Nhất Phẩm Phong Lưu
Chương 317: Mượn một giọt máu
– Chính mình là một con quỷ, còn muốn giết ta? Đợi ngươi chuyển kiếp đầu thai hãy nói.
Đao phủ sát khí lẫm liệt, bộ dạng ngang ngược hung ác lại lãnh đạm, Mạc Ngôn lại không thèm để ý. Có điều trong lòng hắn cũng là ngạc nhiên…sau khi nhìn cảnh giết chóc kia, hắn vốn tưởng cảnh ở chợ kia và cảnh ở chợ là như nhau, toàn bộ là huyễn hoặc. Hoặc là pháp trận tự thân nào đó huyễn trận, hay là do bộ hài cốt lúc nãy còn sót lại trong ý thức mà sinh nghi hoá. Mục đích cuối cùng không phải là muốn vạch ra nỗi sợ hãi trong lòng mình, sau đó nhân cơ hội mà vào, ăn mòn hoặc là làm tan nát tâm can của mình. Do đó đối với một tinh thần tu sĩ mà nói, thủ đoạn này thực sự có chút như là tài mọn, không đáng xem.
Nhưng khi đao phủ bỗng nhiên hướng ánh mắt quỷ dị cười thì hắn mới kinh ngạc phát hiện, cảnh tượng hư ảo trước mắt cũng là trong hư có thật, cảnh phố, máu tươi, người vây xem, bao gồm cả cuồn cuộn đầu người là hình ảnh hão huyền không thể nghi ngờ, nhưng tên đao phủ sát khí lượn lờ kia là thực sự tồn tại!
– Đây vốn là tội ác tày trời của ngươi, để cho ta hạ đao diệt quỷ.
Đao phủ lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Ngôn, lập lại lời nói lúc nãy lần nữa.
Mạc Ngôn cười nói:
– Ngươi còn có lời kịch khác sao?
Đao phủ lớn tiếng quát:
– Là tội ác tày trời của ngươi, ta hạ đao trừ quỷ.
Mạc Ngôn nghe lời kịch ba lượt giống nhau như đúc, không khỏi thở dài, hiện ra vẻ thất vọng, nói;
– Còn cho rằng ngươi linh trí còn tồn tại, hoá ra cũng là một đoạn tàn hồn. Chẳng qua so với cái lúc nãy thì hơn được một ít….
Hắn lắc đầu nhẹ than, không muốn tiếp tục ở đây trì hoãn, vì thế cất bước tiến lên.
Đao phủ vẫn âm trầm theo dõi hắn như vậy, đợi lúc Mạc Ngôn cách hắn chỉ có ba thước xa, đột nhiên hét lên một tiếng lớn, giơ tay lên không trung đem Quỷ Đầu Đao hung tợn bổ về phía Mạc Ngôn!
Mạc Ngôn không nhường không tránh, tay phải như tia chớp đưa ra, từ đầu đến đuôi, một nắm nắm chắc lưỡi đao của Quỷ Đầu Đao….
Đao ảnh xẹt qua, phát ra tiếng vang ong ong, có thể thấy được lực đạo to lớn này.
Thế nhưng sau khi Mạc Ngôn ra tay, tiếng đao ong ong cũng dừng lại….
Nhìn như thô bạo, hung tàn nhất thập, khinh địch bị Mạc Ngôn hoá giải.
Lưỡi đao lạnh lẽo, mang theo loang lổ vết máu, tay Mạc Ngôn nhờ lưỡi dao đột nhiên mở miệng quát nhẹ, ẩn chứa tinh thần lực thanh Ba Đốn khi xé nát hình tượng hão huyền chung quanh!
Giống như một chai thuỷ tinh bị đánh vỡ, huyền ảnh xung quanh nhất thời bị vỡ thành mảnh nhỏ, sau đó tiêu tán trong hư không.
Hình tượng hão huyền vừa đi, cảnh tượng xung quanh lập tức khôi phục, lại lần nữa về tới vườn trường lớn bị chiếu rọi.
Duy nhất không quen chính là, trước người Mạc Ngôn, một bộ hài cốt thẳng tắp nằm ở đó, tay cầm một cây Quỷ Đầu Đao gỉ sét loang lổ, hình dạng đang nắm khảm bộ đao, chỉ có điều cây đao này đã bị Mạc Ngôn không khoan nhượng khống chế trong tay, có vẻ không hề uy hiếp.
Bộ hài cốt này khung xương rất lớn, ít nhất trên hai mét, xương vai cũng rất rộng, đại khái không dưới hai thước, do đó có thể thấy, bộ hài cốt này khi còn sống nhất định là một người rất to lớn.
Hài cốt không bị vỡ nát, hốc mắt đen sì mơ hồ có thể thấy được hai điểm màu lam nhạt.
Quả nhiên còn sót lại ý tứ gì đó…
Mạc Ngôn lẩm bẩm.
Hai điểm sáng như ngọn lửa này chính là trạng thái của linh hồn ý thức cụ thể, cũng có thể xưng là tàn hồ. Bình thường mà nói, loại hiện hồn hoá này có hai loại màu sắc, một loại lam lục xen nhau, tương tự ma trơi. Loại tàn hồn này cơ bản không có ý thức, nhiều nhất chỉ có thể tồn tại bảy bảy bốn chín ngày.
Mặt khác một loại là trước mắt loại tàn quỷ này, màu sắc càng này càng tỏ ra tự mình ý thức càng nhiều, nếu như đến mức độ thanh lam mà xu thế ngân bạch, loại tàn hồn này cơ bản có thể gọi là linh thể khẩu trái lại, màu sắc của nó càng nhạt, càng phiêu diêu, cũng chính là triệt để biến mất không còn xa nữa…
Trước mắt quỷ hoả của bộ hài cốt hiện vẻ lam nhạt, hơn nữa phiêu diêu vô định, rõ ràng không thể chống đỡ được lâu.
Đây cũng là lí do tại sao Mạc Ngôn có thể nhẹ nhàng dùng tay bắt được Quỷ Đầu Đao.
Vừa rồi thế đao lia hung hung, nhìn như vẻ hung ác, nhưng đây chỉ là biểu tượng huyền ảo, lí lẽ về vật lí kì thực không cần nhắc tới. Đừng nói là Mạc Ngôn, cho dù đứa bé mười tuổi, cũng có thể nhẹ nhàng hoá giải đòn công kích này.
– Đáng tiếc, nếu hoả quỷ thêm hùng hậu chút, nói không chừng còn có thể đạt được một ít manh mối.
Mạc Ngôn lắc lắc dầu, trong tay nhẹ nhàng vặn vẹo, đem Quỷ Đầu Đao túm lấy.
Hài cốt sau khi mất đi đao trong tay, thiếu một điểm chống đỡ. Trong vành mắt hồn hoả kịch liệt chấn động vài cái liền, liền vang một tiếng lạc lõng.
Một cái đầu lâu so với trái bóng đá hơi lớn hơn lạch cạch một cái rơi xuống đất, đầu lâu nhanh lăn về phía trước, cuối cùng ngừng lại.
Chính diện đầu lâu nhìn phía Mạc Ngôn, hồn hoả trong mắt vẫn chưa vơi bớt như trước, như nhìn chính Mạc Ngôn…
– Ngươi có lời muốn nói?
Mạc Ngôn gặp hồn hoả phiêu diêu, như bất cứ lúc nào có thể biến mất, nhưng kiên trí lên nữa, khẽ run lên, như có lời muốn nói.
Thoáng trầm ngâm, Mạc Ngôn ngồi trước đầu lâu, nói:
– Quỷ hồn của Mạc Ngôn có phải rất nhiều lắm, ta không có cách dung hoà tâm hồn và khai thông, nếu không nó lập tức lập tức tiên đoán.
Hồn hoả lập tức dừng chấn động, tiện đà hào quang tra sáng, do đã gầy yếu không chịu nổi hồn trong lửa tách ra một chút lam quang, trong không trung ngưng tụ thành một câu….
– Mượn một giọt máu, cuộc đời này làm nô….
Câu này do hồn hoả ngưng tụ mà thành chữ viết viết ngoáy, nhưng khí thế phi phàm. Ít nhất Mạc Ngôn là không viết được ra khóc dạng, đáng tiếc đến nhanh đi cũng nhanh, Mạc Ngôn vừa nhìn thấy chữ ” nô”, câu này liền tiêu tán trong không trung.
Sau khi chữ viết trôi đi, hai điểm đen của đầu lâu liền thêm ảm đạm, đã gần như trong suốt, dường như lúc nào cũng có thể biến mất.
Mạc Ngôn không khỏi khẽ nhíu mày, hoả quỷ đều đã gầy yếu đến mức này, lẽ nào còn cơ hội xoay chuyển trời đất?
Còn về mượn máu, hắn cũng không có gì kinh ngạc, ở bên trái đường luận đạo và phân tích, liền có loại nuôi hồn, pháp môn nuôi hồn. Trên thực tế, tiểu vân la là dựa vào máu tươi mà ngưng hoá….
