Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)
Quyển 1 - Chương 11: Ta đánh cược với ngươi!
Cuối phố sương mù giăng giăng, những đốm lửa trên ngọn đèn trắng leo
lắt, chiếu lên một gã thiếu niên đi ra từ trong đám sương. Đi qua nửa
phố, thiếu niên dừng lại trước một cửa hàng quan tài.
Trước cửa tiệm, tấm biển màu đen lớn, chữ trên biển được sơn vàng,
cho dù chỉ là cửa hàng quan tài, nhưng cũng có vài phần khí thế, nghiễm
nhiên trở thành tiệm quan tài lớn nhất trên phố này.
Giờ này, tiệm đã đóng cửa, thiếu niên tiến lên, gõ gõ cửa cổng.
Gã sai vặt bị đánh thức ngáp dài đi ra, vẻ mặt buồn ngủ, sau khi nhìn rõ ràng người đến, lập tức dài mặt, “Nghèo kiết hủ lậu từ chỗ nào tới
đây gõ cửa!”
Xem quần áo của thiếu niên này, tùy tiện gã sai vặt nào đó của một
nhà phú hộ quyền quý trong thành Biện Hà ăn mặc cũng có thể diện hơn
hắn! Đúng là không có mắt mũi, không nghĩ xem trên người có mấy đồng
tiền mà dám đến gõ cửa bọn họ.
“Trong nhà có chết người thì khiêng đến cuối phố đi! Chỗ chuyên môn
đặt người chết, không cần bỏ bạc! Để chỗ đó sẽ có người mang đi bãi tha
ma, ngay cả hố ngươi cũng không phải đào!” Sắc mặt gã sai vặt không hòa
nhã chỉ về hướng nghĩa trang, định bụng xoay người, đóng cửa.
Phía sau một bàn tay bỗng nhiên vươn ra, gã sai vặt lập tức hét thảm
một tiếng, cúi đầu thấy khuỷu tay đang bị thiếu niên kia nắm lại, nhìn
thân hình đơn bạc của hắn, không giống người có sức lực, nhưng không
biết vì sao, cánh tay bị nắm vừa đau lại không thể cử động, làm gì còn
sức lực đóng cửa?
Gã sai vặt vừa sợ vừa giận, ngẩng đầu muốn mắng, lại chạm tới một đôi con ngươi trầm tĩnh.
Con ngươi sâu như giếng cổ, nhìn không thấy bi, không thấy giận, ánh đèn khẽ chiếu vào, yên tĩnh đến đáng sợ.
Đến tiệm quan tài phần lớn là những người trong nhà có tang, đều mang bộ dạng khóc sướt mướt, thê thê ai ai, cho dù trong lòng không đau khổ, cũng phải làm ra một vẻ tận hiếu, hận không thể đụng đầu vào chết quan
tài chết đi! Nhưng bình tĩnh như ánh mắt của thiếu niên này, vẫn là đầu
đầu gặp. Có điều không biết vì sao, ánh mắt của hắn càng tĩnh, càng
khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, lời nói muốn mắng đã ra đến miệng
lại nghẹn trong cổ họng, không dám ra ngoài.
Hắn không lên tiếng, thiếu niên lại mở miệng, “Trong cửa hàng của các ngươi, quan tài tốt nhất bao nhiêu bạc?”
Gã sai vặt sửng sốt, bị khí thế của thiếu niên ngăn chặn, nhất thời
quên mất chuyện, đừng nói là quan tài tốt nhất, cho dù quan tài tầm
thường nhất trong tiệm này, một thân nghèo kiết hủ lậu như hắn cũng
không mua nổi, nên vẫn chi tiết bẩm báo: “Tử, tử mộc quan, cho dù chịu
thối nát như thế nào cũng không nứt, dùng vật liệu tốt nhất làm, nhà phú hộ quan lại đều dùng loại này. Trong điếm còn một chiếc, giá, giá cũng
phải hơn hai ngàn lượng.”
Hơn hai ngàn lượng.
Một năm sinh hoạt của dân chúng bình thường chỉ khoảng ba bốn lượng bạc, hai ngàn lượng đã đủ sống mấy đời.
Thiếu niên nghe nói như thế, gật gật đầu, buông ra tay gã sai vặt ra, xoay người rời đi. Cho đến tận khi bóng dáng của hắn biến mất ở ngã tư, gã sai vặt vẫn đứng ở trước cửa, vẻ mặt không hiểu.
*
Chuyển qua góc đường, âm thanh huyên náo bắt đầu lớn dần, phồn hoa
hiện ra trước mắt, Mộ Thanh vừa đi vừa tìm, qua hai con phố, cuối cùng
dừng lại trước cửa một sòng bạc.
Sòng bạc kia to lớn xa hoa, lan can xà nhà điêu khắc tinh tế, rất có
cục diện, đại sảnh bố trí bình phong gỗ lim điêu khắc tám mặt, hai bên
cửa mỗi bên có một nữ tử mặc áo xanh đứng tiếp, tuổi như ngọc bích, da
phấn mặt xuân, dịu dàng nở nụ cười, mẫu đơn trên bình phong cũng càng
thêm rực rỡ.
Mộ Thanh ngẩng đầu nhìn lên phía trên, nếu không có bốn chữ to “Sòng
bạc Xuân Thu” trên tấm biển lớn, nàng còn tưởng rằng đến nơi yên hoa.
Lấy nữ tử thanh xuân mỹ mạo đón khách là thủ đoạn quen dùng của
thương gia, nhưng điều này phổ biến ở kiếp trước của Mộ Thanh, ở cổ đại
cũng không gặp nhiều. Khuê huấn của nữ tử cổ đại khắc nghiệt, không thể
dễ dàng xuất hiện ở bên ngoài, ngoại trừ những nơi yên hoa, ở trước cửa
hiệu đón khách phần lớn là gã sai vặt. Trước cửa sòng bạc, ngoại trừ gã
sai vặt, còn thường xuyên có một đám bảo hộ cao lớn thô kệch như hung
thần.
Nhưng sòng bạc này rất đặc biệt, ngoài cửa không nhìn thấy một gã sai vặt nào, hai cô gái đứng trước cửa, dáng người yểu điệu, cười tươi hơn
hoa xuân, dịu dàng nhìn những nam tử đi đường, rất nhiều nam nhân không
điều khiển được bước chân.
Người vào trong sòng bạc phần lớn đều vì tiền tài, nhưng nếu như thuận đường đẹp mắt, cũng không có ai dễ dàng cự tuyệt.
Ông chủ của sòng bạc này cũng là người biết cách làm ăn.
“Công tử tới đánh cược sao? Mời vào bên trong!” Hai nữ tử áo xanh
thấy Mộ Thanh chỉ đứng ở cửa mà không vào, một người tiến về phía này,
dịu dàng cúi người với nàng.
Mộ Thanh phục hồi lại tinh thần, nhẹ nhàng nhíu mày. Nàng trang điểm
như thế này ngay cả một gã sai vặt ở cửa hàng quan tài cũng không coi
trọng, những nơi như sòng bạc thế này hẳn là càng coi thường mới đúng.
Nhưng trong mắt hai nữ tử này lại không hề có ý xem thường, tiếp đãi
nàng so với vài công tử hoa y vừa đi vào không khác biệt lắm.
Xem ra, ông chủ của sòng bạc này ngoại trừ là người biết cách làm ăn, còn là kẻ biết dạy dỗ người.
Mộ Thanh gật đầu với hai nữ tử một cái, nhấc chân đi vào bên trong.
Sau khi nàng tiến vào, hai nữ tử ở ngoài cửa lại liếc mắt nhìn nhau,
trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Sòng bạc Xuân Thu dùng nữ hầu đón khách là ý tưởng hiếm thấy của công tử các nàng, ngay cả công tử sĩ tộc tới đây
đều khen là được đại khai nhãn giới, dân chúng tầm thường càng là chưa
từng nghe thấy. Các nàng ở nơi này đón khách, gặp qua không ít loại
người, những người cùng khổ giống như thiếu niên này, đều là không dám
nâng mắt nhìn các nàng, hoặc ngay cả cửa cũng không dám vào. Nhưng ánh
mắt của thiếu niên kia, từ đầu đến cuối đều tĩnh lặng, chưa từng lộ ra
một chút kinh ngạc, giống như gặp một cảnh tượng quen thuộc.
Nhưng… nếu như thực sự là quen thuộc, vì sao lại phải trang điểm cùng khổ như vậy?
Bên này, hai nữ tử còn đang ngạc nhiên, bên kia, Mộ Thanh đi vào sòng bạc, cũng có chút tán thưởng.
Chỉ thấy lầu gác xa hoa, đèn đuốc sáng trưng, tiếng huyên náo đầy cả
sảnh đường. Trong đại đường, liếc mắt một cái khó có thể biết được có
bao nhiêu chiếu bạc, chia bài ở mỗi chiếu bạc đều là nữ tử, mặc quần áo
xanh lụa giống hai nữ tử ngoài cửa, trên chiếu bạc có hoa y công tử,
cũng không thiếu dân chúng bình thường. Sòng bạc mở ba tầng, hai tầng
trên là nhã gian, cửa đóng kín, nhưng không che được ánh đèn bóng người, hương son phấn.
Xem ra, sòng bạc này không chỉ làm buôn bán với quyền quý, cũng làm
ăn với dân chúng bình thường. Cùng với những nơi quen làm ăn với quyền
quý mà coi thường dân chúng hoàn toàn khác, sòng bạc này đại tài tiểu
tài đều muốn vơ vào.
Hơn nữa ông chủ của nơi này, không chỉ biết cách làm ăn, biết cách dạy dỗ người, hơn nữa mười phần còn là kẻ buôn người.
Chỉ dựa vào việc đón khách cùng bố trí nơi này đã nhìn thấu được bảy
tám phần của ông chủ nơi này, thật ra Mộ Thanh cũng không phải quá có
nhiều hứng thú với ông chủ nơi này, chẳng qua là thói quen nghề nghiệp
của nàng mà thôi. Cũng xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, nàng không
lập tức tiến vào chỗ ngồi, mà đứng ở cửa vào của đại đường, liếc mắt
nhìn khắp nơi một lần.
Sau đó, ánh mắt của nàng dừng lại ở một chiếu bạc.
Người vây quanh chiếu bạc đó là nhiều nhất, cũng không giống như
những chiếu bạc khác náo nhiệt rầm rĩ, rất nhiều người do dự dè dặt,
không khí có vẻ quái dị. Mộ Thanh liếc mắt nhìn biểu tình trên mặt của
một số quần chúng vây xem, trong lòng đại khái đoán ra vài phần.
Nàng nhấc chân đi lại, đẩy đám người chen vào bên trong, thấy trên chiếu bạc này chỉ có một người.
Người này một thân quần áo vải thô, vạt áo trước ngực mở rộng, chòm
râu quai nón trên mặt càng khiến cho tướng mạo bình thường của y trở nên thô kệch. Vẻ ngoài lôi thôi lếch thếch, nhưng tư thế ngồi lại khiến
người khác chú ý —— hai chân khoanh tròn, hai tay theo án, thắt lưng
thẳng tắp.
Rất giống thế ngồi trong quân!
Lại nhìn người này, tuy rằng tướng mạo bình thường, ánh mắt lại như
chùy sắt, nhìn đến người nào khiến người đó hoảng sợ. Hắn không kiên
nhẫn quét mắt bốn phía, vỗ bàn: “Rốt cuộc có còn ai dám cùng lão tử cược hay không!”
Mọi người xung quanh bị ánh mắt của hắn nhìn đến sợ hãi, nào có ai dám lên trước?
Phía sau đám người, có vài người nhỏ giọng nghị luận.
“Người này không biết từ đâu tới, hôm nay vận may thật tốt! Nhìn thấy xấp ngân phiếu trước mặt hắn không? Không biết là mấy ngàn lượng…”
“Chậc chậc! Mấy ngàn lượng? Phát tài rồi! Tiểu gia chúng ta biết đến khi nào mới có vận khí này?”
“Ngươi ít nằm mơ thôi! Người này chơi hơn một canh giờ rồi, chưa thua một ván! Nhìn thấy Lý công tử vừa đi ra không? Thua đến nỗi quần cũng
phải cởi ra rồi, tám phần là trở về phủ tìm viện binh!”
Đám người còn đang nghị luận, hán tử kia đã không còn kiên nhẫn, “Mẹ
nó, lão tử còn chưa tận hứng, con mẹ nó không có người dám lên, lão tử
đổi nhà khác!”
Nói xong, hắn đứng dậy.
Người này lưng hùm vai gấu, vừa đứng lên đã cao hơn quần chúng chung
quanh một cái đầu, ánh mắt của y rơi xuống đám người, đám người lập tức
rụt cổ, tránh sang một bên tạo thành một lối đi cho hắn.
Hán tử với lấy tập ngân phiếu trên bàn, nhét vào trong ngực sau đó
xoay người muốn rời đi, phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói của một thiếu niên.
“Ta đánh cược với ngươi.”
Giọng nói kia hơi khàn khàn, hán tử quay người trở lại, khách khứa
vây xem cũng xoay người nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên đã ngồi xuống
đối diện ghế dựa từ bao giờ. Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, mi thô
mắt nhỏ, sắc mặt vàng như nến, thân hình đơn bạc, quần áo trên người
cũng chỉ là vải thô, vừa thấy đã biết là tiểu tử nghèo khổ.
Thiếu niên kia đúng là Mộ Thanh.
“Ngươi?” Hán tử không biết kỹ thuật đánh bạc của thiếu niên cao siêu bao nhiêu, “Ngươi có bản lĩnh thắng được lão tử?”
Thiếu niên ngồi ngay ngắn, không hề bị coi thường mà sinh tức giận,
ánh mắt bình tĩnh, nhìn thẳng vào hán tử, “Ngân phiếu trong tay ngươi
trị giá bao nhiêu?”
Hán tử nhìn tay mình, lập tức ngẩn người, gãi gãi đầu, “Lão tử không đếm, ít nhất cũng phải năm sáu ngàn lượng…”
“Không cần nhiều như vậy, ta chỉ muốn ba ngàn lượng.”
“…” Gì?
Không chỉ có hán tử sửng sốt, quần chúng chung quanh cũng đều sửng sốt.
Ba ngàn lượng, lại còn chỉ cần? Khẩu khí không nhỏ!
Có người ha ha cười ra tiếng, “Tiểu tử, lông mọc còn chưa đủ dài, đừng học người bài bạc. Cẩn thận thua cả quần cũng không…”
“Rầm!” Người này lời chưa dứt lời, thiếu niên đã vỗ tay lên bàn, dưới lòng bàn vang lên tiếng động lớn khiến chung quanh đột nhiên yên tĩnh.
Đợi hắn nhấc tay lên, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, ánh mắt đăm
đăm.
Trên bàn, ba văn tiền xếp hàng ngang.
Thiếu niên không nhìn ai, chỉ nhìn hán tử, nhấn mạnh từng chữ, lại
khiến những người nghe thấy như muốn bùng nổ, “Ba văn tiền, đánh cược ba ngàn lượng của ngươi!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!