Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta
Chương 67: Tráo cô dâu 1
Trần Hậu mang Rose đến nhà họ Trịnh giao cho Trịnh Thiên Kim thì bị tra hỏi.
– Anh cho tôi biết hiện giờ em gái tôi đang ở đâu? – Thiên Kim mấy ngày không gọi được cho Rin thì vô cùng lo lắng, nhưng Trịnh gia luôn được vệ sĩ canh gác dày đặc khiến cô khó lòng ra ngoài.
– Trịnh tiểu thư cứ yên tâm, hiện tại Hà My tiểu thư ở nơi rất an toàn. – Trần Hậu đáp lời Thiên Kim.
– Tại sao tôi không thể liên lạc được với con bé, các người giam lỏng chúng tôi sau đó mang em gái tôi đi đâu. – Thiên Kim tức giận vì Trần Hậu trả lời cho có lệ.
– Mong cô bình tĩnh, ngày mai tôi hứa sẽ đưa Hà My tiểu thư an toàn trở về, hiện tại cô hãy chăm sóc Rose thay cô ấy. – Trần Hậu nói xong liền quay lưng bỏ đi.
Thiên Kim nhìn theo bóng Trần Hậu bỏ đi, cô biết dù có hỏi như thế nào thì anh ta cũng sẽ không trả lời cô rằng đang có chuyện gì đang xảy ra với em gái của mình, cô chợt nhớ đến chuyện cần mua vài thứ bên ngoài nên đi theo Trần Hậu để anh ta bảo bọn vệ sĩ kia để cô ra ngoài. Thiên Kim đi tới gần Trần Hậu thì điện thoại của anh reo lên, cô nép vào vách tường lắng tai nghe ngóng.
– Tôi đã mang Rose về biệt thự hoa hồng trắng thưa thiếu gia.
– …
– Vâng, được tôi sẽ tập kích trước Phạm gia.
-…
– Vâng, tôi hiểu.
Trần Hậu cúp máy, nét mặt hơi khẽ nhăn lại cặp chân mày nhíu đi vẻ lo lắng tột cùng. Anh quay lưng lại nhìn phía sau, chỉ thấy bức tường trắng rồi quay lưng bỏ đi với nét mặt u buồn.
Thiên Kim đứng đằng sau bức tường trắng, cô nghe được những lời Trần Hậu nói, theo phán đoán liền nghĩ rằng Rin nhất định đang ở Phạm gia, vì sao em gái cô lại ở Phạm gia khi mà lúc trước đã tiễn Rin ra sân bay đi Anh quốc. Vấn đề quan trong là làm sao cô có thề qua mặt được bọn vệ sĩ mà trốn ra ngoài đến tìm Rin. Có lẽ những thắc mắc của cô sẽ được giải đáp khi cô gặp Rin.
Thiên Kim đi vào bên trong, ngắm nhìn Rose ngủ say trong nôi. Mẹ cô đi tới, gương mặt hiền hậu với ánh mắt đã có nét nhăng mỉm cười khi nhìn thấy Rose đang say sưa ngủ.
– Mẹ, cha đã ngủ rồi sao. – Thiên Kim hỏi Trịnh phu nhân.
– Ừ, con có thông tin gì của em gái chưa. – Trịnh phu nhân lo lắng.
– Dạ, con đã biết Rin đang ở đâu, nhưng hiện giờ chúng ta không thể ra ngoài. Con đang tìm cách phải ra trong đêm nay, chúng ta sẽ cứu Rin và mang em ấy về nếu để tên Minh Trí kia nhúng tay vào, thì hắn sẽ lại tiếp tục mang Rin ra xa gia đình ta.
– Là em gái con cũng có ý với người ta mà thôi, con đừng nghĩ xấu về cậu ấy như vậy. Hiện tại, em gái con đang ở đâu?
– Là Phạm gia, con sẽ đến đó một chuyến.
– Có thể ra ngoài sao, vệ sĩ của Trần gia rất khó qua mắt.
– Bọn họ thì làm sao thông minh bằng con gái của mẹ.
Thiên Kim mỉm cười ganh ma với Trịnh phu nhân. Trịnh Thiên Kim bả mẹ cô giả vờ ngất đi sau đó hét toáng lên, người do Trần Hậu mang đến cũng chạy toánh lên vì Trần Hậu từng đe doạ rằng phải chăm sóc thật tốt nếu có gì xảy ra thì anh ta sẽ không để yên. Thiên Kim khóc hét lên với gương mặt vô cùng đáng thương. Không kịp gọi báo cho Trần Hậu, đành đưa Trịnh Phu nhân đến bệnh viện và Trịnh Thiên Kim cũng đi theo.
Xe được chạy nhanh đến bệnh viện gần nhất, xe đẩy được đẩy ra mà dời Trịnh phu nhân vào phòng cấp cứu. Trịnh Thiên Kim được một toáng vệ sĩ đi theo phía sau cũng không có đương thoát thân, cô theo mẹ đi vào phòng cấp cứu còn bọn vệ sĩ thì bị các bác sĩ cản ở bên ngoài nên canh giữ phía ngoài tránh làm phiền các bệnh nhân khác. Đang loay hoay không biết tính cách nào trốn thoát, nếu lần này không thoát được mà con bị phanh phui là giả ngất thì sẽ khó có lần sau. Một giọng nói nam nhân phía sau vang lên khiến Thiên Kim giật nảy mình.
– Rin, có phải Rin không? – Quốc Toàn cầm một xấp hồ sơ trên tay đi tới phía cô.
– Anh… anh là người quen của Rin? – Thiên Kim ngơ ngác nhìn.
– Không nhớ tôi sao, tôi là Quốc Toàn đây? – Quốc Toàn thấy Rin không nhớ ra mình liền thấy là lạ.
– Tôi là chị gái song sinh với cô ấy, nếu anh là bạn của Rin xin hãy giúp tôi. – Thiên Kim nhìn thấy Quốc Toàn mặc áo bác sĩ liền nói.
– Có chuyện gì sao? – Quốc Toàn nhíu mày hỏi.
– Hiện tại tôi đang bị đám người áo đen ngoài kia canh giữ, nhưng tôi muốn đi tìm em gái mình, anh có thể giúp tôi thoát khỏi nơi này không? – Thiên Kim chắp tay nài nỉ.
– Rin có chuyện gì sao? – Quốc Toàn lo lắng.
– Đúng vậy, nếu anh không giúp tôi có lẽ không bao giờ gặp được em ấy nữa. – Thiên Kim quan trọng vấn đề.
Quốc Toàn thấy gương mặt Thiên Kim và Rin giống hệt nhau cùng với tài nài nỉ của Thiên Kim thì đồng ý giúp cô.
Cửa phòng cấp cứu được mở ra, một chiếc giường đẩy được đẩy ra khỏi phòng. Chiếc khăn trắng đã đắp qua gương mặt cô gái kia, đi theo sau là một bác sĩ trẻ đẹp trai với nét mặt u buồn, các y tá đẩy xe ra ngoài cũng cùng một nét bi thương.
Bọn vệ sĩ thấy người chết cũng nép sang một bên mà không dám cản lại, chiếc xe không đẩy đến nhà xác bệnh viện mà được đẩy thẳng ra cửa của bệnh viện và một chiếc taxi đang chờ sẵn phía ngoài. Đẩy đến phía vắng người, Quốc Toàn kéo chiếc mềm ra ngoài người Thiên Kim. Biết đa thoát được, cô rối rít cảm ơn rồi chạy thẳng về phía cổng mà không kịp để Quốc Toàn hỏi tên.
Taxi đổ trước cổng Phạm gia, thấy nhiều vệ sĩ đứng canh trước cửa như vậy, trong lòng Thiên Kim liền chửi:” Cái bọn chết tiệt này, lúc trước họ Trịnh củng giàu có không kém ai nhưng đâu có đến mức phải thuê vệ sĩ để canh giữ trước cửa như vậy.”.
Thiên Kim không biết cách nào đi vào trong thì cứ đứng phía ngoài nhìn vào. Lúc này trời đã tối hẳn, đứng phía trước thì thấy chiếc xe của Ken dời khỏi biệt thự, có vẻ như rất gấp nên anh ta phóng đi rất nhanh. Thiên Kim liền nảy ra một ý trong đầu liền đường đường chính chính mà đi tới phía cổng Phạm gia. Bọn vệ sĩ nhìn thấy Thiên Kim từ phía xa đi tới ai nấy cũng bất ngờ liền nhanh chóng chạy đến phía cô.
– Còn không mau mở cửa cho tôi vào. – Thiên Kim lớn giọng.
– Cô… cô ra ngoài bằng cách nào? – Bọn vệ sĩ ngạc nhiên hỏi.
– Không phải tôi vừa ra ngoài cùng thiếu gia nhà các người, cái tên chết bằm ấy chỉ mới cải nhau vài ba câu liền đuổi tôi xuống xe nên đành đi bộ về đây. – Thiên Kim ra vẻ tức giận nói nhưng trong lòng thầm mừng rỡ vì chắc chắn Rin đang bị giam trong đây.
Nghe Thiên Kim nói vậy, bọn vệ sĩ khẽ cười rồi mở cửa cho cô đi vào bên trong. Thiên Kim ngang nhiên đi vào nhưng vừa đóng cánh cửa chính lại thì cô nép sang một phía sợ người làm trong nhà thấy mình, chắc chắn bọn họ sẽ biết rằng Rin không hề rời khỏi nhà. Nhìn thấy phía trước không có ai, cô liều mình chạy một mạch lên lầu, cô gõ cửa từng phòng rồi khẽ gọi nhưng không phòng nào trả lời. Cái biệt thự chết tiệt, xây gì mà lắm phòng vậy. Đi đến cửa phòng thứ 10, lần này cô không gõ nữa mà đẩy thẳng cửa ra liền thấy Rin đang mặc trên người chiếc váy cô dâu mà trên mi đầy nước mắt.
– Rin, vì sao em lại mặc như vậy? – Thiên Kim đi đến ngạc nhiên hỏi.
– Chị, vì sao chị biết mà đến đây. – Rin cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy Thiên Kim.
– Chị nghe lén cuộc điện thoại của Trần Hậu nên đoán rằng em đang ở đây, vì sao em lại mặc váy cưới. – Thiên Kim một lần nữa nhìn bộ váy cưới mà nói.
– Ken… Ken hắn ta ép em phải gả cho anh ta. – Rin lại rơi thêm một giọt nước mắt.
– Hắn ta vì sao có thể uy hiếp được em. – Thiên Kim hơi nhíu mày.
– Ken bắt cóc Rose, lấy con bé ra uy hiếp em.
– Em yên tâm, Trần Hậu đã mang Ken về giao cho chị rồi, em không cần phải gả cho hắn ta nữa. Bây giờ chị sẽ đưa em thoát khỏi đây.
– Ở ngoài canh gác rất chặt, rất khó thoát thân. – Rin ngước nhìn Thiên Kim bất lực nói.
– Chị có cách. – Thiên Kim nhoẻn miệng cười sau đó kề tai nói nhỏ với Rin.
– Không được, rất nguy hiểm.
– Được, em phải thoát ra khỏi đây, nếu không làm sao có thể gả cho Minh Trí của em. – Thiên Kim nheo mắt nói.
– Minh Trí nói, ngày mai sẽ đến. Chị không cần phải mạo hiểm hy sinh vì em như vậy. – Rin lắc đầu không đồng ý.
– Chị là chị ruột của em, chị có thể giúp thì không muốn để người khác giúp em gái của mình. Vả lại chị nợ em rất nhiều, chị muốn em được bình an và hạnh phúc. – Thiên Kim nói không kìm được cảm xúc mà khoé mắt cay cay.
Rin không biết đáp trả thế nào, không thể vì mình mà hy sinh chị ruột như vậy. Nhưng cô biết dù cô có từ chối thì Thiên Kim vẫn ngang bướng ma thực hiện theo kế hoạch mà chị ấy đưa ra.
Rin đi ra ngoài, gọi một cô người làm trong nhà mà nói:” Tôi cần chọn lại váy cưới, tôi thấy mình không hợp với bộ lúc nãy.”
Người làm nghe vậy liền gọi người man đến những bộ váy áo khác để Rin chọn, ai cũng chán ngán cô tiểu thư vợ sắp cưới của KEn thiếu gia thật biết đày người khác.
Thiên Kim mặc trên người bộ váy cưới mà cô cất công chọn tỉ mỉ, xem ra giống như là cô cũng háo hưc muốn lấy chồng để mặc lên người bộ sare lỗng lẫy. Rin trước đó đã được Thiên Kim hoá trang thành một người trong đoàn để khi đoàn người kia về thì có thể lẻn ra ngoài. Khi mọi người ra về, Rin nhìn chị gái đang chọn một số bộ trang sức thì lại muốn ở lại để chị mình không gặp rắc rối, nếu biết người đã được thay không biết Ken sẽ làm gì Thiên Kim.
*******************
Trần Hậu đang ngồi trong xe chạy đến khách sạn nơi Minh Trí đang ở để canh chừng Bảo Ngọc thì nhận được điện thoại thông báo rằng Thiên Kim đã tìm cách và trốn đi. Trần Hậu một phen lo lắng, không hiểu cô gái này lại trốn đi đâu trong thời điểm hết sức nguy hiểm này.
Trần Hậu không thể quên được nhiệm vụ được giao nên vẫn cho xe chạy thẳng đến khách sạn, một mặt tăng cường người đi tìm Thiên Kim.
Trong phòng, Minh Trí ngồi trên ghế nhìn xuống phía dưới, ánh đèn bao phủ nhiều màu anh đang nhớ về cô gái đã chiếm toàn bộ trái tim và khối óc của anh. Tiếng gõ cửa vang lên, anh khẽ nhếch môi.
– Vào đi. – Minh Trí nói to.
– Thiếu gia, Trịnh Thiên Kim đã bỏ đi rồi. – Trần Hậu với nét mặt căng thẳng.
– Đã được bảo vệ lại muốn đi sao, nếu vậy thì phó thác cho số phận cô ta. – Minh Trí không quay lại, ánh mắt vẫn nhìn về phía chân trời.
– Thiếu gia, dù gì cũng là chị gái của Hà My tiều thư. – Trần Hậu nghe Minh Trí lạnh lùng nói thì nét mặt còn căng ra hơn trước.
– Được rồi, cho người khác đến canh Bảo Ngọc cậu đến Phạm gia mà chờ cô gái của cậu. – Minh Trí miệng hơi cười.
– Thiếu gia, sao anh biết Thiên Kim sẽ đến đó. – Trần Hậu thắc mắc.
– Anh yêu cô ta mà khong biết gì về cô gái của mình sao, một người thông minh sắc sảo nếu chưa biết chắc điểm đến sẽ không bay đi. Thật là lấy hết sự thông minh của em gái rồi. – Minh Trí lắc đâu nói.
Trần Hậu hiểu lời Minh Trí nói, vội vàng chạy đến biệt thự Pham gia. Khi anh đến thì xe của đoàn người kia vừa ra khỏi biệt thự, Trần Hậu thấy bóng dáng quen thuộc liền đuổi theo chiếc xe kia. Chiếc xe bỗng nhiên dừng lại, Rin bước xuống bộ dáng khép nép ngó trước nhìn sau. Trần Hậu cho xe chạy đến khiến Rin sợ chết khiếp mà nép sát vào mép đường. Khi thấy Trần Hậu bước xuống, Rin mừng rỡ chạy đến.
– Trần Hậu, sao anh biết mà đến đón tôi vậy, chị Thiên Kim đã gọi cho anh sao?
– Là Hà My tiểu thư sao, còn Thiên Kim đang ở đâu?
– Chị ấy đang ở nhà Ken, chị ấy nói… là sẽ thay tôi làm lễ kết hôn với Ken. – Rin cúi mặt nói.
– Cái gì, kết hôn…
– Tôi… tôi xin lỗi.
– Không, cô không có lỗi. Tôi sẽ đưa cô tới chổ thiếu gia. – Trần Hậu mở cửa mời Rin.
Rin biết Trần Hậu quan tâm đến Thiên Kim nên cảm thấy có lỗi, suốt đường đi cô đều cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn nét mặt căng thẳng của Trần Hậu khi này. Trần Hậu nghe xong một cuộc điện thoại thì khẽ nói:
– Tiểu thư, thiếu gia muốn cô về biệt thự hoa hồng trắng. Hiện giờ không muốn gặp cô.
– Vâng. – Rin vẫn cúi mặt không nhìn lên.
Trần Hậu tiếp tục lái xe đi hướng về biệt thự hoa hồng trắng.
Tâm tư Rin buồn phiền, khi ở trong Phạm gia thì cô đã rất nhớ anh. Khi thoát ra khỏi cô cũng chỉ nghĩ đến một mình anh, nghĩ sẽ cố gắng liên lạc với anh. Vậy mà nhận lại một câu rằng anh không muốn gặp cô. Cô không biết trong trái tim của anh, cô là gì.
Về biệt thự hoa hồng trắng, gặp lại Trịnh lão trong tâm tư Rin còn một chút e sợ. Cô nhớ đến cảnh bị người cha ruột một chút nữa là giết chết khiến toàn thân cô run rẫy, Rin ước gì có Minh Trí bên cạnh mà che chở, nhưng hiện giờ anh là không muốn gặp cô.
Rin rụt re bước chân vào trog biệt thự, đã từng một thời gian sống ở đây nhưng hiện giờ khi bước vào y như rằng toàn thân cô lạnh toát, mô hôi chảy đầm đìa. Đến khi nghe tiếng khóc oe oe của Rose thì tâm trí của Rin mới bình tĩnh đôi chút. Rin bước đến phòng trước kia chuẩn bị cho Rose thì thấy mẹ của cô đang nằm kế bên chiếc nôi mà ngủ thiếp đi, Rose thì tè ướt cả tả nên khóc oeoe như vậy. Cô mỉm cười nhìn nét đáng yêu của con gái, Rin lấy một miếng tả sạch mà thay cho Rose.
Rin bế Rose trên tay, à ơi ru hát, tiếng hát của cô làm Trịnh phu nhân thức giấc. Bà ôm chầm lấy cô mà nói:
– Phải là Rin không, đúng là Rin của mẹ rồi. Con đã gặp chị gái chưa?
– Da, con đã gặp chị Kim rồi. – Rin ôm lấy mẹ mà nói.
– Sao lại không về cùng, đã có chuyện gì xảy ra chứ. – Trịnh Phu nhân hỏi.
– Không có chuyện gì đâu, mẹ an tâm. – Rin sợ mẹ phải lo lắng mà nói.
– Được rồi, con về an toàn là tốt rồi. Con đã gặp ba chưa, từ ngày về ông ấy luôn hỏi con.
– Dạ, con sẽ lên gặp cha.
Rin buông Rose đưa qua cho mẹ cô bế, cô rón rén bước chân lên lầu và gõ cửa căn phòng mà Trịnh Đạt đang ở bên trong.
– Vào đi. – Trịnh Đạt nói lớn.
– Cha, là con. – Rin mở cửa, khẽ nói.
– Là Rin phải không, ta xin lỗi, ta đợi mãi ngày gặp con để nói hai từ xin lỗi. – Trịnh Đạt nhìn thấy Rin liền đứng lên đi như chạy đến phía cô mà nói.
– Cha, những chuyện đã qua hãy để nó qua đi, con không muốn nhắc tới nữa. – Rin nắm lấy đôi tay chai lỳ của cha mà nói.
– Cha có lỗi với con, Trịnh gia có lỗi với con. – Trịnh Đạt khoé mắt đã đỏ lên mà nói.
– Cha đừng nói vậy. – Rin lắc đầu nói.
– Nhưng ta không thể làm gì hơn cho con, Trịnh gia ta có một lời nguyền điều đó khiến ta hành động như vậy. – Trịnh Đạt ngồi xuống ghế phía trước mà kể cho Rin nghe toàn bộ về lời nguyền dành cho cô.
– Ý cha nói, rằng khi 22t con sẽ phải chết. – Rin run rẩy nói.
Trịnh Đạt đau lòng mà gật đầu.
– Và nếu con kết hôn trước 22t thì ngày con đeo nhẫn đính hôn là ngày con phải ra đi. – Rin lắp bắp.
Trịnh Đạt nặng nề gật đầu.
Rin bàng hoàng, bước lê đôi chân ra khỏi phòng Trịnh Đạt. vừa ra khỏi cửa cô ngã quỵ trước phòng trước sự bất ngờ to lớn này. Rin đi đến chiếc điện thoại bàn mà bấm số của Minh Trí, cô không biết làm gì bây giờ nếu như không nghe giọng nói của anh, có lẽ cô sẽ không thể đứng vững.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Minh Trí nhướng mắt nhìn thì biết là Rin đang gọi. Anh bát máy lên khẽ đáp.
– Alo?
– Minh Trí, là em. – Giọng Rin nất lên liên hồi.
– Có chuyện gì sao, không phải nói em về biệt thự nghĩ ngơi.
– Cha em… vừa cho em biết…. về lời nguyền. Rằng 22t em sẽ phải chết, rằng em mà kết hôn cũng sẽ chết. – Rin khóc nất lên. – Em đã làm gì sai sao?
– Bé ngoan, bình tỉnh và đi ngủ thôi. Ngày mai em cũng không phải kết hôn, vậy là vẫn còn sống vào ngày mai đấy thôi. – Minh Trí bình tĩnh khuyên nhủ.
– Nhưng… em rất sợ
– Đừng sợ, tôi hứa sẽ giúp em.
– Thật sao.
– Anh không lừa gạt người. Được rồi, mau nghĩ ngơi một giấc.
– Dạ.
Minh Trí nói xong rồi cúp máy. Chuyện này xem ra ngày càng rắc rối, cả cô gái ngốc ngếch kia cũng biết được thì mọi kế hoạch của anh đã đi sai đường chính rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!