Nhị thiếu gia, xin anh cách xa tôi một mét
Chương 46: Bữa tối dưới ánh nến
Duy Khánh nhìn cô cười cười, sau đó đưa que kem cho cô.
Kì Hân nhẹ nhàng cảm ơn một tiếng, sau đó ngồi xuống băng ghế, im lặng giải quyết que kem. Anh cũng ngồi xuống theo cô, 2 người một nam một nữ thu hút sự chú ý từ người đi lại. Thậm chí có người còn dùng điện thoại chụp ảnh. Nhưng vì cái trừng mắt của Duy Khánh nên đành xóa đi.
Kì Hân buồn cười nhìn người kia, ăn xong kem thì đứng dậy. Bảo anh tìm chỗ ăn trưa.
====
Địa điểm ăn của hai người là Royal Club.
Duy Khánh dẫn cô lên tầng cao nhất, sau đó theo thường lệ gọi 2 phần Beefsteak.
Trong thời gian chờ đợi, Kì Hân ngồi chăm chú chém Zombie. Còn Duy Khánh ngồi đối diện, chống cằm ngắm cô.
Kì Hân thấy không thoải mái lắm, bắn trượt vô cùng nhiều, sau đó không chịu được nữa liền mở miệng:
– Đừng nhìn tôi như vậy, có được không?
Duy Khánh mỉm cười không nói gì. Đến lúc 2 phần Beefsteak được bưng ra, anh cẩn thận đỡ lấy, sau đó ngồi kiên nhẫn cắt cho cô.
Kì Hân ngượng ngùng nhìn anh. Tim cô đập thịch một tiếng… Cô nhìn anh anh nhìn cô… 4 mắt chạm nhau.
Kì Hân hắng giọng một cái, sau đó cả 2 im lặng ăn trưa.
Không khí ngượng ngùng bao trùm…
========
Duy Khánh ăn xong thì bảo cô đi chơi với NYC, buổi chiều anh sẽ tới đón. Kì Hân cũng rất ngoan ngoãn chấp nhận. Sau đó cô mới sực nhớ ra là quên lưu số điện thoại của anh. cô vẫy anh lại, cầm điện thoại cảu anh bấm một dãy số.
Duy Khánh lưu số của cô vào. Cuối cùng phóng xe đi mất.
Nhưng mà xui xẻo là NYC của cô hôm nay lại đi làm thêm. Kì Hân không có việc gì làm, đi bộ trong công viên. Đến 7 giờ bắt taxi về DH Villa.
Cô về đến nơi, cũng vừa kịp chứng kiến cảnh tượng ngọt ngào nhất…
Duy Khánh đang ở trong bếp. Anh đeo tạp dề hình gấu Pooh. Tay áo sắn lên. Nhìn từ ngoài vào cảm thấy vô cùng ấm áp..
Kì Hân ngây người ngắm anh, sau đó định thần lại, nhẹ nhàng hắng giọng một cái.
Duy Khánh thấy cô thì mặt dài ra:
– Sao lại về rồi?
– Ừm… Tiểu Uyển đi làm thêm. Rảnh rỗi quá nên về nhà…
Duy Khánh gật đầu. Anh kéo ghế, ấn cô ngồi xuống. Sau đó lần lượt bày từng món ra đĩa, bê ra cho cô.
Sau cùng, anh tắt tất cả điện trong nhà, thắp nến ở chính giữa bàn ăn. Anh tháo tạp dề, ngồi xuống đối diện cô:
– Em nếm thử xem.
Kì Hân nhìn đồ ăn trên bàn mà thèm chảy nước miếng. Anh ta có phải là được đào tạo nấu ăn chuyện nghiệp không? Món ăn nhìn trông hấp dẫn quá…
Cô cầm đũa, nếm thử một miếng, lại cảm thấy vừa miệng. Cô tiếp tục gắp tất cả các đĩa trên bàn ăn.
– Rất ngon…- Cô giơ hai ngón cái lên.
Duy Khánh đắc ý vỗ ngực, sau đó giục cô ăn cơm.
Bình thường cô đều là ăn rất ít. Nhưng hôm nay lại vì anh mà phá lệ, ăn đến 3 bát cơm.
Ăn xong cũng đã là 8 giờ tối. Duy Khánh gọi Tiểu Nguyệt thu dọn đồ đạc. Còn mình và Kì Hân thì đi lên phòng ngủ.
Hôm nay cô cảm thấy rất mệt, vừa lên giường đã thiếp đi.
Trong mơ, cô cảm thấy có ai đó vuốt tóc cô, nhẹ nhàng nói:
– Anh yêu em.
Sau đó lại cảm thấy ngón tay lành lạnh….
Kì Hân chép miệng, mỉm cười ngọt ngào:
– Em cũng yêu anh..
==============
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!