Chu Nham muốn trông chừng cô ngủ?
Đây là điều Yến Tinh Nghi không thể ngờ được.
Nhìn người đàn ông bình thản ngồi nhấm rượu, cô nửa đùa nửa thật nói: “Hay là thôi đi, người khác lại hiểu lầm quan hệ của chúng ta mất.”
“Vậy cứ để bọn họ hiểu lầm là được.” Chu Nham lười nhác đáp, hờ hững cong môi, bình tĩnh nhìn cô: “Vốn dĩ trong mắt người khác, quan hệ của chúng ta đã mập mờ rồi, em ngại sao?”
Yến Tinh Nghi im lặng.
Chẳng lẽ cô phải nói là mình ngại sao?
Không được, cô không thể nói như vậy, bởi vì người đối diện chính là Chu Nham. Cô không được làm trái mong muốn của anh, cô sẽ tuyệt đối tận tâm tận lực vì anh.
“Đương nhiên không có.”
Yến Tinh Nghi vờ coi như anh không tồn tại, đi vào phòng vệ sinh để rửa mặt, Yến Hồi cũng lẽo đẽo đi sau lưng cô. Lúc tháo trang sức, cậu vội vàng đưa sữa rửa mặt cho Yến Tinh Nghi. Cô liếc nhìn Yến Hồi, cậu bé lập tức hoảng loạn cúi đầu xuống.
Yến Tinh Nghi lấy sữa rửa mặt trong tay cậu, Yến Hồi phấn khởi, đi lấy khăn mặt và kem dưỡng da vào ban đêm cho cô. Yến Tinh Nghi liếc mắt, bỗng nhiên mở miệng nói: “Yến Hồi.”
Cậu nghi ngờ nhìn cô.
Yến Tinh Nghi mắt đối mắt với cậu bé, thấy rõ sự lo lắng trong đôi mắt ấy.
“Sao cậu lại thích tôi?”
Gương mặt của cậu bé đỏ ửng lên: “Bởi vì chị là chị của em!”
“Cậu có rất nhiều chị gái.”
Con gái nhà họ Yến thực sự nhiều không tả xiết, cô cũng không phải người chị duy nhất của cậu.
Yến Hồi khẳng định: “Chỉ có chị Tinh Nghi mới là chị của em thôi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì em chỉ quen biết một mình chị.” Đôi mắt của cậu bé vừa thuần khiết vừa ngây thơ.
Yến Tinh Nghi hơi sửng sốt một chút. Sau khi Yến Hồi ra đời, cô cũng bắt đầu ở lại đây, cũng xem như nhìn cậu lớn lên. Yến Hồi vừa hiểu chuyện một chút là bắt đầu lẽo đẽo chạy theo sau cô ngay. Lúc đó cậu không phải là người biết nhìn mặt đoán ý, tự cho Yến Tinh Nghi là chị ruột của mình, ỷ lại vào cô. Sau này, cậu cảm nhận được cô không thích cậu nên dần thận trọng hơn, liều mạng muốn làm cho chị của mình vui.
Yến Tinh Nghi vội vã rời mắt, đối mặt với đôi mắt đơn thuần như vậy khiến cô cảm thấy hít thở không thông.
“Yến Hồi, tôi không phải chị của cậu, tốt nhất cậu nên rời xa tôi một chút. Không thì sau này sẽ không đơn giản là xem phim kinh dị đâu.”
Đứa bé tốt như vậy không nên ở bên cạnh cô thì hơn. Cô không thể bảo vệ chu toàn cho cậu, cũng không thể khiến cậu mãi mãi đơn thuần như thế. Chính cô vẫn đang chìm sâu vào trong vũng bùn tối tăm, sao có thể đủ sức quan tâm người khác được?
Câu cô vừa nói có hơi tàn nhẫn với Yến Hồi, cậu bé đau lòng gục đầu. Yến Tinh Nghi không còn nhìn cậu nữa, cô đang tập trung tháo trang sức và dưỡng da, kỹ càng tỉ mỉ.
Sau khi kết thúc mọi thứ, cô chuẩn bị trở về phòng ngủ. Bước vào phòng, cô thấy ly rượu của Chu Nham đã cạn. Anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ mi tâm. Cảm nhận có người tới gần, anh chậm rãi mở đôi mắt đen kịt ra. Lúc trông thấy Yến Tinh Nghi, Chu Nham khẽ run lên.
Cô mặc chiếc váy ngủ màu tím, ôm sát hông và eo, thướt tha xinh đẹp động lòng người, làn da trắng nõn mịn màng, mái tóc đen dài được buộc lỏng bằng chiếc kẹp tóc hơi cũ. Cô đang đắp một lớp mặt nạ nhưng vẫn có thể thấy được ngũ quan tinh xảo. Có vẻ cô thực sự đã thấm mệt, đôi mắt uể oải, lười biếng nói với anh: “Em đi ngủ đây.”
Chu Nham điềm tĩnh nhìn sang nơi khác: “Ừ.”
“Ngủ ngon.” Cô gái nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ.
Sau khi cô rời đi, yết hầu của Chu Nham như cuộn trào, anh ngửa đầu ra sau, lồng ngực có chút phập phồng.
… Thật muốn hút một điếu để xoa dịu.
…
Yến Hồi được dẫn về phòng ngủ, còn Chu Nham thì không rời khỏi phòng của Yến Tinh Nghi cả đêm.
Ở chung trong khoảng cách gần như vậy khiến Chu Nham không chợp mắt nổi.
Công tắc ở gần tay Chu Nham, anh ấn vào để tắt đèn, cả phòng cũng theo đó mà tối sầm lại. Dòng suy nghĩ của anh bị kéo đi xa, trở về cái đêm gặp nhau lần đầu tiên.
Anh vẫn hay tham gia những bữa tiệc nhàm chán, nhưng đêm đó lại hơi khác. Anh đã phát hiện ra có một cô gái đang nhìn lén mình chằm chằm.
Đương nhiên, những cô gái lén nhìn anh trong bữa tiệc tối hôm đó không chỉ có mỗi một Yến Tinh Nghi. Sở dĩ anh chú ý đến Yến Tinh Nghi là vì cô không giống người bình thường.
Cô nhằm vào anh giống như thú nhằm con mồi, hơn nữa trên người cô còn có loại khí thế quyết đánh đến cùng. Điều này khiến Chu Nham chắc chắn rằng cô đang gặp phải phiền toái gì đó nên mới muốn tìm một chỗ dựa vững chắc.
Chuyện sau này thật sự như những gì anh đã nghĩ. Cô và anh trai Yến Phi Bạch bị bố mẹ kiểm soát từ khi còn bé, giống như con rối vô hồn không có tự do. Yến Phi Bạch mắc bệnh tâm lý, bị giam trong căn phòng mà nhà họ Yến đặc biệt thiết kế riêng vì anh ta. Cô gái nhỏ không nơi nương tựa đã quỳ xuống trước mặt anh, nhờ anh cứu anh trai của mình.
Cô không vì bản thân, mà vì anh trai của mình, điều này khiến Chu Nham rất bất ngờ, cũng khiến anh nảy sinh hứng thú.
Mặc dù nhà họ Yến có quyền thế to lớn, nhưng nhà họ Chu cũng chẳng kém cạnh. Người con trai sẽ kế vị nhà họ Chu như anh muốn cứu một người cũng không khó, chỉ là từ đó về sau anh và Yến Tinh Nghi như có một sợi dây liên kết, không thể tách rời.
Đương nhiên anh đã trở thành chỗ dựa vững chắc của Yến Tinh Nghi.
Sau này không biết từ khi nào, anh dần có thói quen đối xử tốt với cô, nuông chiều theo ý của cô, ánh mắt cũng không thể rời khỏi người cô.
Thuở thiếu niên, Yến Tinh Nghi đã phản nghịch để che giấu nỗi lòng mình. Sau này trưởng thành, cô ngày càng không thích thể hiện cảm xúc ra ngoài. Hai năm trước khi gặp lại Yến Phi Bạch ở Vân Xuyên, cô vô cùng chờ mong có thể ở lại bên cạnh anh trai ruột của mình, nhưng Yến Phi Bạch không làm như thế.
Hy vọng rồi thất vọng, không chuyện nào có thể tàn khốc hơn thế. Từ đó về sau, Yến Tinh Nghi không còn thích cười nữa, cũng không thích nói chuyện.
Nhà họ Yến là ác mộng của cô, nhưng Yến Phi Bạch là người quan trọng nhất với cô. Rời khỏi nhà họ Yến chẳng khác gì đường ai nấy đi với Yến Phi Bạch. Vì để bảo vệ tình cảm anh em mà cô hằng trân trọng, Yến Tinh Nghi lựa chọn ở lại.
Mặc dù Yến Triệt đối xử không tệ với cô, nhưng ông càng coi trọng lợi ích của nhà họ Yến hơn. Chu Nham không muốn cô miễn cưỡng bản thân, muốn dẫn cô rời đi. Anh đã từng bàn bạc với cô về chuyện này nhưng cô từ chối. Lý do từ chối rất đơn giản, cô mãi mãi là em gái ruột của Yến Phi Bạch, vậy nên tình cảm và sự tín nhiệm cô dành cho anh ấy rất lớn. Cô khát khao có một gia đình và được quan tâm, đương nhiên sẽ không bỏ đi.
Chu Nham đã sớm nghĩ ra hàng vạn cách giải quyết vẹn toàn, đó chính là cho cô một gia đình mà cô hằng mơ ước. Anh sẽ xoa dịu tất cả những khổ cực cũng như đau thương của cô và cho cô một gia đình hạnh phúc.
Có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian, nhưng mặc kệ bao lâu, Chu Nham nhất định sẽ làm được.
Dù cho cả thế giới này cấm đoán, thì cô cũng chỉ thuộc về anh mà thôi!
…
Một đêm ngủ ngon, lúc tỉnh lại Chu Nham đã rời đi, anh còn chuẩn bị đồ ăn sáng trên bàn cho cô. Yến Tinh Nghi ăn vài miếng mới nhận ra, hình như Chu Nham đã tự tay nấu món này.
Tuy anh rất ít khi xuống bếp nhưng trù nghệ rất tốt, cô đã từng ăn món anh nấu nên có thể nhận ra.
Nhưng Chu Nham đã từng nói, không có ai quan trọng cũng như việc gì đó đáng để anh xuống bếp, vậy bây giờ anh đang làm gì vậy? Lẽ nào cô là người quan trọng với anh sao?
Yến Tinh Nghi nhíu mày cười nhạt.
Làm em gái hơn mười năm, vậy cũng miễn cưỡng xem là người quan trọng nhỉ. Người anh trai Chu Nham này hoàn toàn vượt xa Yến Phi Bạch.
Sau khi tay gần lành lặn hẳn, Yến Tinh Nghi trở về vũ đoàn. Đoàn phim vẫn còn đang quay ở trụ sở, toàn bộ đoàn phim đều làm việc đâu vào đấy. Khi thấy Yến Tinh Nghi xuất hiện, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn cô.
Cảnh tượng buổi tối đó vẫn rõ mồn một trước mắt. Cô không tránh né, mà dùng tay không để chặn dao. Lúc bị thương, lông mày cô không hề nhíu lại lấy một lần, còn rất bình tĩnh rời đi, cực kỳ vô cảm.
Yến Tinh Nghi không bận tâm ánh mắt quan sát của người ngoài, cô lạnh nhạt đi đến. Một cô gái bỗng chắn trước mặt cô: “Cô Yến, tay của cô đỡ hơn chút nào chưa?”
Yến Tinh Nghi nhìn đổi phương, hình như đây là diễn viên nhỏ mà cô đã cứu đêm hôm đó, chắc là diễn viên phụ của đoàn phim.
Yến Tinh Nghi khẽ đáp ừ, chuẩn bị rời đi, cô gái lo lắng đi theo sau, nói: “Tôi tên Vu Thi, cô Yến, khi nào cô rảnh vậy, tôi mời cô ăn một bữa.”
“Không cần.” Giọng nói lạnh lùng dứt khoát từ chối, sự nhiệt tình của Vu Thi bị dập tắt, cô ấy không dám tiếp tục mở lời.
Yến Tinh Nghi đã đi xa nhưng vẫn còn nghe được câu nói châm chọc của Đỗ Mỹ: “Cũng không tự soi gương lại mình, cô ta xứng mời cô Yến ăn một bữa sao, đúng là quê mùa.”
Yến Tinh Nghi vẫn không dừng lại, sắc mặt không thay đổi gì, thậm chí còn không muốn nhìn Vu Thi đang ngượng ngùng xấu hổ. Trên thế giới này anh cũng có nỗi khổ riêng, người cần cảm thông vô số kể, ngay cả bản thân mình cô cũng thấy chán ghét, sao có thể rảnh rỗi đi quản chuyện người khác được?
Yến Tinh Nghi không chú ý đến ánh mắt của một người vẫn luôn dõi theo mình. Khương Lễ nhìn chằm chằm bóng lưng dần biến mất của cô, một lúc lâu sau mới rời mắt.
Sau khi trở về phòng nghỉ không lâu, Lạc Trầm Hương đến thăm cô. Cô ấy nắm lấy tay cô một hồi lâu, trên tay Yến Tinh Nghi vẫn còn quấn băng gạc, phải mất một thời gian nữa mới lành hẳn: “Sao không đợi lành rồi hẵng về?”
“Sắp tới có buổi biểu diễn, mình không thể vắng mặt.”
“Cậu đó, liều mạng quá rồi.”
Yến Tinh Nghi cười cười không nói chuyện, Lạc Trầm Hương là người bạn vẫn luôn giúp đỡ cô từ khi cô mới gia nhập. Trước mặt cô ấy, nụ cười của Yến Tinh Nghi trở nên chân thật hơn nhiều.
“Mình phải đi luyện múa.”
“Cậu không nghỉ ngơi một chút sao? Mình sợ cậu không chịu được.”
Yến Tinh Nghi cười cười rồi đi ra ngoài: “Đừng xem thường mình.”
Tất nhiên Lạc Trầm Hương không xem thường cô, bọn họ đã đi cùng nhau rất lâu, cô ấy biết Yến Tinh Nghi đã vất vả như thế nào. Chỉ là với tư cách một người bạn, cô ấy không nỡ nhìn Yến Tinh Nghi khổ như vậy.
Dường như cô đã ghi tạc sự hoàn hảo vào sâu trong lòng mình, không cho phép bản thân mắc bất kỳ sai lầm nào. Nhảy một bài, dù đã hoàn hảo đến khó tin nhưng cô vẫn sẽ không hài lòng, liên tục điều chỉnh lực và góc độ hết lần này đến lần khác, cố gắng đạt đến tiêu chuẩn mà không ai làm được.
Lạc Trầm Hương thở dài đuổi theo: “Chờ mình với.”
…
Ngày hôm nay, đoàn phim kết thúc công việc sớm hơn mọi khi. Khương Lễ không rời đi ngay, anh ta nhìn sang hướng Yến Tinh Nghi rời đi. Mấy ngày quay phim gần đây, anh ta đã nghe được không ít chuyện. Nghe nói trụ sở vũ đoàn này là do ông chủ sau lưng cô xây cho, hình như người đó rất ưu tú. Anh ta cũng nghe nói khó mà mua được vé buổi biểu diễn của cô. Nhưng tất cả đều là nghe nói, anh ta vẫn chưa tận mắt thấy được rốt cuộc cô lợi hại thế nào.
Khương Lễ đi đến phòng tập nhảy, vừa đến gần đã nghe được bài nhạc đầy khí thế. Sau khi đẩy cửa ra, anh ta nhìn thấy có mấy người đang tập nhảy trong phòng nhưng lập tức nhìn thấy bóng dáng của Yến Tinh Nghi ngay, bởi vì cô là người tỏa sáng nhất trong số đó.
Tay chân duỗi thẳng, khí chất ưu nhã thanh lịch, nhịp điệu đúng chuẩn, cô xoay tròn một lần rồi nhảy lên, tiếp đất hoàn hảo, chuẩn xác không có chút sai sót nào.
Khương Lễ ngây người đứng bên cửa phòng, nhiều năm trước anh ta cũng từng thấy Yến Tinh Nghi múa ba lê. Nhưng điệu múa ấy chỉ thuộc về anh ta, cô nhảy chỉ vì anh ta. Lúc đó cô còn ngây ngô, nhảy chưa hoàn hảo như bây giờ. Dù vậy, anh ta vẫn nhớ mãi không quên, có lẽ thực sự đã quá lâu, không biết từ khi nào anh ta dần quên mất.
Khương Lễ chợt nhớ lại tối hôm đó, trong mắt của Yến Tinh Nghi tràn trề sự thất vọng, rốt cuộc là vì cô nhầm người hay là vì anh ta không lập tức nhớ ra cô?
Tất cả đều có thể.
Âm nhạc kết thúc, động tác của Yến Tinh Nghi cũng dừng lại. Bạn nhảy xung quanh vỗ tay khen ngợi cô, cô thì mỉm cười đáp lại, phía sau cũng đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay.
Yến Tinh Nghi quay đầu, nhìn thấy cậu thiếu niên Khương Lễ ngày nào đã trở thành một người đàn ông, cả người tựa vào cánh cửa, dịu dàng nở nụ cười với cô.
“Nói chuyện chút đi?”
———————————–