Nhất Nộ Thành Tiên
Chương 61: Phản ứng của Thanh Phong
Ánh sáng màu bạc chiếu sáng rõ ràng cho bộ móng vuốt dài bằng hai người này.
Đám tu sĩ bất giác lùi về sau vài bước.
Móng vuốt cào trong không trung hai cái, không chạm vào thứ gì. Dường như thú Hình Thiên rất tức giận, móng vuốt sắc nhọn cắt qua mặt đất, một tiếng xoẹt chói tai vang lên, núi đá nổ tung, mặt đất bị nó cào thành một đường rộng vài trượng.
“Súc sinh! Lão phu phải báo thù cho đồ nhi của ta!” Không biết là vị tu sĩ Nguyên Anh nào quát lên một tiếng, tung ra loan đao*. Đao bay lên, nơi không trung vạch ra từng bóng đao sáng như tuyết, chém về phía móng vuốt kia.
(*) Loan đao: Đao có lưỡi cong
“Đừng tấn công nó!” Giữa tiếng hét, Minh Triệt bay về phía loan đao.
Tiếng gió vù vù lướt qua, mười mấy vị tu sĩ Nguyên Anh của Đạo Môn đang đứng trên đỉnh núi liền đồng loạt tấn công về phía móng vuốt. Pháp bảo và chân khí phóng ra, mang theo sự phẫn nộ khôn cùng của các tu sĩ Nguyên Anh. Không gian nhất thời bị bóp méo, tản ra một hơi thở của sự hủy diệt.
Sắc mặt Minh Triệt rất nặng nề, hắn dùng hết toàn bộ sức lực. Một làn sóng màu vàng kim trong màn đêm cuồn cuộn đánh về phía những pháp bảo. Hai luồng sức mạnh của tu sĩ Nguyên Anh va chạm vào nhau. “Đoàng” một tiếng, rất nhiều đệ tử tu vi Kim Đan đứng trên đỉnh núi Thủ Ô đều bị làn sóng hất tung xuống núi. Lấy một chọi mười, Minh Triệt suýt nữa thì trọng thương Nguyên Anh, chân khí tiêu tán, tức thì ngã xuống.
“Thiếu quân!” Mấy vị trưởng lão của Ma Môn biến sắc, vọt lên phía trước đỡ lấy Minh Triệt.
Khuôn mặt hắn không còn chút máu, máu tươi không ngừng trào ra từ miệng, trong đôi mắt đen láy tỏa ra từng luồng khí lạnh.
Trưởng lão Ma Môn vội vàng nhét vào miệng hắn một viên đan dược, rạch không gian.
“Ta… không đi!” Minh Triệt đẩy người trước mắt ra, nhìn về phía cửa lối vào.
Móng vuốt kia không hề động đậy, phía trên cắm ba món vũ khí, trong tiếng “xèo xèo”, một dòng máu tuôn ra. Thú Hình Thiên bị thương rống lên như sấm rền, thu móng vuốt về.
Âm thanh ầm ầm truyền ra từ trong lòng núi Thủ Ô. Tấm màn màu bạc chấn động mãnh liệt, “rắc” một tiếng vỡ thành ngàn mảnh.
Một hồi đất rung núi chuyển, đỉnh Thủ Ô nứt thành hai nửa, ngọn núi nổ tung, những khối đá khổng lồ lăn xuống.
Minh Triệt nhìn chăm chú về phía lối vào đã sập.
Một vị trưởng lão Ma Môn giơ tay ra đánh nát khối đá khổng lồ đang bay đến. Ông ta nhìn Minh Triệt, nhỏ giọng khuyên bảo: “Lối vào sập rồi, chúng ta xây lại là được.”
Hoa Tri Hiểu cũng bay đến cạnh Minh Triệt, nhẹ nhàng khuyên can: “Đúng vậy, thiếu quân. Lối vào sập rồi vẫn có thể xây lại. Trên người ngài toàn là vết thương, không nên…”
“Đừng có cho ta uống thuốc!” Minh Triệt ngắt lời nàng ta, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Trong màn đêm xuất hiện một vòng kết giới mờ ảo. Bí cảnh hiện ra giữa không trung, dần bay khỏi đỉnh núi Thủ Ô. Ánh sao chiếu xuống, thú Hình Thiên bị thương ở trong bí cảnh điên cuồng gầm gào, chạy trốn.
“Bí cảnh!” Minh Triệt trở nên kích động, vùng vẫy bay về phía bí cảnh.
“Thiếu quân! Đắc tội!” Một đám sương màu hồng xuất hiện trước mắt Minh Triệt. Cơ thể hắn lung lay, ngã vào lòng một vị trưởng lão Ma Môn, đôi mắt đen láy sáng lên, nhìn bí cảnh ngày một xa, rồi dần biến mất trên bầu trời.
Bí cảnh rời đi, từ đó trôi nổi trong Hư Không. Cho dù nàng còn sống, cho dù có một ngày bí cảnh lại xuất hiện ở Hạ Tiên giới, nhưng nếu như các tu sĩ Nguyên Anh không hợp lực lại để mở ra lối vào thì nàng cũng không thể thoát ra ngoài.
“Ta sai rồi.” Minh Triệt lẩm bẩm nói, giơ tay lên níu kéo vài lần, rồi lại vô lực buông xuống.
“Trở về núi Hắc Ma.” Đại trưởng lão căn dặn.
Bảy vị trưởng lão đồng loạt làm phép, không gian rung chuyển, xuất hiện một cánh cửa màu xanh đậm. Họ bế Minh Triệt bước vào. Tu sĩ Ma Môn cũng lần lượt điều khiển pháp bảo bay qua cánh cửa.
Sau thời gian một nén hương, đệ tử Ma Môn đã đi sạch, cánh cửa cũng từ từ đóng lại.
Người của Đan Tông và Đạo Môn nhìn cảnh tượng này, thầm thở dài. Không ngờ bí cảnh năm nay lại biến mất trước thời hạn theo cách ấy.
“Chưởng giáo, chúng ta vẫn… chuyển nhà chứ?” Một vị trưởng lão của Đan Tông thấp giọng hỏi.
Viêm Chân đạo quân liếc mắt nhìn ông ta, hắng giọng nói: “Các vị đạo hữu, bí cảnh này là nơi vô cùng nguy hiểm. Rời đi cũng là một chuyện tốt. Mọi người đều đã được chứng kiến sức mạnh thực sự của Ma Môn. Vì bí cảnh, người trong Đạo Môn tấn công lẫn nhau một cách mù quáng là chuyện không khôn ngoan.”
Ông ta còn chưa nói hết thì đã có người gào lên: “Còn không phải do ba tông bốn môn các ngươi muốn độc chiếm bảo vật trong bí cảnh hay sao! Tại sao lại không cho đệ tử của bọn ta vào chứ!”
“Đúng! Đúng thế! Quá ngang ngược rồi!”
“Các vị bình tĩnh chớ nóng giận. Đan Tông đứng đầu trong bảy tông môn, lão đạo tại đây xin hứa, sau này nếu phía sau núi Phượng Dương lại có tung tích của bí cảnh, sau khi chúng đệ tử của ba tông bốn môn tiến vào bí cảnh một tháng thì các đệ tử Luyện Khí của đại lục Thương Lan có thể tiến vào. Ba tông bốn môn sẽ không ngăn cản.”
“Như vậy thì tốt quá! Chúng ta có cơ hội rồi!”
“Địa bàn của người khác, lại tập hợp sức mạnh của tu sĩ Nguyên Anh để mở lối vào, bọn họ tiến vào trước một tháng cũng là hợp lý!”
Chúng tu sĩ vui mừng ra mặt, lần lượt hành lễ với Viêm Chân đạo quân: “Đạo quân sắp xếp quả nhiên là công bằng hợp lý!”
“Đa tạ Viêm Chân đạo quân đã suy nghĩ cho các tu sĩ của đại lục Thương Lan!”
“Đúng vậy, chúng ta cũng không cần phải cứ ba bốn năm lại đánh nhau một lần nữa! Giữ sức để đối phó với người của Ma Môn mới là điều đúng đắn!”
Viêm Chân đạo quân vuốt râu, mỉm cười nói: “Lão đạo chỉ có một yêu cầu. Bởi vì bí cảnh ở sau núi Phượng Dương của ta, nên khi bí cảnh xuất hiện lại lần nữa, xin các vị hãy ở lại trấn Phượng Hồi sau núi. Trong địa bàn của Đan Tông tuyệt đối không được gây xung đột, có hận thù gì thì mời ra khỏi núi Phượng Dương rồi hẵng đánh, đừng biến Đan Tông chúng ta trở thành đấu trường.”
“Đây là điều tất nhiên! Chúng ta vẫn mong chờ được hái linh thảo, nhờ Đan Tông luyện chế đan dược đó! Tuyệt đối sẽ không gây chuyện ở núi Phượng Dương đâu.”
Tuy rằng đám tu sĩ có đệ tử chết ở trong bí cảnh, song trong tương lai lại được phép ra vào bí cảnh thì đều vui vẻ rời khỏi núi Phượng Dương.
“Hành động này của chưởng giáo…”
“Đợi mà xem, bốn năm sau, nhất định tiểu ma quân đó sẽ đến nữa. Lần này bị hắn đánh cho không kịp trở tay. Lần sau, người của bảy tông môn đi rồi, vẫn sẽ có người thay chúng ta bảo vệ Đan Tông.” Viêm Chân đạo quân gian xảo nói, “Bất kể là ba tông bốn môn hay là các môn phái nhỏ và tán tu, hái được linh thảo dị quả cũng chưa chắc đã tập hợp đủ các nguyên liệu để luyện ra một viên đan dược. Đại đa số các tu sĩ đều sẽ thỉnh cầu Đan Tông chúng ta luyện chế đan dược cao cấp. Các đệ tử của bảy tông môn tiến vào bí cảnh trước một tháng, nếu như còn không thể hái được linh thảo trân quý nhất trong bí cảnh thì còn trách ai được chứ? Nguyên liệu càng nhiều, mấy người các ngươi cũng nên cố gắng kết anh đi! Tu tiên đều để phi thăng thành thần. Để bọn họ đánh nhau, còn chúng ta kiếm thật nhiều linh thạnh và nguyên liệu, cố gắng tu luyện là được rồi.”
Chúng trưởng lão bái phục cúi người: “Chưởng giáo đạo quân dạy dỗ chí phải.”
Đệ tử Đan Tông cầm thư của Viêm Chân đạo quân nhanh chóng đi báo tin cho các tông môn khác.
“Viêm Chân lão đạo thuận lợi trăm bề, ta thấy ông ta đúng là kẻ cơ hội!”
“Ai nói không phải đâu. Nhưng ai bảo ông ta là đan sư cấp chín duy nhất của đại lục Thương Lan chứ?”
“Hầy. Viên Hóa Thần Đan cuối cùng để có thể phi thăng thành thần phải là cấp chín.”
“Cũng được. Mỗi lần bí cảnh mở ra, phải tranh giành với tán tu và môn phái nhỏ, vẫn sẽ có đệ tử thương vong. Vào trước một tháng mà vẫn không thể hái được linh thảo cao cấp, vậy chỉ có thể nói những người đi vào đều là lũ vô dụng!”
Tin tức được đưa đến Nguyên Đạo Tông, Hàn Tu Văn bàn bạc cùng trưởng lão các điện: “Thực tế, mọi năm sau khi trải qua ba tháng trong bí cảnh, phần lớn đệ tử đều đột phá Trúc Cơ một cách tự nhiên. Trong bốn năm, chỉ tốn cùng lắm một trăm viên Trúc Cơ Đan, có thể đền bù tổn thất. Thời gian một tháng cũng đủ để các đệ tử hái được linh thảo tốt nhất rồi. Sau này nếu thiếu quân Ma Môn lại dẫn theo bảy trưởng lão ngấp nghé bí cảnh, bọn chúng sẽ phải đối mặt với tu sĩ của cả đại lục Thương Lan, thương vong bên chúng ta ngược lại sẽ giảm xuống.”
Thiếu quân Ma Môn? Thanh Phong trưởng lão ngoáy tai, gật đầu theo các trưởng lão khác vô cùng tự nhiên, tỏ vẻ đồng tình với cách làm của Đan Tông.
Hàn Tu Văn cười nói: “Lần này, tuy thời gian bí cảnh mở ra ngắn, linh thảo mà các đệ từ hái về đều có niên đại nghìn năm, thậm chí còn có cả hơn vạn năm. Còn có một số loại gần như đã biến mất ở Hạ Tiên giới. Viêm Chân trưởng lão hứa năm nay sẽ luyện chế cho Nguyên Đạo Tông hai mươi viên đan dược từ cấp bảy trở lên. Mười lăm viên chia đều cho mọi người, lấy năm viên ra để so tài giành lấy, các vị trưởng lão nghĩ sao?”
Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong đại điện rõ ràng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Sau khi ra khỏi điện, Thiên Quyền trưởng lão và Thanh Phong trưởng lão nhìn nhau. Thiên Quyền trưởng lão cướp lời nói trước: “Điện Thiên Quyền của ta đi vào bảy người, hai người trở ra, trong đó một người trở thành đần độn. Ta không bao che cho đệ tử gì cả, thực sự là trở nên đần độn rồi, cũng không thể hỏi cho rõ ràng được.”
Thanh Phong nhớ đến Tiêu Liên Nhi, cười lạnh nói: “Còn hơn là một người không trở lại, một người thì trở nên ngu ngốc.”
Ông ôm một bụng tức giận, nhưng lại không thể nào đập chết cái tên Lãnh Quyền đã hóa ngu dại đó. Đối chứng đi đối chứng lại, giết chết người làm chứng rồi, giờ điện Thiên Quyền cắn ngược trở lại nói Hư Cốc và Tiêu Liên Nhi ra tay hãm hại, món nợ này phải tính sao cho rõ đây?
Ông chỉ đành giận dữ bỏ đi.
Nghe nói trưởng lão tới điện Bắc Thần tụ họp, Hư Cốc đã đợi ở cửa từ sớm. Đợi đến khi Thanh Phong trưởng lão đi ra, hắn liền đi tới: “Tổ sư gia!”
Thanh Phong vỗ đầu hắn: “Trở về nhớ chăm chỉ tu luyện.”
Hư Cốc nhất thời hiểu rõ. Trong lòng hắn cũng biết là không có cách nào giết được Lãnh Quyền, nhớ lại sau khi mình bị thương, hoàn toàn nhờ vào Tiêu Liên Nhi kéo đi chạy trốn thì khóe mắt lại đỏ hoe.
Thanh Phong thấy hắn vẫn chưa đi, trầm mặt xuống: “Không tu luyện tốt, đến đệ tử của điện Thiên Quyền cũng không đánh lại thì còn có thể trách ai?”
Một câu nói trúng tâm sự của Hư Cốc. Ngoài hận Lãnh Quyền và Lưu Nguyên, trách Thạch Thanh Phong không bảo vệ tốt Tiêu Liên Nhi ra, hắn lại càng tự trách bản thân vô dụng. Hắn cũng không dám phản bác, nhẹ giọng nói: “Con sẽ nỗ lực tu luyện pháp thuật.”
Trở lại điện Dao Quang, Thanh Phong chậm rãi đi lại trong nội điện, lẩm bẩm: “Thì ra Minh Triệt là thiếu quân Ma Môn. Thứ mà hắn phải hạ thấp tu vi tiến vào bí cảnh tìm kiếm nhất định là cực kỳ trân quý. Có lẽ là vì cái cây kỳ lạ có thể phóng điện đó. Liên Nhi chết rồi, sao hắn không lấy cành cây đó rồi rời đi? Chẳng lẽ là do đi vội quá, vậy nên mới ra khỏi bí cảnh triệu tập người của Ma Môn cùng vào lấy?”
Thanh Phong đi lại hai vòng trong điện, gọi Trường Mi vào: “Đi tìm Thạch Thanh Phong đến đây.”
Cùng lúc đó, Tiêu Minh Y lại nhận được phần thưởng là một viên Trúc Cơ Đan và một vạn linh thạch vì báo cáo chuyện hung thú trong bí cảnh. Nàng ta nhận lấy phần thưởng ra khỏi điện Bắc Thần, nhất thời lưu luyến không muốn rời đi.
“Tiêu sư tỷ?” Dư Quang tinh mắt nhìn thấy nàng ta, nhiệt tình tiến tới chào hỏi.
Tiêu Minh Y cười: “Dư Quang đó à? Có nhìn thấy Thạch sư huynh không?”
Ánh mắt Dư Quang lóe sáng: “Huynh ấy bế quan rồi.”
Vừa về đã bế quan, phải chăng vì muốn vượt qua người đó? Huynh ấy đã đạt đến kỳ Trúc Cơ rồi, bản thân mình cũng phải cố gắng mới được. Tiêu Minh Y gật đầu: “Ta biết rồi. Cảm ơn.”
Thấy nàng ta rời khỏi điện Bắc Thần, Dư Quang lắc đầu nói: “Một cô nương xinh đẹp thế này, nếu để nàng ấy biết tiểu sư thúc đi đâu, chắc chắn sẽ đau lòng.”
…
Rừng cây bên ngoài hồ Trừng Tâm vang lên tiếng tiêu trầm thấp đau thương. Gió thổi qua, có tiếng chuông gió như có như không truyền tới, ngỡ như nàng vẫn còn ở đây.
Trường Mi đáp xuống trước mặt hắn, ngồi bệt xuống: “Người chết không thể sống lại, ngươi nghĩ thoáng một chút đi.”
Thạch Thanh Phong ngừng lại: “Ngươi không đuổi ta đi à?”
Trường Mi ngoắc tay với hắn: “Thanh Phong đạo quân muốn gặp ngươi.”
Một người một vượn bay về phía chính điện Dao Quang.
Thạch Thanh Phong cúi đầu đi vào, cung kính hành lễ: “Bái kiến Thanh Phong trưởng lão.”
Thanh Phong chỉ vào chiếc ghế đầu tiên bên dưới: “Ngồi đi. Hôm đó ngươi trở lại tông môn, lão đạo chỉ được nghe kể một cách giản lược. Ngươi nói lại một lần nữa, rốt cuộc tu sĩ Nguyên Anh của Ma Môn đó đã chôn cất cho Liên Nhi như thế nào?”
Trong mắt Thạch Thanh Phong lại hiện lên cảnh tượng cuối cùng đó. Hắn cực kỳ phẫn nộ đạp cho Minh Triệt một cái. Minh Triệt rút kiếm ngắn ra, đào đất ở xung quang lên rồi chôn Tiêu Liên Nhi ở dưới gốc cây đã bị đổ đó.
Vì sao cứ nhất định phải chôn con bé dưới gốc cây đó chứ? Sao không lấy đất ở xung quanh đó lấp lên? Trong lòng Thanh Phong nghi ngờ, ông lạnh nhạt hạ lệnh đuổi khách: “Ta biết rồi. Ngươi đi đi.”
Thạch Thanh Phong vừa hành lễ rời đi, bỗng nhiên quay lại, mong chờ nói: “Trưởng lão, đệ tử có một thỉnh cầu quá đáng.”
“Sao?”
“Có thể giữ lại hồ Trừng Tâm cho Liên Nhi hay không?”
Thanh Phong nhìn hắn rất lâu, đột nhiên trở nên giận dữ: “Lão phu là loại người phá nhà của con bé chỉ vì con bé không còn nữa sao? Không cần ngươi phải lo lắng vớ vẩn! Đi đi!”
Như vậy, hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng chuông gió mà nàng treo dưới mái hiên. Trong lòng Thạch Thanh Phong cảm kích, hắn nghiêm túc cúi chào một cái thật sâu, lúc này mới quay người đi.
“Người còn chưa chắc đã chết hay chưa đâu. Chưa biết chừng sẽ có kỳ tích đấy.” Thanh Phong lẩm bẩm nói, rồi lại ai da một tiếng, “Không phải Minh Triệt có ý đồ gì với nha đầu kia đấy chứ? Hắn còn cần mặt mũi nữa không? Ba trăm tuổi rồi mà còn giả vờ ta đây mới mười tám chắc!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!