Nhị Sinh Hữu Phúc.
Chương 1: Xuyên không về thế giới mới.
La Thiên Trì lấy ly nước bên cạnh tủ sau đó tu một hơi hết sạch, sắp tới hắn có một ca phẫu thuật. Ca phẫu thuật nãy quyết định La Thiên Trì sinh hay tử. La Thiên Trì nuốt nước bọt, trấn định tinh thần. Hắn sẵn sàng rồi dù có thế nào đi nữa thì đây cũng là số phận an bài rồi. Không thể trái lại được. Hai bác sĩ và hai y tá vào phòng hắn, đỡ hắn qua giường bên kia sau đó đẩy hắn đến phòng phẫu thuật.
Nằm trong phòng phẫu thuật, La Thiên Trì nhìn ra ngoài. Mắt thấy mẹ hắn – Mộ Hoa và cha y – La Thiên Tuấn đang ra sức trông chờ vào đứa con trai này. La Thiên Trì cảm thấy vậy là đủ rồi, hắn chậm rãi nhắm mắt cảm giác thuốc mê đang thấm sâu vào trong cơ thể, sau đó là một mảng tối đen…
………………….
La Thiên Trì tỉnh dậy nhìn ngó xung quanh một hồi, bắt gặp một gương mặt vô cùng xa lạ đang nhìn hắn mỉm cười, “Đệ tỉnh rồi sao?”
La Thiên Trì có hơi khó hiểu, làm tư thế muốn ngồi dậy, đối phương hiểu ra liền đỡ hắn. La Thiên Trì nhìn cơ thể mình một lượt, rồi nhìn đối phương, ngây ngô hỏi, “Ta là ai? Đây là đâu? Và người là ai?”
Người nọ nhìn hắn ngơ ngác, lát sau cốc đầu hắn một cái, cười, “Đệ bị bệnh đến mất trí rồi a?”
“Ta thực sự không nhớ.” La Thiên Trì nói.
Đối phương đột nhiên nghiêm lại hỏi, “Đệ thật sự không nhớ?”
“Ngay cả tên ta còn không biết.” La Thiên Trì lắc đầu.
Lý Phương Văn nghĩ thầm, “Không lẽ đệ ấy bệnh đến không nhớ gì luôn sao?”
Lý Phương Văn nhìn hắn nheo mắt dò xét một hồi, cơ thể nếu xét theo góc độ của y thì đã khỏe mạnh như thường, y đưa lên sờ trán cũng không cảm thấy nóng. Nhìn gương mặt ngây ngô như đứa trẻ ba tuổi của La Thiên Trì, Lý Phương Văn có chút buồn cười có chút hỏi khó hiểu. Bệnh của hắn cũng không quá dỗi nặng đi sao có thể dẫn đến mất trí được? Lý Phương Văn suy nghĩ một hồi đầu óc dường như rối mù, hỏi, “Vậy đệ cũng không nhớ ta là ai sao?”
La Thiên Trì lắc đầu, “Không nhớ.”
Lý Phương Văn thở dài, xem ra là không nhớ được rồi. Y đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài thì bỗng có một lực kéo y lại, Lý Phương Văn xoay người.
“Ngươi định đi đâu?”
Lý Phương Văn xoa đầu đối phương, dịu giọng, “Ta tính đi nấu một ít cháo cho đệ.”
Lúc này La Thiên Trì mới thả vạt áo của y ra, Lý Phương Văn mỉm cười nhìn hắn, “Ta sẽ sớm quay lại thôi mà. La Quán Phong đệ chờ ta một chút.”
La Thiên Trì gật đầu, Lý Phương Văn xoay người bước đi. Ngồi trên giường hắn nghĩ nghĩ, thì ra ở thế giới này hắn tên là La Quán Phong. Nếu như La Thiên Trì đã sống lại ở nơi này thì chắc chắn một điều rằng, La Thiên Trì ở hiện tại đã chết rồi. La Thiên Trì trong mắt bất chợt ngấn lệ, ba mẹ của hắn bên kia có thể đang khóc lóc rất nhiều, hắn cảm thấy có lỗi vô cùng.
Lý Phương Văn đặt chân bước vào, mắt thấy La Quán Phong đang khóc trên giường hốt hoảng chạy đến, hỏi, “Sao đệ lại khóc? Đệ cảm thấy không khỏe a?”
“Không có, chỉ là bụi bay vào mắt ta thôi.” La Quán Phong lấy tay gạt nước mắt, hắn không đến mình sẽ xúc động đến vậy. Lý Phương Văn mỉm cười dịu dàng, lấy khăn tay trong y phục lau nước mắt cho La Quán Phong.
“Về sau đệ có chuyện gì cứ việc nói cho ta biết, nếu trong khả năng của ta, ta sẽ giúp đệ.”
La Quán Phong gật đầu, cảm thấy trong lòng có chút ấm áp, nói lí nhí trong miệng, “Cảm ơn ngươi”
Lý Phương Văn lấy bát cháo trên bàn, dùng muỗng lấy một ít thổi thổi vài cái sau đó đưa lên miệng La Quán Phong. La Quán Phong há to miệng mà ăn, sau nửa canh giờ cuối cùng cũng hết sạch bát cháo. La Quán Phong xoa xoa cái bụng to tròn của mình mà thỏa mãn, lâu lắm rồi hắn mới ăn một bữa ngon thế này. Tuy chỉ là cháo trắng với một chút hành cơ mà lại hấp dẫn đến lạ thường, Lý Phương Văn để cái bát qua một bên. Nhìn La Quán Phong đang uống nước hỏi, “Đệ là đến từ nơi nào?”
La Quán Phòng đang uống nước vừa nghe câu nói của y mà suýt chút nữa là phun ngụm nước trong miệng, hắn ho một tràn dữ dội ngiêng đầu hỏi, “Sao…ngươi biết?”
“Ta biết chứ. Ban đầu lúc nhìn thấy đệ ta cũng không phát hiện được gì, nhưng mà lúc nhìn thấy hành động ăn của đệ ta lại suy đoán theo một chiều hướng khác. La Quán Phong rất ít khi ăn cháo của ta mà ngon lành đến thế, với cả y ít khi vui vẻ hay hòa thuận như đệ, quanh năm suốt tháng ta chỉ nhận được sự lạnh nhạt của y mà thôi.”
Nghe nói đến thế La Quán Phong thoáng có chút khó xử, không biết phải nên giải thích cho y hiểu ra, “Thật ra là ngươi nói đúng ta là từ một thế giới hiện đại xuyên trở về đây. Ở đây ta như thế này thì ở thế giới kia ta đã chết rồi.”
Lý Phương Văn “ồ” lên một tiếng, “Có loại chuyện này nữa à?”
La Quán Phòng vừa gật đầu vừa đáp, “Tất nhiên là có, nhưng thật sự rất ít. Ta hay đọc mấy truyện xuyên không cũng hay có mấy thể loại này.”
Lý Phương Văn tuy chưa hiểu lắm nhưng cũng phát giác được chút ít. Đúng là y có nghe qua loại chết đi sống lại này nhưng không nghĩ rằng nó sẽ xảy ra đối với mình.
Nói đến Lý Phương Văn một chút, một người từ nhỏ đã không biết mặt cả cha lẫn mẹ mình. Sau khi được một bà lão nhặt về nuôi thì y có thêm đệ đệ là La Quán Phong. Nhưng mà La Quán Phong lại ghen ghét với ca ca của mình, không lúc nào là không làm khó y. Giả dụ như chỉ cần Lý Phương Văn làm sai một chút ít gì đó thôi La Quán Phong sẽ mắng chửi y thậm tệ, thậm chí không thèm nhìn y. Lý Phương Văn suốt hai mươi năm nay đều hay không vẫn như thế, âm thầm chịu đựng. Đến một ngày bà lão kia qua đời, đệ đệ y lại lâm bệnh nặng, với số tiền ít ỏi còn lại y đều chi để chữa bệnh cho La Quán Phong. Mà kết quả lại thành như thế nay đây…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!