Nhất Nộ Thành Tiên - Chương 5: Ngươi là cái thá gì?!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Nhất Nộ Thành Tiên


Chương 5: Ngươi là cái thá gì?!


Translator: Nguyetmai

Nguyên Đạo Tông khoan dung một cách lạ lùng với các gia tộc tu tiên phụ thuộc vào mình. Chỉ cần dưới mười lăm tuổi, có tu vi Luyện Khí tầng thứ nhất là có thể được nhận vào làm đệ tử ngoại môn mà không cần qua sát hạch, còn cho phép được mang thêm một kẻ tôi tớ để làm đệ tử tạp dịch hầu hạ mình. Nguyên Đạo Tông cũng sẽ truyền thụ công pháp cho đệ tử tạp dịch, còn thành tựu tương lai ra sao, phải chờ xem tư chất, sự siêng năng và cơ duyên của người đó thế nào.

Như vậy, trong gia tộc sẽ có thêm một đệ tử được nhận vào Tông môn, gia tăng thực lực của gia tộc đó. Vì vậy, Tiêu Minh Y sẽ đưa một nha đầu có tư chất tu tiên đi cùng với mình.

Thủy Tâm là nô tỳ sinh ra trong nhà, năm nay mười ba tuổi. Thể chất của cô ta thuộc tính Mộc, đã có thể dẫn khí vào trong cơ thể rồi. Lúc Tiêu Minh Y còn nhỏ, trang chủ đã phái cô ta tới hầu hạ, chính là để cho cô ta đi theo vào Nguyên Đạo Tông hầu hạ Tiêu Minh Y.

Trang chủ phu nhân không nỡ để con gái xa mình sớm như vậy.

Tiêu Minh Y không kìm được, nói: “Linh khí, đan dược và linh thạch ở nhà đều không đủ. Tu vi của con cứ dừng mãi ở Luyện Khí tầng thứ ba. Con đã cố gắng nhẫn nại để ở nhà với mẹ thêm một năm, như vậy coi như con đã phải nhận chỉ dạy của sư phụ muộn hơn người khác một năm rồi. Giờ con đã mười tuổi, mùa xuân hàng năm Tông môn đều thu nhận đồ đệ, nếu kéo dài thêm một năm nữa, thì con gái sẽ phải chờ tới mười một tuổi mới có thể vào Tông môn. Mẹ còn muốn làm lỡ việc của con đến bao giờ nữa?”

Trang chủ thấy phu nhân trào nước mắt vì những lời con gái nói, cũng không khỏi nhíu mày trách móc: “Minh Y có chí tiến thủ như vậy là phúc của Tiêu gia chúng ta. Phụ nữ phàm tục làm sao hiểu được sự gian khổ trên con đường tu tiên này chứ.”

Trang chủ phu nhân lau nước mắt, nghĩ đến trong nhà vẫn còn hai đứa con gái ở lại bên mình, nên đành im miệng không nói thêm gì nữa.

Trang chủ đã quyết định, một tháng sau sẽ đưa Tiêu Minh Y và Thủy Tâm đi Nguyên Đạo Tông.

Tin tức truyền ra, mọi người đều chúc mừng Thủy Tâm.

Thủy Tâm phấn khích đến mức đi đường cũng như muốn bay lên vậy.

Lúc ăn cơm, cô ta thường chỉ gắp một hai đũa rồi đặt xuống, nhìn đám nha đầu bằng ánh mắt thương hại, thở dài cảm thán: “Chỉ có người trần mắt thịt mới ăn cơm canh thế này mà thôi.”

Chữ “thôi” cuối cùng bị cô ta kéo ra rất dài, khiến cánh tay của Tiêu Liên Nhi nổi đầy da gà. Nàng thầm nghĩ, tới Tông môn, nếu không có điểm cống hiến và linh thạch, thì trừ ăn cơm trắng và rau xanh lấp bụng ra, ngay cả một miếng thịt cô cũng chẳng được nhìn đâu. Cô tưởng Nguyên Đạo Tông chỉ cần dùng pháp thuật là có thể biến ra gạo tiên, rau tiên chắc? Còn không phải là nhờ các đệ tử ngoại môn và đệ tử tạp dịch trồng trọt à. Coi cái dáng vẻ không dính khói lửa nhân gian của cô kìa, đi tới ruộng linh thảo làm vài ngày thôi thì cô sẽ biết ngay tu tiên vất vả như thế nào.

Thấy Thủy Tâm như vểnh cả đuôi lên trời, Tiêu Liên Nhi cảm thấy muốn hạ gục cô ta hoàn toàn không có gì khó khăn hết.

Sắp phải đi Tông môn rồi, Tiêu Minh Y hái hết tất cả Thủy Gian Trúc và Phong Đằng Thảo trong vườn thuốc đi, rồi mua thêm một lò luyện đan. Tiêu Liên Nhi vừa nhìn cũng hiểu được ý định của Tiêu Minh Y.

Đối với Tông môn mà nói, những loại linh thảo cấp thấp này chỉ là loại cỏ hỗn tạp, không có gì mới lạ. Nhưng Tiêu Minh Y không muốn lãng phí nên dứt khoát hái sạch để thử luyện chế Mộc Linh Đan.

Tiêu Minh Y mới ở giai đoạn Luyện Khí tầng thứ ba, lại là thể chất Thủy Mộc, không thể sinh ra đan dược hệ Hỏa được. Địa bàn của Tiêu gia trang lại không có chút nguyên tố hệ Hỏa nào, nên nàng ta chỉ có thể dùng bùa hệ Hỏa cấp thấp dán trên lò luyện đan, dùng chân khí và thần thức dẫn dắt ngọn lửa luyện đan. Vận chuyển chân khí chỉ cần hơi bất cẩn một chút thôi thì một mẻ đan dược sẽ hỏng hết. Lúc luyện đan, kỵ nhất là phân tâm, thế nên nàng ta luôn nhốt mình trong phòng luyện đan để tiến hành.

Nàng ta cho rằng một thân một mình có thể học được thuật luyện đan sao? Nếu thực sự là như vậy, thì các đan sư trên đại lục Thương Lan đã nhiều như chó chạy ngoài đường rồi. Tiêu Liên Nhi bĩu môi, cảm thấy suy nghĩ của Tiêu Minh Y thật quá hão huyền.

Có điều, nếu Thủy Tâm luôn quấy rầy Tiêu Minh Y luyện đan, thì với tính khí kiêu ngạo của Tiêu Minh Y, không luyện được thành đan dược, chắc chắn cũng sẽ không nghĩ rằng do mình không làm được, mà sẽ chỉ biết giận cá chém thớt Thủy Tâm mà thôi.

Tiêu Liên Nhi đi tới nhà bếp nói: “Ta cần một ít gạo trắng.”

Cảnh đại nương cười lạnh đáp: “Không có!”

Lúc trước khi Tiêu Liên Nhi vào viện đại tiểu thư để hầu hạ, Cảnh đại nương từ con hổ mẹ biến thành một con mèo ngoan ngoãn. Bà ta mở miệng ra là gọi Liên Nhi cô nương ngọt xớt, trước giờ chưa từng dám cắt xén phần ăn của nàng, thi thoảng còn đưa riêng cho Tiêu Liên Nhi chút điểm tâm vừa miệng nữa.

Giờ nghe nói đại tiểu thư sắp đưa Thủy Tâm đi Tông môn, miệng lưỡi của Cảnh đại nương lại trở nên đanh đá như xưa.

Tiêu Liên Nhi mỉm cười: “Cảnh ma ma này, ta cần gạo trắng là để cho Thủy Tâm tỷ tỷ làm son phấn, bà không cho thì thôi vậy!”

“Ôi dào ôi dào, Liên Nhi, ngươi đừng đi mà!” Cảnh đại nương lại một lần nữa biến sắc, gọi Tiêu Liên Nhi lại.

Cảnh đại nương căm hận nghĩ, chờ đại tiểu thư và Thủy Tâm đi rồi, Tiêu Liên Nhi không còn đất dụng võ nữa, sớm muộn gì cũng sẽ bị đẩy về nhà bếp. Đến lúc đó, bà ta lại xử lý con bé này cũng không muộn.

Tiêu Liên Nhi xin nghỉ để đi đến thành Thanh Dương một chuyến, mua chút hương liệu, nhân tiện nàng đi tới cửa tiệm yêu thú, đổi một bình nước tiểu của Thương Bối Lang.

Tính tình của Thương Bối Lang rất gắt gỏng, nóng nảy, nếu pha nước tiểu vào trong son phấn, khi dùng sẽ khiến tâm trạng người ta vô cùng cáu kỉnh.

Vài ngày sau, Tiêu Liên Nhi làm xong son phấn. Chất phấn mịn màng, mùi thơm nồng nàn, Thủy Tâm thích đến nỗi không muốn buông tay.

Tiêu Liên Nhi lạnh lùng nhìn Thủy Tâm ngày ngày bôi son trát phấn, ra sức mà trang điểm.

Tính tình Thủy Tâm càng lúc càng gay gắt. Chỉ chút chuyện nhỏ trong viện thôi, cô ta cũng sẽ không chịu được phải gắt gỏng ầm ĩ.

Tiêu Minh Y thử tập luyện đan, không có ai hướng dẫn, đến cả tinh chế dược thủy và linh thảo nàng ta làm cũng không thuận lợi chứ đừng nói tới việc luyện chế đan dược thành hình thành dáng. Sau rất nhiều lần thất bại, linh thảo đã tiêu hao không còn lại bao nhiêu khiến tâm trạng của nàng ta cũng khó tránh khỏi bực bội.

Lúc này, giọng Thủy Tâm chửi mắng tiểu nha đầu hạ đẳng ở bên ngoài giống như ma chú đổ vào tai vậy. Chân khí của Tiêu Minh Y trở nên hỗn loạn, lò linh thảo cuối cùng hóa thành than đen. Nàng ta tức tối chạy ra ngoài ném mấy lưỡi đao gió về phía Thủy Tâm, tước cho Thủy Tâm thành ni cô rồi mới nguôi cơn giận.

Thủy Tâm bị cạo trọc đầu ngay trước mặt mọi người, xấu hổ chạy về phòng gào khóc.

Tiêu Liên Nhi vô cùng hài lòng với kết quả này. Nàng biết mình đã thành công khơi dậy sự bất mãn của Tiêu Minh Y đối với Thủy Tâm. Tiếp sau đây, nàng chỉ cần nghĩ cách để Tiêu Minh Y tin rằng, mang mình đi Nguyên Đạo Tông sẽ có lợi nhất với nàng ta là được rồi.

“Cha! Còn chưa vào tới Tông môn đâu mà Thủy Tâm đã kiêu căng như thế này rồi. Chờ đến khi vào Tông môn rồi, nó không giúp được con gái đã đành, có khi cả ngày con gái lại phải đi giải quyết phiền phức nó gây ra ấy! Con không thể đưa nó đi cùng được!” Dưới cơn giận dữ, Tiêu Minh Y chạy tới mách với cha mình. Nếu có sự lựa chọn khác, nàng ta tuyệt đối sẽ không mang Thủy Tâm theo.

Trang chủ nghe vậy cũng rất khó xử: “Trong số các nha đầu dưới mười lăm tuổi nhanh nhẹn hoạt bát của phủ ta, chỉ có Thủy Tâm là có tư chất tu tiên thôi. Con bé là do cha cố tình chọn ra cho con mà. Cũng đâu thể để con gái của bá phụ con đi theo làm nha hoàn cho con, để đệ tử ngoại môn coi nó như đệ tử tạp dịch được đúng không? Tư chất của con tốt hơn Thủy Tâm, tu vi cao hơn nó, nó làm sao dám cãi lại mệnh lệnh của con!”

“Nếu tới Nguyên Đạo Tông mà nó dám gây chuyện thị phi, làm liên lụy đến con, con sẽ giết nó!” Tiêu Minh Y phồng má tức tối, không làm cách nào khác được, đành phải chấp nhận.

Chờ Tiêu Minh Y quay về viện rồi, Tiêu Liên Nhi không chút chần chừ, lập tức đi tìm nàng ta, nhỏ giọng dò hỏi: “Đại tiểu thư, nô tỳ chỉ muốn biết, sau khi người tới môn phái Tiên gia rồi thì có cần nô tỳ tiếp tục chăm sóc vườn dược thảo trong trang nữa không ạ?”

Tiêu Minh Y vẫn còn đang tức tối, đáp: “Nguyên Đạo Tông xây trên linh mạch của núi Thanh Mục, linh khí ở bất cứ xó xỉnh nào cũng nhiều gấp mấy lần Tiêu gia trang, trong nhà thì có thể trồng được ra cái gì chứ?”

“Vậy ạ! Cũng không biết linh thảo mà Tiên môn trồng ra thế nào nhỉ? Tiếc là nô tỳ không có cơ hội đó.” Mặt Tiêu Liên Nhi đầy vẻ hâm mộ.

Tiêu Minh Y thoáng động lòng. Vì sao nàng ta nhất định phải đưa một nha đầu có thể tu luyện đi chứ? Lỡ cơ duyên của Thủy Tâm tốt hơn mình, tu vi còn cao hơn mình, thì mình còn có thể sai khiến được cô ta chắc?

Một nha đầu, chỉ cần có thể làm việc vặt, hầu hạ cho mình để mình có thể chuyên tâm tu luyện chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Đúng rồi, đưa Thủy Tâm tính tình nóng nảy cử chỉ lỗ mãng đi, chẳng thà mang Tiêu Liên Nhi đi. Nó biết trồng linh thảo, biết làm thịt yêu thú, còn không thể tu luyện. Đến lúc tới Tông môn, nó sẽ chỉ trung thành tận tụy với mình, đưa nó đi thì không thể thích hợp hơn được nữa.

Tiêu Minh Y nghĩ vậy bèn quyết định ngay: “Liên Nhi, ta quyết định rồi, ta sẽ đưa ngươi đi Nguyên Đạo Tông hầu hạ ta.”

“Dạ? Nô tỳ tạ ơn đại tiểu thư! Tới Tiên môn, nô tỳ sẽ dùng hết tâm sức của mình để trồng linh thảo!” Còn chưa cần phải tốn sức thuyết phục Tiêu Minh Y đã đạt được mục đích của mình, trong lòng Tiêu Liên Nhi vui đến phát điên.

Tiếng nói vui sướng của nàng lọt vào căn phòng bên cạnh, Thủy Tâm vô cùng kinh hãi, đây là cơ duyên của cô ta, dựa vào đâu mà phải nhường cho một nha đầu tầm thường không có tư chất tu tiên chứ? Cô ta không thể dễ dàng bỏ đi cơ hội tới Nguyên Đạo Tông như thế được! Thủy Tâm buộc khăn lên che đầu, lao như bay vào trong phòng kêu lên: “Đại tiểu thư, ngươi không thể đưa nó đi được!”

Tiêu Minh Y nhíu mày.

“Đại tiểu thư!” Thủy Tâm quỳ rạp xuống trước mặt Tiêu Minh Y cầu khẩn, “Đại tiểu thư, người thương tình nô tỳ đã hầu hạ người từ nhỏ tới giờ, người mang nô tỳ theo với! Nô tỳ nhất định sẽ nghe lời, hầu hạ người thật cẩn thận. Nô tỳ đã có thể dẫn khí vào cơ thể rồi, người không thể… không thể bỏ nô tỳ lại được!”

“Ha ha!” Tiêu Minh Y cười khinh miệt, “Ta muốn đưa ai đi thì sẽ đưa người đó. Ngươi lui xuống đi. Ta niệm tình ngươi hầu hạ ta bao nhiêu năm nay, lần này ta sẽ không so đo tính toán với ngươi.”

Trong mắt Thủy Tâm hiện lên vẻ oán hận nhưng lại không dám xả ra với Tiêu Minh Y. Cô ta nhìn Tiêu Liên Nhi đang đứng bên cạnh Tiêu Minh Y, lửa giận bốc lên đầu, bèn bò từ dưới đất dậy, nhảy dựng lên lao về phía Tiêu Liên Nhi: “Tất cả là do con tiện nhân nhà ngươi xúi giục đại tiểu thư thay đổi ý định!”

Cô ta đè Tiêu Liên Nhi xuống đất, bóp cổ nàng: “Ngươi là cái thá gì hả, Tiên môn cũng là nơi ngươi có thể vào được sao? Ngươi nhận lỗi với đại tiểu thư đi, nói rằng ngươi không dám vọng tưởng nữa, ta sẽ tha mạng cho ngươi!”

Tiêu Liên Nhi lẳng lặng nhìn sự phẫn nộ và khủng hoảng trong mắt Thủy Tâm.

Con người ấy mà, đi đến đâu cũng phân thành dăm bảy loại. Thủy Tâm nhận được sự hâm mộ của tất cả các nha đầu trong viện, có thể tùy ý ra oai, sai khiến nô bộc trong viện, nhưng ở trước mặt Tiêu Minh Y, thì cô ta vẫn chỉ là một nô tỳ mà thôi.

Trong khoảnh khắc, lòng Tiêu Liên Nhi cũng hơi mềm đi. Nàng gần mười tuổi rồi, cũng có thể nghĩ cách rời khỏi Tiêu gia trang. Không vào Nguyên Đạo Tông, nàng cũng có thể nghĩ cách khác để đả thông kinh mạch. Nhưng nàng cản trở Thủy Tâm, cắt đứt tương lai của cô ta, cũng chẳng khác nào hủy hoại cả cuộc đời cô ta.

“Ta…”

Thủy Tâm chợt bay lên trước mắt nàng, một luồng sáng màu xanh trắng lóe lên, Thủy Tâm ngã mạnh xuống nền nhà, còn chưa kịp rên lên tiếng nào đã tắt thở. Cho đến khi rơi xuống đất rồi, trên cổ cô ta mới lộ ra một vạch cắt màu đỏ, máu ào ào chảy từ đó ra.

“Á!” Nha hoàn trong viện sợ hãi hét ầm lên, quay sang ôm lấy nhau run rẩy.

“Còn ngươi là cái thá gì!” Tiêu Minh Y hừ lạnh một tiếng, “Hôm nay dám xấc xược thế này trước mặt ta, sau này tu vi của ngươi cao hơn ta, thì trong mắt ngươi còn có ta sao? Dám làm trái ý của bản tiểu thư, đây chính là cái kết mà các ngươi sẽ phải nhận! Đã nghe rõ chưa?!”

Đáp lại nàng ta chỉ toàn là tiếng răng va vào nhau cầm cập.

“Lau sạch sàn nhà đi!”

Tiêu Minh Y nhìn mặt đất đầy máu bằng ánh mắt ghê tởm rồi phẩy tay bỏ đi.

Trang chủ nhanh chóng phái người tới đưa thi thể của Thủy Tâm đi. Đám nha đầu trong viện xách hết thùng nước này đến thùng nước khác vào cọ rửa sạch sẽ vết máu trên sàn nhà.

Tiêu Liên Nhi im lặng dùng khăn lau nền nhà, tâm trạng lại vô cùng phức tạp. Tuy nói rằng vì nàng gài bẫy nên Thủy Tâm mới chết, nhưng thực ra nàng chỉ muốn đẩy cô ta ra, không hề có ý muốn hại chết Thủy Tâm.

Nàng bất giác cười khổ.

Tiêu Minh Y mới tròn mười tuổi.

Còn nàng, cộng thêm cả kiếp trước nữa thì đã gần hai trăm tuổi rồi.

Nàng đã quyết tâm kiếp này sống không vì mình thì trời tru đất diệt, quyết định làm một người ích kỷ tàn độc. Nhưng không ngờ, Tiêu Minh Y lại cho nàng một bài học sống động nhất, nàng ta dạy cho nàng biết cái gì gọi là thuận ta thì sống, chống ta thì chết. Nàng ta dùng đao gió cắt cổ Thủy Tâm nhẹ nhàng như cắt một ngọn cỏ vậy.

Tiêu Liên Nhi tự khuyên nhủ chính mình, trước khi có đầy đủ thực lực để tự bảo vệ mình, thì tuyệt đối không thể chọc giận nàng ta.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN