Nhị thiếu gia, xin anh cách xa tôi một mét
Chương 14: Bạn Diễn
– Kĩ thuật diễn của cô cũng thật tốt!
============
“Bangg” Cái chảo trên tay Kì Hân rơi xuống đất, lăn vài vòng phát ra âm hanh chói tai…
Lúc này cô thực sự muốn cắn đứt lưỡi a~. Cô mím môi nhìn mặt ai đó bị cái chảo làm cho biến dạng, tím bầm một mảng.
– MK !!! Cô muốn hủy dung nhan của tôi? – An Vĩnh Phong gào lên như lợn chọc tiết, mặt hằm hằm nhìn Kì Hân. Cả người tỏa ra luồng sát khí như muốn dọa chết người ta. Khắp người anh được bao phủ bởi cột khói đen ngòm..
– A~ Não ngắn, tôi thực sự xin lỗi, tôi không cố ý. – Kì Hân nhìn thấy dáng vẻ của An Vĩnh Phong khi nổi giận thì có chút hoảng sợ, lí nhí nói.
( Au: Là bạn An Vĩnh Phong bị đánh đó ==”)
An Vĩnh Phong mặt đen thui nhìn cô, tựa như muốn đem chôn sống cô:
– Cô nói ai não ngắn?
Kì Hân muốn vả vào miệng mình. Cô chỉ buột miệng thôi mà. Huhuu ~ Trông mặt Não Ngắn thật đáng sợ nha … Lần sau, có cho tiền cô cũng không dám làm vậy nữa nha…
– Tôi không nói anh!
An Vĩnh Phong lười biếng hất cằm về phía Duy Khánh đang tựa người vào tường:
– Vậy cô bảo cậu ta?
Duy Khánh nhướn mày, nhìn Kì Hân thách thức…
Kì Hân nuốt nước bọt ừng ực … So với An Vĩnh Phong, Duy Khánh càng đáng sợ hơn gấp vạn lần nha…
– Cái đồ nha đầu thối nhà cô sao lại ra tay độc ác thế chứ? Dung nhan của bổn thiếu là trời phú, phải dùng để đi kiếm vợ nữa đó! Nếu mà mặt bổn thiếu bị dị dạng, bổn thiếu sẽ rạch mặt, móc mắt cô!- An Vĩnh Phong xoa xoa chỗ bị chảo đập vào. Trừng mắt lườm Kì Hân mấy phát.
– Tôi… lúc đó không phải muốn đánh anh! – Cô oan ức chu mỏ cãi.
Duy Khánh cướp lời, từ tốn nhả ra 7 chữ:
– Vậy lúc đó cô muốn đánh tôi?
– Tôi… nhưng mà phải xử lí vết thương đã. Vết thương quan trọng hơn!
Kì Hân đánh trống lảng, rồi cúi xuống, đỡ An Vĩnh Phong lên.
Hình như… cô quên mất điều gì thì phải. (Au: Có ai biết điều gì không? :3)
Đúng vậy! Cô chính là quên đi điều quan trọng nhất!…
“Phụt!” Trên mặt An Vĩnh Phong dính máu của cô. Kì Hân hoảng hốt “a” một tiếng, lùi lại phía sau, giữ khoảng cách đúng một mét.
Duy Khánh nhếch môi:
– Ngu ngốc!
Cô chính là vô cùng ngu ngốc! Xem ra ngày mai anh phải đích thân xử lí công việc rồi …
An Vĩnh Phong nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh, ngơ ngác hỏi:
– Cô sao vậy?
– Cậu im đi – Duy Khánh lạnh lùng ra lệnh, vác xác An Vĩnh Phong vào nhà của Lăng Uyển.
==========
Thời gian: 30p sau
Địa điểm: Nhà của Duy Khánh
Thử thách cần phải đối mặt: Papa Mama
Mục tiêu cần đạt: Diễn vai vợ chồng ân ân ái ái
======
Duy Khánh ôm eo Kì Hân đi vào nhà.
Bà Vân ( Khánh ‘ s mama) và ông Hưng ( Khánh ‘s papa) đang ngồi trên sofa, thấy hai người đi vào thì tươi cười:
– 2 đứa về rồi?
Kì Hân ngoan ngoãn “Vâng” một tiếng.
Nhìn hai người đúng là giống người yêu nhau đến chết đi sống lại mà. Kì Hân dựa người vào Duy Khánh, khoảng cách giữa hai người vô cùng gần. Cô có thể nghe được tiếng tim đập trầm ổn của anh.
– Mẹ à, cô ấy đứng dưới nắng quá lâu nên bị cảm. Con đưa cô ấy lên phòng. Ba mẹ cứ về trước, hôm nào sang thăm bọn con sau cũng được.
Kì Hân gãi đầu, ngại ngùng nói:
– Ba mẹ,… thật ngại quá!
Bà Vân nghe thế thì xua tay:
– Không, vất vả cho con rồi. Con đi nghỉ đi. Ta về, hôm khác sang thăm 2 con!
Duy Khánh và Kì Hân tiễn Boss đại nhân ra cửa. Đến lúc chiếc BMW đi khuất, cô mới hắng giọng:
– Anh à, họ đi rồi!
Duy Khánh gật đầu:
– Ừ
Kì Hân mặt nổi 3 vạch đen:
– Tay anh ôm chặt quá!
Anh tiếp tục gật đầu, bỏ tay ra
Lúc cô định đi lên phòng thì bị anh gọi lại. Anh đưa cho cô một tờ giấy sau đó không nói không rằng rời đi…
===============
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!