Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta
Chương 4: Tôi Là Tiểu Thư Duy Nhất Trong Nhà
Bầu trời trong xanh, nắng ấm chen qua kẽ lá bay bay, nhiều chuyện xảy ra làm lòng cô trống rỗng, không còn nghĩ tới chuyện gì nữa. Cô nhìn ra cửa xe, nhớ tới anh, không biết giờ anh đang làm gì nhỉ? Nơi ấm áp đó, bờ vai đó, ước gì ở ngay cạnh đây, để cô thoả thê khóc trên bờ vai anh, thoả thích kể cho anh nghe nỗi đau đang cố gắng kìm nén mà giấu trong lòng.
– Con gái, đi xe có quen không, có thấy khó chịu chổ nào không.- Người phụ nữ sang trọng mà cô sẽ gọi là mẹ lên tiếng.
– Dạ, con không sao.
– Về nhà, con còn chị gái nữa, là song sinh với con. Cả hai đứa giống nhau như hai giọt nước vậy. Chuyện trước kia….
– Chuyện ngày trước, con không muốn nhắc tới nữa, dù gì cũng đã xảy ra rồi.
– Cảm ơn con gái.
– Không, con phải cảm ơn hai người, vì đã cứu lấy em trai con.
Hai bên không ai nói gì nữa, cô vẫn im lặng, nắm chặt điện thoại muốn gọi cho anh ngay bây giờ để khóc với anh cho vơi bớt nỗi lòng nhưng e sợ họ biết quá nhiều về mình. Chiếc xe lăn bánh vào trong một biệt thư lớn, chạy qua vườn hoa, cô thấy có vài người làm vườn đang cắt tìa. Xe chạy vào trong cô thấy hồ bơi trong veo, có một cô gái dáng người quen thuộc đang nằm trên ghế có vẻ thư thái. Xe dừng lại trước cửa vào lớn của căn biệt thự, cô bước xuống xe cùng cha mẹ mới, người con gái ban nãy mặc một bộ bikini đỏ choàng khăn tắm ở phía ngoài đi tới. Cô ta ôm chầm lấy người phụ nữ ấy nũng nịu
– Mẹ à, ba à, hai người đi đâu từ sáng sớm vậy?
Người phụ nữ tỏ ra vẻ cưng chiều nói:
– Con gái, không phải ta đã nói là sẽ đi đón em gái của con sao, nhìn xem đây là em gái con tên là Hà My. Hai đứa là song sinh bị thất lạc ba mẹ vừa tìm được đây.
Cô gái nhìn cô vẻ mặt khinh thường, quay ngoắc không nói gì bỏ vào căn biệt thự sang trọng.
– À, con gái, chị con được chúng ta nuông chiều từ bé nên tính tình như vậy, rồi từ từ sẽ quen, chị em các con cùng mẹ sanh ra sẽ yêu thương nhau.
– Dạ.
– Nào, nào chúng ta vào thôi. Người đâu, ra xách đồ cho tiểu thư vào. – Người đàn ông hô to
Trong nhà có khoảng gần hơn hai mươi người đi ra, đều mặc trang phục người hầu như trong phim cô hay xem. Có một bà đứng tuổi chạy ra cầm túi xách của cô.
– Tiểu thư, để tôi xách túi cho cô, mời ông bà và tiểu thư vào trong nhà.
Cô ngại ngùng đưa túi cho bà ấy, ôi cái cuộc sống giàu có này thật là lạ lẫm đối với cô. Ngày xưa cứ lủi thủi trong cái phòng trọ bé nhỏ, chẳng phải ngượng ngùng như bây giờ. Cô được một cô gái trẻ dắt lên lầu dẫn cô về phòng, căn biệt thự này rất là to. Riêng căn phòng của cô thôi cũng muốn to bằng căn nhà của anh rồi. Cô đứng trước cửa nhìn vào, thấy mọi thứ lạ lẫm thì cô gái phía trước lên tiếng.
– Tiểu thư, cô vào đi ạ, em đã sắp xếp quần áo của cô vào trong tủ. Cô muốn dùng cơm trước hay đi tắm trước để em pha nước cho cô.
– À, tôi… tôi sẽ đi tắm, mà thôi tôi sẽ tự pha nước, không phiền cô được. Cảm ơn cô giúp tôi xếp đồ. Mà từ nay cứ kêu tôi là Rin cũng được.
– Vâng, tiểu thư vào tắm rồi xuống ăn cơm cùng ông bà và đại tiểu thư.
– À, à vâng.
Cô gái trẻ ra ngoài không quên đóng cửa phòng cô lại, cô nằm lên giường. Đúng là nhà giàu có khác nhỉ, nệm cũng êm hơn cái nệm nhà của anh. Chứ nhà cô thì chỉ có nằm chiếu thôi. Cô mở tủ quần áo ra lấy quần áo đi tắm. Phòng tắm cũng cầu kì không kém cái biệt thự này, nào là bồn tắm, vòi tự động, nước nóng tự động. Cuộc sống nhà giàu đúng là không thiếu thứ gì…
Cô tắm xong, mặc một bộ quần áo ở nhà đi xuống dưới lầu. Trên bàn ăn, thức ăn để đầy một bàn, đa số là những món cô chưa bao giờ nhìn thấy. Cô bước xuống thì thấy ba mẹ mới và người chị song sinh của cô đã ngồi đó dường như đang đợi cô. Cô bước xuống thì mẹ cô lên tiếng:
– Con gái, mau tới đây ngồi ăn cơm. Ta và ba con có gì chưa chuẩn bị chu đáo thì con cứ nói cho ta.
– Dạ, mọi việc đều rất tốt ạ.
Người chị của cô, nhìn rất giống cô, nhưng lại rất khác so với cô. Nhìn chị ấy rất đẹp, ra dáng tiểu thư nhà giàu và có vẻ gì đó rất khinh khi cô. Chị ấy cất tiếng nói:
– Cô mau ngồi vào ăn, tôi đói rồi. Mà cô là em gái tôi à, trong còn thua người hầu trong nhà.
– Thiên Kim, sao con lại nói em gái con như vậy? Mẹ đã nói em con trước đây phải sống cảnh khó khăn, con không thương em lại tỏ ra thái độ đó. Cha mẹ không dạy con như vậy.- Mẹ cô khó chịu nói.
Chị gái của cô mắt ngấn lệ: ” Mẹ, nó mới về mà mẹ đã thiên vị với nó rồi, con trong nhà này còn tiếng nói nữa sao.”
Ba cô thấy vậy không hài lòng nói: ” Kim à, đó là em gái con. Cả hai đều là con của chúng ta, chúng ta thương cả hai đứa. Mau ăn cơm đi, từ nay các con hãy yêu thương nhau. Bác Mai, mau lấy cơm cho nhị tiểu thư.”
Bữa cơm nặng nề qua đi, cô ăn như không ăn. Nuốt chẳng nổi món nào, cô cúi mặt xuống mà không dám nhìn lên, sợ cham phải ánh mắt của chị gái. Mẹ cô gắp hết món này đến món khác vào chén cô nói:
– Hà My, mau ăn đi con, trông con gầy ốm thế này.
– Dạ, con cảm ơn.
– Ăn xong ta sẽ dẫn con đi mua sắm, giờ con đã là nhị tiểu thư trong gia đình này rồi. Phải thay đổi từ ngoài đến trong, con hiểu chứ. Ta không nói về thể diện, nhưng khi con xuất hiện không thể làm mất mặt gia thế nhà ta. Con xem chị gái con, phong thái đều ra dáng 1 tiểu thư đài cát. Tất cả những đồ cũ của con nên vứt bỏ đi, ta sẽ mua mới tất cả cho con.
Tất cả bây giờ đối với cô chỉ là nặng nề, khó thở không thoải mái như xưa nữa. Đó là cái giá mà cô phải trả để cứu lấy em trai tội nghiệp sao, rồi cô sẽ mất đi thứ gì nữa đây.
Sau bữa cơm, ba mẹ cô phải đi họp gấp ở công ty. Nhà chỉ con chị gái, cô đang ngồi trong khuôn viên biệt thự, cây xanh thoáng mát, từng cơn gió lùa qua cành hoa nghiêng nghiêng đón gió. Cuộc sống này cô chưa bao giờ mơ tưởng được. Cô bỗng dưng nhớ tới anh, cầm điện thoại gọi cho anh nhưng không thấy anh bắt máy. Từ phía sau có một cô gái trẻ cầm ly nước màu vàng tới bên cạnh cô nói:
– Tiểu thư, cô uống nước cam cho khoẻ, em vừa pha cho cô.
– Cảm ơn bạn, làn sau cứ gọi mình là Rin, gọi bằng tiểu thư mình nghe thật không quen.
Cô vừa dứt lời, từ phía sau có giọng nói vang tới:
– Đúng đó, tôi là tiểu thư duy nhất trong cái nhà này. Các người nghe cho rõ.
Cô gái người hầu trẻ tuổi sợ đến đỏ mặt liền quay qua chào chị gái của cô âm úng: ” Dạ, vâng thưa đại tiểu thư”.
Cô nhìn chị mình nói:
– Em về đây cũng không tranh dành chức tiểu thư của chị, chị không cần gây khó dễ cho mọi người.
– Tôi như thế nào đợi cô phải dạy, trông cái bộ dạng quê mùa của cô có mà còn thua người hầu nhà này.
– Haha, chúng ta là chị em song sinh, chi cũng biết đấy. Trông chúng ta như hai giọt nước.
Nói rồi cô uống tu hết một lần ly nước cam rồi bỏ vào nhà mặc cho chị gái cô đang đứng tức giận phía ngoài vườn. Cô đây trước giờ luôn nhường nhịn mọi người, như trước những kẻ giàu có hóng hách cô luôn không bao giờ bỏ qua.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!