Đối với Mạc Ngôn mà nói, một giọt máu không có gì to lớn, mượn cũng mượn rồi, hơn nữa hắn cũng không sợ tàn hồn sau sẽ quay sang công kích. Bất luận là hồn phách hay là linh thể, sau khi lấy máu, trừ là có thể tẩm bổ mạnh đối phương, tức thì cũng là một đạo có thể khống chế gông xiềng đối phương. Nói ra, đạo thư trong đích ngũ quỷ vận hành phương pháp, nói chung là dùng loại thủ đoạn này. Tóm lại mà nói, mượn máu nuôi dưỡng tu pháp này cực kì an toàn, không sợ phản lại. Trừ phi là sở nuôi dưỡng linh thể cùng thực lực của linh hồn đột nhiên gia tăng, vượt qua người nuôi dưỡng, nếu không không thể xuất hiện sự phản lại.
Đương nhiên, cho dù xuất hiện phản lại, Mạc Ngôn cũng không e ngại. Đây gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, trừ phi vượt qua hai cảnh giới lớn, nếu không, dưới thiên hạ này bất kì hồn thể và linh thể đều không thể không bị tinh thần tu sĩ khắc chế.
Cụ thể đến trước mắt tàn cỗi này, đã gầy yếu không chịu nổi lúc nào cũng có thể biến mất, cho dù cứu lại rồi, sau đó lại cho nó năm trăm năm tu luyện, cũng không thể tạo thành nguy cơ gì cho Mạc Ngôn……
Mạc Ngôn trầm ngâm, trong lòng suy nghĩ thực sự không phải là cứu hay không cứu, mà là ngạc nhiên cho tàn hồn cứng cỏi.
Đã suy yếu đến mức độ này, lại còn có thể phân ra một chút hồn hoả truyền lại ý niệm của mình, có thể thấy nó đối với chấp niệm là sâu sắc như nào!
Ngoài ra, hắn vốn cho rằng ý của tàn hồn đã tiêu biến gần hết, không ngờ rằng, nó lại cứng cỏi đến vậy. Ở giờ phút tiêu tán cuối cùng lại tỉnh lại….
– Thú vị đó ….
Mạc Ngôn khẽ gật đầu, nói với hài cốt:
– Nghĩ chắc ngươi sớm đã chết trong pháp trận của tàn tháp, đối với ở đây có chút hiểu biết, liền cứu ngươi vậy ….
Nói xong, hắn dùng ngón tay vẽ, làm đứt tay, ép ra một giọt máu nhỏ trên đầu lâu.
Máu tươi vừa rơi xuống, lập tức liền theo khe hở rót vào bên trong đầu lâu, sau đó hoá thành một chùm huyết vụ đỏ tươi, bị hai điểm màu lam hồng dần dần hấp thụ…. Nguồn truyện: Truyện FULL
Quá trình này có vẻ chậm chạp, Mạc Ngôn lại không gấp. Đứng ở một bên nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận hơi thở của Hắc Miêu.
Một lát sau, hắn hơi nhíu mày.
Trong lúc cảm nhận lúc nãy, hơi thở của Hắc Miêu đã gần trong gang tấc, nhưng lúc này khắc hợp thời, hơi thở của Hắc Miêu lại hoàn toàn biến mất.
– Không, không phải là biến mất, hẳn là bị cách li ra.
Hơi thở của Hắc Miêu biến mất cực kì đột ngột, lại có một tia lưu lại, hơn nữa còn mang theo sinh cơ bừng bừng giống như trước. Mạc Ngôn bơi vậy phán đoán, Hắc Miêu là đột nhiên đi vào không gian bị cách trở đây chính là một người mang theo mùi hương của con gái cùng ngươi gặp thoáng qua, đi vào một không gian khép kín. Hắn tuy không nhìn thấy nàng, nhưng lại có thể ngửi thấy sinh cơ trên cơ thể của nàng…
Mạc Ngôn tiếp tục cảm nhận, cố gắng chỉ ra địa điểm cuối cùng Hắc Miêu biến mất.
Lúc này, đầu lâu ở trên đất đã hút hết toàn bộ giọt máu Mạc Ngôn, trong hai vành mắt hai điểm nhạt không chỉ hoàn toàn hồi phục, mà còn có tiến bộ, biến thành sắc thâm lam.
Loại thâm lam này không chói mắt, hiện vẻ rất nội liễm, nhưng lúc nhìn tỉ mỉ có thể phát hiện, chỗ sâu nhất của hồn hoả, lại có một chút bình xán màu trắng bạc bắt đầu sinh ra…..
Đầu lâu bỗng nhiên chuyển động, hướng trên mặt đất hỗn độn xương cốt kia lăn đi. Sau đó từ trong mắt của đầu lâu phun ra hai đạo lam sắc dày đặc quang khói, đem toàn bộ xương cốt bao vây lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!