẫng, tới một thế giới khác.
“Thoải mái quá!” Gần như ai đi xuyên qua màn chắn rồi sẽ hít sâu một hơi không khí.
Linh khí nồng đậm vượt xa trên đỉnh Thiên Khung đến mấy chục lần. Tiêu Liên Nhi cũng hít sâu.
Sau lưng đột nhiên bị một người đụng trúng. Tiêu Liên Nhi muốn tránh sang bên cạnh, nhưng mỗi người bước ra khỏi lối đi, chuyện đầu tiên làm chính là nhắm mắt lại hít sâu, thế nên phía trước mặt nàng cũng bị người ta chặn lại. Nàng gần như định bay lên, ai dè tay lại bị Hư Cốc túm chặt quá. Tiêu Liên Nhi không còn cách nào khác là duỗi tay vỗ lên lưng Thạch Thanh Phong.
“Sư muội cẩn thận!”
Thạch Thanh Phong xoay người, nhìn thấy lối ra không ngừng có đệ tử đi qua thì thuận tay ôm eo Tiêu Liên Nhi, kéo nàng sang bên cạnh.
Hư Cốc gắn chặt với nàng lảo đảo, suýt nữa đẩy ngã luôn cả người bên cạnh.
“Này! Ngươi làm cái gì thế hả?”
Hắn va vào Lãnh Quyền.
Lãnh Quyền đứng vững rồi mới nhìn rõ dải lụa thắt trên eo Hư Cốc, lại nhìn thấy Thạch Thanh Phong ôm Tiêu Liên Nhi thì xì một tiếng cười: “Ta nói này Hư Cốc, ngươi cũng quá vô dụng rồi đấy? Buộc ở eo rồi mà còn để bị người ta ôm mất à?”
“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì chứ!” Hư Cốc kéo Tiêu Liên Nhi, kêu lên: “Cứ chắn mãi ở cửa lối đi làm gì hả? Không thấy người đi vào càng lúc càng nhiều hay sao? Tránh sang một bên đi chứ!”
Tiêu Liên Nhi muốn đi nhưng nhất thời Thạch Thanh Phong lại không nỡ buông tay.
Đệ tử Nguyên Đạo Tông nhìn dáng vẻ ba người tụm lại một chỗ với nhau thì đều không nhịn được mà bật cười.
Mặt Tiêu Liên Nhi đỏ bừng, nàng đập lên tay Thạch Thanh Phong, cựa lưng thoát ra, tức giận kéo Hư Cốc đi trước: “Chúng ta đi!”
“Lãnh sư huynh, tại huynh nói bậy đấy, làm Liên Nhi sư muội bực rồi!”
“Sao lại trách ta? Rõ ràng là Thạch Thanh Phong nhân cơ hội này sàm sỡ muội ấy mà!”
Phía sau truyền đến tiếng của đệ tử điện Thiên Quyền và Lãnh Quyền nói chuyện với nhau. Tiêu Liên Nhi hất tay Hư Cốc ra, trừng mắt với hắn: “Còn không mau cởi ra! Không thấy mất mặt à? Từ giờ trở đi ngươi phải nghe lời ta, hiểu chưa hả?”
Hư Cốc cúi người cởi dải lụa, vẻ mặt đau khổ nói: “Ta sợ vào bí cảnh sẽ bị chia ra thôi mà! Ai mà ngờ lại dính chùm một chỗ đâu.”
Lối ra lối đi màu bạc giống như một mặt gương dán vào vách đá trên đỉnh núi. Dưới con dốc thoai thoải là rừng rậm mênh mông bát ngát. Ở giữa có một hẻm núi, đỉnh núi cao nhất phủ tuyết trắng xóa.
Bên kia đồi núi cũng là rừng cây, nhưng chỉ là một mảnh rừng nhỏ, sau đó liền thấy lá chắn không gian mờ mờ ảo ảo như sương. Lối đi mà các tu sĩ Nguyên Anh của ba tông bốn môn mở ra ở ngay bên cạnh.
Bí cảnh hạ xuống ở Hạ Tiên giới nên thời gian bên trong và bên ngoài không lệch nhau là bao. Ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua màn chắn chiếu vào trong, khắp nơi bừng bừng sức sống.
Tiêu Liên Nhi cẩn thận quan sát hoàn cảnh nơi này. Nghĩ thầm muốn quan sát toàn cảnh bí cảnh này thì chỉ có thể lên tận đỉnh núi tuyết kia. Hiện tại, ở trong tình hình này, bảy môn phái đại khái sẽ lấy ngọn núi ở giữa kia làm điểm mốc, phân chia ra các khu vực. Đi theo đội ngũ mà nói thì sẽ hái linh thảo ở bên ngoài trước. Rừng rậm phía trước khá yên tĩnh, không cảm nhận được sự tồn tại của mãnh thú, cũng không nhìn thấy cung điện di tích gì, rốt cuộc có di tích không thì chưa thể kết luận được.
“Ồ, đây không phải cỏ Xích Viêm cấp sáu sao?”
“A, đó là Miểu Tâm cấp năm!”
Âm thanh vui sướng vang lên ầm ĩ.
“Sư muội… muội tránh, tránh ra!” Âm thanh vui sướng đến lắp bắp làm Tiêu Liên Nhi hoảng sợ. Dưới chân không biết từ khi nào đã có một đệ tử nằm bò ra, đang thu thập linh thảo ngay bên chân nàng.
Nàng lùi về sau một bước. Lại nghe thấy một tiếng hét chói tai: “Ngươi giẫm vào linh thảo cấp năm ta định hái rồi!”
Nàng còn đang nghĩ xem là đang mắng ai thì một cái tát đã giáng lên mặt với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.
Mặt không đau lắm, đối phương không dùng chân khí, nhưng lại phát ra tiếng rất to. Nói trắng ra là đối phương cố tình không làm chân khí dao động, khiến cho thần thức của nàng không sinh ra cảnh giác để tránh kịp, còn tưởng rằng đang nói người khác.
Tiêu Liên Nhi quay đầu nhìn, thấy Tiêu Minh Y đang nhướng mày, trên miệng nở nụ cười đắc ý.
“… Tiện tỳ!” Môi Tiêu Minh Y khẽ mấp máy, âm thanh phát ra còn nhỏ hơn tiếng muỗi.
Bị đánh mà không đánh trả ư? Ai ngu như thế chứ? Tơ lụa Thiên Hỏa Doanh mang theo Tiêu Liên Nhi thuấn di đến sau lưng Tiêu Minh Y, một thanh phi đao xoay tròn trong lòng bàn tay.
Cổ tay nàng đột nhiên bị người ta giữ lấy.
“Liên Nhi! Muội làm gì thế?”
Tiêu Liên Nhi ngẩng đầu lên. Thạch Thanh Phong nhíu mày, đôi mắt tràn ngập vẻ quan tâm và lo lắng.
“Tiêu Minh Y, ngươi làm gì thế hả?” Hư Cốc rốt cuộc cũng thoát khỏi khiếp sợ, giận tím mặt. Ở ngay dưới mí mắt hắn đó! Hắn mới chỉ xoay người nhìn sang bên cạnh thôi, thế mà tiểu sư tổ đã bị tát một cái rồi là sao?
Nàng ta đột nhiên biến mất trước mắt mình? Chẳng phải nàng ta muốn giết mình rất dễ dàng hay sao? Nàng ta mới ở Luyện Khí tầng bảy nhưng lại có pháp bảo thuấn di! Tiêu Minh Y sợ hãi quay đầu lại, nhìn thấy Thạch Thanh Phong cầm cổ tay Tiêu Liên Nhi. Nhìn phi đao trong suốt đang chuyển động trong lòng bàn tay Tiêu Liên Nhi, suýt chút nữa thôi là nàng ta đã giết được mình rồi!
“Sư huynh! Nàng ta muốn giết muội!” Tiêu Minh Y ôm cánh tay Thạch Thanh Phong, vùi mặt vào ngực hắn òa khóc.
Phi đao hóa thành nước, chảy xuống tay Tiêu Liên Nhi. Thạch Thanh Phong nhìn thấy ánh mắt nàng trở nên lạnh lùng thì vô cùng hoảng hốt trong lòng, vội vã giải thích: “Liên Nhi! Ta muốn biết vừa rồi xảy ra chuyện gì!”
Hắn nghe được tiếng tát tai, quay đầu đã thấy Tiêu Liên Nhi dùng mũi phi đao hướng tới Tiêu Minh Y. Hắn chỉ không muốn vừa vào bí cảnh đã thấy đồng môn tương tàn. Hắn chỉ muốn hỏi cho rõ ràng nên mới ra tay ngăn cản nàng theo bản năng. Hắn làm gì sai ư?
Tiêu Liên Nhi hất mạnh tay hắn ra, cười lạnh, “Nàng ta tát ta một cái, ngươi cho ta tát lại, ta sẽ không so đo nữa.”
Hư Cốc kêu lên: “Tát có một cái là hời cho ả rồi! Ả dựa vào cái gì mà dám đánh người chứ!”
Nghe được ồn ào, tất cả mọi người đều nhìn về phía này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!