Nhất Thế Tôn Sư
Q.7 - Chương 9 - Một Mình Ngăn Bốn Sứ
Dịch giả: Tiểu Băng
“Giáo dụ chúng sinh: Quang hành thủy thượng, thiện ác có phân, Lão Mẫu hàng thế, tha hương về nhà.”
Bạch Liên thư sách lật ra, theo câu kinh văn vang vọng, thế giới bị Bảo Bình thần sứ ngăn cách này xuất hiện biến hóa, lốc xoáy u ám trầm xuống, hóa thành biển khổ vô biên, trên mặt biển có quang mang chuyển động, hiện ra những cảnh tượng đẹp đẽ, khiến người ta mong ước, như vùng gia hương.
Giữa biển khổ, những cánh tay tái nhợt thò ra, như muốn kéo những tiên nhân muốn vượt qua biển khổ vào trong biển, khiến họ vĩnh viễn trầm luân, không được giải thoát, trừ phi thờ phụng Vô Sinh Lão Mẫu, mới được thoát ra.
“Vô Sinh Lão Mẫu Hàng Thế kinh”, biển khổ độ nhân chi bảo phiệt!
Người tin ta sống, người không tin chết!
Mạnh Kỳ tự nhiên cũng sinh ra cảm nhận không sao trốn thoát được, giống như một Truyền Thuyết phải đối mặt với một Tạo Hóa, biển khổ vô biên này chính là tuyệt vọng.
Giỏi cho một Phụng Điển thần sứ, giỏi cho một “Vô Sinh Lão Mẫu Hàng Thế kinh”!
Bên tai Mạnh Kỳ vang lên giọng nói thẹn thùng của Cố Tiểu Tang mang khiếp giọng:
“Phụ thân, không đến Tạo Hóa, không thể thấy biển khổ, mặc dù tay nâng Hàng Thế kinh, Phụng Điển cũng không có khả năng khiến người trầm luân! Chỉ là mượn pháp tắc lập trời đất của người khác, nửa thật nửa giả lừa người mà thôi.”
Cô có kinh nghiệm và kiến thức của Kim Hoàng, thủ đoạn của La giáo trong mắt cô chẳng còn bí mật gì đáng nói.
Thực ra, cái xưng hô của cô so với biển khổ của Phụng Điển còn làm ta dao động hơn đấy…… Mạnh Kỳ thầm nói. Thực ra trong lòng hắn cũng đã biết điều này. Hắn đứng dậy, như thần linh bước ra khỏi hỗn độn, quanh người hiện ra một dòng sông hư ảo đang lặng lẽ chảy, không biết từ đâu mà đến, không biết chảy tới phương nào.
“Giới này không nên có biển khổ!”
Mạnh Kỳ giơ hai ngón tay song song điểm ra, như Sáng Thế chi thần chư quả chi nhân đang lập quy củ cho vạn giới!
Tiếng nổ vang vọng, những cánh tay tái nhợt thi nhau tan biến, lốc xoáy u ám tạo thành biển khổ tấc tấc tan rã, không có trầm luân cực khổ đối lập, những cảnh tượng tốt đẹp bên trên trở nên không có gì đặc biệt.
Một lời có thể thành thiên hạ pháp!
Nếu so với thao túng vận mệnh, không chế quy tắc, trong giới Truyền Thuyết, không ai có thể bằng được Mạnh Kỳ có đặc thù Bỉ Ngạn!
Biển khổ vỡ tan, sóng triều cuốn ngược, hất văng bảo trượng, làm nghiêng miệng bình, kích phát ánh đèn tam đại thần sứ. Bắt lấy cơ hội này, Mạnh Kỳ khẽ đẩy trúc quan trên đầu.
Một luồng khí thanh sảng lao ra khỏi nê hoàn, phóng thẳng lên trời cao, tỏa rộng ra.
Tinh hệ xung quanh Sa Ngộ Tịnh nối thành một vũ trụ sâu thẳm, khí tức khủng bố tỏa ra, y xách bảo trượng, đánh nát biển khổ sóng triều, đang định công kích Mạnh Kỳ, thì nhìn thấy trước mặt xuất hiện một hòa thượng tuấn tú môi hồng răng trắng.
Hòa thượng mỉm cười:
“Tô đạo hữu, bần tăng đến trợ ngươi!”
Ngón giữa và ngón cái chạm vào nhau, như thế niêm hoa, nhẹ nhàng phất về hướng Sa Ngộ Tịnh.
Một phất này, Sa Ngộ Tịnh như nhìn thấy một Kim Thân Như Lai đầy phật ý thiện vận, khiến y tựa hồ có rất nhiều cảm ngộ, sắp lập địa thành Phật, y vô thức nở một nụ cười.
Giống như cảm nhận khi xưa lúc tiến vào Linh sơn, bái kiến Phật Tổ…… y chợt giật mình.
Chưởng Đăng thần sứ nâng đèn lưu ly, ánh đèn bừng lên, chiếu thấu Thập Phương vạn giới, xua tan biển khổ u ám, chiếu Mạnh Kỳ rành mạch, rõ ràng.
Đang lúc lão định phân ánh đèn, kết thành “Thập Phương Du Tử lưu ly giới”, trước mắt bỗng xuất hiện một bóng người khổng lồ đỉnh thiên lập địa.
Thân ảnh này cực to, một màu đạm kim, bất hủ bất diệt, vĩnh không ma diệt, hiện ra Pháp Thiên Tượng Địa. Hắn mọc ba đầu, sinh ra sáu tay, một đầu dương dương tự đắc, tuệ nhãn mi tâm đã mở; một đầu biến thành Chúc Long, hai tròng mắt khi đóng mở, chính là đông hạ luân phiên; một đầu hóa thành Tất Phương, thôn phệ ánh đèn chiếu tới; năm tay đều có trạng thái, đều là một bộ phận của Thần Thú tiên cầm, có thể nói là một cái “Thần thông bảo khố”, “Chiến đấu pháp bảo” di động, chính là Mạnh Kỳ Bất Diệt Đạo Thể, Bát Cửu hóa thân.
“Tô đạo hữu, ta đến trợ ngươi!” Thân ảnh khổng lồ cao giọng quát, một tay giơ lên Tuyệt Đao Tử Điện lượn lờ, uy mãnh bổ về phía Chưởng Đăng thần sứ.
Khí tức cuồng bạo của hắn làm Chưởng Đăng hơi run rẩy.
Bảo Bình thần sứ hai tay kết ấn, diễn hóa miệng bình, bên cạnh vô số thân ảnh hiện lên, tụ thành một dòng hồng lưu băng lãnh, sắp sửa trút ra, thì bên cạnh có một làn kiếm quang tinh thuần sáng lên, một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn phân thành tám, hóa thành kiếm quang đầy trời, kết thành một đại trận khổng lồ, bao phủ lấy gã.
Người xuất kiếm là một kiếm khách áo trắng, hắn thản nhiên lên tiếng:
“Tô đạo hữu, ta đến trợ ngươi!”
Kiếm quang tách nhập, dãn nở co rụt, vây Bảo Bình thần sứ vào giữa.
Khí tức quanh thân Mạnh Kỳ trở nên u ám, như có thể bao dung vạn vật, tạo cảm nhận ban sơ nhất cho con người.
Nét mặt bình thản, thiện ác một thể, tay phải nâng lên, thân hình phình to, từ trên trời ấn xuống, chưởng hàm tam giới, khiến Phụng Điển thần sứ nhỏ bé không khác gì con kiến.
Phụng Điển sớm biết Tô Mạnh có biết Nhất Khí Hóa Tam Thanh đại thần thông, nên không chút ngạc nhiên. Hàng Thế kinh lại lật, kết ra những đóa sen vàng, muốn triệu hoán Chân Không gia hương hàng lâm.
Tô Mạnh Nhất Khí Hóa Tam Thanh vẫn chưa đại thành, chỉ là chém ra công pháp chi khu khác nhau và thôi, thực lực rõ ràng có chênh lệch với bản tôn!
Đương nhiên, đấu với Truyền Thuyết thức tỉnh sớm, không đạt được đỉnh phong là vậy vẫn đủ rồi, nhưng vấn đề ở chỗ, Nhất Khí Hóa Tam Thanh này có thể duy trì bao lâu?
Lần này tới, La giáo tứ đại thần sử tuyệt không phải không có chuẩn bị!
…………
Trên Phong Thiên đài, đối mặt với Tạo Hóa Đại Bồ Tát Di Lặc hàng thế chi khu, Thiếu Huyền và Hi Nga tuy biết khẩn trương là vô ích, nhưng vẫn không kềm được trở nên căng thẳng, chỉ là không ảnh hưởng tới tâm linh mà thôi.
Di Lặc lựa chọn hàng thế chi pháp, là cần tu luyện lại từng chút một mới thành, cho dù có kinh nghiệm và kiến thức, có bản tôn “Ban cho” sức mạnh, có thể một ngày ngàn dặm, nhưng cũng vẫn phải đi đúng quá trình, không thể vi phạm quy luật võ đạo và Báo Thân. Hôm nay y quá lắm chỉ là Truyền Thuyết, vẫn chưa lại đăng Tạo Hóa, không cần phải sợ.
Đương nhiên, hàng thế trùng tu, bản tôn chưa tán, khi lại chứng Truyền Thuyết không hẳn sẽ có dị tượng, mà đợi đến khi Di Lặc đạt tới Truyền Thuyết đỉnh phong, cái thân hình này sẽ đủ sức gánh vác bản tôn hàng lâm, tới lúc đó, Phật Tổ và A Di Đà Phật sẽ cùng khâm điểm uy lực hoàn chỉnh.
Hai người thúc dục Tận Thế chi thuyền, lâu thuyền phình to, hóa thành cự hạm, chắn Phong Thiên đài và ngũ phương ngũ đế tế đàn ở đằng sau.
Cấm pháp của cự hạm mở ra, tầng tầng lớp lớp, Thiếu Huyền và Hi Nga song song đứng ở đầu thuyền.
Di Lặc vẫn chưa ra tay, mà cười ha hả nhìn hai Nhân tộc Truyền Thuyết, từ trong thế giới lưu ly xung quanh, hai kim thân bước ra.
Cả hai đều búi tóc, sau đầu có hào quang, kết nối tới vạn giới, với những tầng thân ảnh Đại Bồ Tát giao chồng lên nhau, một người tay nâng kinh văn, một người tay cầm Bảo Bình, chính là hai người hầu của Di Lặc Phật Tổ, Pháp Hoa Lâm Bồ Tát, Đại Diệu Tướng Bồ Tát, họ đều đã đi theo hàng thế, sau khi trùng tu tới nghênh đón bản tôn hàng lâm.
Từng trang Di Lặc kinh lật qua, bay ra những chữ vạn chân phù. Mỗi một thân ảnh của Pháp Hoa Lâm Bồ Tát đều cầm Phật môn pháp ấn, miệng niệm kinh văn, phát ra tuệ quang, cùng nối thành một đạo “Tương lai độ thế phật quang”, bắn tới Tận Thế chi thuyền.
Đại Diệu Tướng Bồ Tát nghiêng Bảo Bình, từ trong trào ra một hằng hà sáng rực rỡ, dài vô cùng vô tận, ào ạt xông về phía Thiếu Huyền và Hi Nga.
Quang mang tỏa ra, phật quang và hằng hà cùng đánh trúng Tận Thế chi thuyền, kích thích Huyền Hoàng công đức bắn xuống như mưa, màn thủy quang trơn tru gợn lên từng đợt.
Dù chưa được hoàn công, nhưng là bảo vật luyện chế để vượt qua kỷ nguyên kết thúc, Tận Thế chi thuyền vẫn đủ sức chống đỡ, không chút tổn thương.
Thiếu Huyền và Hi Nga liếc nhau, nhìn thấy được sự kiên định trong mắt nhau.
Sau đó, một người thúc dục Tận Thế chi thuyền, một người lấy ra Nhân Hoàng ấn tỉ, kết ấn pháp, nhấn xuống một cái.
Oanh long long!
Trong hoàng cung Trường Nhạc vụt bắn ra một đạo kiếm quang đạm kim, thẳng vào trong Phong Thiên đài, tạo nên một âm thanh nặng nề, đất trời vì nó mà lay động, trên trời cao những tầng hư ảnh hiện lên, giống như cửu trọng thiên!
Nhìn thấy cảnh này, Di Lặc hơi biến sắc.
Nếu muốn lập Phong Thiên đài, Thiếu Huyền và Hi Nga làm sao không cân nhắc tới thực lực địch ta, đoán trước khả năng bị ngăn trở!
Tới cảnh giới này của họ, đương nhiên sẽ không đặt hết hi vọng vào sự coi thường và từ bi của người ta, mà nhất định là có những con bài mạnh có khả năng chống đỡ.
Tuy khả năng này không hẳn là chắc chắn, nhưng đương nhiên là phải có!
…………
Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú kinh ngạc khi Phong Thiên đài biến mất, hai người đứng bên cửa sổ, cùng nhìn về hướng đó.
Một lúc sau, họ bỗng cảm nhận được khí tức vương đạo, nhìn thấy một đường kiếm mang màu đạm kim từ trong hoàng cung bắn ra, mang theo chúng sinh chi lực, chém vào hư không.
“Nhân Hoàng ra tay?” Vu Bán Sơn thì thào.
Tề Cẩm Tú đang định trả lời thì khựng lại, chỉ lên không trung:
“Mặt trăng và sao trời cũng biến mất rồi!”
Vu Bán Sơn ngẩng đầu lên nhìn. Mặt trăng đang chiếu sáng và những vì sao sáng rực đều đã biến mất, như bị cái gì đó che khuất, không trung một màu tối đen.
Vu Bán Sơn chăm chú nhìn kĩ, da đầu run lên, bởi vì cái thứ che khuất kia là một cái cánh!
Chỉ vỏn vẹn một bên cánh đã đủ che khuất cả bầu trời Trường Nhạc?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!