Nhị Sinh Hữu Phúc. - Chương 3: Tiểu Hạo.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Nhị Sinh Hữu Phúc.


Chương 3: Tiểu Hạo.


La Quán Phong có chút mệt mỏi, nên sau khi ăn xong hắn đi vào phòng và nghỉ lưng trên giường. Nhìn tạo dáng hình chữ thập của hắn mà Lý Phương Văn có chút buồn cười, y đến ngồi cạnh giường lay lay con người đang nhắm nghiền mắt kia dịu dàng bảo, “Quán Phong đệ mau đi tắm cho ta, xem kìa người đệ bốc mùi rồi này.”

Lý Phương Văn giả vờ lấy tay che mũi mình lại, La Quán Phong ngửi ngửi một lúc thấy đúng thật liền đứng dậy tự động vào nhà tắm. Lý Phương Văn theo sau tay cầm khăn tay cầm một bộ y phục, đến trước phòng tắm y đưa y phục và khăn cho La Quán Phong nói, “Nước ta đã pha sẵn, đệ mau vào tắm đi.”

“Vâng.” La Quán Phong gật đầu đáp.

Nói xong hắn tiến vào trong, khóa cửa, cơi y phục sau đó ngâm mình trong làn nước ấm nóng kia. Hắn vừa nghỉ ngơi vừa cảm thán, đối phương quả thật là một ca ca rất tốt, không những thế lại còn dịu dàng. Ngay cả nấu ăn, pha nước tắm hay đan giỏ cũng giỏi nữa. Hắn không thể lý giải vì sao La Quán Phong trước kia lại có thể lạnh nhạt với y.

Tuy rằng hắn đã thực sự là người của thế giới này nhưng La Quán Phong chưa quen với cuộc sống ở đây. Cũng phải thôi bởi vì hắn sinh ra đã là một người yếu ớt, từ nhỏ chỉ sống trong vòng tay của cha mẹ, quanh năm suốt tháng đối diện là bốn bức tường. Chưa từng đụng chạm đến công việc nặng nhọc nên đối với hắn mà nói hoàn toàn là vô cùng xa lạ. Như chỉ đi hái chút ít thảo dược thôi mà lại khiến hắn cảm thấy tay chân bủn rủn thế này rồi.

La Quán Phong nhắm nghiền mắt, tựa lưng trên thành gỗ mà hưởng thụ. Hắn đoán ở bên kia thời điểm hiện tại chắc là tang của hắn. La Quán Phong cảm thấy mình vừa may mắn vừa xui xẻo. May mắn hắn được sống thêm một lần nữa, nhưng lại đem đến đau thương cho ba mẹ….

……………..

“Ba, mẹ con xin lỗi hai người.” Trong bóng tối một đứa trẻ đang đứng nhìn cha và mẹ mỉm cười, mà khóe mắt của đứa bé này lại ngập trong nước. Hai bóng người ngày một xa dần, đứa bé vừa chạy vừa hét to, “Ba, mẹ đừng đi! Cho con xin lỗi vì đã không làm được gì cho hai người.”

Nhưng mà cho dù đứa bé có hét to đến khàn giọng, hai bóng người kia cũng chẳng hề đứng lại. Nụ cười của họ dần dần trở nên quỷ dị, miệng rộng, mắt lồi ra vừa lui về sau vừa đăm đăm nhìn đứa bé. Cậu hoảng sợ hét lớn, “Các người là ai? Không phải cha mẹ ta.”

Từ trong bóng đêm hiên ra một nữ quỷ hồng y, ả ta cười liên tục nhìn cậu rồi nói, “Người nghĩ cha mẹ ngươi sẽ yêu thương ngươi? Họ là chỉ cảm thấy người vô cùng phiền phức. Sinh ngươi ra đối với họ mà nói là phế vật.”
Đứa bé càng nghe càng bịt chặt hai tai của mình lại, lắc đầu, “Không thể nào, không thể như thế được!”

Ả che miệng cười, hỏi, “Ngươi muốn xem không?”

Đứa bé ngẩng đầu, nữ quỷ hồng y phất ngay lập tức hai thân ảnh là cha và mẹ cậu hiện lên. Cậu đoán không lầm đây là lần đầu tiên đến lớp, ngày đó vì cha mẹ đều bận việc nên chỉ có quản gia đưa La Thiên Trì đến nhận lớp. Trường cậu học là một trưởng khá nổi tiếng về học phí đắt đỏ, ở đây đại đa số là các tiểu thư hay công tử nhà giàu mới được vào. Chỉ có một số ít tự nhập học.

Nữ quỷ lại tiếp tục chuyển sang hình ảnh kế tiếp, đây là thời gian khi cậu ở trong viện, La Thiên Trì ngay cả mùi thuốc sát trùng vẫn con nhớ kĩ, ba mẹ hắn lại không xuất hiện trong hình ảnh. La Thiên Trì nhìn qua phía bên phải mắt thấy ba mẹ cậu đang nói chuyện với bác sĩ, nữ quỷ cho cậu nghe lén cuộc trò chuyện:

“Bác sĩ thằng nhóc đó sao rồi?” Người mẹ hỏi

Bác sĩ kia trả lời, “Tôi nghĩ nó sẽ không sống được bao lâu nữa, sắp tới sẽ có ca phẫu thuật, chỉ cần tôi tiêm vào nó một liều lượng thuốc dư thì có khả năng nó sẽ chết.”

Người kia không cảm thấy lo lắng ngược lại còn rất vui mừng, “Vậy thì tốt quá! Tôi đã mong nó sớm chết đi cho rồi.”

“Anh cứ yên tâm, khi nào xong việc tôi sẽ chuyển tiền cho anh.”

Xem xong đoạn hội thoại giữa hai người kia, trong lòng La Thiên Trì cảm thấy đau đến tột cùng. Mẹ cậu…người đó là mẹ cậu nhưng lại muốn cậu chết. La Thiên Trì nắm đầu khóc thét lên. Luôn đặt câu hỏi: Tại sao? Tại sao mọi người lại đối xử như thế? Mà nữ quỷ kia thấy La Thiên Trì càng khóc, ả lại càng cười đến mức điên lên. La Thiên Trì tức giận, nắm lấy cổ ả bóp nghẹn. Tuy chỉ là đứa bé mười hai tuổi nhưng lại mạnh lạ thường, ả ta không đau ngược lại còn vui đến sung sướng.

“Cút! Ngươi cút cho ta!”

“Ai da ta là đã giúp người, người lại tuyệt tình đến thế sao?” Ả nắm lấy tay cậu hất mạnh xuống. La Thiên Trì tay chân mềm nhũn lấy hai cánh tay ôm chặt đầu gối, cậu khóc, khóc vô cùng nhiều đến nỗi mắt sưng húp hết, nữ quỷ kia cười rồi dần dần biến mất, thay vào đó La Thiên Trì lại cảm nhận được có người đang ôm cậu. Cậu ngẩng mặt lên, người đó nói với cậu, “Đệ hãy mạnh mẽ lên, đừng bao giờ từ bỏ.”

La Thiên Trì chạy theo người đó, nhưng tiếc thật chưa kịp hỏi tên thì đối phương đã biến mất.

…………..
La Quán Phong mở mắt, thân ảnh trước mắt đang nhìn hắn lo lắng. Hắn ngồi dậy nhìn Lý Phương Văn một lúc khá lâu, Lý Phương Văn nhìn hắn khó hiểu. Lát sau trên gương mặt La Quan Phong xuất hiện vài giọt nước mắt, chúng trong suốt chảy dài từ mắt đến môi rồi rơi lách tách xuống bàn tay của Lý Phương Văn. Y bây giờ không có chút hoảng loạn ngược lại còn dịu dàng, y lấy khăn tay lau nước mắt cho người kia, ân cần hỏi, “Đệ tại sao lại khóc?”

La Quán Phong không nói gì, trực tiếp kéo y vào lòng mà ôm, hắn vừa ôm vừa khóc nấc lên, “Tại sao? Mọi người lại đối xử với đệ như thế?”

Lý Phương Văn không hiểu gì nhưng vẫn vỗ lưng an ủi hắn, “Đệ rốt cuộc là có chuyện gì? Hay là đệ mới gặp ác mộng?”

La Quán Phong gật đầu bắt đầu kể lể, sau khi nghe xong Lý Phương Văn càng ôm chặt hắn nói, “Không sao không sao. Ba mẹ đệ đã bỏ rơi đệ vậy thì hãy để ta cham sóc cho đệ.”

Bấy giờ hắn mới ngừng khóc được một lúc, tuy nhiên mắt thấy La Thâm đang nhìn mình, khóe mắt đã sớm ẩm ướt. La Quán Phong bật cười gọi La Thâm, “Đệ đứng đó làm gì, mau vào.”

La Thâm chậm rãi đi vào, mang theo một chậu nước ấm và khăn. Đến nơi cậu lấy khăn nhúng nước sau đó đắp lên trán cho La Quán Phong. La Quán Phong ôm bụng cười, Lý Phương Văn cũng cười theo. La Thâm thấy người ta cười mình có chút xấu hổ, tuy nhiên trong mắt xuất hiện tia vui vẻ. La Thâm xin phép ra ngoài rồi đem chậu và khăn vào trong nhà tắm. La Thâm ra bên ngoài hít thở không khí, nhìn qua bên trái là một vườn rau còn có cà rốt. Cậu thấy hứng thú liền đến xem, nhưng khi cậu đến lại thấy một con cọp trắng bị thương bên chân trái, đang run rẩy trên mặt đất. Người nó nhớp nháp bẩn thỉu vô cùng.

La Thâm có chút bối rối, ôm cọp con vào lòng rồi lao nhanh đến phòng tắm. Lý Phương Văn đang chuẩn bị giường chiếu để ngủ, bỗng nghe thấy tiếng sột soạt liền đi xem. Y nhìn vào khe cửa thấy La Thâm đang chải lông cho một…con cọp con!? Lý Phương Văn gõ cửa, La Thâm dừng động tác hoảng loạn, đành che cọp con lại. Lý Phương Văn không thấy hồi âm, trực tiếp đem cửa mở ra. Chỉ thấy La Thâm đang che chắn cho thứ gì đó, y nheo mắt hỏi, “La Thâm đệ giấu thứ gì ở sau lưng đưa ta xem.”

La Thâm lắc đầu, “Không…không có.”

Lý Phương Văn đến đẩy La Thâm sang một bên, nhìn xuống thấy cọp con đang ngủ say mê. La Thâm cứ ngỡ rằng y sẽ mắng hay đánh mình, nhưng không Lý Phương Văn chỉ đến cốc vào đầu cậu một cái rõ đau, nói, “Lần sau nếu có chuyện gì hãy nói cho ta biết. Ngộ nhỡ đệ xảy ra chuyện gì thì sao?”

“Vâng.” La Thâm nhàn nhạt đáp, thì ra Lý Phương Văn đang lo lắng cho cậu. La Thâm trong lòng xúc động, lần đầu tiên có người quan tâm và lo cho sự an nguy của cậu. La Thâm cười cười, bế cọp con lên tay. Cọp con giật mình tỉnh giấc, ngẩng đầu nhìn La Thâm. Cậu lấy tay vuốt ve nó, cọp con dường như rất thoải mái liền cọ cọ vào tay cậu vài cái. Lý Phương Văn vuốt bộ lông trắng mượt của nó, cọp con này thực sự đẹp. Lông trắng tinh, đôi mắt màu xanh lam trong suốt.

Cọp con thấy Lý Phương Văn, bước đầu tiên là phản ứng mãnh liệt. Sau đó nó nhảy khỏi La Thâm lao về phía Lý Phương Văn. Cũng khá may vì y bắt được nó. La Thâm nhìn nó bảo, “Có vẻ như cọp con rất thích huynh.”

“Ta cũng nghĩ như vậy. Hay là chúng ta thử đặt cho nó một cái tên xem sao.”
La Thâm nghĩ nghĩ một lát sau đó nói, “Đệ thấy gọi nó là Tiểu Hạo đi?”
Lý Phương Văn gật đầu, “Ta thấy cái tên này cũng rất được, vậy từ giờ nó sẽ là Tiểu Hạo.”

Tiểu Hạo ngao ngao vài tiếng, dường như nó rất thích cái tên này. La Thâm ngáp dài, bây giờ đã đến giờ Hợi nên cậu cảm thấy buồn ngủ. Lý Phương Văn nhìn nhận ra liền trả Tiểu Hạo về chỗ cũ, nói, “Bây giờ cũng muộn rồi, đệ ngủ ngon.”

“Ân, huynh cũng ngủ ngon.”

Lý Phương Văn đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại rồi về chỗ cũ. La Thâm ôm Tiểu Hạo trò chuyện với nó vài câu sau đó thiếp đi lúc nào không hay biết. Thế là trong bóng tối, một nam nhân xuất hiện phủ chăn lên cơ thể La Thâm…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN