Nhị Sinh Hữu Phúc. - Chương 13: Quái gở.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Nhị Sinh Hữu Phúc.


Chương 13: Quái gở.


Choang!

Tiếng chén đĩa vỡ vang lên khiến cho Nam Cung Luân trên giường giật mình tỉnh giấc, hắn đỡ trán, liền nhìn sang người nằm cạnh mình. Nhưng gương mặt này lại làm con ngươi hắn co rút, môi trắng bệt, gương mặt như bị trút hết máu. Nam Cung Luân có rửa mắt một ngàn lần cũng không thể ngờ được, người ở trên giường cơ hồ không phải Diệp Lạc, đối với hắn nữ nhân này vô cùng xa lạ. Chưa từng gặp qua, có điều hắn phải công nhận, nữ nhân này rất xinh đẹp, ngũ quan sắc xảo, da trắng mềm mại, cộng thêm nàng sở hữu một đôi mắt phương, khiến bất cứ nam nhân nào chỉ cần gặp một lần sẽ nhớ nhung không ngớt, nhưng mà đối với sắc đẹp này Nam Cung Luân lại chẳng có xúc cảm gì cả.

Nam Cung Luân đảo mắt nhìn xung quanh, lúc này mới bắt gặp gương mặt đầy rẫy bất ngờ của Diệp Lạc, không những thế dưới sàn, thức ăn chén dĩa đã trở nên nát bấy, không thể ăn được nữa. Nam Cung Luân hốt hoảng, vọt nhanh xuống giường, chạy đến nơi Diệp Lạc, mở miệng hỏi, “Sao chén dĩa lại nát bấy thế này? Huynh có bị thương ở đâu không? Đưa tay cho ta—–”

Chưa kịp nói hết lời, Nam Cung Luân lập tức bị ăn cái tát của đối phương, cảm giác bỏng rát xuất hiện, nằm ngón tay in trên gương mặt tuấn tú, ngoài ra còn có mùi máu thoang thoảng trong miệng. Cái tát lúc nãy mạnh đến nỗi làm cho mặt hắn bị lệch sang một phía, dường như Diệp Lạc đã dồn hết sức lực của mình vào nó. Nam Cung Luân còn đang khó hiểu, bỗng nhiên hắn và Diệp Lạc nghe thấy tiếng hét, Nam Cung Luân xoay người phát hiện nữ nhân kia nhìn hắn vô cùng sợ hãi, kinh tởm thậm chí có pha sự tức giận.

Đôi vai nhỏ của nàng đang ra sức run rẩy, bấy giờ Nam Cung Luân mới phát giác có cái gì đó không đúng. Trên cơ thể hắn chỉ mặc duy nhất một chiếc quần, còn nữ nhân kia lại không mảnh vải che thân. Hắn lại nhìn sang Diệp Lạc, y lúc này tay đã nắm thành đấm, hàn khí tỏa ra khiến người ta phải sởn tóc gáy. Diệp Lạc giơ tay, nện thẳng vào gương mặt đối phương. Nam Cung Luân nhất thời không đề phòng liền bị văng xa mấy thước.

Diệp Lạc leo lên giường, lấy thêm chăn cởi thêm áo phủ lên cơ thể nữ nhân kia, dường như nàng vô cùng sốc cho nên giờ khắc này nàng trực tiếp ngã vào lòng ngực Diệp Lạc khóc lóc, “Hắn..hắn ta hãm hại muội! Tối qua hắn ta dụ dỗ muội vào phòng để trò chuyện, sau đó…sau đó…”

Nàng nói đến đây ngôn ngữ loạn xa cả lên, rối vô cùng. Diệp Lạc vỗ lưng nàng nhằm trấn an, sau đó hắn hỏi, “Sau đó hắn đã làm gì muội?”

“Hắn…hắn…cưỡng bức muội, còn nói ra những lời phỉ báng huynh. Muội..muội…” Nàng trong lòng y nức nở.

Gân xanh nổi đầy trán, Diệp Lạc vừa ôn nhu vuốt ve nàng vừa ném ánh mắt sắc như lưỡi dao về phía Nam Cung Luân, y có nghĩ đằng trời cũng không thể ngờ, sư đệ y yêu quý nhất thế mà lại làm ra cái loại chuyện xấu hổ này ngay trên cơ thể của hôn thê y. Tơ máu trong đôi mắt y xuất hiện ngày một nhiều, y đặt nữ nhân xuống giường, lê bước đến chỗ Nam Cung Luân, kéo cổ áo hắn quát, “Ngươi! Làm rách kết giới, mất mặt sư phụ còn chưa đủ, bây giờ lại phát sinh chuyện xấu hổ này. Ngươi nói đi, ngươi có để ta và sư phụ trong đầu không?!”

“Ta…ta không có làm gì cả! Ta không nhớ gì hết!” Nam Cung Luân liên tục lắc đầu.

Diệp Lạc nghe hắn chối cãi, tức giận nổi lên như núi lửa sáp phun trào, “Ngươi có biết nàng là ai không?”

Nam Cung Luân chầm chậm lắc đầu, hắn đương nhiên không biết. Chưa từng gặp cũng chưa từng chú ý. Diệp Lạc cắn chặt môi đến máu ứa hết cả ra, nói, “Nàng là Đệ Nhất Mỹ Nhân thuộc Vũ Điểu phái, cũng chính là hôn thê của ta!”

Nam Cung Luân ngay lập tức bị một tia sét đánh ập xuống đỉnh đầu, hôn thê? Cái gì hôn thê? Hôn thê của Diệp Lạc? Chuyện gì thế này! Tay hắn run rẩy chỉ Diệp Lạc rồi lại chỉ nữ nhân kia, “Nàng ta thế mà lại là hôn thê của huynh? Còn chẳng đẹp bằng huynh.”

Một cú đấm lại tiếp tục đáp trên mặt của hắn, Diệp Lạc lúc này tức giận đến máu sôi sùng sục, y thật muốn nghiền người này thành bã sau đó quăng cho chó ăn đến một mảnh xương cũng không còn! Diệp Lạc quát, “Đến giờ này ngươi còn đùa được? Ta với nàng ấy dự tính năm sau sẽ thành thân, nhưng ngươi nhìn đi, ngươi đã làm ra cái loại chuyện này, ta còn mặt mũi nào nữa.”

“Nghiêm trọng vậy sao? Thế thì không thành thân nữa là được!” Nam Cung Luân đáp lại vô cùng đơn giản, cơ mà chỉ vì câu nói này, thanh đao Luân Lưu của Diệp Lạc đang nằm trong bụng hắn. Người này vẫn như xưa, tốc độ rất nhanh đến nỗi người ngoài phải kính nể. Cơn đau ào ào ập tới, máu theo lưỡi kiếm chảy tí tách xuống sàn. Nam Cung Luân mặc dù mất khá nhiều máu nhưng trên miệng vẫn luôn nói một câu, “Chuyện này kì thực không phải ta làm. Nếu huynh vẫn nghi ngờ cứ việc, ta sẽ không trách móc.”

Sau đó hắn cúi đầu lí nhí hai từ, “Xin lỗi…”

Nói xong Nam Cung Luân ngất đi. Xuống dưới cõi U Minh hắn mới phát giác, mình đã chết. Hắn thế mà lại nhất quyết không chịu theo kiếp luân hồi, luyện thành Thổ Quỷ như ngày nay.

………….

Cả một đám người nghe xong câu chuyện đều có duy nhất một loại cảm giác, là kỳ lạ! Phải câu chuyện này thế mà lại vô cùng kỳ lạ! La Quán Phong phát hiện có chỗ khúc mắc, cái người tên Diệp Lạc xem Nam Cung Luân là sư đệ yêu quý nhất, nhưng tại sao y không tin tưởng sư đệ của mình? Không suy xét sư việc theo hướng khác lại thẳng tay giết chết sư đệ, không phải quá ác ý rồi sao?

Tên áo đen vẫn đăm đăm nhìn Nam Cung Luân, cơ hồ ánh mắt của gã đã ảm đạm hơn một chút, mặc dù vẫn ra lời châm chọc Nam Cung Luân, “Ngươi thì hay quá rồi, mới một trăm năm đã quên hết mọi chuyện.” Gã cầm chặt thanh đao gọi là Luân Lưu kia, nhắm đến Nam Cung Luân. Hắn bây giờ đầu óc ong ong cũng chẳng có tâm trạng mà tránh né, cứ đến đi, không phải đã chịu đủ đau đớn từ một trăm năm trước rồi sao? Bây giờ thêm một chút nữa, không sao cả.

Nhưng mà La Quán Phong lại không cho phép tên áo đen kia lộng hành, hắn lao nhanh đến, xoay một vòng chẳng mấy chốc đã bế Nam Cung Luân trên tay, sau đó ra sức tránh né thanh đao kia. Tên áo đen tên Diệp Lạc này không bỏ cuộc, luôn tung ra vô số chiêu thức nguy hiểm, lưỡi đao theo bước chân của La Quán Phong mà múa, nhịp điệu vừa uyển chuyển vừa sắc nhọn vừa nguy hiểm. Nhìn thì đẹp đấy nhưng chỉ cần xước da, chắc chắn đủ để lĩnh hội rồi.

La Quán Phong ném Nam Cung Luân về phía Phương Dung, Phương Dung chưa kịp lấy lại tinh thần, liền một chưởng phóng Nam Cung Luân về phía tiểu thư Đông Phương. Thẩm Yên chắn trước Đông Phương Nhật Linh, khi Nam Cung Luân ngày càng đến gần, nàng lại nắm chặt cánh tay hắn, xoay đủ một vòng, ném về phía Diệp Lạc. Diệp Lạc bắt được, y ôm lấy eo Nam Cung Luân từ từ đáp xuống đất. Lý Phương Văn cùng La Thâm nãy giờ chứng kiến rối tung cả mắt lên, cảm thấy Nam Cung Lưu y hệt một trái bóng, cứ truyền từ tay người này sang người khác quả thực là cạn lời a. Nam Cung Luân đầu óc còn choáng váng, lại một lần nữa bị đối phương không thương tiếc đẩy phịch xuống đất.

Nam Cung Luân an ủi cái mông đau âm ĩ của mình, tức giận hừ một tiếng. La Quán Phong nào có để ý đến hắn, lúc nãy cứu hắn cũng chỉ là tiện tay, không có ý gì khác. Nhưng mọi người có ai nghĩ như hắn? Đặc biệt là Lý Phương Văn, y cảm thấy La Quán Phong hiện tại tính tình vô cùng tốt vô cùng thân thiện, mà chính vì cái tính cách này của hắn y lại càng sợ sẽ có một ngày hắn bỏ y một mình rời đi.

La Quán Phong nhìn y, thấy y có dấu hiệu không ổn hắn quay sang hỏi Đông Phương Nhật Linh, “Tiểu thư ta có thể mượn giường của cô một chút được không?”

Đông Phương Nhật Linh mỉm cười gật đầu, “Được. Công tử cứ tự nhiên.”

“Đạ tạ” Nói xong La Quán Phong lại bế Lý Phương Văn đặt lên giường, đắp chăn cho y. Hắn nghĩ nên để cho y nghỉ ngơi một chút, dù sao Lý Phương Văn còn mang một vết thương trong người, ngủ để lấy sức sẽ tốt hơn. Diệp Lạc bỗng cảm thấy nóng trong người vô cùng, y chửi thầm một tiếng. Tại sao vết thương vô cớ tái phát tại đây vậy chứ? Y lục lọi túi áo một hồi lâu nhưng không tìm thấy chai thuốc kia, bình thường y sẽ hay mang bên người, không biết lý do vì sao tối hôm nay lại quên bẩn mất. Diệp Lạc thở gấp, Nam Cung Luân và Phương Dung cùng Thẩm Yên phát giác y đang có bệnh.

Nam Cung Luân hỏi, “Nè, huynh không sao chứ?”

Diệp Lạc liếc hắn không thèm trả lời, y không muốn nói chuyện thêm với người này, dẫu sao hắn và y đã cắt đứt tình huynh đệ hơn một trăm năm, không nên tiếp xúc vẫn tốt hơn. Nam Cung Luân không thấy y đáp, hắn đứng dậy tùy tiện tháo vải che mặt xuống. Diệp Lạc muốn cản cũng không kịp, tấm vải màu đen dính một ít máu rơi nhẹ nhàng xuống đất. Lộ ra khuôn mặt đầy vết loan lỗ màu máu, dường như chỉ trừ đôi mắt, tất cả các bộ phận trên cơ thể đều có những thứ này!

Ai chứng kiến cảnh này đều giật mình, Nam Cung Luân sờ mặt y giọng run rẩy hỏi, “Huynh bị sao thế này?” Diệp Lạc lại gạt tay hắn ra, quay mặt không nói gì. Nam Cung Luân cũng không miễn cưỡng tra hỏi. Hắn vừa đứng lên, cửa trước mặt mở toang ra.

Người bước vào không ngờ lại là phu nhân Đông Phương, bà bước đều đến nơi tiểu thư Đông Phương đang đặt chân. Phu nhân hiền từ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt đầu Đông Phương Nhật Linh. Ngay tức khắc mọi người trong phòng hóa đá, chẳng nói một lời nào khiến không khí im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng mũi ong ong bên tai. La Quán Phong không ngoại lệ, hắn là người bất ngờ nhất trong số này, càng nghĩ càng thấy quái gở. Không phải khi chiều bà ta muốn đánh con gái mình đến chết sao, không biết đã đập đầu vào đâu mà lại thành thế này rồi?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN