Nhất Phiến U Tình Nan Tận Hoại - Chương 55: Quá khứ vị lai (hạ)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Nhất Phiến U Tình Nan Tận Hoại


Chương 55: Quá khứ vị lai (hạ)



Nguyên Vương Hoàn Nhan Phong Nghi cười gằng, phía trước Phùng Việt cùng binh sĩ đang bị vây hãm khó khăn. Hắn nhìn ra sau, bản thân dẫn hơn năm trăm người, liền dễ dàng tóm được số tàn quân này. Tuy rằng thân không giáp phục, nhưng Nguyên Vương vẫn rút gươm xông giữa đám đông hỗn loạn kia, huyết tinh dần nhuộm đỏ y phục.

Hai bên sườn đồi, nhập nhoạng ánh thép.

Lý Tiên Lạc chậm rãi nhìn tình hình, nụ cười chuyển dần:

– Đợi thêm một khắc nữa!

Hi sinh một ngàn binh để lấy đầu đám tướng lĩnh Đại Quốc, coi như cũng không mấy lỗ vốn. Lý Tiên Lạc lần nữa quan sát, lại thấy thêm một toáng quân xông đến, thâm tâm thoáng hiện thỏa mãn.

– Chuẩn bị phóng tên!

Dốc núi, An Viễn Hầu ngựa phi nước đại, cố gắng áp sát Nguyên Vương:

– Điện hạ! Mau rút thôi!

Phùng Việt xoay cương lại, tiếc nuối nhìn đám tàn binh bỏ trốn:

– Vẫn nên đuổi theo thì hơn!

An Viễn Hầu không cho là phải, gay gắt:

– Trời đã tối, rất dễ trúng mai phục, chưa kể Phùng Việt ngươi đi lần này vốn là trái lệnh Lang Vương!

Nguyên Vương nghe gió lạnh thổi qua ướt đẫm y phục máu tươi, nhìn ánh mắt cương liệt của Hoàn Nhan Vũ Minh, tuy không mấy thoải mái nhưng lại không phản đối:

– Hồi doanh!

Phùng Việt bất mãn phóng ngựa đi trước, Hoàn Nhan Vũ Minh trông theo:

– Có vẻ thần đã đắc tội với hắn!

Nguyên Vương ghìm cương ngựa, giễu cợt:

– Ngươi còn đắc tội cả bản Vương nữa! Ngươi nói hắn bất phân nặng nhẹ đuổi theo tàn binh bại tướng Mạt Quốc?

An Viễn Hầu hai chân vỗ vỗ bụng ngựa, phượng mâu lấp lánh:

– Thần nói không đúng?

Nguyên Vương hời hợt vung kiếm:

– A! Vừa rồi bản Vương chính là muốn làm như vậy đấy!

Hoàn Nhan Vũ Minh ngậm miệng không đáp, Nguyên Vương thân đích tử Hoàng đế, kiêu ngạo một chút cũng không tính là gì. Binh lính nghiêm chỉnh hành quân phía trước, hắn thong thả song song ngựa cùng Nguyên Vương.

– Điện hạ rất chán ghét thần phải không?

Nguyên Vương không lộ biểu tình, nhìn qua bên cạnh chỉ thấy An Viễn Hầu chăm chú vuốt ve bạch mã.

Ngựa đột ngột hí liên hồi.

Nguyên Vương chưa kịp định thần thì bản thân đã bị đẩy xuống đất, An Viễn Hầu phủ phục trên người hắn, giọng nói khàn khàn:

– Cẩn thận!

Mưa tiễn rơi xuống từ bốn phương tám hướng, ánh thép xoẹt ngang trời khô khốc sắc bén. Hoàn Nhan Vũ Minh cắn môi che chắn:

– Điện hạ, hướng vào rừng!

Mưa.

Đêm mưa hạ tàn đã cứu mạng cả hai, thiên địa mờ mịt vần vũ, địch quân không thể đuổi theo.

Nguyên Vương ròng rã đi bộ dầm mưa, An Viễn Hầu lếch thếch bên cạnh hắn, hơi thở nhọc nhằn:

– Điên thật!

Nguyên Vương hừ nhẹ:

– Nếu không muốn tranh công ngươi cũng đâu cần chạy lên đây?

Chớp rạch ngang, soi sáng ánh mắt lệ khí rợp trời của An Viễn Hầu:

– Thần là muốn hỗ trợ người!

– Ha ha ha!

Hoàn Nhan Phong Nghi cười lớn, mặc kệ nước mưa buốt giá:

– Ngươi xem bản Vương là tiểu hài tử sao?

An Viễn Hầu im lặng một lúc, cuối cùng thở dài:

– Thần là cần một chỗ dựa vững chắc, nếu không cũng chẳng liều mạng vì điện hạ như vậy!

Nguyên Vương vuốt ngang gương mặt, lạnh lùng:

– Ngươi biết rõ bản Vương không mấy hài lòng về ngươi…

Hoàn Nhan Vũ Minh cười nhạt:

– Chẳng phải cảm nhận có thể thay đổi sao? Thần lần này biểu hiện tốt như vậy, nếu Vương gia người vẫn không có chút thiện cảm nào thì…thực khiến thần đau lòng!

Nguyên Vương không đáp, cả hai im lặng đi giữa mưa đêm. Bỗng nhiên, An Viễn Hầu ngã khụy xuống. Nguyên Vương vội vàng xem xét, phát hiện phía sau lưng hắn ta như vậy mà đã trúng tên.

Chập chiều.

Nắng chiếu qua lều bạt, Hoàn Nhan Phong Nghi lờ mờ mở mắt, trong đầu vẫn đang định hình những chuyện vừa xảy ra, lại thấy huyết y nam tử lãnh đạm đọc binh thư bên trường kỷ, thâm tâm hắn dâng lên xấu hổ:

– Hoàng thúc!

Triệu Tử Đoạn nhàn nhạt môi cười:

– Đã tỉnh?

Nửa đêm qua, Nguyên Vương đỡ được An Viễn Hầu hồi doanh, chỉ là vừa đến nơi, hắn cũng đã mệt mỏi không đứng nổi. Triệu Tử Đoạn bình bình đạm đạm pha trà:

– Hoàn Nhan Vũ Minh tạm thời không nguy hiểm, tên tuy có độc nhưng cũng chỉ là loại tầm thường. Phùng Việt đã bị cấm túc, bãi miễn cầm quân. Còn Thành nhi muốn tự kiểm điểm thế nào?

Nguyên Vương trở người ngồi dậy, vỗ vỗ vầng trán trơn bóng:

– An Viễn Hầu thật khiến người khác phải suy nghĩ!

Triệu Tử Đoạn chậm rãi nghe Hoàn Nhan Phong Nghi kể lại sự vụ đêm qua, trong lòng tạp trần dư vị:

– Có thể hắn nói thật, dẫu sao cũng là một Hầu tước hoàng tộc, chọn người phò tá là đương nhiên!

Nguyên Vương lại ngả người ra giường:

– Hoàng thúc này, hắn dù sao cũng không có tư cách gì kế vị…điệt nhi có nên tin tưởng?

Triệu Tử Đoạn hàm ý huyền mâu, thăm thẳm ánh nhìn:

– Khó nói! Lòng người phải đo qua năm dài tháng rộng! Hắn cứu ngươi một mạng cũng chẳng thể nói trước được sẽ không cùng ngươi đâm một dao!

Mà Dương Quân Nguyệt là minh chứng tốt nhất.

Hoàn Nhan Phong Nghi ngẫm nghĩ một hồi, nụ cười thoáng ngang làn môi kiêu bạc:

– Không thử không thể biết!

Triệu Tử Đoạn nhấp vị trà đắng, vạn niên chi tỉnh lời nói:

– Chưa ăn đắng chưa khôn!

Dẫu sao bây giờ quan trọng nhất vẫn là bắt được Lý Tiên Lạc, nhưng chuyện khác đành tạm gác qua một bên.

Mùa đông đến nhanh, mang theo sương khí thê lương lạnh lẽo.

Binh lực Lang Vương vô cùng mạnh mẽ, thoáng chốc đã quét được tàn quân còn sót lại của Lý Tiên Lạc, mà ấu Vương bị bắt sống cũng liền viết chiếu nhường ngôi cho Thiên Huyên Nhị Hoàng nữ.

Chỉ là, Lý Tiên Lạc vẫn chưa truy ra tung tích.

Thiên Huyên áp người lên thân thể nam tử ấm áp giữa tẩm cung, chỉ thấy y vẫn say ngủ, nét mặt yên tĩnh đến lạ lùng. Nàng loay hoay ra khỏi ngọc sàng, chậm rãi chải tóc trước gương đồng, lại nhìn thảo thiếp chọn Vương hiệu một bên, nàng chưa bao giờ nghĩ đến bản thân sẽ là nữ vương Mạt Quốc.

Thiên Huyên đổi xong phục sức, liền đi dạo một vòng, đây là cung điện của Triệu Tử Đoạn, nàng có chút ngại ngần, nhưng nghĩ đến dẫu sao cũng là phu thê, liền bỏ qua, ngồi sau trường kỷ của y, đọc biểu tấu quân tình.

Sắc trời mờ mịt vụn tuyết, Thiên Huyên đốt lò than, lại sắp xếp án thư. Phong thư sau sổ sách rơi ra tình cờ, trên chỉ đề mấy chữ “Tô Châu Lý gia”.

Tim Thiên Huyên thình thịch đập.

Thời gian thấm thoát trôi.

Tháng mười hai, tuyết phủ kín thiên địa.

Mạt Quốc Nữ Vương đăng cơ, dâng tấu chương sai sứ giả xin được Đại Quốc Hoàng đế ban chiếu chỉ sắc phong. Nguyện cùng Đại Quốc xưng thần, trung thành tận tâm, vạn niên hòa khí.

Lễ đăng cơ trang hoàng lộng lẫy, kéo dài suốt một ngày.

Chập tối, Thiên Huyên vừa đổi thường phục liền chạy đến tẩm cung Triệu Tử Đoạn.

– Phạn lang!

Triệu Tử Đoạn ngồi bên tháp dài, trên bàn đã đặt sẵn đôi bình rượu:

– Cũng nên chúc mừng Mạt Nữ Vương rồi!

Thiên Huyên hơi đỏ mặt, nàng cúi đầu:

– Chàng…chính là chàng không muốn lên ngôi…

Triệu Tử Đoạn thâm tình huyền mâu rót đầy bát ngọc:

– Uống đi, hết mùa đông này bổn tọa hồi quốc rồi!

Thiên Huyên có chút không cam lòng:

– Chàng thật bỏ thiếp mà đi sao?

Triệu Tử Đoạn nhấp hơi men nồng nàn, cay đắng tràn xuống cổ họng:

– Kết duyên cùng nàng vừa là chính trị quan hệ vừa là tình cảm một đời, ngẫm nghĩ không có gì không tốt…

Thiên Huyên bĩu môi:

– Xem chàng kìa, vốn là chàng được lợi, lại nói giống như bị ép buộc hòa thân!

Tuyết rơi xào xạc mái ngói, rượu cũng sắp cạn, dạ đăng lấp lánh.

Trên ngọc sàng trắng không tì không vết, hai thân ảnh hòa lẫn giữa hư ảo ánh nến.

Thiên Huyên nhạt nhòa hơi thở:

– Phạn lang, chàng có giấu thiếp điều gì không?

Triệu Tử Đoạn khẽ hôn lên mái tóc mềm mại thoang thoảng hương tầm xuân hồng kia:

– Nghi ngờ tình yêu ta dành cho nàng sao?

Triệu Tử Đoạn siết nữ nhân dưới thân vào ngực:

– Ta từng cùng một nữ nhân có dung mạo mười phần giống nàng! Nhưng dẫu sao đó cũng chỉ là chuyện đã qua! Miễn rằng nàng là người bên cạnh ta thời khắc này và vĩnh viễn về sau!

Thiên Huyên gục đầu vào vai y, chỉ là mắt hạnh ẩn chứa đau thương.

Nửa đêm, vang vang thanh âm bước chân mềm mại như linh miêu.

Triệu Tử Đoạn choàng nhanh huyết phục, bao nhiêu năm chinh chiến sa trường, đừng nói có kẻ đột nhập, chỉ cần một ngọn cỏ lung lay, y liền có thể nhận ra.

Giữa đại điện, Lý Tiên Lạc nhạt môi cười đứng đó, thiết tiên trong tay nhuốm máu nhỏ giọt.

Triệu Tử Đoạn thong thả bước ra, môi mỏng yêu mị cười:

– Lý Tướng ban, bổn tọa đợi ngươi thật sự rất lâu rồi!

Lý Tiên Lạc hơi cau mày, ánh nhìn xuyên suốt âm hiểm:

– Vô vị!

Triệu Tử Đoạn vẫn như cũ kiên nhẫn biểu tình:

– Bổn tọa cũng cảm thấy cực đại vô vị, không nghĩ rằng Lý Tướng ban lại chẳng sợ chết mà đột nhập Hãn Thành này!

Lý Tiên Lạc mím môi vung roi đến, Triệu Tử Đoạn phất tay áo né tránh, không kiêng nể liền rút Liên Xà Nhuyễn kiếm quanh thắt lưng ra.

Trong điện một thoáng mờ mịt vân vũ, rèm lụa loạn bay, dạ đăng lung lay rung động.

Lý Tiên Lạc hừ lạnh:

– Biểu muội ta thật có mắt như mù mới nhìn trúng yêm nhân nhà ngươi…

Triệu Tử Đoạn nhàn nhạt:

– Ngươi vẫn nên thành thực thừa nhận nàng là muội muội cũng mẹ trước khi chết!

Lý Tiên Lạc ý vị cười:

– Lang Vương điện hạ thật thần thông quản đại…a…

Hắn chưa nói hết câu, Liên Xà Nhuyễn kiếm mềm mại như rắn nước đã xuyên qua bụng, máu tươi loang loang.

– Tốt thật! Ngươi…lén lút…luyện bí kiếp Thiên tộc…vậy mà…

Triệu Tử Đoạn hơi thu kiếm về, đột ngột cảm nhận lưỡi thép lạnh lẽo kề ngang cổ.

Y bàng hoàng nhận ra, tim như khựng lại, không thể thở được, y gằng giọng:

– Huyên Huyên!

Lý Tiên Lạc lăn lộn trên nền đất, huyết tinh tanh nồng bê bết:

– Thiên Phạn à! Ngươi ngàn tính vạn tính cũng không tính ra được Huyên nhi đã biết bản thân là thân muội của ta, cùng ta liên lạc trước!

Lý Tiên Lạc chập choạng đứng dậy, Triệu Tử Đoạn hời hợt cười:

– Thì đã sao? Ngày hôm nay ngươi liền phải bỏ mạng nơi này!

Lý Tiên Lạc vung thiết tiên đến, Triệu Tử Đoạn hơi lách người, nắm lấy tay Thiên Huyên, cứng nhắc điều khiển mũi kiếm nàng một kích xuyên người Lý Tiên Lạc.

Lý Tiên Lạc thế mà vẫn chưa chết, hắn co quắp thân mình đau đớn, miệng hơi mở ra đầy máu tươi.

Thiên Huyên gục đầu khụy xuống sàn lạnh, máu vương xiêm áo thêu hoa diễm lệ, nàng khóc nấc lên:

– Tại sao?

Triệu Tử Đoạn chậm rãi chỉnh trang, lãnh đạm bước ra cổng lớn chính điện:

– Vì nàng!

Ngự quân ập vào, kéo lê Lý Tiên Lạc ra ngoài, Triệu Tử Đoạn dường như không để ý đến Thiên Huyên cùng cực bi ai sau lưng, nhàn nhạt:

– Tường Vân đã chịu không ít cực khổ, Lý Tướng bang cũng nên có chút đền bù! Lăng trì!

Tháng mười hai, giữa tuyết rơi phủ kín đất trời, Lang Vương cùng toàn bộ binh sĩ hồi Đại Quốc.

Sùng nhai gập ghềnh.

Hoàn Nhan Phong Nghi ngồi trong xa mã, nhàn nhã hạ quân cờ:

– Gấp gáp thế này hoàng thúc không lo lắng ư?

Triệu Tử Đoạn chớp hàng mi dày, nét cười bán nam bán nữ thoáng hiện lên:

– Ngự quân còn ở đó, nàng có thể gây ra cái gì thiêu thân được!

Nguyên Vương chán chường, tình trường chính là vô cùng phức tạp:

– Coi như không tệ, người cũng chẳng phải si tình gì, có thể lợi dụng nữ nhân để điều khiển dị quốc!

Triệu Tử Đoạn bất thần nhói đau lồng ngực, y vốn không có ý tổn thương nàng, y vẫn đợi đến khi nàng thông suốt hiểu ra.

Quân cờ hạ xuống:

– Bổn tọa thắng rồi!

Nơi thâm cung Hãn Thành.

Thiên Huyên trước gương đổi triều bào, cung nữ thêm trâm cài lên mái tóc vấn kỹ. Đôi mắt nàng vô định nhìn ra ô cửa ngập tràn thê lương. Trên bàn bát tiên, bữa sáng đã chuẩn bị sẵn. Thiên Huyên chậm chạp ngồi xuống, để mặc xung quanh hầu hạ. Lệ nhi nữ rơi nóng hạnh mâu hồng.

Mùi thức ăn quen thuộc lan tỏa, Thiên Huyên đột ngột che miệng, ruột gan cồn cào một cỗ nôn nao.

Thiên Huyên sững người, gương mặt trở nên tái nhợt, mất đi huyết sắc:

– Truyền thái y!

Thiên Huyên khẽ nhắm mắt, hai tay run run ôm lấy bụng, y vừa đi, nàng cứ thế hoài thai sao.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN