Nhị thiếu gia, xin anh cách xa tôi một mét
Chương 2: Bị bắt về nhà
_______
Kì Hân mang theo tâm trạng vô cùng tốt đến trường…
Ở lớp, hầu như không ai chú ý tới cô. Vì cô quá nhỏ bé, trong lớp đều không bao giờ mở miệng. Hơn nữa, nguyên nhân chủ yếu chính là ngoại hình của cô…
Kì Hân lúc nào cũng trang điểm làm cho khuôn mặt mình vô cùng khó coi.
Người ngoài nhìn vào đều không dám đến gần. Đó cũng chính là mục đích của cô.
Thứ nhất, là để trốn tránh.
Thứ hai, là để ít tiếp xúc với… con trai!
Chắc chắn ai cũng thấy lí do này vô cùng củ chuối. Nhưng đó là sự thật. Kì Hân chính là bị mắc bệnh…”sợ đàn ông”..
Chỉ cần là nam, trên 8 tuổi, đứng gần cô 1 mét thì mặt mũi cô vô cùng xanh xao, có thể sẽ nôn ra hết! Còn nếu đứng ngay sát, thậm chí chạm vào, cô liền lập tức phụt máu mũi.
Xui xẻo hơn là, nhóm máu của cô lại thuộc loại cực hiếm! AB Rh âm tính, ngoài mẹ cô có trùng nhóm máu ra thì có vô cùng ít người mang dòng máu này..
Huống chi cô lại là thiên kim Kì gia, cũng có thể coi là có chút tiền, có chút thế lực. Chính vì thế, cô luôn phải tự ngụy trang thật tốt, tránh tiếp xúc với đàn ông. Như vậy, chính cô mới không bị tổn thương.
…….
Trong lúc cô đang suy nghĩ vẩn vơ, một đám người áo đen tiến đến chỗ Kì Hân.
Cô lười biếng nhướng mày nhìn họ.
Đến lúc nhìn xong rồi, trên mặt nổi lên ba vạch đen…
Họ toàn là nữ! Còn trùng hợp mặc đồng phục đen, mặt mũi nhìn qua không hề có thiện ý. Lại còn…có nhiều người như vậy…
Chắc chắn là người do mẹ cô sai tới ==”
Kì Hân hoảng hốt đứng dậy, chạy như điên!
Nhưng chưa đến một giây sau, cô đã bị bà chị vạm vỡ nhất túm cổ như túm gà nhấc lên.
” A… Ơ…” Kì Hân liều mạng giãy dụa. Cuối cùng vẫn không có tác dụng!
Cô trừng mắt lên với bà chị vạm vỡ, rồi đằng đằng sát khí lườm đám người áo đen, sau đó la lên, mở miệng đe dọa:
“Mau thả xuống! Nếu không, chờ sau này bổn tiểu thư tìm các người tính sổ thế nào!!!”
Bà chị vạm vỡ kia liếc Kì Hân một cái, chậm rãi phun ra từng từ:
“Tiểu thư, đây là lệnh của phu nhân. Đừng giãy dụa, vô ích thôi, người bỏ cuộc đi.”
Kì Hân không chịu thua, tiếp tục liều mạng uốn éo thân mình. Tóc tai chẳng mấy chốc mà rối bù như tổ quạ, khuôn mặt dọa người nay lại càng dọa người hơn..
Bà chị vạm vỡ khẽ nhăn mày, gật đầu một cái.
Sau đó, Kì Hân mở lớn mắt, nhìn bà chị áo đen cao gầy tay cầm kim tiêm, cười “lễ phép” chậm rãi tiến về phía mình.
Cô thở dài, cảm nhận được mũi kim đâm vào tay mình, sau đó nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
Quả nhiên, cô sẽ bị sớm bắt về nhà.
Nếu biết trước như vậy thì cô đã trốn đi xa hơn…
____________
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!