Nhất Thế Kinh Thiên - Chương 1: Tịch Vân Sương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Nhất Thế Kinh Thiên


Chương 1: Tịch Vân Sương


Tần Y Y vốn là con ông cháu cha, đường đường là phú nhị đại, là cô gái cặn bã xếp hạng nhất nhì ở Đế Đô, tính tình bạo lực có tiếng, nổi tiếng tuỳ hứng kiêu ngạo.

Ừ thì nói chung là tiếng tăm có chút không tốt đó, nhưng mà dẫu sao cũng là người có hậu đài cứng thế nên không ai dám đụng đến nàng.

Nhưng mà, Tần Y Y hoàn toàn có tư cách đó!

Ừ thì nàng cặn bã nhưng cũng có nguyên tắc đạo đức của cặn bã, đã làm chuyện bậy thì tuyệt đối chỉ có thể khiến người khác âm thầm nghiến răng nghiến lợi chứ hoàn toàn không chỉ ra được.

Ừ thì nàng bạo lực có tiếng nhưng nếu người khác không đụng nàng thì nàng tuyệt không đụng đến, cùng lắm nhìn ai không thuận mắt thì kiếm chuyện châm chọc cho họ điên lên ra tay với nàng trước rồi nàng đánh lại, đó là tự vệ chính đáng.

Ừ thì nàng nổi tiếng tuỳ hứng kiêu ngạo, ai kêu nàng vừa sinh ra đã là bảo bối của cả Tần gia, hơn nữa nàng hoàn toàn có tư cách kiêu ngạo, dù là ở giới tư bản hay là thương trường thì một cô gái 27 tuổi khiến người khác nghe tên cũng đã chấn kinh hoàn toàn có tư cách để kiêu ngạo.

Nhưng mà cuối cùng cũng có ngày Tần Y Y ngộ nhận ra được một điều.

Tự tạo nghiệt là không thể sống!

Nàng treo rồi…

Ừ thì treo rồi…

Nhưng mà không cam lòng a!

Cái lý gì vậy, bản cô nương anh minh thần võ thế này mà chết dưới tai nạn giao thông do một chiếc xe ô tô chưa đến 100 vạn này gây ra sao?

Hơn nữa, đống gia sản mà nàng gom được cả chục năm nay cứ như vậy rời khỏi tầm tay.

Tần Y Y tỏ vẻ nàng vô cùng không phục.

…..

Được rồi.

Này thì không phục.

Này thì tỏ vẻ.

Biểu cảm trên mặt Tần Y Y bây giờ phải nói quả thật vô cùng phong phú.

Ta là ai…

Đây là đâu…

Bản cô nương đã lên chưa…

Nhìn trên nhìn dưới, ừ, trên người là một bộ cổ y nhìn qua khá được đó, nhưng mà màu này hơi nổi, không duyệt.

Nhìn từ trái qua phải, ừ, xung quanh có vẻ mộc mạc giản dị, có tính tiết kiệm tốt đó, nhưng mà không phải gout của bản cô nương, không duyệt.

Nhìn từ trời tới đất, nóc nhà bằng rơm có vẻ xinh đó, rất giống phong cách nàng thơ thôn quê, nhưng mà bản cô nương thích là thể loại xa hoa cao quý, không duyệt.

Ừ, rồi rốt cuộc nàng đang ở đâu đây?

Tuy là cảm thấy bản thân lúc này có chút ngu người nhưng quả thật, Tần Y Y không khỏi không lẩm bẩm tự hỏi, nàng là ai?

“Cúc cu, cúc cu, có ai không, ừ không có ai…”

Để chứng minh bản thân mình chưa chết, Tần Y Y thử lên tiếng nhưng lại phát hiện đây không phải giọng của nàng.

Theo mô típ cũ, không phải bản cô nương chết rồi xuyên không rồi chứ?

Có khả năng…

Như để chứng minh bản thân vẫn anh minh như vậy, một luồng ký ức như ngựa thoát cương, mạnh mẽ nhanh chóng chạy vào đầu khiến Tần Y Y gần như phát ngất.

Trước khi ngất đi nàng cũng không khỏi không tức giận thầm rủa một tiếng.

“Đờ…”

…..

Tịch Vân Sương.

Nữ tử mà nàng xuyên vào có tên là Tịch Vân Sương.

Là tiểu thư của Tịch gia, tuy không đến mức vượt qua hoàng quyền nhưng Tịch gia cũng là một gia tộc tồn tại lâu năm, rất có chỗ đứng trong nước.

Nếu như bạn nghĩ Tần Y Y quá may mắn, chết đi có thể xuyên vào một thân phận ngon lành như vậy thì quả nhiên nàng đúng là con cưng của trời.

Được thôi.

Vế sau thì đúng đó, vế trước thì Tần Y Y xin được phép trợn mắt khinh thường.

Thân phận cao quý cái moè gì?

Rõ ràng là thân phận tiểu thư, thiên kim thế môn lấp la lấp lánh ánh hào quang đó nhưng mà thanh danh của Tịch Vân Sương vô cùng xấu.

Dung nhan xấu xí…

Tính tình yếu đuối…

Tư duy ngu ngốc…

Hơn nữa, đây rõ ràng là một nơi lấy người mạnh tôn thờ, nhưng mà Tịch Vân Sương lại mang danh là một phế vật…

Đừng có nói giống mấy chị nữ chính dị giới là thế nào sau này cũng thoát thân phế vật, thế nào cũng trở nên trâu bò tới cuối truyện.

Tại vì căn bản Tịch Vân Sương có phải phế vật đâu?

Nàng ta căn bản là do tính cách nhút nhát vì vậy dù có tài cũng không dám thể hiện, hơn nữa vốn là một tiểu mỹ nhân da thịt non trắng, không biết làm thế nào lại thành ra da thịt đen, nếu ở hiện đại thì chắc chắn dùng từ “nigga” để diễn tả nguyên chủ là chính xác nhất.

Vì vậy từ đó danh hiệu xấu nữ của Nhị tiểu thư Tịch gia cũng từ đó mà ra.

Vốn đã nhát gan, sau khi gặp chuyện nguyên chủ càng nhát hơn.

Sau đó hoàn toàn không thèm sử dụng linh lực trước mặt mọi người, dần dần từ xấu nữ lại thêm một cái danh từ phế vật.

Tịch gia căn bản không phải không quan tâm Tịch Vân Sương nhưng mà cứ hễ cho nàng ta thứ gì thì nàng ta lại sợ sệt từ chối, luôn mang cho mình một cái thuyết âm mưu xx yy.

Lúc trước cho nguyên chủ đi đến học viện cũng là vì muốn cho nàng ta giao du cùng mọi người để tính cách bớt phần nhát gan thế nhưng Tịch gia chủ, tức là gia gia của nguyên chủ lại phát hiện, càng làm như vậy thì Tịch Vân Sương càng sợ sệt tiếp xúc với mọi người hơn.

Nàng ta từ chối hết những người được Tịch gia chủ cử đến hầu hạ mình, mỗi ngày chỉ nhận lấy đúng phần cơm của mình.

Mỗi lần Tịch gia chủ hỏi đến thì luôn là một bộ sắp bị người khác ăn thịt, luôn nghĩ mình làm sai, sợ hãi xin lỗi khiến Tịch gia chủ vô cùng đau đầu.

Thấy càng nói đến thì cháu gái của mình càng nhát hơn nên Tịch gia chủ tỏ vẻ vô cùng bất lực.

Thành ra đành phải bỏ mặt nàng như vậy, để nàng làm theo ý mình muốn thì nguyên chủ lại lựa chọn một cuộc sống đầy gian nan như thế này.

Như thế nào mới là tự làm khổ mình?

Tịch Vân Sương chính là ví dụ.

Như thế nào mới là chân chính ngu người?

Tịch Vân Sương chính là ví dụ.

Tần Y Y bỗng nhớ ra chuyện có một lần hồi bé nàng cho tay vào lò nướng bánh để sưởi cho ấm, lúc đó nàng đã có suy nghĩ, trên đời này nàng tuyệt đối là đứa ngu người nhất.

Nhưng mà bây giờ Tần Y Y phát hiện rồi, trong ba ngàn thế giới, cuối cùng cũng có người ngu hơn nàng…

…..

Theo như những kiến thức chỗ có chỗ không của nguyên chủ cùng với trí thông minh vô cực của mình, mất hơn N phút sau Tần Y Y, à không, bây giờ có lẽ có Tịch Vân Sương, mới hiểu rõ được bố cục, phân chia của thế giới này.

Đại lục này tên gọi là Thiên Vân đại lục.

Thiên Vân đại lục là nơi mà theo ngôn từ của tiểu thuyết hiện đại gọi là dị giới, nơi đây lấy người mạnh làm chính, mà tu luyện chủ yếu là linh lực và đấu khí.

Ở Thiên Vân đại lục được chia làm ba quốc gia lớn mạnh đứng đầu.

Lý do vì sao không phải là bốn như trong tiểu thuyết thì Tịch Vân Sương xin được phép từ chối trả lời, bởi vì nàng cũng không biết.

Ba quốc gia đó là Bạch Tây quốc ở phía Tây, Chu Nam quốc ở phía Nam, cuối cùng là Huyền Bắc quốc ở phía Bắc.

Còn ở phía Đông nghe nói rằng đó là phần cấm trong đại lục, còn về sâu xa hơn thì trong ký ức của nguyên chủ không có nhắc tới.

Tịch gia là một trong năm gia tộc lớn ở Bạch Tây quốc, bốn gia tộc còn lại là Triệu gia, Tôn gia, Tiền gia và Lý gia.

Gia chủ của Tịch gia chính là gia gia của Tịch Vân Sương, Tịch Kình Phong.

Gia chủ của Triệu gia là Triệu Đức.

Gia chủ của Tiền gia là một nữ nhân, tên gọi là Tiền My Nga.

Gia chủ của Tôn gia là Tôn Đạt Siêu.

Gia chủ của Lý gia là Lý Anh Kiệt, người này vẫn còn là một nam tử trẻ tuổi, người cũng như tên, vừa anh tuấn, vừa kiệt xuất.

Còn về phần thực lực các thứ phân chia quy bố tu luyện linh lực và đấu khí thì nàng hoàn toàn không tìm được thông tin gì trong ký ức của nguyên chủ.

Mà nguyên chủ cũng không biết hiện tại nàng ta đang tu luyện đến linh lực cấp bậc gì, mà nàng ta cũng không bao giờ thi triển linh lực trước mặt người khác vì vậy cũng không ai biết Tịch Vân Sương có thể tu luyện.

Bất quá, những chuyện này cũng không khiến nàng bận tâm mấy, bởi vì chuyện mà nàng đang để ý đến đó là lý do vì sao nguyên chủ lại chết để nàng xuyên hồn vào.

Rõ ràng là có mùi kì lạ, nhưng lại tìm không ra dấu tích a…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN