Nhất Nộ Thành Tiên - Chương 49: Mặt dày thật đấy!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Nhất Nộ Thành Tiên


Chương 49: Mặt dày thật đấy!


Translator: Nguyetmai

Thấy nàng thoáng chốc ngớ người, Minh Triệt thực sự không nhịn được nữa, cười ầm lên thành tiếng: “Ha ha ha ha! Ôi chao! Đừng có đóng kịch nữa! Sư tôn của ngươi là Thanh Phong trưởng lão, mới có bốn trăm tuổi thôi mà, làm gì mà chỉ còn có hai mươi năm tuổi thọ chứ! Vừa vào bí cảnh ta đã biết ngươi tên là Tiêu Liên Nhi rồi! Ai bảo ngươi bị ăn một cái tát cơ?! Người đánh ngươi tên là Tiêu Minh Y đúng không? Ha ha ha!”

Cái đồ ti hí mắt lươn, thườn lườn mắt rắn! Xấu kinh lên được! Rõ ràng đã sớm biết mình đang nói dối mà còn cố tình hùa theo trêu chọc. Tiêu Liên Nhi vô cùng tức tối: “Hư Cốc, ra tay đi!”

Nàng di chuyển đến dưới gốc cây, hai chân đạp trên mặt nước, từng tầng nước bay lên hóa thành từng thanh phi đao xoay tròn đánh thẳng về phía Minh Triệt.

Hư Cốc nhấc tay, hằng hà sa số trận cờ bay ra khảm vào mặt đất, khởi động trận pháp.

Cảnh sắc trước mắt Minh Triệt chợt biến đổi, toàn thân rơi vào trong một vùng rừng đất vô tận. Những bức tường đất vàng ầm ầm rơi xuống, trên mặt đất không ngừng có những gai đất đâm lên. Hắn lách người né tránh, dưới chân lại đột nhiên biến thành vũng bùn, một lực hút quấn lấy chân hắn muốn kéo hắn vào trong vũng bùn đó.

Hắn vung hai thanh đao lớn kia lên, chém vào mặt đất, cơ thể nhảy vọt lên kêu to: “Chẳng phải đã nói là ba tông bốn môn cùng chung một chiến thuyền, cùng hỗ trợ bảo vệ lẫn nhau hay sao? Nha đầu chết tiệt nhà ngươi lại bất chấp tình nghĩa tông môn, hạ độc thủ cướp bảo bối của ta như vậy!”

“Trận pháp đã khởi động, có giết ngươi cũng không ai nhìn thấy! Mau giao quả Đan ra đây, nếu không đừng trách chúng ta không khách sáo!” Tiêu Liên Nhi dùng Triền Thủy Quyết mang theo những lưỡi đao nước đánh về phía Minh Triệt.

Để vào được bí cảnh, Minh Triệt đã ép tu vi của mình xuống Luyện Khí tầng chín viên mãn.

Dòng nước trong suốt ập tới từ bốn phương tám hướng. Hắn vung đao lên chém trái chém phải, ra sức né tránh. Đối phó với đòn tấn công của Tiêu Liên Nhi và trận pháp của Hư Cốc cũng không có vấn đề gì, chỉ có điều không đủ chân khí mà thôi.

Cái cảm giác giơ một ngón tay ra cũng đủ để đè người ta xuống làm thịt ấy cũng không còn nữa, hắn không khỏi thở dài: “Đúng là không quen chút nào!”

Nhưng Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc lại vô cùng kinh ngạc.

Tường đất rơi đập xuống như vậy, rõ ràng hắn đã không còn đường lùi nữa, thế nhưng hắn lại luôn có thể tránh ra một bước vào thời khắc cuối cùng. Rõ ràng những lưỡi đao nước mà Triền Thủy quyết quấn tới đã che kín mọi con đường của hắn, nhưng hắn lại luôn tìm được một khe hở nhỏ nhất để thoát thân.

Hư Cốc nói: “Tiểu sư tổ! Tiêu hao hết chân khí của hắn đi!”

“Không cần ngươi phải nói! Chỉ cần hắn ta không chạy được ra ngoài, sớm muộn gì cũng sẽ đầu hàng thôi!” Đòn tấn công của Tiêu Liên Nhi càng chặt chẽ hơn, những cột nước kéo dài không dứt bay múa vô cùng linh hoạt, quây kín Minh Triệt lại. Thi thoảng chúng còn bất chợt biến thành những lưỡi đao sắc bén xoay chuyển bắn về phía hắn.

Trận pháp mà Hư Cốc khởi động lại biến đổi, chín dòng lốc xoáy màu vàng cuốn về phía Minh Triệt.

Minh Triệt né tránh những cơn lốc xoáy đó, mỗi một lần tránh được, phi đao của Tiêu Liên Nhi sẽ xuất hiện trước mặt hắn. Nàng giống như một người có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú vậy, thế nào cũng sẽ đoán được ra vị trí mà hắn né tránh. Hai người tấn công dồn ép đến mức khiến hắn không thể không tập trung toàn bộ tinh thần để đối phó. Đã xem đủ lực công kích của Tiêu Liên Nhi, Minh Triệt vội la lên, “Dừng tay dừng tay! Nếu không dừng, ta sẽ lập tức ăn luôn quả Đan đấy!”

Tiêu Liên Nhi liếc nhìn nơi hắn chuẩn bị đặt chân xuống, một dòng nước linh hoạt quấn tới, cười khì nói: “Ngươi có thời gian rảnh để ăn quả chắc?”

Lại một lần nữa không còn đất mà né tránh, Minh Triệt vô thức dùng đầu ngón tay điểm vào dòng nước đang ập tới. Dòng nước đó không hề tiêu tan như hắn kỳ vọng, mà còn thuận theo ngón tay quấn lấy cổ tay hắn, rồi đột ngột giật hắn bay lên. Một dòng nước trắng xóa như mạng nhện đổ ập xuống hắn, bức tường đất bốn xung quanh khép lại chặn đứng tất cả đường lui của hắn, trong chớp mắt giam luôn hắn vào trong.

Hư Cốc ném ra mấy lá bùa chú dán lên trên tường đất. Chân khí của Minh Triệt đánh vào tường đất, bùa chú sáng lên, hóa giải toàn bộ chân khí của hắn. Hư Cốc cười hi hí, đục một lỗ nhỏ trên tường đất, nhìn thấy khuôn mặt phẫn nộ của Minh Triệt, hắn ta lại càng đắc ý cười to hơn.

“Này, hai đánh một, không biết xấu hổ nữa à?” Minh Triệt tức điên người. Lúc điểm vào dải nước, hắn mới chợt nhớ bây giờ mình đang là đệ tử kỳ Luyện Khí, không phải là tu vi kỳ Nguyên Anh chỉ thổi một cái là có thể đập tan hết pháp thuật nữa. Nếu không phải vì không muốn bị lộ pháp thuật của Ma Môn, hắn đã đánh cho mông Tiêu Liên Nhi nở hoa luôn rồi!

Tiêu Liên Nhi tiến lại gần, lưỡi đao nước sắc bén xoay vòng trong lòng bàn tay: “Tự mình chủ động đưa ra đây đi, đỡ bị bắn cho thành tổ ong!”

“Ngươi không thả ta ra, giờ ta sẽ ăn luôn đấy!” Không trêu chọc được còn bị tóm ngược lại, hắn chưa bao giờ chịu thiệt đến mức này đâu. Minh Triệt lấy quả Đan ra, đưa lên mũi ngửi, “Tới đây đi! Vào đây mà lấy này!”

Ngón tay Hư Cốc khẽ bắn một cái, trong phòng không ngừng tóe ra những gai nhọn. Nhìn Minh Triệt nhảy tránh bên trong, hắn cười toe toét chìa tay ra với Minh Triệt: “Ném ra đây!”

“Dừng lại dừng lại! Gia có phải là khỉ đâu chứ!”

Các gai đất ngừng lại. Minh Triệt lại la lên: “Không được, cho các ngươi rồi, các ngươi không thả ta thì sao?”

Hư Cốc lại cười nói: “Vậy cũng được, để chúng ta giết ngươi trước rồi vào lấy sau. Ôi chao, ngươi còn dám lườm tiểu gia cơ à!”

Hai mắt Ngô Bằng sáng rực, từng đóa từng đóa hoa như đang nở rộ!

Hư Cốc chợt sững người, vung tay thu lại tấm bùa chú dán trên bức tường đất kia. Căn phòng giam hình thành từ tường đất đó lẳng lặng biến mất. Làm xong những việc này, hắn như biến thành một khúc gỗ, đứng đờ ra tại chỗ.

“Nghìn… Nghìn Hoa… Nhập Mộng ư?” Tiêu Liên Nhi sợ đến mức nói lắp.

Là Minh Triệt sao? Người đệ tử của Vạn Thú Môn tên Ngô Bằng này, là hắn sao? Không, không thể nào, bí cảnh này chỉ có đệ tử kỳ Luyện Khí mới vào được, sao hắn có thể vào đây được chứ? Hắn là đệ tử Ma Môn, không phải Minh Triệt!!!

Ngô Bằng chậm rãi bước về phía nàng, đôi mắt nhỏ biếng nhác khi cười nom vô cùng hèn hạ.

Tiêu Liên Nhi ra sức nhắc mình phải thật bình tĩnh, phải thật tỉnh táo. Nàng dùng hết toàn bộ chân khí phát ra một đòn tấn công lợi hại nhất của mình: “Liệt Cẩm Đao!”

Từ đằng xa, Tiêu Minh Y loáng thoáng nhìn thấy dường như ba người kia đang đánh nhau vì tranh đoạt bảo vật gì đó. Trận pháp xoay vòng, trên rãnh nước cạn xuất hiện rừng đất kín mít, cả vùng nước cạn đó đều bị sương mù dày đặc bao lại, ngăn cản tầm nhìn của nàng ta.

Đột nhiên, nàng ta nhìn thấy suối nước cuốn ngược lại mà chảy, một dòng chân khí không hề thấp hơn thuộc tính hệ Thủy của mình hút đi toàn bộ dòng nước.

“Tiêu Liên Nhi, tu vi của ngươi mới ở Luyện Khí tầng bảy mà đã có thủ đoạn như thế này sao?” Nàng ta lẩm bẩm, trong lòng vô cùng kinh hãi, cố nín nhịn sự nôn nóng của mình để chờ tiếp.

Trong trận pháp, dòng nước cuốn ngược lại vây quanh người Tiêu Liên Nhi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng căng lên, mái tóc dài bay bay, tỏa ra khí thế rất oai hùng.

“Ôi ôi ôi! Nhóc liều mạng thế làm cái gì chứ?” Minh Triệt xoa mặt, đứng thẳng người, lộ ra dung nhan vốn có của mình.

Tiêu Liên Nhi đã vận sức chờ tấn công, đột nhiên thấy rõ là Minh Triệt, nàng đã không còn thu hồi kịp nữa, chân khí bị đảo ngược quá mạnh khiến nàng phun ra một ngụm máu tươi. Dòng nước rơi rào rào xuống đất, khiến người nàng ướt như chuột lột.

Nàng không kịp nói gì, vội xếp bằng vận công, nhắm mắt ngồi thiền.

Linh khí nồng đậm chảy vào trong kinh mạch, lan Hàn Tinh trong đan điền vận chuyển sinh ra từng lớp sương mù, chữa trị lục phủ ngũ tạng bị thương.

Nửa canh giờ sau, Tiêu Liên Nhi mới mở mắt ra, nhìn thấy mặt Minh Triệt, nàng tức điên người mà không biết trút vào đâu: “Trêu chọc ta vui lắm sao?”

Hắn bắn một pháp thuật ra, hong khô quần áo trên người nàng rồi lẳng lặng nhìn nàng, đáp: “Chẳng vui gì cả.”

Tiêu Liên Nhi chợt nhảy từ trên đất lên, bổ nhào tới ôm lấy hắn: “Minh Triệt, Minh Triệt, đúng là huynh rồi, đúng là tốt quá!”

Cơ thể nhỏ bé xinh xinh tỏa ra mùi hương đặc trưng của thiếu nữ, tiếng cười lảnh lót rất êm tai. Minh Triệt cúi đầu, tia sáng trong mắt thoắt ẩn thoắt hiện: “Sư phụ của nhóc có biết nhóc nhớ nhung người của Ma Môn thế này không hả?”

“Sư phụ mà biết chắc chắn sẽ khen ta ấy chứ!” Tiêu Liên Nhi buông tay ra, lùi lại một bước quan sát bộ pháp bào đệ tử Vạn Thú Môn trên người hắn, chậc lưỡi khen: “Pháp thuật của Ma Môn quả nhiên không tầm thường chút nào! Không ngờ huynh lại có thể khống chế được tu vi để lẩn vào đây. Ngoài cửa bí cảnh có trưởng lão Nguyên Anh của bảy tông môn đứng trông coi cơ mà.”

Minh Triệt vén vạt áo ngồi xuống mỏm đất, không biết vì sao, trong lòng hắn không vui lắm: “Nói ta nghe xem, Thanh Phong có thể khen nhóc cái gì?”

“Khen ta có cơ duyên chứ gì! Huynh lẻn vào đây chắc chắn có mưu đồ gì đó. Huynh ăn thịt, ta đi theo cũng có thể húp miếng canh mà, đúng không?” Tiêu Liên Nhi cũng ngồi xuống, mặt tươi cười đầy hưng phấn.

Hắn biết ngay mà! Minh Triệt đưa tay ra nhéo má nàng, đầu ngón tay khẽ cọ nhẹ trên khuôn mặt Tiêu Liên Nhi: “Bị tát một cái mà vẫn như không thế này, mặt dày thật đấy!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN