Nhảy Disco Trên Mộ Phần Của Ngươi - Chương 23: Sẽ không
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
84


Nhảy Disco Trên Mộ Phần Của Ngươi


Chương 23: Sẽ không


Edit: Tan Tier

Beta: Thuyền Trưởng Thuyền Lá

***

Tướng quân nói rằng y có việc cần bàn với hắn, y nhanh chân bước lên cỗ xe ngựa, kèm theo bộ dáng nghiêm túc. Tôn Diệu Quang tưởng chuyện gì nghiêm trọng thật sự đã xảy ra, tỷ như cuộc chiến giữa hai nước, nên kêu Nguyên xuống xe.

Nhưng mà sau khi Nguyên xuống xe rồi, tướng quân lúc này chỉ nói một cách nghiêm túc rằng y cần phải cải thiện phần nào thức ăn cho binh lính vào bữa tối hôm nay.

Tôn Diệu Quang bắt đầu lơ ngơ rồi, từ lúc nào vụ này cũng phải mang ra bàn với hắn vậy.

Tuy nhiên, hắn cũng đã nhanh chóng có phản ứng lại, có khả năng tướng quân chỉ là đang kiếm cớ để lên xe, nhưng đến tột cùng là vì sao chứ… Tôn Diệu Quang mặt dày mày dạn cho rằng có thể là trưa nay y không thấy nên nhớ mình.

Nên lúc này, hắn càng cười vui vẻ hơn. Chỉ là không ngờ tướng quân lại là người nghiêm túc như vậy, hắn không dám quá lớn tiếng, chỉ có thể cúi thấp đầu cười, thỉnh thoảng còn lén lút nhìn y. Trong đôi mắt hàm chứa ánh sao của hắn, tướng quân là người phong thần tuấn lãng, chỉ mỗi ngồi đó cũng có thể dễ dàng khiến người khác vui mắt vừa lòng, Tôn Diệu Quang thật sự không muốn để y xuống khỏi cỗ xe ngựa.

Hắn thay thế công việc của tùy tùng một cách vô cùng tự nhiên. Những ngón tay trắng nộn và mềm mại nhanh chóng lột lớp vỏ hạt dẻ ra, sau đó cười híp mắt đưa qua cho Nam Vinh Kỳ, “Tướng quân, ăn hạt dẻ đi!”

“Ừm.”

Nam Vinh Kỳ tính đưa tay nhận lấy, Tôn Diệu Quang nhanh tay lẹ mắt trực tiếp cầm lấy hạt dẻ đã bóc vỏ đút vào trong miệng của y, ngón tay còn quét ngang qua trên bờ môi y.

Nam Vinh Kỳ ngẩn người trong giây lát, đờ đẫn khi nhìn thấy động tác cực kỳ tự nhiên của Tôn Diệu Quang khi đút hạt dẻ vào miệng mình.

Mặc dù gương mặt kia toát lên vẻ mơ hồ như bị sương mờ phủ lên, nhưng Nam Vinh Kỳ có thể nhìn thấy được cái vẻ thỏa mãn hiện ra trên gương mặt của hắn.

————————————————

Nam Vinh Kỳ nhìn cặp đùi tráng kiện của ai đó, lập tức quyết định nếu vụ làm ăn này thật sự thua lỗ, y sẽ lập tức lột quần lót của hắn trước mặt mọi người. Thế là từ thời khắc này, đồ lót của Triệu Quan đã được y trao cho một ý nghĩa phó thác vĩ đại, không còn là đồ lót bình thường đơn thuần nữa.

Triệu Quan bỗng nhiên cảm thấy hạ thân mát lạnh, nuốt xuống một ngụm nước bọt, sau đó đưa đôi bàn tay lên chặn lại ánh nhìn của Nam Vinh Kỳ, “Này… cậu đừng có nhìn tôi như vậy chứ.”

“Ừm, anh mau đi chuẩn bị hợp đồng đi, một trăm triệu tôi đã có sẵn rồi.”

Triệu Quan có một loại cảm giác thoải mái giống như viên đá lạnh ngậm trong miệng suốt nửa năm đến giờ phút này có thể phun ra ngoài được rồi, thế nên không còn kích động như ban đầu nữa. Hắn xoa xoa tay, cẩn thận hỏi, “Cậu muốn chơi thử không?”

Trong tay lúc này không hề nắm giữ bất kỳ khối kim cương hay món đồ gốm sứ giá trị nào, Nam Vinh Kỳ vẫn thấy lo lắng và suy nghĩ đến chuyện mình không có khả năng đó, “Tại sao anh lại muốn tôi nhận vai?”

“Không hẳn, nhưng mà cậu không tự mình soi gương hay sao. Tướng mạo này của cậu thật sự có thể nói là được sinh ra vì màn ảnh đó!”

Ánh mắt Nam Vinh Kỳ không được tốt lắm hơi liếc qua hắn.

Thật sự là chênh lệch quá lớn.

Trước đây mọi người thường nói rằng Nam Vinh Kỳ được sinh ra với sứ mệnh thống nhất thiên hạ.

Triệu Quan cũng không khuyên y nữa. Dù sao đã đầu tư đến tận cuối như vậy rồi, hắn cũng không tin Vinh Kỳ có thể trơ mắt nhìn một trăm triệu đổ xuống sông xuống biển mà không diễn 【 Tuổi xế chiều 】.

“Thôi, tôi về trước để chuẩn bị hợp đồng đây. Sáng sớm ngày mai, vẫn tại nơi này, chúng ta sẽ cùng ký kết hợp đồng! Đi trước một bước nhé!” Triệu Quan nói xong lời này liền tức tốc rời khỏi đi, giống như sợ Nam Vinh Kỳ thay đổi quyết định vào phút chót.

Đêm đến Nam Vinh Kỳ vẫn còn ở lại nhà nghỉ. Mọi vật dụng cần thiết cho sinh hoạt hằng ngày đều có tại chỗ này. Lúc y đang đi cầu thang bộ lên đến tầng 19 liền gặp được Thư Viễn Sâm, “Anh định đi đâu vậy?”

“Tôi… Tôi…” Thư Viễn Sâm khó khăn nói không ra hơi, “À, có chút việc…”

“Sao lại đi thang bộ như vậy? Cũng không mang sẵn theo đồ ăn, từ đây mà xuống tầng một nếu đói bụng thì tính làm sao đây?” Nam Vinh Kỳ cười cười một chút mà trêu chọc về thân hình ốm yếu của Thư Viễn Sâm.

Thư Viễn Sâm không đi nổi là thật. Anh không thể đi bộ quá mười phút, nếu không sẽ phải dừng lại nghỉ tại chỗ một lúc lâu. Nam Vinh Kỳ vẫn nhớ thân thể của anh không tốt lắm, mới một mực nhận việc mang đồ ăn sáng về sau khi luyện công sớm xong,

“Tôi xuống lầu chút… Anh cứ về trước đi!” Nói xong, Thư Viễn Sâm vòng qua người Nam Vinh Kỳ rồi từng bước đi xuống cầu thang.

Tuy cảm thấy anh hơi kỳ lạ, nhưng Nam Vinh Kỳ cũng chỉ nghi hoặc lắc lắc đầu, chậm rãi đi tới cửa, bấm hàng số mật mã để mở cửa bước vào, “Úc Vũ Hủy.”

Úc Vũ Hủy đang miệt mài đọc sách trong phòng ngủ, lúc này nhô đầu ra, “Gì thế?”

“Cậu của cô đi xuống lầu dưới làm gì vậy?”

“Lầu dưới? Cậu đi xuống lầu dưới á?” Sắc mặt của Úc Vũ Hủy lập tức đen đi vài phần, “Nhất định là do tên Trần Tẫn kia đã trở về rồi!”

Nam Vinh Kỳ thay ra một đôi dép lê đi trong nhà, thái độ hờ hững hỏi, “Trần Tẫn là ai vậy?”

“Một tên hèn hạ… ngay dưới lầu ấy, học chung với cậu của tôi hồi sơ trung, quan hệ khá tốt. Sau khi tốt nghiệp gã mãi không tìm được việc làm, thế này ngày nào cũng đến nhà tôi ăn nhờ ở đậu, còn di chuyển đồ đạc đi lung tung nữa! Phiền chết đi được! Hồi đầu năm đã đi nơi khác rồi đấy, nhưng hẳn là lăn lộn bên ngoài không nổi nên trở về ấy mà.” Xem ra cái người tên Trần Tẫn này xác thực rất đáng ghét, điệu bộ của Úc Vũ Hủy khi nhắc đến gã đều là vẻ nghiến răng nghiến lợi.

“Ồ, là vậy à. Trong nhà còn cái gì ăn được không, tôi đói rồi.”

Úc Vũ Hủy thấy y không có vẻ gì khác biệt khi nghe cô nhắc về kẻ địch của mình, ngược lại còn có ý không đồng tình, thế là càng thêm tức giận, “Anh không có phản ứng gì hết cả à!”

Nam Vinh Kỳ đang đứng phía trước cửa tủ lạnh nhìn cô với vẻ mặt nghi hoặc, “Tôi nhất thiết phải phản ứng lại gì đó hay sao?”

Úc Vũ Hủy lê mang đôi dép sải bước đi tới, đột nhiên đóng sầm cánh cửa tủ lạnh, “Bộ anh không biết cậu của tôi đối xử với cái tên Trần Tẫn kia cực kỳ tốt sao!”

“… Vậy thì sao?”

Cảm giác như là Nam Vinh Kỳ không nắm được trọng điểm, Úc Vũ Hủy lúc này gấp gáp vô cùng, “Anh không sợ… không sợ địa vị của mình sẽ khó giữ được hay sao!”

Đứa nhỏ này hẳn là đã đọc sách đến choáng váng cả đầu óc rồi.

Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Về phòng học bài đi, thi cho tốt, kết quả cao sẽ có thưởng cho cô.”

Lực chú ý của Úc Vũ Hủy lập tức bị dời đi, “Phần thưởng gì vậy?!”

“Ừm… chuyến du lịch một ngày đến cơ sở điện ảnh Hải Thành.”

“Thật hả!” Úc Vũ Hủy vui đến mức nhảy cẫng lên, nhảy chân sáo trở về phòng ngủ. Nhưng khi vừa ra đến cửa, cô bỗng quay đầu lại, dùng một thái độ hết sức nghiêm túc hỏi Nam Vinh Kỳ, “Vinh Kỳ, tôi muốn hỏi anh một vấn đề, anh hãy thành thực trả lời cho tôi biết, anh và cậu của tôi, đến tột cùng là có quan hệ như thế nào vậy! Anh cứ thẳng thừng nói ra, tôi, tôi có thể chấp nhận kết quả!”

Nam Vinh Kỳ dùng một ánh mắt rất trong sáng nhìn cô, “Là mối quan hệ anh em, còn có thể là gì nữa.”

Vừa dứt lời, y liền ý thức được chuyện gì, chung quy là do Úc Vũ Hủy đã hiểu lầm gì đó.

Nam Vinh Kỳ đành nở nụ cười, hơi nhíu mày hỏi, “Cô đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Dù cho vẻ ngoài của Nam Vinh Kỳ không phải khẩu vị của Úc Vũ Hủy, thế nhưng cô vẫn bị y làm cho hơi bối rối, “À, không có gì đâu, tôi đi đọc sách đây!”

Bôn ba cả một ngày, Nam Vinh Kỳ thật sự thấy đói bụng vô cùng. Tự thân vận động thì mới cơm no áo ấm, y đặt túi giấy da trâu đã mang theo một đường trên tay lên mặt bàn rồi mở tủ lạnh ra, do dự một hồi, y mới lấy ra ba quả trứng gà và một quả cà chua.

Đã từng thấy Thư Viễn Sâm làm cà chua xào trứng hai lần, Nam Vinh Kỳ tự cho là bản thân mình có thể làm tốt được.

Nhưng thực tế thì, y thật sự không quen việc bếp núc.

Ngay lúc Nam Vinh Kỳ đang dùng đũa đánh nhuyễn trứng gà trong bát thì cánh cửa được mở ra, một giọng nam xa lạ cứ thế truyền vào, “Ái chà, cảm giác thật tuyệt khi trở về nhà!”

“Cậu nhỏ giọng chút đi.”

May quá, cứu tinh cuối cùng đã về.

Nam Vinh Kỳ từ phòng bếp đi ra, “Viễn Sâm.”

Thấy y ở trong bếp, Thư Viễn Sâm giày cũng không đổi vội vã chạy tới cạnh y, “Anh đang làm đồ ăn đó hả!”

Anh sâu sắc lo lắng cho phòng bếp của mình, cũng may Nam Vinh Kỳ còn đang ở bước mở đầu thôi. Thư Viễn Sâm nhẹ nhàng thở phào, “Anh ra ngoài trước đi, tôi sẽ làm giúp anh.”

“Được.” Cầm cái túi giấy da trâu trên bàn đi, cũng không thèm liếc mắt nhìn Trần Tẫn lấy một cái, y nhanh chóng trở về phòng. Lúc sắp đóng cửa phòng lại, y có nghe thấy Trần Tẫn nói một câu, “Hình như tôi đã gặp anh ta ở đâu rồi, anh ta là ai vậy?”

Mở màn hình máy vi tính lên, Nam Vinh Kỳ dự định sẽ xem qua một chút kiến thức để hiểu biết thêm về việc ký kết hợp đồng và những thông tin liên quan đến điện ảnh truyền hình. Nhưng đối với những thuật ngữ chuyên ngành đầy trên màn hình kia, Nam Vinh Kỳ rơi vào trầm mặc.

Chẳng trách tại sao Thư Viễn Sâm lại muốn thúc ép Úc Vũ Hủy học hành cho thật giỏi, bởi vì tri thức có một sức mạnh hết sức vĩ đại. Làm một người có hộ tịch với trình độ văn hóa ngang con nít, Nam Vinh Kỳ tự giác nhấp vào biểu tượng màu đỏ ngay phía trên góc phải màn hình.

Thôi dẹp.

Một lúc sau, Thư Viễn Sâm đẩy cửa tiến vào, trên tay anh đang bưng một mâm đựng cà chua xào trứng với một chén cơm, “Cả ngày hôm nay đã không ăn gì rồi phải không?”

“Ừm, đồ ăn trên máy bay rất khó nuốt.” Nam Vinh Kỳ nói ra với ánh mắt cực kỳ ghét bỏ.

Vẫn là Thư Viễn Sâm bị tính tình trẻ con bỗng hiển lộ này của y chọc cười, “Được rồi, mau ăn đi. Thế nào rồi, hôm nay có nhìn thấy Cố Nại không?”

“Gặp được.” Nam Vinh Kỳ cho Thư Viễn Sâm xem hình nền khóa màn hình điện thoại di động của mình, trong đó có tấm ảnh chụp chung của y với Cố Nại, “Tôi đã đầu tư một khoản vào bộ phim của đạo diễn Triệu Quan, và sẽ đến Hải Thành vài ngày, có thể sẽ mất rất nhiều thời gian.”

Thư Viễn Sâm gật gật đầu, “Vậy anh có muốn đi mua mấy bộ quần áo không. Thời tiết của Hải Thành dù sáng sớm hay chiều tối cũng đều rất lạnh.”

“Không cần vội, đến Hải Thành rồi mua cũng chưa muộn.” Nam Vinh Kỳ dùng muỗng múc một chút canh rồi cho vào trộn cùng với chút cơm trong chén, từ từ khuấy lên, “Tôi mới hứa với Úc Vũ Hủy, nếu cô bé thi tốt thì sẽ dẫn cô bé đến Hải Thành chơi một chuyến. Có điều chờ cô ấy thi xong thì tôi đang ở Hải Thành mất rồi, đến lúc đó anh mang theo cô ấy đến cùng nhé.”

“Cũng được, vậy tôi ra ngoài trước đây, Trần Tẫn vẫn đang chờ tôi bên ngoài, cậu cứ từ từ mà ăn.”

Nam Vinh Kỳ gật đầu, tầm mắt lập tức hướng mắt xuống chén cơm.

Thư Viễn Sâm nhìn vào góc nghiêng gần như tinh xảo và hoàn mỹ của y, đột nhiên tâm tình sa sút, miễn cưỡng nặn ra một khuôn mặt cười thoải mái, Thư Viễn Sâm hỏi, “Anh cũng không hỏi tôi xem Trần Tẫn là ai hả?”

“Úc Vũ Hủy đã nói với tôi, cậu ta là bạn học của anh, hiện đang sống tầng dưới.” Nam Vinh Kỳ vừa nói vừa múc một muỗng cơm đưa lên miệng.

Y cũng không thèm để ý đến chuyện giữ hình tượng lúc ăn uống trước mặt người khác, bởi vì y thật sự là đã đói đến rã rời rồi.

“Thật ra thì, trước đây tôi từng thích cậu ấy.”

Thư Viễn Sâm đột nhiên nói ra lời này khiến đầu óc Nam Vinh Kỳ trở nên choáng váng, đồng thời cũng liếc mắt nhìn thấy bóng dáng của Trần Tẫn đang đứng cạnh cửa. Bởi vì trong miệng đang ngậm đầy thức ăn, Nam Vinh Kỳ không thể mở miệng nhắc nhở cho Thư Viễn Sâm, vì vậy rất nhanh lời kế tiếp anh đã nói ra khỏi miệng, “Thời điểm tôi thích cậu ta là khi chúng tôi vừa lên sơ trung, vậy nên khi ba mẹ tôi có ý định mua nhà, tôi đã đòi mua căn nhà ngay lầu phía trên chỗ cậu ta ở…”

Cuối cùng khi đã nuốt sạch miếng cơm xuống bụng, Nam Vinh Kỳ mới mở miệng nói, “Cậu ta…”

“Chẳng qua bây giờ cũng không còn thích nữa, còn cậu thì sao, có lẽ sẽ có một ngày cậu sẽ không còn thích Cố Nại nữa phải không?”

Mắt thấy bóng dáng Trần Tẫn đã biến mất ở cửa, Nam Vinh Kỳ chớp mắt mấy cái, quyết định giả vờ như mình chưa từng trông thấy, sau đó theo bản năng trả lời về vấn đề Thư Viễn Sâm vừa đề cập, “Sẽ không đâu.”

Sáng ngày kế tiếp, Nam Vinh Kỳ đang chạy bộ thể dục buổi sáng trong công viên, đột nhiên có một chiếc xe hơi dừng lại chặn ngay trước mặt y. Cửa kính của xe dần được hạ xuống, “Vinh Kỳ! Lên xe đi, chúng ta cùng ký hợp đồng!”

“Mấy giờ rồi?”

Triệu Quan hệt như kẻ bắt cóc túm y lên xe “Tôi đây còn không phải vì lo sợ đêm dài lắm mộng hay sao!”

Đúng là sợ đêm dài lắm mộng thật. Qua một đêm ngắn ngắn, Triệu Quan đã chuẩn bị xong xuôi hết thảy.

Ký kết hợp đồng đâu vào đó, Nam Vinh Kỳ và Triệu Quan coi như đã triệt để ngồi trên cùng một chiếc thuyền. Nội dung và điều khoản của hợp đồng giống như những gì Triệu Quan đã từng nói, trừ đi số tiền vốn ban đầu là năm mươi triệu ra, thì toàn bộ số lợi nhuận còn lại sẽ đều thuộc về Nam Vinh Kỳ.

Về phần lợi nhuận, nó là tổng doanh thu có được từ phòng bán vé của bộ phim trừ đi 5% ngân quỹ phim, tiền thuế nộp lên 3,3%, rạp chiếu phim cần 5%, sau cùng thì là tiền thưởng cho diễn viên chính và đạo diễn, còn lại chính là lợi nhuận thuần.

Nam Vinh Kỳ cẩn thận cân nhắc một chút, trừ phi phim có đột phá gì, bằng không y cũng chẳng kiếm được bao nhiêu.

Đành diễn vậy.

Nếu đã quyết định làm một chuyện gì đó thì Nam Vinh Kỳ nhất định phải làm tốt nó.

Có tiền một cái, Triệu Quan bắt đầu sắp xếp việc quay phim. Hắn muốn tới Học viện Hí kịch Trung ương tuyển nữ chính phù hợp, thuận tiên mang theo Nam Vinh Kỳ.

Huấn luyện cấp tốc nào.

Đây là việc đại bộ phận những diễn viên không xuất thân chính quy đều phải trải qua: tìm một người thầy tốt nhất học diễn kịch quên ngày đêm, nghiền ngẫm sâu về nhân vật. Nhưng dù thế nào thì lâm thời ôm chân Phật cũng không thể sánh với diễn viên đã học tập chuyên nghiệp mấy năm, khó tránh khỏi sẽ bị nói là không có kỹ thuật diễn.

Tất nhiên, cũng có người trời sinh có khiếu diễn xuất, tỉ như Cố Nại vậy, cũng có người dạng không trâu bắt chó đi cày*, như Nam Vinh Kỳ đây.

*không trâu bắt chó đi cày: có thể hiểu là đúng chuyên ngành của một người phù hợp với công việc thì lại không có người nào đứng ra làm việc, bởi vì thiếu người hoặc vì nhiều nguyên nhân khác nhau, vì vậy, phần công việc khó khăn và không phù hợp này bị giao sang cho một người khác không đủ trình độ, vì hoàn cảnh bắt buộc.

Trong phòng vũ đạo vắng người, Nam Vinh Kỳ ngây ngốc đứng trước gương, Đoàn Linh Phái phía sau lưng y cố nén không mắng y, “Khóc giùm cái.”

Nam Vinh Kỳ thật sự không khóc được.

Vất vả lắm y mới có thể vượt qua được rào cản tâm lý của chính mình, cũng chẳng đến mức quá xấu hổ, nhưng còn kêu y khóc thì đúng là làm khó y quá rồi.

“Cậu hãy nhập vai đi. Người yêu hiện tại của cậu đang ở trong phòng giải phẫu ngay trước mặt cậu, hấp hối sắp chết rồi. Cậu cực kì đau đớn, khóc lớn trước cửa phòng phẫu thuật.”

Da gà của Nam Vinh Kỳ có hơi nổi lên một chút, y quay đầu lại cười khổ với Đoàn Linh Phái, “Chị Tiểu Phái, tôi không thể tưởng tượng ra được.”

“Vậy cậu hãy thay thế bằng chuyện khiến cậu thống khổ tuyệt vọng đi, dùng tình cảm ấy có hiểu không. Một lần hai lần không khóc được, vậy thì nhiều lần là khóc được rồi. Ừm… không có nước mắt cũng được, có đôi khi không phải cứ chảy nước mắt mà gọi là khóc…”

Thống khổ nhất, tuyệt vọng nhất.

Lật lại hồi ức, Nam Vinh Kỳ nhớ tới lần cuối cùng nhìn thấy Tôn Diệu Quang lúc quan tài đậy nắp.

Hắn ghé vào bên quan tài, hốc mắt đỏ ửng, “Nam Vinh Kỳ, ta muốn chết…”

Hình như hắn đã dựa vào một cái truyền thuyết nào đó muốn được mai táng cùng Nam Vinh Kỳ, rồi lại để lại một cơ quan trong quan tài ngọc lưu để Nam Vinh Kỳ có thể rời đi.

Là Nam Vinh Kỳ tự sát.

Đời này không còn người, sống tạm bợ làm chi.

“Quá tuyệt vời!”

Nam Vinh Kỳ lấy lại tinh thần. Triệu Quan đứng ở cửa phòng vũ đạo vỗ tay không ngừng, mặt mày hớn hở, tâm tình tốt ghê gớm, như thể thấy được giải thướng Kim Mã* đang ngoắc ngoắc gọi mình.

*Giải thưởng Kim Mã (chữ Hán: 台北金馬影展 – Đài Bắc Kim Mã ảnh triển; bính âm: Táiběi Jīnmǎ Yǐngzhǎn): là một liên hoan phim Điện ảnh và lễ trao giải được tổ chức thường niên tại Đài Loan. Nó được thành lập năm 1962 bởi Văn phòng Thông tin Chính phủ Trung Hoa Dân Quốc (Đài Loan). Lễ trao giải thường được tổ chức vào tháng 11 hoặc tháng 12 ở Đài Bắc. Kim Mã được xem là một trong những giải thưởng điện ảnh lớn và có uy tín nhất của điện ảnh Hoa ngữ.

“Đi nào đi nào, xem thử xem nhân vật nào sẽ vào vai nữ chính. Vì phải chọn một trong hai nên đang khó lựa đây.”

【 Tuổi xế chiều 】 sắp đến lúc khai mạc rồi, còn thiếu mỗi nữ chính nữa thôi.

Tác giả có lời muốn nói: Dường như nó không quá dài. Ngày mai sẽ tiếp tục cố gắng vậy!

Thuyền Trưởng Thuyền Lá:

Vẫn là hơn 3k chữ như mọi khi, mà khi beta lại chương này tui thấy mất sức vl =..=

Tám nhảm chút về nội dung hợp đồng, mọi người có thể bỏ qua nếu không muốn xét đến tính thực tế, chỉ đơn thuần thưởng thức truyện nhé.

Mấy bạn edit trước làm tui bối rối vl… Bản QT cũng hơi khó hiểu chút. Chỉnh xong đoạn đó, tui cảm giác những gì tui đã học nó xoắn mịa vào nhau. Mặc dù đã hiểu được ý tác giả xong tui lại khá hoang mang về kiến thức thực tế… @@

Theo cấu trúc đoạn văn thì có vẻ là các khoản chi phí được đề cập tới có giá trị có thể xác định bằng cách tính trên % tổng doanh thu, trừ hết đi thì còn lại lợi nhuận.

– Thuế ở đây hình như là thuế GTGT. (Thuế suất bên mình là 5% nhé.) Thuế này người mua phải chịu, người bán kiểu thu hộ rồi nộp lên Nhà nước thôi.

– Ngân sách/ngân quỹ là một bản kế hoạch danh sách các khoản thu và chi. Quỹ sản xuất phim ở đây bao gồm thuê địa điểm quay, thuê nhân sự, cùng một số chi phí khác. Hơi mâu thuẫn chút… cơ mà liên hệ đoạn bên dưới nhé.

– Doanh thu được xác định bằng giá bán nhân với sản lượng (theo kinh tế học). Nó sẽ bao gồm cả chi phí sản xuất lẫn lãi/lỗ nhận được. Ở đây chính là số lượng vé bán ra nhân với giá tiền một vé.

– Lợi nhuận: Trong kinh tế học, lợi nhuận được xác định bằng tổng doanh thu trừ đi tổng chi phí. Trong kế toán, lợi nhuận là phần chênh lệch giữa giá bán và chi phí sản xuất. Lợi nhuận mà âm thì xác định là lỗ nhé.

Điều làm tui hoang mang chính là chi phí là một khoản mình phải bỏ ra trước khi có được doanh thu mà, và chi phí là một khoản xác định chứ không hề mơ hồ như doanh thu, nhất là những sản phẩm liên quan đến giải trí… Triệu Quan làm sao có thể chắc chắn doanh thu sẽ đạt đúng như dự kiến, không thấp hơn hay cao hơn chứ.

Tạm không nhắc đến thưởng. Trước khi tính đến lãi, mình cần phải thu hồi vốn trước đã. Tạm coi Triệu Quan là đạo diễn kiêm luôn nhà sản xuất nhé, tại thấy ông kiêm cả kêu gọi vốn nên coi ổng là nhà sản xuất có vẻ cũng không sai lắm. Giờ ông sếp ấy kêu bán 2 tỉ vé, cơ mà chúng ta hẳn không thể thu hồi vốn trên đầu hai tỉ vé đâu ha… bét nhất cũng phải thu hồi vốn trên mức sản lượng/số vé thấp hơn 2 tỉ rất rất nhiều, tầm trăm triệu hoặc chục triệu thôi, có khi triệu là cùng, bởi dân số TQ bây giờ là 1,4 tỉ…

Dự định thu hồi vốn trên 5 triệu vé trước nhé. Tổng chi phí sản xuất (150 triệu NDT) phim chia cho 5 triệu vé sẽ ra 30 NDT (khoảng 100k VND), là giá vé tối thiểu bên mình phải bán, đương nhiên là bên mình sẽ bán với giá cao hơn. Tui chọn 5tr để cho giá vé tầm 100k VND thôi, hơi thấp so với giá vé một số phim mà trong dự định là sẽ thành kinh điển như ông sếp muốn… =v=

Lúc cân nhắc về việc có nên làm diễn viên không, Nam Vinh Kỳ đã nghĩ tới vấn đề “trừ phi phim có đột phá gì” – nguyên gốc là “đại bạo”, tức là bùng nổ mạnh trên thị trường. Nam Vinh Kỳ tính tới việc diễn chính là lo không bán được vé đó.

Tóm ý mấy đoạn trên lại, tui muốn nói là trường hợp doanh thu mang về đúng 150 triệu NDT thì chia phần trăm chi phí còn hợp lý. Chứ nếu thật sự bán được 2 tỉ vé giá 30 NDT sẽ là 60 tỉ NDT, chia phần trăm trả chi phí… bộ nhân sự được hưởng thêm tiền hả? Thế bán lỗ thì nhân sự có bị trừ lương hem? Riêng vụ rạp chiếu phim thì tui không rõ hợp đồng với chủ rạp tính thế nào nên chịu nghen…

Không phải tui nói hợp đồng sai kiến thức kinh tế hay gì, đừng hiểu lầm. Nếu chiếu theo hợp đồng trên và đặt trong trường hợp vé bán cực chạy thì Triệu Quan thu về cho công ty của mình, hoặc là bản thân hắn, một khoản lớn lắm đó… Tính theo % doanh thu mà, doanh thu khủng như dự kiến, Triệu Quan chỉ cần trừ đi số đúng ra phải trả cho nhân sự và địa điểm, chi phí phát sinh khác nữa, rồi cả thuế, thì phần còn thừa cũng đủ cho ổng hoặc công ty ổng ôm.

Bên cạnh đó, Triệu Quan nói chỉ muốn lấy lại 50 triệu của mình, còn lại lợi nhuận cho Nam Vinh Kỳ hết, nghe hào phóng đúng không. Tuy nhiên nếu nội dung hợp đồng trình bày với ý là “50tr tiền VỐN phải về với Triệu Quan trong mọi trường hợp, lợi nhuận sau khi trừ đi số đó và một số khác nữa mới về với Nam Vinh Kỳ”, ngoài ra không đề cập đến 100 triệu vốn mà Nam Vinh Kỳ bỏ ra sẽ thế nào… à có bảo là bồi thường quần lót:v… nếu giá vé bán được nhưng lãi ít, khả năng cao Nam Vinh Kỳ lỗ hoặc lãi thấp.

Nói chung, với hợp đồng trên, cũng có chút mạo hiểm đấy nhưng suy cho cùng Triệu Quan không thiệt thòi gì lắm.

Nam Vinh Kỳ khá thông minh, anh ấy có tính đến trường hợp thất bại, và cũng tự biết mình không có kiến thức sâu về phương diện kinh doanh nên phải đi thêm một bước nữa là đi diễn, nếu không sợ là còn lỗ hơn, không tính tới độ hot sau khi diễn phim sẽ ra sao. Nhưng chung quy việc đầu tư với cái thỏa thuận như vậy vẫn là một nước cờ đầy thử thách…

Có điều tui vẫn sâu sắc cảm thấy Nam Vinh Kỳ bị lừa bán đi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN