Nhất Thế Chi Tôn 1 - Q.7 - Chương 89 - Tham Tâm Chi Ngôn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Nhất Thế Chi Tôn 1


Q.7 - Chương 89 - Tham Tâm Chi Ngôn



Lốc xoáy mở rộng, nhanh chóng xoay tròn, như muốn choán hết cả gian tĩnh thất của Nguyễn Ngọc Thư, từ sau lưng cô sắp chuyển thành bao phủ cả cô vào bên trong.

Chí thâm chí trầm tử vong chi ý tỏa ra tràn ngập, đan xen với sinh cơ mạnh mẽ tràn đầy, hai thứ khiến trời đất cộng minh, “Soạn” ra một khúc riêng cho mình, sự pha tạp và riêng biệt cùng tồn tại, vô cùng huyền diệu.

Khúc thanh tuyệt đẹp, tiên nhạc hoành hàng, khiến Nguyễn Ngọc Thư nghe mà nao nao, chợt quên ưu quên sầu, quên thần quên vật, tiến vào cảnh giới vong ngã.

Khúc này chỉ vì “Thiên hạ” có, nhân gian nào được vài lần nghe!

Cô nhìn thấy rất nhiều hình ảnh quen thuộc lóe qua, hòa vào với tuyệt vọng âm tử chi ý tối tăm, cùng bị cuốn vào trong lốc xoáy.

Lốc xoáy khựng lại, tốc độ giảm hẳn, nhanh chóng co lại.

Đúng lúc này, Nguyễn Ngọc Thư chỉ cảm thấy chung quanh chợt trở nên xa xôi, không còn chân thật, như đang ở trong mộng cảnh, sự kết hợp của bản thân và thế giới xung quanh trở nên mông lung, nhẹ bẫng.

Cảm giác ấy nhanh chóng tiêu thất, lốc xoáy sinh tử cũng thu hẹp lại thành một điểm không màu ban đầu, đạo khúc luân âm càng trở nên phiêu miểu.

Phù Tang cổ thụ giới vực, Thanh Đế đứng trên thân cây, bóng hình trở nên loáng thoáng, khi có khi không.

Mối liên hệ của ông với “Sinh Tử bộ” do ông luyện chế đã bị ngăn cách một cách xảo diệu.

“Là nó?” Thanh Đế chớp mắt.

…………

Điểm không màu biến mất, Nguyễn Ngọc Thư nước chảy thành sông bước vào cảnh giới Địa Tiên, còn được nghe âm thanh thiên địa cộng minh sinh ra “Gần đạo chi âm”, chính là một lợi thế rất lớn đối với tu luyện sau này.

Mạnh Kỳ lại lần nữa đặt chân vào “Sinh Tử nguyên điểm”, lại là cảm giác mắt không nhìn thấy vật, tai không nghe thấy âm, thần thức không thể cảm ứng.

Cảm giác về vật chất như bức tường lưu ly vỡ tan, ào ào tan biến, thay vào đó là một thế giới mới lạ, nhận thức được một thế giới trừu tượng, lãnh khốc, ủ dột, băng hàn, hắc ám, yên tĩnh, tử ý và ấm áp, nhiệt liệt, mạnh mẽ, sung sướng, quang minh, sinh cơ vân vân đủ loại, kích thích khiếu huyệt, huyết nhục và “ngũ tạng lục phủ” của Mạnh Kỳ biến hóa theo.

Bên cạnh Mạnh Kỳ, Phong Đô đại đế thần bí khó lường rốt cuộc cũng hiển lộ chân thân.

Cảm nhận trực quan nhất về y chính là rất cao lớn, không phải kiểu khổng lồ pháp thiên tượng địa của Mạnh Kỳ mà hoàn toàn khác hẳn, cao tối đa chỉ chừng chín thước nhưng đứng ở đó lại như cao liên miên không dứt, trầm ổn nguy nga như ngọn núi, khiến Mạnh Kỳ có cảm giác như đang ngưỡng đầu lên ngắm núi.

Phong Đô đại đế mặc một bộ khôi giáp màu đen, che khuất hoàn toàn gương mặt, chỉ lộ ra hai con mắt, thâm thúy mà hắc ám, như thâm trầm của tử vong, như sự tĩnh lặng vạn năm không thay đổi, một điểm sinh cơ diễn hóa thành con ngươi, trong đáy sâu ẩn giấu hắc ám, tạo thành một mối cân bằng vi diệu với chung quanh.

Khí tức nội liễm, sâu cạn khó dò.

Mạnh Kỳ nheo mắt, trong mắt hiển hóa ra Đạo Nhất lưu ly đăng, muốn dò xét nhân quả của Phong Đô đại đế để tìm ra kẻ đứng sau lưng y.

Ánh sáng trắng đen chiếu tới Phong Đô đại đế lại chỉ thấy một màu đen tối, tất cả liên hệ nhân quả đều không có!

“Qua mắt được ‘Chư quả chi nhân’ chiếu rọi, Phong Đô đại đế quả thật bất phàm……” Mạnh Kỳ thầm nghĩ, thu hồi tầm mắt.

“Đi thôi, sâu vào trong kia, tới chỗ gần đạo đi.” Phong Đô đại đế lên tiếng, giọng trầm trầm uy nghiêm, tay chắp sau lưng, không hề có ác ý, cũng không có thiện niệm.

Mạnh Kỳ gật đầu, đi sau Phong Đô đại đế nửa bước.

Vừa đi, hắn vừa dùng phương thức duy trì cân bằng giữa hai ‘khu vực’ sinh và tử để tự rèn luyện bản thân, trong khi đó, Phong Đô đại đế cơ bản là luôn đi trong ‘khu vực’ tử vong, thi thoảng mới lạng qua khu sinh cơ một chút.

Hai người chẳng ai nói một lời, cách nhau một khoảng xa, tận lực tận hưởng ích lợi mà “Sinh Tử nguyên điểm” mang tới.

Mạnh Kỳ dần dần cảm giác Chân Linh, tư duy và bản tính linh quang đã bắt đầu bị “Sinh Tử chi đạo” lây dính, không tự chủ được mà suy diễn theo hướng biến hóa của chúng, phát triển theo hướng phát triển của chúng.

Hắn đang “Bị đạo đồng hóa”!

Hai tay của hắn tỏa ra quang hoa hai màu đen trắng, một âm một dương, một tử một sinh, ngưng tụ thành âm dương ngư, nhưng trong tử không có tàng sinh, trong sinh cũng không có uẩn tử.

Quang hoa rơi xuống, bao phủ quanh người, Mạnh Kỳ dựa vào “Âm Dương ấn” của mình để chống đỡ sự đồng hóa, Phong Đô đại đế bên kia lại chẳng chút dao động, vẫn tiếp tục lững thững bước đi.

Đi thêm một khúc, nê hoàn cung của Mạnh Kỳ phóng ra Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân, buông xuống đạo đạo Hỗn Độn khí, ngăn cách với ảnh hưởng bên ngoài, bảo vệ bản thân, Phong Đô đại đế vẫn không chút biến hóa, ài, chênh lệch của hai bên đã thấy rõ rồi đây.

Tiếp sau Nguyên Thủy khánh vân là Bá Vương Tuyệt Đao, tiếp theo Bá Vương Tuyệt Đao là Thanh Đế luyện chế “Sinh Tử bộ”, Mạnh Kỳ như bất chấp tất cả, lôi hết lá bài tẩy ra.

Bỗng nhiên, những cái khe trên bộ giáp của Phong Đô đại đế tỏa ra sương mù u ám, khiến thân hình y càng thêm mông lung.

“Đã đạt tới cực hạn, phải dùng tới thủ đoạn rồi sao?” Mạnh Kỳ đăm chiêu nghĩ, Tuyệt Đao trong tay chĩa xuống, điện quang như nước.

Trước mắt Mạnh Kỳ dần sáng lên, nhìn thấy Chân Võ đại đế mặc cổn bào màu đen, đội bình thiên quan, mình với Phong Đô bất tri bất giác đã đi tới chỗ ông ấy rồi!

So với lần trước, trạng thái của Chân Võ đại đế lần này không còn ở trong trạng thái cân bằng nữa, mà khẽ nghiêng về hướng sinh cơ, quá trình này, trước chậm sau mau, dần dần tăng lên khoảng cách, tới một mức độ nhất định sẽ tạo nên biến đổi.

“Chân Võ thực là quá tham lam.” Phong Đô đại đế đột ngột mở miệng, ngữ khí có phần cảm khái.

Mạnh Kỳ lặng lẽ kéo giãn khoảng cách với y, hỏi: “Chân Võ đại đế có bố trí hậu chiêu Hoàng Tuyền, chứ không phải quá tham lam dẫn đến đồng hóa.”

Phong Đô đại đế dừng bước, trên cao nhìn xuống Chân Võ, thản nhiên nói: “Có chí Bỉ Ngạn giả, đều sẽ cẩn thận lựa chọn con đường đạo cho bản thân, bỏ qua những phần xung đột quá lớn, dùng nó để tẩy luyện căn cơ, ngưng kết hư ảo Đạo Quả, giống như bốn đạo mộc, sinh cơ, thời gian và hư không của Thanh Đế, còn những dạng thủy hỏa bất dung, xung đột quá mạnh thì khó mà điều hòa thành công được.”

“Nếu nói dễ nghe là chí đặt cao xa, nói khó nghe là lòng tham quá lớn, muốn dùng hai đạo xung đột cực mạnh để ngưng kết hư ảo Đạo Quả, Âm Dương điều hòa, tự thành Thái Cực, như thế sau này khi muốn nắm giữ và ngưng luyện chư thiên vạn giới còn lại chi đạo, hoàn thành Đạo Quả sơ hình, thì sẽ thành làm ít được nhiều.”

Mạnh Kỳ lẳng lặng nghe, nghe rồi mới hiểu vì sao trong mười hai kim tiên môn hạ của Ngọc Hư đều chỉ tu luyện một hoặc hai ấn trong Nguyên Thủy Cửu Ấn, trong khi hắn lại là cửu ấn đồng luyện, Bát Cửu cũng không tha, muốn tới cảnh giới Tạo Hóa sẽ bao dung tất cả, dùng Vô Cực ấn, Khai Thiên ấn và Đạo Nhất ấn chứa hết tất cả ngoại hiển chi đạo, để sau đó khi đăng lâm Bỉ Ngạn, sắp có Đạo Quả sơ hình, sẽ dùng chúng để tiếp cận với ‘đạo’ chân chính.

Hèn gì lại có câu “Cửu ấn tề tựu, Nguyên Thủy mới ra”, trừ thằng ngốc là mình, môn hạ Ngọc Hư chả ai tự nhiên tự đi tăng thêm độ khó cho mình!

Cho nên Kim Hoàng tu luyện Vô Cực ấn, chứng được Hỗn Độn chi đạo cũng chưa chắc là người yếu nhất trong hàng ngũ Bỉ Ngạn giả……

“Chân Võ đại đế muốn lấy sinh và tử chi đạo để làm cơ sở hư ảo Đạo Quả cho mình, nên mới bị lòng tham xâm nhập?” Mạnh Kỳ mở miệng hỏi.

Phong Đô đại đế cười khẽ: “Chân Võ không phải là bị lòng tham xâm nhập, dẫn tới thiếu chút nữa là bị đồng hóa, cũng không phải đặt chí quá cao xa, lấy hai đạo xung đột làm căn cơ Bỉ Ngạn, mà là hắn chọn Sinh Tử chi đạo cùng một lúc, còn khiến bản thân không có khả năng tự bảo vệ mình trong thời gian dài!”

“Bởi vì nhờ Hậu Thổ, trong thiên địa mới có Luân Hồi, sinh và tử theo lý thuyết là hai đạo xung đột có khả năng điều hòa dễ nhất, tự thành một dạng như thái cực. Chân Võ là Tiên Thiên chi linh, lấy thủy dựng dục sinh cơ, lấy thủy hủy diệt yêu tà, mang đến tử vong, cho nên mới có danh hào là Đãng Ma, lựa chọn sinh và tử làm căn cơ theo lý là điều đương nhiên, nhưng hắn lựa chọn mạo hiểm như vậy thì phải làm được bước quan trọng nhất chính là phải điều hòa cho được.”

“Hừ, có lưu chuẩn bị lại ở sau thì sao? Hắn không phải Bỉ Ngạn, một cái bố trí để kéo dài tới vạn cổ làm sao dám đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Thậm chí ta dám nói nhất định sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện giờ có rất nhiều người không muốn nhìn thấy hắn còn sống đi ra khỏi Sinh Tử nguyên điểm này.”

Mạnh Kỳ ngẩn người, thở dài:

“Thì ra một trong cách mục đích ngươi vào Sinh Tử nguyên là tiêu diệt Chân Võ đại đế.”

Phong Đô đại đế quay qua nhìn hắn, thản nhiên nói: “Câu nói về lòng tham vừa rồi cũng thích hợp đối với ngươi. Vì muốn luyện hóa một phần Sinh Tử nguyên điểm, cũng dám cùng bổn tọa tiến vào, dù có bố trí hậu chiêu vậy thì sao? Dù trong Tụ Lý Càn Khôn cất giấu mấy người Quảng Thành, Văn Thù vậy thì sao?”

“Đáng tiếc ngươi đã đổi ý, không dùng Tụ Lý Càn Khôn lén mang mấy người Quảng Thành tử theo vào trong, bằng không chỉ dùng một trận tiêu diệt hết những cường giả mạnh nhất của Ngọc Hư cung chính là chuyện tốt nhất!”

Phong Đô đại đế lời lẽ tự tin mười phần!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN