Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta - Chương 37: Người xa lạ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta


Chương 37: Người xa lạ


Trần Hậu nghe Rin nói vậy liền hiểu ý mà không đề cập đến chuyện Trịnh gia nữa. Pi ở bên cạnh liền thay đổi tình trạng căng thẳng này.

– Rin, thật mừng khi cậu đã tỉnh lại rồi. Bên Minh Trí hình như vẫn chưa thể tỉnh lại. – Pi nghĩ nhắc đến Minh Trí tâm trạng Rin sẽ tốt hơn mà không nhớ đến chuyện của Trịnh gia.

– Minh Trí là ai? – Rin ngơ ngác nhìn Pi mà hỏi.

Cả hai Pi và Trần Hậu liền kinh ngạc, chẳng lẽ cô lại quên đi mất người cô yêu thương mà đau khổ như vậy. Pi liền nhìn sang vị bác sĩ mà hỏi

– Anh nên kiểm tra kĩ hơn, vì sao cô ấy có thể quen được người ấy?

Vị bác sĩ mời Pi và Trần Hậu ra ngoài để kiểm tra tổng thể.

Bên ngoài hai người đều lo lắng không yên.

– Cậu ấy quên đi anh ta cũng tốt. – Pi bỗng cất lời nói với suy nghĩ của riêng mình.

– Vì sao cô lại nghĩ như vậy. – Trần Hậu ngạc nhiên quay sang nhìn Pi

– Anh ta đến bên Rin chỉ mang đến cho cậu ấy đau khổ, quên đi thật tốt thật tốt. – Hai dòng nước mắt của Pi vì Rin mà rơi lệ.

– Thiếu gia thật sự… – Trần Hậu chưa kịp nói hết câu

– Xem như vì Rin, vì bình yên của chúng tôi anh đừng nhắc tới cái tên Trần Minh Trí nữa. Nếu Rin có hỏi lại thì cứ nói là một người quen biết cũ không quan trọng. – Pi chặn lời Trần Hậu mà nói.

– Nhưng…

– Không nhưng gì cả, anh hãy hứa với tôi.

– Được, tôi hứa – Trần Hậu suy nghĩ hồi lâu rồi cũng đồng ý.

Xương chân của Rin cũng đang hồi phục rất nhanh vì thời gian cô nằm trên giường không hoạt động nên không bị thêm chấn thương khác. vị bác sĩ trẻ tuôi luôn đến để hướng dẫn Pi những bài tập vật lý trị liêu để tập cho Rin có thể đi lại bình thường.

– Những việc này anh có thể trực tiếp chỉ cho Rin, không cần phải thực hành qua cho tôi. – Pi khó chịu

– Tôi không có nhiều thời gian, chỉ qua cho cô để cô tập cho bạn mình không tốt sao? – Bác sĩ Quốc Toàn trả lời

– Anh thật sự bận rộn sao. Nếu bạn rộn vì sao ngày nào dù không phải đến ca trực để khám cho Rin anh cũng xuất hiện tại đây? – Pi bực bội vì cứ gặp vị bác sĩ này mãi

– Tôi quan tâm đến bệnh nhân có gì không tốt sao? – Quốc Toàn ngạc nhiên nhìn Pi

– Anh quan tâm đến Rin sao? – Pi liền hỏi lại

– Tôi quan tâm đến tất cả bệnh nhân. – Quốc toàn chống chế

– Cái bệnh viện này cũng có ngàn bệnh nhân, anh dành thời gian cho Rin xem ra hơi nhiều rồi nhỉ. – Pi mỉa mai

– Thôi được rồi, tôi đi trước đây cô nhớ khuyên bạn cô siêng năng tập thì sẽ nhanh đi lại được. – Quốc Toàn không biết phải đối đáp thế nào cô gái này thì quyết định đánh bài lui

– Không tiễn. – Pi lạnh lùng đắc thắng.

Nhớ lại hôm đó, sau khi kiểm tra tổng quát cho Rin bác sĩ nói rằng có thể Rin đã chịu nhiều tổn thương nên mất đi một phần kí ức. Đây là trường hợp hiếm có và có thể cô ấy sẽ nhớ lại nếu được mọi người nhắc nhiều đến. Pi quyết định sẽ không nhắc đến Trần Minh Trí nữa, coi như chưa từng gặp con người lạnh lùng vô tâm với bạn thân của Pi như vậy. Trong lòng cảm thấy yên tâm hơn về những ngày tháng sau này của Rin không phải khóc một mình trong đêm, không phải yêu thương một kẻ lạnh lùng.

Pi vào trong phòng Rin đang nằm nhìn ra bên ngoài cửa số, ánh mắt Rin mang một nỗi buồn vời vợi, Pi khẽ đi tới cầm lấy tay Rin mà nói:

– Rin, cậu đừng buồn nữa mọi chuyện đã qua rồi.

– Pi, có phải tớ đã quên mất người nào đó không? – Rin nhớ lại cái tên Minh Trí rất quen thuộc nhưng không thể nhớ ra.

– Cậu muốn nhắc đến người tên là Minh Trí sao? Chỉ là một người quen bình thường thôi không quan trọng. – Pi giả cười mà nói trong đau lòng.

– Thật vậy sao? Mình lại có cảm giác rất quen thuộc. – Rin nhìn thấy bụng Pi liền quên đi mọi chuyện mà nở nụ cưởi mà nói: “Bé con đã gần 5 tháng rồi nhỉ, không còn bao lâu nữa mẹ Rin sẽ được bế con rồi.”

– Cậu không được dành bế con với mình. – Pi cười mà trêu đùa

Rin chỉ cười với Pi mà vuốt ve trên bụng Pi, nụ cười nhẹ nhàng của cô như một mùa xuân đã quay lại trên gương mặt gày gò xanh xao.

– Pi, cậu đưa tớ ra ngoài hít thở không khí được không. Tròng này ngột ngạt quá. – Rin chán ngán cái căn phòng bốn bức tường này.

– Đươc, mình sẽ đẩy cậu đi. – Rin nhờ người đỡ Rin ngồi ngay ngắn vào xe lăn liền đẩy ra vườn hoa.

Trên đường đi ra khỏi bệnh viên, Rin nhìn thấy một cô gái nét mặt rất quen thuộc trên tay cầm một bó bông hồng máu trắng đang từ phía trước đi về phía cô. Rin nhớ đã gặp cô gái này ở nơi nào nhưng nhớ mãi không ra. Chiếc xe lăn của cô được đi đẩy lướt qua cô gái đang tươi cười đi đối diện làm lòng Rin dâng lên một sự bất an.

………………………………………………………………

Cửa phòng bệnh được mở ra, một cô gái ôm một bó bông hồng màu trắng bước vào nở một nụ cười thật tươi với người nằm trên giường bệnh.

– Trí, anh hôm nay đã khoẻ hẳn chưa. – Tố Uyên tươi cười để bó bông trên bàn chạy đến bên Minh Trí mà đưa bàn tay khẽ lên trán anh.

– Tố Uyên, anh không sao đâu. Hôm nay em lại mang hoa nữa sao, những bông hoa hôm qua vẫn chưa tàn mà. – Minh Trí nhẹ nhàng nói.

– Em biết anh rất thích hồng trắng nên mỗi ngày đều mang đến, hoa không nên nhìn lúc nó tàn héo chỉ nên nhìn lúc chúng còn tươi thì ta càng thấy vẻ đẹp mà yêu nó hơn. – Tố Uyên sà vào lòng Minh Tri mà nói.

– Em vẫn còn nhớ anh thích hồng trắng sao, những năm tháng qua không có anh bên cạnh em sống thế nào? – Minh Trí dùng bàn tay vuốt nhẹ lên mái tóc của Tố Uyên.

– Từ sau ngày hôm đó, em được đưa đến bệnh viện khác và bị cha anh nói rằng anh đã không còn nhận ra em nữa nên ông ấy muốn cắt đứt mọi chuyện. Ông đe doạ em cải lời sẽ làm hại cha mẹ em. – Tố Uyên nhớ đến chuyện trước kia liền nhỏ lệ.

Minh Trí dùng bàn tay khẽ lau giọt lệ trên bờ má của Tố Uyên, nhẹ ôm cô vào lòng mà nói: ” Ngày đó vì anh không cẩn thận mà đâm xe làm em bị thương, lại đáng trách hơn là quên mất đi một cô gái đáng yêu như em. Từ hôm nay anh xin hứa sẽ luôn ở bên cạnh mà yêu thương chăm sóc em.”

( Chết rồi, Trí đã hứa vs ng khác rồi, thế Rin của mình thì phải làm sao???? – Tác giả )

Tố Uyên mỉm cười hạnh phúc mà tựa vào lòng Minh Trí ấm áp.

********************************

Vài ngày trước:

Minh Trí tỉnh lại trước Rin vài ngày, vì anh bị va đập vào đầu mạnh nên tình trạng cũng không khá hơn Rin là mấy. Nhưng tất cả kí ức của ngày trước anh đều có thể nhớ lại tất cả, nhớ về vụ tai nạn xe mười năm trước và cô người yêu bé nhỏ của mình. Nhưng tất cả kí ức của mười năm trở về đây đều bị tẩy sạch cả, anh đã quên Rin- cô gái nhỏ vì anh mà chịu nhiều đau khổ.

Minh Trí tỉnh lại liền cho gọi Trần Hậu vào mặc dù Trần Phó Quang phản đối nhưng vẫn không dám cải đứa con bất trị này.

– Thưa thiếu gia gọi tôi. – Trần Hậu trả lời.

– Mau tìm Tố Uyên đến đây cho tôi. – Minh Trí lạnh lùng ra lệnh.

– Thiếu gia đã nhớ ra Tố Uyên tiểu thư. – Trần Hậu sứng sốt nhìn Minh Trí

– Đúng vậy, bây giờ tôi muốn gặp cô ấy ngay lập tức. – Minh Trí lớn tiếng.

– Dạ, tôi sẽ đưa tiểu thư đến ngay.

Trần Hậu ra khỏi phòng mà ngổn ngang suy nghĩ, ngày trước Minh Trí thiếu gia và Tiểu thư Tố Uyên tình cảm thắm thiết mặc dù Trần lão gia tỏ ý chê bao gia cảnh của nhà cô ta. Nhưng vì nuông chiều thiếu gia nên đã không ra tay ngăn cách chỉ vì nghĩ tuổi trẻ của cậu ấy sẽ nhanh chán. Vì tai nạn bất ngờ mà thiếu gia mất đi trí nhớ, lão gia thừa cơ hội giấu nhẹm đi chuyện của cô ta xoá sạch cô ta ra khỏi cuộc sống của Minh Trí. Trần lão gia sai người trong nhà thu dọn hết tất cả những thứ liên quan đến Tố Uyên mà vứt đi tất cả nhưng lại sót một tấm hình trên máy tính mà Minh Trí cứ mãi thắc mắc. Khi Trần lão phát hiện liền nói là một cô gái người yêu cũ của thiếu gia nhưng đã chết do bệnh tật thì thiếu gia cũng không còn thắc mắc gì những vẫn luôn suy tư mà không hề xoá đi. Nay thiếu gia lại quên đi Hà My tiểu thư, nhớ ra Tố Uyên thì thật là đáng thương cho một Hà My nhỏ bé, cô gái này không biết sẽ xảy ra bao nhiêu đau thương nữa nếu biết được sự thật này.

Trần Hậu điều tra cuối cùng cũng tìm được Tố Uyên tại một ngôi nhà ngoại thành, Tố Uyên khi biết Minh Trí nhớ ra mình mà tìm thì vui mừng mà vội vàng đi theo Trần Hậu mà không nói môt lời với người yêu hiện tại của cô.

********************************************

– Tố Uyên, anh muốn ra ngoài dạo một vòng. – Minh Trí buồn chán mà nói.

– Được, em dìu anh đi. – Tố Uyên cười đỡ Minh Trí đứng lên.

Minh Trí và Tố Uyên cùng nhau tình tứ đi ra phía vườn hoa trong bệnh viện, phía sau là sáu tên vệ sĩ đi phía sau bảo vệ khiến cho mọi ánh mắt trong bệnh viện đều hướng đến hai người bọn họ trong đó có Rin và Pi.

– Rin, chúng ta về phòng thôi, cậu mệt rồi. – Pi thấy Minh Trí liền muốn đưa Rin đi nơi khác

– Không, mình còn muốn ở lại nơi đây, mình chưa mệt. – Rin nói mà ánh mắt vẫn nhìn về phía đôi trai gái kia

– Vây mình đẩy cậu ra phía kia xem hoa mười giờ nhé, đúng mười giờ chúng sẽ nở hoa thật đẹp. – Pi vừa nói vừa đẩy Rin đi.

– Pi, cậu có thấy bọn người lúc nãy trong thật quen. – Rin vẫn quay đầu lại nhìn mà nói.

– Sao chúng ta có thể quen họ được, xem ra họ là người xấu đi bên cạnh có rất nhiều người đi theo phía sao. – Pi lờ đi

– Có lẽ là vậy. – Rin không nhìn nữa mà quay mặt về phía trước, trong lòng có một cảm giác khó chịu.

Minh Trí và Tố Uyên cầm tay nhau đi đến một vườn hoa, một tên vệ sĩ mang ghế cho hai người ngồi xuống mà hít thở không khí trong lành bên ngoài bệnh viện.

– Trí, anh xem đôi bướm kia xem, chúng thật giống chúng ta bây giờ trông thật đẹp đôi. – Tố Uyên nắm lấy tay Minh Trí mà nói.

Minh Trí không nói gì chỉ nhìn theo hướng Tố Uyên chỉ rồi mỉm cười, chỉ cần có cô gái này bên cạnh thì anh không cần phải nhớ hay biết đến những chuyện gì đã xảy ra.

Rin cùng Pi thăm thú khắp nơi cảm thấy trong người hơi mệt nên muốn về phòng, Pi liền đẩy cô đi tiến về phía cửa bệnh viện.

Minh Trí và Tố Uyên trò chuyện một lát thì một tên vệ sĩ nói là Trần Phó Quang chuẩn bị đến nên muốn Minh Trí về lại phòng, anh vì có Tố Uyên bên cạnh nên cũng không muốn gây gỗ với ông ta nên quyết định về lại phòng.

Khi Pi đẩy Rin đến thang máy thì phía sau là Minh Trí cùng Tố Uyên cũng đang đi tới phía thang máy. Một tên vệ sĩ đi tới phía Pi mà nói.

– Hai người làm phiền nhường thang máy cho chủ nhân chúng tôi có việc gấp.

Rin và Pi cùng nhìn về phía bọn họ thì Pi không thể nói lời nào vì quá bất ngờ, Rin tỏ ra tức giận mắng:

– Chủ nhân các người có việc gấp, tôi không gấp sao.

– Cô gái, mau nhường đường không thì… – Tên vệ sĩ đe doạ.

– Thì thế nào, anh muốn đánh người đang bị thương trong bênh viện sao. Mau cút đi chỗ khác. – Rin tức giận hét lên, ánh mắt hướng về phía Minh Trí. ” Đại gia, anh mau dạy lại chó nhà mình đừng để cắn bậy, nếu không tôi liền ngủ chủ nào chó nấy.”

Minh Trí từ lúc nãy giờ không quan tâm chỉ hướng mắt về phía Tố Uyên, nhưng khi nghe chửi thì nhanh chóng nhìn về phía Rin.

Bốn mắt nhìn nhau, trong Rin bỗng cảm giác tức giận mất đi mà thay vào đó là đau lòng chua xót, trong Minh Trí là một cảm giác thật ấm áp và thân quen.

– Các người mau cút hết đi, nhường đường cho cô ấy. – Minh Trí không dời mắt khỏi Rin mà nói.

Pi hoàng hồn liền nhanh chóng đẩy Rin vào thang máy khi có tín hiệu mở cửa, nhưng ánh mắt Rin vẫn không dời khỏi Minh Trí đến khi cửa thang máy đóng lại.

– Pi, có thật là mình không quen anh ta. – Rin sờ tay lên tim mà nói.

– Cậu bị sao vậy? – Pi không trả lời mà hỏi ngược lại.

– Vì sao khi nhìn thấy anh ta, tim tớ đập rất nhanh cảm giác rất quen thuộc.

– Có lẽ cậu mới bị tại nạn nên còn mệt thôi, chúng ta không quen bọn họ

Rin không hỏi gì thêm nữa vì nghĩ lời Pi nói cũng có phần đúng, nhưng trong đầu hình ảnh Minh Trí lấp đầy.

Cửa thang máy đóng lại nhưng ánh mắt Minh Trí vẫn còn nhìn về phía cô gái đó làm trong lòng Tố Uyên cảm thấy khó chiu mà giận dỗi.

– Trí, anh xem người ta đi rồi mà anh còn đắm đuối như vậy, xem ra những năm qua anh rất đào hoa rồi. – Tố Uyên nung nịu nói.

– Anh xin lỗi, chỉ là nhìn cô ta rất quen nên anh đang cố gắng nhớ lại nhưng không thể nào nhớ được. – Minh Trí nghe được lời Tố Uyên nói thì ánh mắt mới đời về phía cô ta.

– Nếu quen biết từ trước thì cô ta đã chào hỏi anh, anh xem cô ta cỏn mắng anh. Nhưng anh thật khác trước đây, vì sao không hề tức giân mà còn nhưởng đường cho cô ta chứ. – Tố Uyên cảm thấy rất lạ.

– Anh cũng cảm thấy kì lạ, nhưng dù anh có khác ra sao thì anh vẫn yêu em. – Minh Trí ngọt ngào nói.

Hai người cùng dắt tay nhau về phòng bệnh của anh.

– Vì sao chưa khỏi hẳn mà con lại ra ngoài. – Trần Phó Quang lo lắng nói.

– Chỉ muốn hít chút không khí trong lành. – Minh Trí nằm trên giường nhắm mắt lạnh lùng nói.

– Con mau dưỡng sức nghĩ ngơi, việc trong công ty ta lo không hết đây. – Trần lão mệt mỏi đáp.

– Nếu ông tới đây vì việc công ty thì mời về cho, tình hình như thế nào Trần Hậu và thư kí riêng đã báo cáo với tôi rồi. Ông không cần lo lắng nữa, về việc của Tố Uyên đã qua tôi sẽ không tính với ông thay vào đó hãy mau đứng ra tổ chức cho chúng tôi một lễ đính hôn. – Minh Trí khẽ mở mắt nhìn Tố Uyên mà nói

– Cái gì, con không thể cưới con bé này. – Trần lão tức giận

– Vì sao?

– Vì.., vì con bé này không môn đăng hộ đối với trần gia chúng ta.

– Nếu Trần gia phá sản thì sẽ môn đăng hộ đối rồi. – Minh Trí lạnh lùng hỏi

– Con… con… được rồi ta sẽ sắp xếp. – Trần lão chịu thua.

– Càng sớm càng tốt, tôi muốn bù đắp cho Tố Uyên. – Minh Trí nắm chặt bàn tay Tố Uyên mà nói.

Trần lão gia tức giận mà bỏ ra về, Tố Uyên nghe được chuyện này liền mừng rỡ nói

– Thật sao Trí, anh và em sẽ làm lễ đính hôn.

– Đúng vậy, khi anh khỏi hẳn chúng ta sẽ sống cùng nhau.

Tố Uyên đặt bờ môi mình vào bờ môi của Minh Trí mà trao một nụ hôn cuồng nhiệt…

***

Rin về phòng nhưng trong lòng luôn bất an mà khó chịu, cô luôn như lửa đốt trong lòng không hiểu vì lì do gì.

– Hà My, cô đau chổ nào sao? – Trần Hậu đi vào thấy gương mặt Rin nhăn nhó liền hỏi.

– Không phải, tôi không sao? – Rin đáp.

– Tôi vừa từ chổ Bsi Toàn về, anh ấy bảo cô có thể về nhà tự tịnh dưỡng rồi.

– Thật sao? – Rin mừng rỡ vì thoát được bệnh viện này.

Nhưng rồi cô nhớ đến mình bây giờ không còn là người Trịnh gia nữa, ba mẹ cô dưới quê lo lắng cho một mình Tuấn Hà cũng đã quá khổ sao có thể lo thêm cho cả cô và Pi. Nhỉn nét mặt trầm tư suy nghĩ của Rin, Trần Hậu như đoán được liền nói.

– Cô không phải lo, tôi có người bà con có một căn nhà nhỏ cần người trông coi, hai cô có thể về đó ở.

– Thật sao, vậy thật là tốt tôi đang lo không biết tôi và mẹ con Pi phải sống ở nơi nào?

– Cô cũng không phải lo về chi phí sinh hoạt, nếu cô sống tại nơi đó coi sóc nhà cửa giúp họ, họ sẽ trả công cho cô. Họ ở nước ngoài nên rất là hào phóng, tôi nghĩ cô sẽ đủ tran trải. – Trần Hậu ra vẻ thuyết phục.

– Thật vậy ư, họ thật là tốt, tôi hứa sẽ chăm sóc ngôi nhà của họ thật tốt. – Rin mừng rỡ mà tươi cười.

Trần Hậu đi làm thủ tục xuất viện cho Rin trong khi Pi thu dọn đồ để về nhà mới nên cả hai đều vui vẻ và hứng khởi khi không phải lo về việc tìm nơi ở nữa.

Trần Hậu lái xe chở Rin và Pi về biệt thự “Hoa hồng trắng”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN