Nhất Thế Chi Tôn 1
Q.7 - Chương 81 - Bất Ngờ
Bùi Đạo Thông vừa tiếp nhận Nhiếp Tâm linh, cảm giác được hình như nó có kinh mạch của riêng mình, cầm vào tay rất ấm áp dễ chịu, nó đập khe khẽ, khiến nhịp tim của lão vô thức đập nhanh hơn, Nguyên Thần mê đi, như muốn rời khỏi nhục thân, tới nơi tịnh thổ.
“Bùi thái sư, việc này làm phiền ngươi.” Tiêu Huyền gật đầu.
Bùi Đạo Thông thu hồi linh đang, trang trọng chắp tay: “Vi thần tất không phụ bệ hạ nhờ vả.”
Lão ngẩng đầu xoay người, bước chân trầm ổn bước ra ngoài.
…………
Hành tỉnh Sơn Nam, quận phủ Hàm Bình.
Trong ánh nắng chiều, bóng dáng Mạnh Kỳ hiện ra, trong mắt có điện mang xanh tím ngoằn ngoèo, nhìn thấu hết cảnh trong điện phủ bên dưới.
Vương Nguyên Phúc, quận thủ Hàm Bình, tu sĩ võ đạo, đã vượt qua một lần Lôi Kiếp, là môn sinh của Bùi Đạo Thông trước khi lão trở thành Thái Sư, vẫn luôn trung thành và tận tâm, thề chết đi theo lão ta, nên được Bùi Đạo Thông trợ giúp trải qua Lôi Kiếp tẩy lễ, có được thần thông.
Loại người này thực lực bản thân không mạnh, nhưng là một nhân tuyển có khả năng tạo nên kích thích cho Bùi Đạo Thông và Tiêu Huyền.
Cảnh tượng trong mắt không ngừng biến đổi, cuối cùng dừng cảnh Vương Nguyên Phúc mặc quan bào. Mạnh Kỳ thò tay ra, nhấn xuống một cái, lửa từ đâu hiện ra, hóa thành một cột lửa đỏ, đánh xuống Hàm Bình quận thành.
Cột lửa đỏ hấp thu năng lượng xung quanh, nhanh chóng to ra, hóa thành màu tím thẫm, năng lượng xung quanh bị nó hút sạch, kết ra hàn băng trắng toát.
Nó rơi xuống tới nơi, Vương Nguyên Phúc mới nhận ra, vội vàng tránh né, nhưng đã muộn.
Ánh lửa lóe lên, y đã bị cột lửa thiêu thành tro bụi, không kịp kêu một tiếng nào.
Chỗ y đứng chỉ còn lại một cái hố rất sâu, nóng hừng hực, không thấy đáy, mặt trong hố nguội dần, thành một lớp lưu ly đủ màu.
Bên ngoài hố không hề có chút sức nóng nào, chứng tỏ lực khống chế vô cùng chuẩn xác.
Một kích đắc thủ, Mạnh Kỳ chân đạp Viêm Long, lập tức vọt đi xa, biến mất.
Hơn một canh giờ sau, điện mang lấp lóe. Bùi thái sư chân đạp Lôi Long, xuất hiện trong Hàm Bình quận phủ, từ trên cao nhìn xuống cái hố sâu kia.
“Vân Tập……” Mặt Bùi thái sư vặn vẹo, lão nghiến răng, thực muốn phân thây tên kia ra vạn đoạn, nghiền xương thành tro.
Các khiếu huyệt trên người lão sáng lên, trong mỗi khiếu huyệt có một thần linh, cùng hợp thành cảnh tượng Thiên Đình, mi tâm nứt ra, hiện ra một con mắt màu tím bạc, tỏa thần mang vô biên.
Mắt này là thần thông do “Ngọc Hoàng thần quyền” trải qua bảy lần Lôi Kiếp mà rèn luyện ra, gọi là “Sưu Thiên tiên đồng”, vừa là tuệ nhãn vừa là dịch đạo, có khả năng trên chiếu thiên ngoại, dưới xem Âm Tuyền, hồng trần thế tục đều trong mắt, là cơ sở để Bùi Đạo Thông truy tìm đuổi giết Mạnh Kỳ.
Con mắt không ngừng lấp lóe, hình ảnh biến đổi cực nhanh, nhưng đã chừng một chén trà trôi qua, mà nó vẫn không thể dựa vào khí tức còn lại hố sâu để chiếu ra hành tung của Mạnh Kỳ!
“Không hổ là Đạo môn Tiên Tôn từ thiên ngoại thiên hàng lâm phàm trần……” Bùi thái sư nghiến răng.
Hắn tránh được khỏi “Sưu Thiên tiên đồng”!
Lúc trước Hứa thiên sư cũng đã làm mọi cách, nhưng vẫn không trốn thoát được con mắt này!
Bùi Đạo Thông hít một hơi thật sâu, hàng xuống dưới biệt phủ, tiếp quản nơi này, bố trí làm nơi tiếp nhận tin tức.
Đợi mấy nén hương, một tia sắng cắt qua chân trời, bay tới biệt phủ, rơi vào tay Bùi thái sư.
Đó là một thanh đoản kiếm bằng bạch ngọc khắc đầy phù văn chữ triện, là bảo vật truyền tin cự ly xa tốt nhất đương thời.
Bùi Đạo Thông khẽ vuốt, hình ảnh từ trên đoản kiếm vọt lên, hóa thành một vị quan đang đầy sợ hãi, hắn la lớn:
“Thái Sư, Phủ Lê thành bị Vân Tập đột kích, Tần bố chính sứ đã mất mạng!”
Phủ Lê? Bùi Đạo Thông sầm mặt, lôi long dưới chân vọt lên, đưa lão xông vào tầng mây, trong nháy mắt đã biến mất.
Không qua bao lâu, Bùi Đạo Thông xuất hiện trên không Phủ Lê thành, kiến trúc bên dưới đã bị tổn hại một nửa, mặt đất cũng có một cái hố sâu, dấu bị đốt cũng không hề bị tiết ra ngoài.
Trong phủ hỗn loạn ầm ĩ, trên trời sáng sủa trống không, làm gì có bóng dáng Mạnh Kỳ!
Tần bố chính sứ Tần Giả Tiên là lão sư của bệ hạ khi còn Đông cung, quan hệ rất là thân sâu, thực lực cũng không thấp, chừng tứ kiếp, y chủ động xin đi ra ngoài, trấn thủ một phương, không ngờ y kết hợp với hộ thành đại trận mà vẫn không chống đỡ Vân Tập yêu đạo được lâu, không chờ được lão tới cứu viện.
“Vân Tập……” Bùi Đạo Thông lại lầm bầm, lần này giận dữ hơn nhiều lắm, lão đã nhận ra tình hình không tốt.
Dù có được Nhiếp Tâm linh có thể nhất cử cầm địch, nhưng nếu ngay cả bóng dáng đối phương mà còn không nhìn thấy thì còn có tác dụng gì?
Vân Tập yêu đạo thật sự là không hề có phong phạm của một cao thủ!
Mạnh Kỳ xa như cảm giác được Bùi Đạo Thông mắng mình, một làn cương phong thổi qua làm hắn rùng mình.
Hắc, dùng phi kiếm truyền thư là trò lạc hậu lắm rồi, làm sao chống được chiến thuật du kích của ka!
Nếu trong Chân Thật giới, dùng Vạn Giới Thông Thức phù, cho dù có đặc thù truyền thuyết không chỗ không ở, thì hắn cũng không dám dở cái trò đánh du kích này.
Phi kiếm truyền thư đối với hắn là chậm lắm, hắn có dư thời gian để bỏ chạy và thay đổi mục tiêu!
…………
Bùi Đạo Thông lập tức xin chỉ thị của Tiêu Huyền, bắt đầu điều động cao thủ từ kinh thành, chia làm nhiều nhóm, chia nhau tới những quan ải quan trọng để trấn giữ, với hi vọng dùng trận pháp giữ chân Vân Tập yêu đạo, chờ lão tới.
Nhưng như thế cũng đồng nghĩa cao thủ thật sự của kinh thành không đủ, nên phải sử dụng những người thực lực kém hơn, khiến mức độ phòng ngự của các nơi không cao.
Trong cung thành, trong tòa điện các nào đó, Cửu vương Tiêu Khôn phất tay đóng cửa lại, nhìn Lý Trọng Khang, Tất Trọng Đức và Lỗ Tứ Toàn đã giả làm thái giám, thành khẩn nói: “Ba vị chân nhân vất vả.”
Ba vị Lôi Kiếp chân nhân không đi theo Tiêu Khôn lẩn vào cung thành, mà là thông qua phương pháp khác — Đạo môn là quốc giáo không biết đã bao nhiêu năm, rễ sâu cắm chặt, thừa lúc cao thủ của kinh thành đã đại quy mô rời khỏi kinh, việc bảo vệ hoàng cung phải giao cho cường giả hai, ba kiếp, những người này số lượng tương đối nhiều, chưa bị thanh tẩy hết (triều đình mới chỉ kịp thanh tẩy những cường giả từ ba kiếp trở lên), đương nhiên còn nhiều người thân thiện với Đạo môn, giúp ba người Lý Trọng Khang dễ dàng lẩn vào trong cấm cung.
“Cửu vương gia, đã điều tra ra vật đó đang cất đâu chưa?” Lý Trọng Khang hỏi.
Tiêu Khôn gật đầu: “Nếu cô tin tức không sai, bảo vật đó đang giấu trong Ngự Thư phòng.”
“Tốt, đêm nay chúng ta đi lấy nó.” Lý Trọng Khang không chút chần chờ.
Tiêu Khôn nghĩ nghĩ, nói: “Ba vị chân nhân đừng vội, chỗ đặt bảo vật nhất định là có cấm pháp, vô ý chạm phải sẽ làm kinh động phụ hoàng, người mà mở thủ hộ cung thành đại trận, các ngươi có chạy đằng trời.”
“Điện hạ có cách gì?” Tất Trọng Đức nhíu mày.
Tiêu Khôn nói: “Phụ hoàng từ khi Lôi Kiếp có thành, thì rất yêu Hoa phi, bởi vì hai người có thể linh nhục giao hòa, Thần Hồn giao hợp, đêm nay cũng sẽ không ngoại lệ. Các vị chia ra hai người, đêm nay tới đánh lén phụ hoàng, phô trương thanh thế, để ông ấy phải phòng thủ, trong thời gian ngắn không kịp mở ra cung thành đại trận, một người khác tới Ngự Thư phòng, dù có chạm phải cấm pháp thì cũng vẫn có thời gian nhất định để tìm bảo vật, lấy được rồi thì ném nó vào trong Thưởng Tâm trì hoặc ném vào hòn giả sơn trong hoa viên, rồi chạy cho xa. Sau khi mọi việc bình ổn, cô sẽ tới đó lấy nó ra, đương nhiên, nếu nó dễ mang theo, thì các ngươi cứ mang theo luôn.”
Đám Lý Trọng Khang nghĩ nghĩ, thấy đúng là ngay trong cung mà trộm bảo vật thì đương nhiên không thể không phiêu lưu, nên đều gật đầu.
Đêm ấy, ngoài lưu ly các, Lỗ Tứ Toàn và Tất Trọng Đức lặng yên tới gần.
Hào mang sáng lên, hai luồng thần thông chi quang bắn vào trong các, một đạo lóng lánh trong suốt, đầy hàn khí, đóng băng cả tòa điện, một đạo điện quang lấp lóe, trắng bạc chói mắt, phá hủy cấm pháp, bắn thẳng tới chỗ giường nằm.
Một luồng khí tức uy nghiêm bùng ra, đóng băng tan rã, điện quang tán loạn, mọi công kích đều tiêu tán trong tích tắc.
Xa xa trong cung điện, Tiêu Khôn cảm ứng được đạo khí tức này, sắc mặt đại biến:
“Tạo hóa! Phụ hoàng đã vượt qua Lôi Kiếp lần thứ bảy hồi nào thế!”
…………
Lý Trọng Khang trước tiềm sau sấm, chỉ sau vài tích tắc đã vào trong Ngự Thư phòng, nhìn thấy cái đèn lưu ly không tầm thường kia.
Y vui vẻ, đang định thu lấy, sau lưng chợt vọng tới một âm thanh như cười như không:
“Nam Mô A Di Đà Phật, thí chủ muốn lấy đèn này, còn phải hỏi qua bần tăng.”
Hồi nãy Lý Trọng Khang đã cảm ứng qua, không hề thấy ai, không ngờ bây giờ lại phát hiện trong Ngự Thư phòng còn có một người, dung mạo tuấn mỹ, mặc áo xám, đầu cạo trọc, dáng rất nhàn nhã vân đạm phong khinh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!