Nhị thiếu gia, xin anh cách xa tôi một mét - Chương 64: Một Nhà Ba Người?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Nhị thiếu gia, xin anh cách xa tôi một mét


Chương 64: Một Nhà Ba Người?


Chương 64: Một nhà ba người?

Au: Lúc đọc lại truyện, thực sự au thấy nó rất dở :

========

Kì Hân thay bộ váy vừa thử ra, mặc lại bộ quần áo cũ, sau đó đi ra ngoài.

Cô gật đầu với Duy Khánh, đưa bộ váy kia cho nhân viên bán hàng. Cô nhân viên cúi đầu mỉm cười với cô, lập tức đem bộ váy đi gói lại.

Kì Hân thấy Duy Khánh đang ngồi trên ghế, ánh mắt lại hướng về phía Mục Hy đang đứng trước gương. Tim cô đập “thịch” một cái, mí mắt giật giật. Trong lòng cô dậy lên nỗi bất an, một dự cảm chẳng lành bao phủ lấy cô.

Kì Hân lắc lắc đầu, gạt phăng những suy nghĩ không đúng ra khỏi đầu mình. Cô hít sâu, chậm rãi tiến đến chỗ Duy Khánh. Anh như cảm nhận được ánh mắt của cô, xoay đầu nhìn lại.Ánh mắt hai người chạm nhau..

Kì Hân mỉm cười, anh cũng cười. Duy Khánh đứng dậy, nhanh chóng tới chỗ cô, ôn nhu vuốt tóc cô.

– Chiếc váy vừa nãy… anh đã thay em thanh toán rồi?

Kì Hân tự nhiên nhìn thẳng vào anh.

Duy Khánh gật đầu:

– Phải. – Anh dắt tay cô ra chỗ anh vừa ngồi. Duy Khánh đảo mắt nhìn xem còn chiếc ghế nào không, nhưng xung quanh đều không có. Anh định gọi nhân viên bán hàng thì Kì Hân ngăn lại.

– Không sao, em có thể đứng.

Duy Khánh nhìn cô:

– Em không mệt sao? Anh đứng cùng em.

Kì Hân mím môi, ấn anh xuống ghế:

– Không mệt! Anh cứ ngồi đó đi.

Duy Khánh cười cười:

– Vậy chúng ta cùng ngồi được không? – Anh vừa nói vừa kéo tay cô xuống. Cả người cô mất trọng tâm lao vào lòng anh. Thế là cả hai cùng ngồi chúng một chiếc ghế, anh bế cô.

Kì Hân đỏ mặt ngại ngùng. Cô muốn đứng dậy ngay lập tức nhưng bị Duy Khánh giữ chặt. Đầ anh đặt trên vai phải của cô. Anh ôm cô từ sau lưng, động tác vô cùng tự nhiên. Tựa như hai người đã ngồi như thế hàng trăng lần.

Kì Hân bặm môi, quay sang nhìn Duy Khánh trách móc.Khóe miệng lại không tự chủ mà cong lên.

– Này anh, anh đang làm gì vậy? Người ta đang nhìn kìa.

Duy Khánh nắm chặt tay cô:

– Chúng ta đang làm những gì em nghĩ đó. Cứ để người ta nhìn. Anh và em vốn là đôi vợ chồng đẹp đôi nhất Trái Đất mà.

Kì Hân bĩu môi, làm mặt hề nhìn anh. Sau đó cả hai cùng cười.

Được một lúc, Kì Hân lại xấu hổ cúi mặt xuống. Mấy chị bán hàng nhìn hai người, trầm trồ khen ngợi.

– Này… Anh ấy thật là đẹp trai quá đi!… Thật tiếc là đã có vợ rồi…

– Chị ấy cũng thật đẹp! Thật xứng đôi.

– Hai người đúng là một đôi trời sinh.. Tình cảm chưa kìa! Còn nắm tay nữa! Ghen tị quá đi..

Duy Khánh nghe thấy thì nhìn bọn họ, nhếch môi cười, làm cho nhân viên nữ tim như ngừng đập, dùng ánh mắt chứa đầy lửa tình nhìn Duy Khánh.

Kì Hân tức mình đạp vào chân anh. Duy Khánh nhăn mặt kêu đau, véo má cô:

– Sao thế?

– Anh suốt ngày chỉ thích trêu hoa ghẹo nguyệt..

Duy Khánh bật cười:

– Nhưng cuối cùng anh vẫn là chồng em, anh vẫn yêu em nhất nhất nhất trên đời là được đúng không?

Kì Hân lườm Duy Khánh, đánh nhẹ vào tay anh:

– Miệng lưỡi thật dẻo.

..

Hành động thân mật của hai người lại lọt vào mắt của Mục Hy.. Cô đang đứng trước gương, qay đầu lại thì thấy Duy Khánh đang nhìn mình. Cô mỉm cười đáp lại sau đó tiếp tục nhìn ngắm mình trong gương. Một lúc sau, khi cô quay lại thì đã thấy hai người họ vô cùng vui vẻ cười đùa. Kì Hân còn ngồi trên đùi Duy Khánh, tay họ đan chặt vào nhau, vô cùng tình cảm..

Tựa như không có gì có thể xen vào giữa hai người họ..

Không ai có thể..

Cô cũng không thể..

Mục Hy cắn răng nhìn Duy Khánh và Kì Hân. Mặt trắng như tờ giấy.

Không thể như vậy được! Cô không thể thua! Kì Hân cô ta là cái thá gì chứ? cô ta là gì mà dám cướp đi chiếc ghế Trần thiếu phu nhân chứ? Cô ta là cái gì mà cướp mất vị trí của cô trong lòng Duy Khánh chứ?

Cô ta có tư cách gì chứ?

Cô và Duy Khánh.. đã quen biết nhau lâu rồi. Ba mẹ Duy Khánh cũng quen biết ba mẹ cô. Cả hai nhà đã chuẩn bị hôn sự, ngay cả nhẫn đã mua rồi! Nhưng… Đùng một cái, Kì Hân ở đâu chui ra xen vào giữa cô và Duy Khánh! Tình cảm của bọn cô đang tốt, tại sao lại thêm cô ta vào chứ?

Mục Hy căm ghét nhìn Kì Hân, đáy mắt ánh lên tia sắc lạnh..

Vợ của Duy Khánh, chỉ có một người! Đó là cô! Chỉ cô mà thôi!

Còn nếu Duy Khánh đã động tâm với cô ta, cô sẽ kéo cô ta đi cùng!…

Kì Hân lạnh sống lưng. Cô thấy Mục Hy đang nhìn mình, ánh mắt có gì đó rất lạ. Cô chăm chú nhìn Mục Hy, cũng không tập trung nghe Duy Khánh đang nói gì.

Mục Hy nhìn cô.. rất giống như nhìn kẻ thù! Ánh mắt tràn ngập ý đối địch. Kì Hân rùng mình một cái.

Duy Khánh thấy Kì Hân mất tập trung thì cũng nhìn theo cô. Mục Hy đang đứng đó, nhìn anh. Ánh mắt dịu dàng trầm lặng..

Anh vỗ nhẹ vào người Kì Hân:

– Chúng ta về thôi.

Kì Hân gật đầu, đứng lên. Cô đưa tay về phía Duy Khánh, tỏ ý muốn kéo anh dậy.

Duy Khánh nắm lấy tay cô, nhưng lại tự mình dùng sức đứng dậy. Ngồi một lúc, chân anh đã mỏi nhừ rồi. Xem ra anh quá cưng chiều cô vợ nhỏ, lại làm cho cô tăng lên mấy cân.

Duy Khánh và Kì Hân đến trước mặt Mục Hy:

– Chúng ta về thôi?

Mục Hy gật đầu, dứt khoát nói “được”, sau đó cả bá cùng đi bộ đến chỗ gửi xe..

Duy Khánh lái chiếc Bugatti Veyron màu đỏ rượu vô cùng nổi bật. Kì Hân ngồi ghế phụ. Mục Hy ngồi ghế sau.

Đi được nửa đường, Duy Khánh bỗng dừng xe lại, dặn dò Kì Hân và Mục Hy ngoan ngoãn ở yên trong xe. Anh đi một lát rồi sẽ quay lại.

Kì Hân nhìn anh băng qua đường, hướng thẳng đến siêu thị ở ngay gần đó..

Thì ra là anh muốn vào đây. Nhưng vào làm gì chứ?

Cô tò mò gãi đầu, bắt đầu cho trí tưởng tượng bay cao bay xa, xa tít trên mây. Cô tưởng tượng đến một nghìn khả năng có thể xảy ra, tưởng tượng xem anh vào siêu thị mua những gì..

Một lúc sau, Duy Khánh trở ra, trên tay cầm một túi lớn.

Anh mở cửa xe, nhét túi vào tay Kì Hân. Cô tò mò nhìn anh, lại nhìn cái túi, cuối cùng cô mở nó ra..

Ở bên trong toàn là đồ ăn vặt, hơn nữa toàn là đồ cô thích!

Kì hân cảm động nhìn Duy Khánh.. Cô nhớ, có một buổi tối, cô nằm trên giường xe TV. Anh ôm laptop xử lí công việc. Cô nằm đó vừa ăn bỏng ngô vừa thao thao bất tuyệt. Nói rằng cô thích ăn rất nhiều thứ, đặc biệt là đồ ăn vặt. Cô kể tên một loạt đồ ăn ra. Không ngờ anh vẫn còn nhớ!

Duy Khánh nhìn thấy ánh mắt cảm động của Kì Hân thì véo mũi cô:

– Là ông xã đại nhân đã mua cho bà xã đại nhân! Bà xã đại nhân nhớ ăn hết nha..

Kì Hân gật đầu, xoa xoa mũi:

– Được.

Mục Hy ở ghế sau như bị bỏ quên. Cô như người vô hình, hai người kia đều không chú ý tới cô..

Trong lòng cô chua xót.. Anh chưa bao giờ chủ động đi siêu thị, dù là cô rủ đi anh cũng rất lười.. Thế mà anh đã đích thân vào siêu thị mua đồ ăn vặt cho Kì Hân.

Cô giống như một kẻ thua cuộc. Sự ghen tị bắt đầu xâm chiếm lí trí của cô..

Mục Hy nghiến răng nhìn Duy Khánh và Kì Hân đang thoải mái cười đùa. Cô hắng giọng phá tan bầu không khí:

– Anh Khánh?

Duy Khánh bình thản hỏi:

– Sao vậy?

Mục Hy hắng giọng, miễn cưỡng đáp:

– Anh và Kì Hân.. có thể cho em ở đó vài ngày không? Tử Hàn đi công tác ở New York, phải rất lâu nữa mới về…

Duy Khánh quay sang Kì Hân, thấy cô thản nhiên gật đầu thì cũng gật đầu theo..

Kì Hân ngoài mặt thản nhiên nhưng trong lòng lại bất an. Vậy là cả ba người sẽ sống cùng nhau sao? Ba người một nhà sao?!…

=============

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN