Nhất Phẩm Phong Lưu
Chương 305: Tên lâu la
Có chút dừng lại, Đỗ Khuyết lại nói:
– Mạc tiên sinh, ngài chờ chút, lão Mã tới rồi. Để tôi hỏi ông ta, ban đầu chuyện của Cửu phật sơn có thật hay không vẫn là chịu sự uỷ thác của Lam tiên sinh.
Điện thoại kia lập tức yên tĩnh, hẳn là Đỗ Khuyết che microphone đang cùng Mã Thiên Hành nói chuyện.
Theo Mạc Ngôn thấy, với tuổi tác của Mã Thiên Hành, có thể gọi một tiếng ” Mã lão”, nhưng trước mặt Đỗ Khuyết càng lớn tuổi hơn, Mã lão lập tức liền hạ thấp làm lão Mã….
Một lát sau, tiếng của Đỗ Khuyết lại lần nữa vang lên, nói:
– Mạc tiên sinh, tôi đã hỏi qua lão Mã rồi, bên uỷ thác của tôi và ông ta là cùng một người, chính là vị Lam tiên sinh kia. Ngoài ra, lão Mã nhờ tôi hỏi thăm ngài….
Mạc Ngôn cười nói:
– Cũng thay tôi hỏi thăm ngài ấy.
Có chút dừng lại, nói:
– Đỗ lão, ông nói xem Lam tiên sinh này, có tài liệu cụ thể nào liên quan đến hắn?
Đỗ Khuyết nói:
– Phương thức liên hệ tôi có, nhưng chỉ là hòm thư. Còn về bản thân Lam tiên sinh, tôi chưa từng gặp qua. Kì thực không chỉ là chưa từng gặp qua, theo tôi biết, cho tới bây giờ, hình như chưa có ai từng biết được diện mao thật của ông ta. Lai lịch người này với hành tích đều vô cùng thần bí, có điều tôi thấy là có thể giải thích. Đa Bảo tiên sinh mà… thất phu vô tội, mang ngọc mắc tội, thực sự lộ hành tích, e rằng lúc sáng vừa lộ diện, buổi chiều liền có thể phơi thây đầu đường.
Có chút dừng lại, hắn lại nói:
– Mạc tiên sinh, thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, ngài tìm Lam tiên sinh này có chuyện gì?
Mạc Ngôn cười nói:
– Hôm qua ngẫu nhiên nghe người khác nhắc tới, ông ta với tôi mơ hồ có chút quan hệ, do đó mới hỏi vậy. Đúng rồi, Đỗ lão, ông từng nghe qua tên tổ chức liên hiệp minh khách chưa?
Đỗ Khuyết nói;
– Mơ hồ nghe nói qua, nhưng không phải thực hiểu rõ. Kì thực trong môn đạo, loại tổ chức như này không phải nhiều, nhưng cũng tuyệt không phải ít, cũng coi như là theo thời cục mà xuất hiện…
Nói chuyện với Đỗ Khuyết cũng không có thu hoạch gì lớn, có điều Mạc Ngôn cũng không để tâm đến, tu sĩ hành sự, từ trước đến này là trực chỉ căn nguyên, chỉ cần hiểu rõ pháp trận và sự tình của lưỡng giới thạch, những chuyện khác chỉ là nhánh chi cuối tiết.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, hắn lệnh cho Hắc Miêu rời khỏi ký túc xá, từ cửa sau trốn vào Đồ Thư quán của đại học A, dự định ở đây cư ngụ được một ngày.
Sau khi tổ chuyên án của Thất Xử đi khỏi, nơi tạm thời dùng làm chỗ làm việc này khẳng định cũng bị thu hồi, Mạc Ngôn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Đồ Thư Quản nên là chỗ tốt nhất …
Bên chỗ Mạc Ngôn không nói, lúc giữa trưa, chính tại văn phòng, Tiêu Nhã biết tổ chuyên án Thất Xử đã rút khỏi, án kiện của Juan carlos đã phá xong, trong lòng sinh ra cảm giác không ổn.
Nàng vội vàng ra khỏi văn phòng, tìm một nơi yên tĩnh, bắm điện thoại cho Uông sư phụ.
– Tổ trưởng, tin tức Thất Xử rút lui anh biết chưa?
– Tôi cũng là mới biết, đang cân nhắc này… Tiêu Nhã, cô thấy thế nào?
Tiêu Nhã nói:
– Tôi cảm thấy có chút không đúng…. lúc nãy chủ nhiệm gọi điện thoại tới, nói là án kiện đã được phá, cũng sai tôi đi tìm người thu thập gửi văn kiện cho bên cảnh sát. Tôi nói bóng nói gió một chút, hỏi hắn có biết cuối cùng hung thủ là ai hay không. Chủ nhiệm nói ngài ấy cũng không rõ, cụ thể vụ án hình như có liên hệ đến nguyên tắc bảo mật gì đó, tạm thời không thể công khai ra ngoài, nhưng có một điểm ngài ấy có thể chắc chắn, án đó khẳng định là phá được rồi, hơn nữa hung thủ giết người cũng đã bị bắt.
Có chút dừng lại, nàng lại nói:
– Tôi cảm thấy chuyện này có hai khả năng, hoặc là cảnh sát cố tình bỗ trí mê trận, hoặc là…người của cục an ninh đã can dự rồi!
Nghe nàng nói như vậy, điện thoại bên kia Uông sư phụ không khỏi trầm mặc lại.
Tiêu Nhã nói hai loại khả năng này, khả năng trước không có gì đáng sợ, hoàn toàn có thể không cần lo liệu. Nhưng nếu là lời sau, còn về Uông sư phụ mà nói, là một hậu quả có tính tai nạn…
Tiếng của Uông sư phụ tuy rằng có chút trầm thấp, nhưng vẫn bình tình như trước. Mà Tiêu Nhã nghe xong lời của hắn, lại tỏ vẻ càng thêm lo lắng.
– Tổ trưởng, nếu đoán đúng là vậy, chúng ta nên làm sao?
Thanh âm của Tiêu Nhã rõ ràng có chút âm rung.
Tuổi của nàng so với Giang Hiểu Thiên có lớn hơn, hiểu biết về liên minh hiệp khách cũng muốn thêm sâu sắc, cho nên nàng rất rõ bị người của cục an ninh ngắm trúng thì kết quả sau này sẽ như thế nào. Bất luận là tôn chỉ của liên minh hiệp khách dù đường hoàng thế nào, trên cơ bản so với những tổ chức phi pháp kia không có gì khác biệt, thậm chí càng thêm tồi tệ. Theo nàng thấy, trừ phi vị hội trưởng thần long kiến thủ bất kiến vũ kia đạp phá thiên quan, nếu không, trước công cụ của cục an ninh quốc gia, kết cục duy nhất của liên minh hiệp khách là bị nghiền thành bột mịn.
– Mỗi lần gặp ác sự, cần có tĩnh khí….Tiêu Nhã, cô hoảng cái gì?
Uông sư phụ nghe thấy sự hoảng loạn của Tiêu Nhã, không vui nói.
Tiêu Nhã vẻ mặt cứng lại, thuận tiện giải thích nói:
– Tổ trưởng, tôi là vì lo lắng.
Uông sư phụ nói:
– Không có gì phải lo lắng, cũng không phải là không có dự án?
Để che dấu bóng đêm trong tổ chức, tổ chức của liên minh hiệp khách vẫn là rất thận trọng, hơn nữa đối mặt với trùng trùng sự cố phát sinh, trước đó sớm đã chuẩn bị rất nhiều dự án ứng phó.
– Mặc kệ Trương Tiếu Điền có lọt vào tay của cục an ninh hay không, theo quy định, Tiêu Nhã hiện tại cần tránh đi một thời gian, đồng thời, tổ của chúng ta cũng tiến vào kì ngủ đông. Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Tiêu Nhã lập tức xin nghỉ phép rời đại học A. Tiêu Nhã, cô nên nhớ kĩ, trừ phi là tỏ chức chủ động liên hệ với các cô, nếu không cô và Giang Hiểu Thiên không cần gọi điện thoại cho tôi. Ngoài ra, cô đem chuyện này thông báo cho Giang Hiểu Thiên, đồng thời làm tốt công tác yên lòng cho hắn. Tên này đầu óc có chút hạn chế, đừng để cho hắn làm xảy ra chuyện gì…..
Uông sư phụ đâu vào đấy tiếp tụ nói:
– Có điều trước khi bước vào kì ngủ đông, cô và Giang Hiểu Thiên vẫn còn một nhiệm vụ, Tiêu Nhã hy vọng hai người mau chóng hoàn thành.
Tiêu Nhã vội vàng nói:
– Tổ trưởng, ngài nói.
Uông sư phụ nói:
– Cô lập tức thông báo cho Giang Hiểu Thiên, bảo hắn đi tiếp xúc với vị Sở Ngọc kia, xem xem có thể từ miệng cô ta moi ra thêm chút tin tức nào của Trương Tiếu Điền hay không. Nếu có thu hoạch gì trước ba tấm đá trụ của bạch vân tháp để lại dấu hiệu, sau đó tôi sẽ liên hệ các cô.
Tiêu Nhã có chút lo lắng nói:
– Tổ trưởng, thân phận của Giang Hiểu Thiên, Sở Ngọc đã biết rồi, đây vốn dĩ là một cái hoạ ngầm…
Lời còn chưa dứt, Uông sư phụ liền cắt đứt lời, nói:
– Điểm này không cần lo lắng… đối với liên minh hiệp khách Sở Ngọc vốn dĩ đã có chút thịên cảm, hơn nữa cô lén tiếp xúc với liên minh hiệp khách, đã trái với qui định của cục an ninh. Dưới tình hình này, tôi cảm thấy co ấy có thể đem chuyện Giang Hiểu Thiên nói ra ngoài.
Hai người nói chuyện điện thoại xong, Tiêu Nhã vội vội vàng vàng đi thông báo cho Giang Hiểu Thiên, còn Uông sư phụ cầm điện thoại lên, sau khi xin nghỉ từ chủ nhiệm khoa, một mình chậm rãi rời khỏi đại học A.
Trên người của hắn lưu lại dấu hiệu của Mạc Ngôn, vừa rời khỏi đại học A, đã bị Mạc Ngôn ở Đồ thư quán phát hiện.
Có điều Mạc Ngôn không có quá để ý, chỉ cần vị Uông sư phụ này không rời khỏi thành phố này, là vẫn ở trong tay của mình.
Hắc Miêu cũng phát hiện Uông sư phụ rời khỏi nhỏ giọng hỏi:
– Có người rời khỏi rồi, anh mặc kệ sao?
Mạc Ngôn vùi đầu đọc sách, thản nhiên đáp:
– Tuỳ hắn đi, một tên lâu la nhỏ mà thôi, không cần xử lí…
Mười phút sau, Hắc Miêu lại lần nữa nhắc nhở hắn:
– Uây, lại có tên lâu la nữa dời đi vẫn không quản sao?
Mạc Ngôn nghiêng đầu, cười nói:
– Sao, cô muốn cùng đi xem?
Hắc Miêu ngáp một cái, nói:
– Tôi cũng không thích xem sách, vô vị chết mất…
Mạc Ngôn cười lắc đầu, nói;
– Đi thôi đi thôi. Có điều cô nhớ kĩ, không có điều gì đặc biệt, không cần tự tiện ra tay. Nếu không gây ra tai hoạ gì, tôi lại phải theo đuôi xử lí cho cô …
Hắc Miêu vừa xấu hổi vừa giận, đưa móng vuốt, nói:
– Anh thực thô bỉ!
Ngoài vườn trường đại học A, Giang Hiểu Thiên lo lắng đi ra cổng trường, đưa tay vẫy một chiếc taxi.
Một chiếc màu vàng nhạt dừng lại, Giang Hiểu Thiên mở cửa xe, khẩn cấp chui vào trong xe, miệng nói:
– Lái xe, làm phiền đi đến đường Giang Lăng.
Nửa giờ sau, sau khi Tiêu Nhã từ từ giao cho Giang Hiểu Thiên nhiệm vụ ngủ đông, hắn liền lập tức liên hệ với Sở Ngọc, yêu cầu gặp mặt nàng ta.
Sở Ngọc đang làm việc, không hề nghĩ tới tên này, nhưng lúc nghe điện thoại thực sự nói không rõ, suy nghĩ một lúc cuối cùng là miễn cưỡng nhận lời.
Hai người hẹn tại một tiệm cà phê trên đường Giang Lăng gặp mặt.
Giang Hiểu Thiên lên xe taxi mau chóng đi khỏi, lúc đi được gần hai mươi mét, thân ảnh của Uông sư phụ đột nhiên từ một gian sách báo mạo hiểm xông ra.
Hắn nhìn như nhàn nhã đi vài bước, đến bên đường, tiến vào một chuếc xe nhỏ đậu bên đường.
Lên xe xong, hắn lập tức cho xe chạy, vừa chuyển tay lái, theo sát chiếc xe vàng nhạt phía trước. Đồng thời rút di động, bấm một số điện thoại…
– Hội trưởng, tôi đã theo dõi Giang Hiểu Thiên.
Điện thoại bên kia, một giọng nói có vẻ khàn khàn vang lên, nói:
– Tạm thời không cần ra tay, trước tiên nghe xem bọn họ nói như nào.
– Tôi biết phải làm sao rồi, hội trưởng…
Uông sư phụ vẻ mặt nghiêm túc nói.
Trong miệng hắn như là nói, trong lòng vẫn là khe khẽ thở dài…
Cho tới nay, tiếp xúc giữa Giang Hiểu Thiên và Sở Ngọc cho là một con đường tin tức có tín hiệu tốt. Mà trong kết hoạch dài hạn của liên minh hiệp khách, vai trò trong tương lai của liên minh hiệp khách, đã bị coi là một cái đinh thâm nhập cục bảo vệ quốc thổ.
Đối với lần này, liên minh hiệp khách đã vạch ra kế hoạch chi tiết, dự định thông qua tiếp xúc với Sở Ngọc, làm Giang Hiểu Thiên thu phục ” hoàn toàn tỉnh ngộ” “thống cải tiền phi”, sau đó bỏ gian tà theo chính nghĩa, lấy thân phận quy phục tu sĩ đánh vào cục bảo vệ quốc thổ….
Nếu kế hoạch này thực hiện thuận lợi, liên minh hiệp khách không tiếc hy sinh mấy cái ròng ròng tôm nhỏ trong tổ chức, đem Giang Hiểu Thiên quy phục tư chất, cũng là quảng danh trạng.
Có điều xem ra hiện tại, bởi vì chuyện của Trương Tiếu Điền, kế hoạch này phần nhiều thất bại rồi.
Không chỉ kế hoạch thất bại, Giang Hiểu Thiên tại hoạ ngầm này cũng cần triệt để thanh trừ.
– Anh nhớ kĩ, cô bé của cục bảo vệ quốc thổ kia tốt nhất không nên động vào, cho đến hiện tại, cô ta chỉ biết sự tồn tại của Giang Hiểu Thiên, chứ không biết thân phận của anh và Tiêu Nhã. Cho nên, trừ phi là vận bất đắc dĩ, nếu không tận lực không động đến cô ta, đám người đội tổng hợp chỗ kia biết sẽ nổi điên….
– Tôi hiểu, hội trưởng. Tôi có thể đợi bọn họ chia tay xong sẽ hành động.
– Anh nhớ kĩ quan trọng nhất không phải là thanh trừ Giang Hiểu Thiên, mà là nghe ngóng ra tin tức của Trương Tiếu Điền. Nếu Trương Tiếu Điền thực sự rơi vào tay của cục bảo vệ quốc thổ, việc anh cần làm chính là lập tức dời khỏi thành phố Uyển Lăng, theo lộ trình dự định xuất cảnh, hiểu chưa?
– Vâng, tôi hiểu….
Sau khi Uông sư phụ cúp điện thoại, trên mặt một vẻ âm trầm.
Giang Hiểu Thiên là hắn một tay dạy dỗ, nói là đệ tử cũng không quá, hiện tại lại muốn tự mình ra tay đem Giang Hiểu Thiên theo thời thế mà huỷ diệt, trong lòng hắn khó tránh có chút khó chịu. Ngoài ra, hắn hiểu rõ hơn ai hết, theo tính cách vị hội trưởng kia, chính mình sớm muộn cũng trở thành Giang Hiểu Thiên thứ hai.
– Đều nói ngay khi nhập môn rồi, tổ chức như liên minh hiệp khách này cảm giác không ổn mà?
Hắn khe khẽ thở dài, đem suy nghĩ thu hồi lại, chăm chú nhắm vào chiếc xe phía trước.
Trong một tiệm cà phê trên đường Giang Lăng, trên mặt Giang Hiểu Thiên biểu hiện như thản nhiên, nhưng lúc nhìn ra cổng ngoài, trong mắt lại mang vẻ lo lắng thâm sâu.
Ngoài thân phận tu sĩ, hắn còn là nghiên cứu sinh, bình thường nhìn có vẻ có chút hiền như khúc gỗ, trên thực tế chỉ số thông minh và chỉ số tình cảm đều vượt trên người bình thường.
Lúc trước gia nhập liên minh hiệp khách, hắn thực sự là một thiếu niên nhiệt huyết, nhưng theo thời gian trôi qua, hắn đã dần dần cảm giác tới ở trong liên minh hiệp khách, tồn tại rất nhiều lí tưởng lúc trước đã không hợp thời.
Nhưng tựa như Uông sư phụ lúc nãy thở dài, một khi gia nhập tổ chức sâu như biển này, có một vài thứ cho dù phát hiện rồi, hiểu rõ rồi, thì sao chứ?
Lúc ở cùng Sở Ngọc, hắn toàn sức thể hiện một mặt nhiệt tình và chính nghĩa, nhưng thực tế trong lòng hắn rất rõ, sau rất nhiều năm sau, nhiệt huyết và chính nghĩa đã không chỉ là mặt nạ của liên minh hiệp khách, đồng thời cũng thành mặt nạ của chính mình!
Mỗi người đều đeo mặt nạ, Giang Hiểu Thiên cũng không ngoại lệ, cho dù với Tiêu Nhã, lúc ở cùng với tổ trưởng, hắn cũng không gỡ bỏ mặt nạ này.
Cho nên, trong mắt Tiêu Nhã và tổ trưởng, hắn vẫn là nhiệt tình, chính nghĩa, bạo dạn, đòng thời có chút xúc động.
Nhưng trên thực tế, hắn hiểu rõ hơn ai hết, tự mình sớm đã không còn là Giang Hiểu Thiên trước kia.
Lại nói tiếp, tiếp xúc với Sở Ngọc, kì thực chính là hắn dự lưu một con đường lui.
Muốn từ tổ chức thoát thân, biện pháp tốt nhất chính là làm “chỗ bẩn chứng nhân”, nếu không phải luôn luôn chân chính leo lên, vẫn chưa hiểu sâu sắc về liên minh hiệp khách, không có cách nào đưa ra một cái tên có phân lượng, hắn có thể sớm đã quy phục cục bảo vệ quốc thổ..
– Trương Tiếu Điền nếu quả thực rơi vào tay cục bảo vệ quốc thổ, việc duy nhất ta cần làm chính là lập tức phản bội!
Trương Tiếu Điền sa lưới mang đến nậu quả nghiêm trọng, Giang Hiểu Thiên hiểu rõ Uông sư phụ, cũng không biết đi đâu.
Nói tóm lại, có một vài việc hắn tạm thời vẫn là không cách nào làm rõ từng cái, nhưng đã cảm nhận được nguy hiểm trên vẻ mặt mà đến.
– Hôm nay chính là cơ hội tốt nhất, bỏ lỡ lần này, e rằng mặt trời ngày mai cũng không thấy được nữa! Ngủ đông? Hừ, dỗ quỷ chắc…
Chính lúc Giang Hiểu Thiên hạ quyết tâm, Sở Ngọc đi vào quán cà phê.
– Bên này…
Giang Hiểu Thiên lập tức đứng dậy, hướng Sở Ngọc vẫy tay.
Sở Ngọc đi đến trước mặt hắn ngồi xuống, trừng mắt liến hắn, noi:
– Có chuyện gì mau nói….
Giang Hiểu Thiên trái lại hiền lành như ngày thường, nói:
– Trước tiên uống chút gì đi, cà phê hay trà xanh?
Lúc hai người nói chuyện, một người sắc mặt phát hoảng, một nam tử trung niên bước vào quán cà phê, từ từ đi đến phía sau Giang Hiểu Thiên và Sở Ngọc ngồi xuống.
Khí chất người này rất bình thường, Giang Hiểu Thiên nhìn hắn mốt cái, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Mà ngoài cổng quán cà phê, một con mèo ngáp dài, tìm một chỗ sạch sẽ, trong ánh nắng thư thái nằm xuống, đánh giấc ngủ…
– Rốt cuộc có chuyện gì, nói mau nói mau, tôi còn có việc.
Sau khi một ly trà xanh được mang đến, Sở Ngọc liền không ngừng thúc giục Giang Hiểu Thiên.
Trên thực tế, nàng đã đoán ra mục đích Giang Hiểu Thiên muốn hẹn nàng.
Tối qua ở đại học A, sau khi nàng bị Mạc Ngôn vach trần về điểm bí mật nhỏ này, liền không còn lo lắng bị bác trai mắng nữa, càng không cần lo lắng bị tổ tổng hợp đuổi đi. Bởi vì Mạc Ngôn đã đồng ý tìm cơ hội thay nàng giải thích chuyện này, có một tu sĩ ngay sau lưng là chỗ dựa, lúc này Sở Ngọc không dám nói không gì kiêng kị, nhưng ít nhất không cần lo lắng bác trai mắng cẩu huyết phun đầu….
Trừ bỏ khúc mắc này, lúc Sở Ngọc đối diện với Giang Hiểu Thiên, tâm tình vô cũng thoải mái.
Đồng thời, nàng cũng nhận thấy, tên hiền như khúc gỗ này hẹn chính mình gặp mặt, nhiều phần là muốn thăm dò chuyện của Trương Triều Đức.
– Là thế này, tôi hôm nay hẹn gặp mặt cô, là muốn hỏi thăm một chuyện.
Giang Hiểu Thiên nói.
Sở Ngọc bĩu môi nói:
– Lại là nghe ngóng tin tức, tôi đã biết là vậy mà….
Có chút dừng lại. Nàng nhìn Giang Hiểu Thiên, nói:
– Họ Giang, lúc hỏi thăm tin tức trước tiên nên xem xem. tôi hỏi anh, lần trước tôi nhắc nhở anh cần tránh đi, không nên gây chuyện, anh rút cuộc có để tâm không?
Giang Hiểu Thiên giật mình, nói:
– Cái này…
Lời còn chưa dứt, Sở Ngọc lại liền cười lạnh nói:
– Đừng cái này cái kia, vậy nói cho anh, nếu anh dám chắc nghe lời khuyến cáo của tôi, hôm nay liền không hẹn gặp mặt tôi rồi.
Giang Hiểu Thiên giương mi, nói:
– Ý cô là nói, kì thực các cô sớm đã nhắm tôi rồi sao?
Sở Ngọc bĩu môi, nói:
– Bọn tôi không có thừa thời gian, tôi với anh quen biết cũng không phải một ngày hai ngày, thực sự muốn nhắm vào các ngươi, sớm đã mời ngươi trở về uống trà rồi…
Nàng nhìn nhìn đồng hồ, có chút không kiên nhẫn nói:
– Thời gian củ ât rất gấp, ngươi đừng có hỏi đông hỏi tây nữa, vẫn là để ta nói đi. Ngươi hôm nay hẹn gặp tôi, có phải muốn từ miệng tôi biết tung tích họ Trương nào đó?
Giang Hiểu Thiên không khỏi giật mình, thốt lên nói:
– Trương Tiếu Điền thật sự trong tay các cô?
Trương Tiếu Điền?
Sở Ngọc khinh thường nói:
– Đó là tên giả của hắn…
Giang Hiểu Thiên cười khổi nói: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
– Tên chỉ là ký hiệu, thật giả không sao cả, quan trọng là… cô đã có đáp án.
Có chút dừng lại, lại nói:
– Sở Ngọc, lúc nãy cô nói, cục bảo vệ quốc thổ kì thực không có nhắm vào chúng tôi, nhưng Trương Tiếu Điền này lại rơi vào tay các cô, đây rốt cuộc là chuyện gì? Lẽ nào tên này là ra tự thú?
Sở Ngọc liếc mắt, nói:
– Tôi dựa vào gì phải trả lời ngươi?
Giang Hiểu Thiên trầm ngâm chốc lát, sau cùng hạ quyết tâm, nghiến răng nói:
– Tôi hiện tại chỉ là muốn một đáp án, sau khi cô giải nghi hoặc cho tôi, tôi sẽ đem toàn bộ chuyện có liên quan đến liên minh hiệp khách nói cho cô.
Nghe xong lời này, Sở Ngọc không khỏi ngẩn tò te, lúc sau mới nói:
– Ý anh là…
Giang Hiểu Thiên rất khẳng định gật gật đầu nói:
– Không sai, ý tôi là bỏ gian tà theo chính nghĩa, tranh thủ khoan dung!
Lúc hắn nói những lời này, vị trung niên cách hắn không xa, trong ánh mặt một tia âm lạnh….
Người này chính là Uông sư phụ giả trang, Giang Hiểu Thiên mấy lời lúc nãy, giống như một cây kim nhọn, chui vào trong đầu hắn. Cho dù lúc nãy Sở ngọc nói ra Trương Tiếu Điền bị bắt, sắc mặt hắn cũng không khó coi như lúc này.
– Oa, thật nhìn không ra, tên mày rậm mắt to như anh cũng có một ngày phản bội!
Sở Ngọc nhìn Giang Hiểu Thiên, không biết nói lời nào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!